Mục Vô Ca lại chạy trốn.
Bên trong Ngân Nguyệt sơn trang náo loạn, chỉ thiếu nước nhấc cả căn phòng lên.
Thương Lam từ đại đường lao ra ngoài Sơn Trang kêu to: “Mục Vô Ca trời đánh! Ta nhất định phải bắt ngươi trở lại!”
Mộc Đầu lắc đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Trước mặt mở ra, là bức thư Mục Vô Ca lưu lại.
Mấy hàng chữ viết ngoáy, trên thư: “Mục Vô Ca tới giang hồ tìm bạn tốt lúc trước, tất cả mọi công việc trong Sơn Trang giao do Thương Lam xử lý.”
Bên trong phòng, hương trà vẫn lượn lờ như cũ. Khóe miệng Mộc Phong cong nhẹ, cúi đầu: “Bạn tốt lúc trước? Hồng nhan lúc trước thì đúng hơn.”
Mục Vô Ca muốn điên rồi. Thật muốn điên rồi!
Một chuyện Mục Vô Ca hắn đời này làm sai nhất chính là, trước đây không giết Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân.
Hai nam nhân đáng chết này, cư nhiên để cho Mai Vũ chịu tội danh không giải thích được như vậy.
Hắn nhất định sẽ giết hai nam nhân kia. Bất quá, trước tiên, hắn muốn đi tìm nàng.
Chết?
Cứ như vậy chết đi?
Hắn làm sao có thể tin tưởng.
Bình rượu mười dặm trường đình kia mới uống một nửa, nàng làm sao sẽ chết.
Hắn nhớ, nhớ từng nàng nói.
Mười dặm trường đình giấu rượu ngon, không gặp tri kỷ không chạm cốc.
Lần đầu tiên hằn dụng tâm như vậy muốn cùng một nữ nhân làm bằng hữu. Hắn cũng biết, có lẽ, động cơ của mình, cũng không đơn thuần như hắn nghĩ. Nhưng hắn thật chỉ muốn ở bên người nàng mà thôi. Tại sao nàng có thể không cho hắn cơ hội này.
Mai Vũ, chúng ta còn phải cùng nhau nâng chén. Chúng ta còn phải cùng trải qua rất nhiều chuyện, ngươi thích nhất là chiếm tiện nghi của người ta. Tiểu Ngân ngươi còn chưa mang đi, làm sao ngươi sẽ chết?
Nhưng nếu ngươi không chết, ngươi đang ở đâu?
Cho ta tin tức có được hay không? Chỉ cần một chút tin của Mai Vũ ngươi, chân trời góc biển, núi đao biển lửa, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.
Thời điểm phi thân đến dưới núi, Mục Vô Ca gặp một nam tử mặc một thân màu cam. Ban ngày, nam tử lại xách đen.
Mục Vô Ca cảm thấy kỳ quái, cũng không nhìn kỹ, lắc mình bước nhanh muốn rời đi.
Nam tử lại tiến lên một bước chặn đường hắn.
Môi Mục Vô Ca mím thành một đường, nỗ lực tự nói với mình, nam tử trước mặt này chỉ là người qua đường đáng chết thôi. Bỏ qua, bỏ qua.
Nhưng cho dù người qua đường vô tội, hiện tại cũng không nên tìm Mục Vô Ca hắn.
Bởi vì hiện tại tâm tình hắn thật không tốt. Khi không biết được chính xác Mai Vũ đang ở đâu thì tâm tình của hắn, sẽ luôn luôn không tốt như vậy.
Cho nên, hiện tại! Lúc này! Người nào chọc Mục Vô Ca, người đó phải chết!
“Cút.” Mục Vô Ca ngẩng đầu lạnh lùng nói.
Khóe môi Hoa Tử Nguyệt nhếch lên thoáng cười, trong lòng hừ một tiếng.
Thật đúng là, nam nhân nha đầu Mai Vũ kia quen biết, từng kẻ một không chỉ tâm lý khiếm khuyết, càng thêm tự cho là đúng cộng thêm tính tình ác liệt, duy ngã độc tôn, đáng ghét chọc người thêm vô sỉ!
Được rồi, hình tượng, hình tượng rất quan trọng.
Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, Hoa Tử Nguyệt lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử thúi, thiếu gia là tới nói cho ngươi biết tin tức của Mai Vũ. Bất quá xét thấy ngươi lớn lối như thế, không có lễ phép như thế, làm ta chán ghét như thế, ta quyết định không nói cho ngươi.”
Được rồi, nói cho cùng, hắn cũng không phải là người tính khí tốt.
Thời điểm Mục Vô Ca há to mồm vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Hoa Tử Nguyệt tiêu sái xoay người, đi xuống chân núi.
Mục Vô Ca có mấy giây không thể suy nghĩ.
Người đi đường đột nhiên xuất hiện này là ai!
Nhưng vấn đề là, hắn là ai đều không quan trọng, quan trọng là hắn biết tin tức của Mai Vũ!
“Này! Mai Vũ ở đâu? Nàng như thế nào?” Mục Vô Ca phục hồi tinh thần lại, xông tới kéo hắn lại.
Hoa Tử Nguyệt khéo léo lấy tay áo ra, vẫn mỉm cười nói: “Ta không muốn nói cho ngươi biết thì sao?”
Mục Vô Ca nóng nảy: “Ngươi muốn cái gì? Tiền?”
Hoa Tử Nguyệt dứt khoát từ chối: “Ta cái gì cũng không muốn.”
Mục Vô Ca nổi giận. Hắn hận nhất người ta nói cái gì cũng không muốn. Đây rõ ràng chính là bới móc!
Nhưng nhìn khuôn mặt đang viết “Nếu ngươi nổi giận, ta liền cái gì cũng không nói cho ngươi biết.” Mục Vô Ca quyết định — nhịn.
Ô ~~ ngươi chờ, chờ gia trở mình vùng lên.
“Ngươi muốn như thế nào mới có thể nói cho ta biết?” Mục Vô Ca cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Hoa Tử Nguyệt vui vẻ.
Chờ câu này của ngươi đó.
Tiểu tử, thua trong tay ta, coi như ngươi xui xẻo.
“Ta muốn ngươi làm thị đồng của ta một ngày.” Tay cầm hoa đăng, Hoa Tử Nguyệt cười cong mặt mày.
Nói giỡn!
Mục Vô Ca hắn là ai? Hắn ngạo thị quần hùng, mắt nhìn xuống thiên hạ, khiến nam nhân ghen tỵ, khiến nữ nhân ái mộ, Mục Vô Ca có một không hai trên đời này mê hoặc thế nhân, lại muốn làm người hầu cho một người qua đường không biết từ nơi nào xuất hiện, dáng dấp bình thường, (đây là suy nghĩ khi soái ca thấy soái ca, ta soái hơn ngươi), tứ chi cũng không đủ phát triển?
Cả người Mục Vô Ca rét run.
Không! Không! Chuyện này sẽ hủy diệt thanh danh của hắn đấy!
Nhưng hắn suy tư một chút, vẫn là phi thường bi ai đáp ứng.
So với danh tiếng, hắn vẫn quan tâm nữ nhân chết tiệt kia hơn.
Mai Vũ, ngươi phải là biết ta đối đãi với ngươi như vậy, chờ chúng ta chạm mặt rồi, rượu ngon kia của ngươi, thế nào cũng phải chia cho ta phân nửa a.
Mục Vô Ca cứ như vậy lọt vào miệng sói của Hoa Tử Tiêu. Được hắn dẫn dắt, trải qua một ngày kinh tâm động phách.
Trách thì trách, hắn không biết Hoa Tử Nguyệt.
Hoa Tử Nguyệt là một người thế nào?
Đáp: Hoa Tử Nguyệt là một người người khác đối với hắn có ân, hắn tuyệt đối sẽ không báo. Nhưng người khác cùng hắn có cừu oán, cho dù hắn đuổi tới chân trời góc biển cũng phải trả thù người ta; nếu ai nhìn hắn không thuận mắt, hắn sẽ cho người ta nhìn hắn càng không thuận mắt. Nhưng nếu hắn nhìn ai không thuận mắt, tuyệt đối sẽ không làm cho đối phương có cơ hội nhìn mình không thuận mắt.
Đến đây, từ trên tổng hợp lại, Hoa Tử Nguyệt là một kẻ thối nát. Kết thúc
~Đứng ở bờ sông thật lâu, bốn phía đều là một mảnh mưa bụi, Mai Vũ mờ mịt nhìn gương mặt từng người trên những chiếc thuyền đi qua phía trước.
