Đúng như ba người họ suy đoán, mã tặc bắt đầu tấn công đám người Quận chúa Thanh Vân.
Chỉ khác là, tên mã tặc dẫn đầu đó muốn bắt Quận chúa Thanh Vân làm áp trại phu nhân*.
(*) áp trại phu nhân: vợ của chủ trại cướp
Nhưng đây cũng không khác bao nhiêu.
Khác hơn là, không phải ba người họ đi gọi mã tặc, mà là mã tặc chủ động tới gọi họ.
Cũng đúng, dáng vẻ họ nổi bật như vậy, nếu không phải ban đầu đám mã tặc tập trung vây quanh xe ngựa, ba người đã sớm bị phát hiện.
Thủ lĩnh mã tặc cũng có chút kiến thức.
Thấy ba người không hề hoảng loạn đi đến, cũng không dám manh động.
Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thấy dáng vẻ bình thản ung dung của mấy vị, xem ra là bằng hữu trên giang hồ?”
Hoa Tử Nguyệt phất phất tay áo, không thèm liếc một cái, đáp: “Bằng hữu thì không phải, nhưng cũng là người trong giang hồ.”
Mai Vũ bĩu môi, kéo tay áo hắn “nhỏ giọng” nói: “Tử Nguyệt, sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Lúc nói chuyện với người khác phải nhìn người ta mà nói chứ.”
Cái dáng thuyết giáo kia, trông có vẻ là một kẻ nghiêm chỉnh.
Hoa Tử Nguyệt cố tình tỏ vẻ kinh ngạc trợn mắt, khoa trương nói: “Ta vừa nói chuyện với người khác sao?”
Mục Vô Ca lập tức bật cười.
Thủ lĩnh mã tặc dấy lên lửa giận, vươn tay túm lấy Quận chúa Thanh Vân, cười lạnh: “Xem ra ba vị tới gây chuyện rồi. Vừa khéo, ta còn thiếu một hai phòng*, để cho vị cô nương này tới bù chỗ trống cũng được ha.”
(*) phòng: ý chỉ thê thiếp
Mai Vũ tức giận.
Sắc mặt Hoa Tử Nguyệt thay đổi.
Đáng chết!
Đáng chết, mi là cái thá gì.
Mai Vũ vừa định mở miệng mắng người, đã thấy một trận gió thổi qua. Hoa Tử Nguyệt đột nhiên biến mất.
Ánh sáng màu chanh (cam) chợt lóe lên, mặt thủ lĩnh mã tặc ăn hai cái tát nặng nề.
Hai bạt tay năm ngón hai bên má, buồn cười không thốt được nên lời. Mà Hoa Tử Nguyệt đã trở về vị trí cũ từ lúc nào.
Hoa Tử Nguyệt vỗ vỗ tay, hất một lọn tóc, lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là cảnh cáo.”
Mai Vũ nâng mắt lén liếc qua Hoa Tử Nguyệt, lại cúi đầu.
Hơi đỏ mặt cười trộm.
Vừa rồi, cảm thấy Tử Nguyệt thật soái.
Được rồi, nàng thừa nhận, mình là một hoa si* vô nguyên tắc.
(*) hoa si: mê zai
Nhưng thật sự rất tuấn tú.
Cảm giác được người khác bảo vệ, ha ha, thật tuyệt.
Mục Vô Ca nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, bất đắc dĩ xoa tóc nàng.
Thật là một nha đầu ngu ngốc.
Thủ lĩnh mã tặc bẽ mặt, lần này vô cùng tức giận, hét lớn: “Giết hai người kia cho ta, bắt nữ nhân đó lại!”
Mục Vô Ca vừa nghe, cùng Hoa Tử Nguyệt bảo vệ Mai Vũ ở giữa, hai người cùng nhau đối phó đám mã tặc kia.
Mà Mai Vũ, lúc này đang --- bàn chuyện làm ăn.
“Ta nói này mỹ nữ, chúng ta bàn bạc một chút được không?” Trong chiến loạn và đám người chạy trốn khắp nơi, Mai Vũ gọi Quận chúa Thanh Vân.
Quận chúa Thanh Vân rất thông minh.
Nhìn đã biết ba người này rất lợi hại.
Khi đang gặp xui xẻo mà cần bàn bạc, chắc chắn là cần trao đổi điều kiện.
Quận chúa Thanh Vân mở miệng đã ra giá cao: “Mười vạn lượng hoàng kim.”
Nàng rất sáng suốt, lúc nay nguy hiểm khắp chốn, mình lại đang gặp địch, nếu cò kè mặc cả, ngộ nhỡ chọc giận mã tặc, xui xẻo vẫn là nàng. Cho nên nàng lập tức ra một cái giá cao.
Mai Vũ vui vẻ.
Ha, cái giá này, dù là Vũ Thần cũng phải làm ít lâu mới có.
Thật là một cái bánh lớn rơi từ trên trời xuống*, đập vào đầu Mai Vũ.
(*) bánh lớn: ý chỉ sự may mắn
Mai Vũ bình tĩnh, lớn tiếng đáp lại: “Được.”
Quay đầu lại, Mai Vũ nói với Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt: “Các huynh đệ, chúng ta có khách tới cửa. Làm sao cho xinh đẹp vào.”
“Tuân lệnh, lão đại.” Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt cũng phối hợp hô theo.
Nhưng… bọn họ thành huynh đệ từ lúc nào vậy… ==”
Mai Vũ xoay tiêu, phóng khoáng hất tóc, mỉm cười với thủ lĩnh mã tặc, cất cao giọng: “Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi, Vân Chu xin chỉ giáo!”
…
…
“Không phải kết quả vẫn không thay đổi sao!” Hai người đang chiến đấu bỗng cứng ngắc, rồi đồng loạt ói mửa.
Mục Vô Ca phất tay giết chết một mã tặc rồi kêu to: “Đùa gì đó! Đây làm sao gọi là xuất đạo lần nữa được. Trời ạ, không phải giống như hài tử lúc chưa lớn thì gọi mẫu thân là nương thân, lớn rồi thì lại gọi là nương sao! Không phải cuối cùng đều gọi là nương à!”
Hoa Tử Nguyệt đạp bay một tên, điên cuồng gào thét với Mai Vũ: “Thế ngươi kêu làm gì? Cuối cùng ngươi vẫn là nữ nhân không ai thèm lấy, dù có thêm một tuổi, nhưng trước khi lên kiệu hoa* thì không phải vẫn là chưa xuất giá* sao! Hơn nữa, chẳng lẽ cả năm ngươi vẫn không thông minh lên tý nào ư.”
(*) lên kiệu hoa = xuất giá = gả
Ngoáy ngoáy tai, Mai Vũ quả quyết trừng lại, lớn tiếng tuyên bố: “Cô nương thích! Các ngươi cấm được ta sao.”
Nói xong, tung người lên, xông vào đám mã tặc chém giết. Tóc đen tung bay trong không trung, Mai Vũ đón ánh mặt trời, hào sảng cười một tiếng.
Cuối cùng, nàng vẫn cảm thấy, làm chính mình là tốt nhất.
Ha ha, vậy cũng không cần thay đổi nữa.
Giang hồ à, Mai Vũ đã trở lại đây!
Tiêu trong tay quét qua thủ lĩnh mã tặc, thủ lĩnh mã tặc rút một thanh đại đao ra từ sau lưng, vung qua Mai Vũ. Vừa bổ đến chỗ nàng, vừa cười to: “Ha ha, thì ra là Vũ Thần trong truyền thuyết, xem ra ngươi còn chưa chết, nhưng không sao, gia gia* sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên vậy.”
(*) gia gia: ông đây
Mai Vũ né qua lưỡi đao, bật cười: “Chỉ bằng ngươi? E là vẫn chưa có bản lĩnh ấy.”
Thủ lĩnh mã tặc càng cười to hơn, nói: “Dù ngươi có chân truyền của Hoa Tử Tiêu thì sao? Dù sao thì ngươi cũng không phải là hắn, tiêu này ở trên tay ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng.”
Mai Vũ cười khẽ, nắng bám lên y phục nàng, tóc nàng nhẹ nhàng bay. Người Mai Vũ bắn ra như lông vũ dưới mũi đao của gã, tiêu trong tay hạ xuống, để lại vết thương trên tay thủ lĩnh mã tặc.
Thủ lĩnh mã tặc khinh thường liếc mắt, lau máu nói: “Như gãi ngứa thôi.”
Mai Vũ hạ xuống đất, nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mê hoặc.
Sóng mắt chuyển động, dưới ánh mặt trời, cả người tựa như được ánh sáng bao phủ.
Vuốt cây tiêu, trong mắt Mai Vũ tràn đầy tình yêu say đắm: “Có lẽ, ngươi nói đúng, tiêu này ở trong tay ta không lợi hại như ở trong tay Tử Tiêu.”
Ta đã thấy, lúc chàng múa tiêu này mê người thế nào. Ta biết rõ nhất, tiêu này chỉ có Tử Tiêu của ta mới có thể múa đẹp nhất.
Nhưng, dù không thể múa đẹp nhất, dù không thể phát huy lực lượng lợi hại nhất của nó.