Mình cũng không biết tại sao mình đứng ở chỗ này.
Liếc mắt, Mai Vũ gõ vào đầu mình. Một lúc lâu mới loáng thoáng hiểu rõ.
Nguyên lai mình đứng ở bờ sông Nại Hà.
Nàng đã chết rồi. Chỉ cần qua con sông này, qua hoa bỉ ngạn, nàng có thể nhìn thấy tử Tiêu rồi.
“Vị tiểu thư này, là muốn đi thuyền sao?” Đột nhiên, có người chèo thuyền tới đây, áo tơi đội nón, Mai Vũ không thấy rõ diện mạo hắn, nhìn chung quanh, người kia tựa hồ đang gọi mình.
Mai Vũ giống như đứa ngốc hỏi: “Ngươi đang bảo ta sao?”
Người chèo thuyền đội nón đó gật đầu: “Đúng vậy.”
Mai Vũ nhìn đội ngũ thật dài trước mặt một chút, vui vẻ.
Thật đúng là chuyện tốt hàng năm đều có, chết cũng thật nhiều.
Cư nhiên có thể chen ngang ngũ, thật tốt quá!
“Muốn ngồi, muốn ngồi.” Mai Vũ nói xong, đã nhảy lên thuyền.
Người chèo thuyền rời khỏi bên bờ, hướng về phía hoa bỉ ngạn.
Mai Vũ cúi đầu nhìn vào trong sông, trong đó đang diễn cuộc đời của nàng.
Giống như khi còn bé mình len lén xem kịch đèn chiếu, có thật nhiều người cùng việc.
Cha mẹ vứt bỏ nàng.
Sư phụ nghiêm nghị.
Sư huynh cùng sư đệ cười nhạo nàng.
Tạ Vãn Phong mỉm cười vươn tay với nàng.
Liễu Hành Vân cười rực rỡ với nàng.
Mục Vô Ca vô lại.
Còn có An Thiếu Hàn khó nắm bắt.
Còn có Vân Khinh......
Mai Vũ không nhịn được lấy tay chạm nhẹ vào mặt.
Những người kia, đều là những người khi còn sống nàng cực kỳ thích. Không nghĩ tới, bất quá chẳng mấy chốc, sẽ phải quên mất.
Cả đời, sao mà dài, sao mà ngắn.
Đến, dài dài ngắn ngắn, cũng phải cắt đứt.
Thở dài, Mai Vũ có chút phiền muộn rồi.
“Thế nào, còn có lưu luyến?” Người chèo thuyền hỏi.
Mai Vũ cười khổ: “Làm sao không lưu luyến.”
Nếu như có thể, nàng cũng không muốn chết, nhưng sinh tử do mệnh, không phải là nàng muốn như thế nào là có thể như thế đó.
Người chèo thuyền cười khẽ một tiếng: “Nha đầu, nếu không muốn chết, trở về đi.”
Mai Vũ ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, run rẩy nhìn về phía người chèo thuyền kia.
“Ngươi là? Ngươi là......”
Thân thể đột nhiên ngửa về phía sau, người chèo thuyền đẩy nàng xuống.
Trong không khí, là mùi hoa quế nhàn nhạt tiêu tán.
Trong chìm nổi, Mai Vũ – ý thức có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nỗ lực bỏ một hạt đậu đỏ vào trên thuyền kia.
Nam tử kia, có đôi mắt màu nâu, ôn nhu như nước.
Trong chuyện cũ của mình, duy chỉ không có người quan trọng đó.
Nàng biết, bởi vì người chèo thuyền đó, là Tử Tiêu.
Tử Tiêu, ngươi nhận được chưa? Ta vì ngươi góp đậu đỏ.
Ba năm...... Có thể góp bao nhiêu đây?
Trống rỗng qua sông, Hoa Tử Tiêu nắm chặt đậu đỏ trong tay.
Nha đầu của ta, ba năm, không dài, không cần lo lắng cho ta được không?
Ta không cần ngươi miễn cưỡng làm bạn, ta chỉ muốn ngươi sống thật tốt.
Ta sẽ ở kiếp sau chờ ngươi, cho nên kiếp này, đừng cưỡng cầu nữa.
Nha đầu của ta.