Ta cũng có phương thức dùng nó của ta. Bởi vì đây là vật mà Tử Tiêu của ta cho ta.
Là vũ khí chàng để lại để bảo vệ ta.
“Nhưng mà, ngươi đã quên ta là ai.”
Trong lòng thủ lĩnh mã tặc hơi hốt hoảng, sao lại cứ thấy là lạ ở đâu. Nữ nhân này cười thật quái dị.
Mai Vũ từ từ đi từng bước về phía gã.
Thủ lĩnh mã tặc muốn nâng tay lên vung đao với Mai Vũ. Nhưng tay lại không nhúc nhích được.
Thủ lĩnh mã tặc luống cuống, thử lại lần nữa, nhưng vẫn không nhúc nhích được.
“Mẹ kiếp! Ngươi đã làm gì!” Trán thủ lĩnh mã tặc đầy mồ hôi, người xung quanh cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn sang đây.
Thủ lĩnh mã tặc cảm thấy máu trong cơ thể dường như đang nhanh chóng đông lại.
Chỗ cánh tay bị thương kia bắt đầu tê dại, lan ra khắp toàn thân.
Mai Vũ cười khẽ, nói với hắn: “Trên tiêu có độc, ngươi chém đứt cánh tay này đi thì có thể ngăn được độc tố đấy.”
Thủ lĩnh mã tặc há hốc miệng, giãy dụa, kinh nghiệm nhiều năm nói cho gã biết, không làm vậy chắc chắn sẽ chết.
Chuyển đao sang tay trái, thủ lĩnh mã tặc giơ tay chém xuống, chặt đứt một cánh tay của mình, lúc máu phun ra, thủ lĩnh mã tặc đau đớn kêu thảm thiết.
Máu nhanh chóng nhiễm đỏ quanh người thủ lĩnh mã tặc.
Mai Vũ nhìn dáng vẻ té xuống đất của hắn, cười càng vui hơn.
Trong nụ cười tràn đầy ác liệt.
“Ha ha, ta quên không nói cho ngươi, lời vừa rồi của ta…” Tóc nàng rũ xuống, bóng ma bao phủ, những gì thủ lĩnh mã tặc thấy là một gương mặt xinh đẹp nhưng ghê rợn.
Mai Vũ tà ác cong khóe môi lên, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Là giả.”
Lúc này thủ lĩnh mã tặc mới thấy toàn thân thật lạnh. Mai Vũ nhìn xuống từ trên cao, tiêu trong tay thẳng tắp hạ xuống, một chiêu đâm thủng ngực gã.
“Ha ha, kiếp sau đừng làm người nữa, đồ súc sinh à!” Mai Vũ hung hăng rút tiêu ra, đạp thi thể của hắn nói.
Tất cả mã tặc xung quanh đều bị hù dọa, lăn một vòng bỏ chạy hết.
Hoa Tử Nguyệt không dám đến gần nàng, nhỏ giọng hỏi Mục Vô Ca: “Nàng ấy sao vậy?”
Mục Vô Ca cũng không rõ ràng lắm, lúc nhìn ra xa, vô tình thấy một cái đầu người đang lăn ra lối vào thôn trang.
Mục Vô Ca kinh ngạc há to miệng.
Đó là một cái đầu của một hài nhi rất bé. Hắn đột nhiên hiểu tại sao Mai Vũ lại trở nên đáng sợ như vậy.
Thì ra, là vì thấy được thứ này.
Dù có là kẻ độc ác hơn nữa, cũng sẽ không chặt đầu một hài nhi sơ sinh xuống.
Trừ phi, đó không phải là người nữa, mà là súc sinh.
Môi Mục Vô Ca trắng bệch, chỉ về phía đầu hài nhi ấy, nói với Hoa Tử Nguyệt: “Là bởi vì thế…”
Rồi Mục Vô Ca vọt vội tới bên Mai Vũ, ôm nàng vào lòng.
Đau lòng vuốt mái tóc của nàng: “Mai Vũ, không sao rồi.”
Mai Vũ của ta, tại sao lòng nàng lại mềm mại như vậy.
Rốt cuộc Mai Vũ cũng tìm được chút ấm áp ở trong lòng hắn.
Ai rồi cũng chết, hơn nữa, chết sớm hay muộn, đều đã được vận mệnh định sẵn. Nhưng một hài nhi vừa mới sinh ra như vậy, cho dù chết, cũng không nên bằng phương thức tàn nhẫn như vậy.
Cho nên, nàng mới có thể giết tên mã tặc kia bằng cách độc ác như thế.
Kiếp sau, đừng có làm người, hoặc đừng có gặp nàng, nếu không nàng vẫn sẽ giết gã.