“Ngươi chính là một kẻ ngu ngốc.” Vừa bôi thuốc cho Mai Vũ, Vân Khinh vừa mắng nàng.
Mai Vũ cười cười, nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Ta là sư muội ngu ngốc của sư huynh ngu ngốc.”
“Ừ, không sai. Không đúng, ngươi đáng đánh.” Vân Khinh mặc dù ngoài miệng nói như vậy, tay bôi thuốc cho nàng, lại êm ái vô cùng.
Mai Vũ vùi mặt ở trong chăn, dần dần, trên mặt không còn nụ cười.
Thật ra thì, nàng cũng không thoải mái như ngoài biểu hiện ngoài mặt đâu.
Nếu khi đó không phải vì Hành Vân, chiều theo tâm tư của nàng, vạn vạn sẽ không cho phép hạ loại lời thề này.
Nàng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Hành Vân, cùng nhau lưu lạc thiên nhai, tiêu dao vui vẻ, vĩnh viễn nhìn thấy nụ cười của hắn.
Nhưng nàng rất rõ ràng, nếu dựa theo tính tình của Hành Vân, tuyệt đối sẽ không động thủ với bằng hữu của mình. Cho nên, nàng muốn cắt đứt quan hệ với Hành Vân. Bởi vì chuyện sau này nàng cần làm, là chuyện khiến Hành Vân nhất định sẽ thống khổ.
Nàng muốn bảo vệ nụ cười của Hành Vân. Cho nên, nàng sẽ vì hồi ức của hắn, vẽ lên dấu chấm hết xinh đẹp.
Nhưng nếu như nàng không nhẫn tâm như vậy mà nói ra những lời đó, Hành Vân nhất định sẽ rất thống khổ.
Nàng không quan tâm lưng mang tội danh gì.
Muốn hận, liền hận Mai Vũ đi.
Người của Liễu thôn, là nàng giết. Thượng Quan Diêu cũng là nàng giết.
Nếu hiểu lầm đã tạo thành, cứ như vậy tiếp tục hiểu lầm đi.
Như vậy, hắn liền có thể rút đao trong tay ra với nàng, mà không phải một mình thống khổ.
“Sư huynh, ngươi sẽ giúp ta chứ?” Mai Vũ buồn bực ở trong chăn, nhỏ giọng hỏi.
Tay Vân Khinh dừng một chút, đau lòng hỏi: “Ngươi thật sự tính toán làm như vậy?”
Mai Vũ cắn răng, kiên định nói: “Đúng, ta muốn giết Thượng Quan Diêu.”
“Nhưng Liễu Hành Vân sẽ hận ngươi, sẽ giết ngươi.” Vân Khinh run lên, vùi mặt ở trong tóc nàng, cảm thụ hơi ấm của nàng, khuyên giải nói.
Khóe miệng Mai Vũ kéo ra ý cười, ôn nhu nói: “Ta hiểu rõ, sư huynh, không sao.”
Ta không quan tâm, sẽ biến thành dạng gì trong lòng hắn. Có lẽ, ta thật sự sẽ chết.
Nhưng nếu ta không làm như vậy, ta liền sống không thoải mái.
Vuốt tóc của nàng, trái tim Vân Khinh, dao động.
Càng đến gần nàng, càng biết chuyện của nàng, hắn càng luôn nghĩ: tại sao trên đời có thể có nữ nhân ngu ngốc như vậy, ngu ngốc khiến cho hắn đau lòng.
Cảm giác, có thứ gì đó đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Chẳng qua là Vân Khinh biết, cho dù trệch hướng quỹ đạo, chuyện cũng vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
“Sư muội, nếu như ngươi cần, ta sẽ giúp ngươi giết nàng.” Vân Khinh nói.
Mai Vũ dựa vào trong lòng hắn, thỏa mãn ngủ.
Mà Vân Khinh, sau khi đợi nàng ngủ, đứng dậy đẩy cửa rời đi, chạy thẳng tới khách điểm Thượng Quan Diêu ở.
Khi Vân Khinh đẩy cửa sổ vào khách điếm thì Thượng Quan Diêu đang toàn thân đề phòng.
Vân Khinh khẽ, dưới đêm trăng, sợi tóc tung bay, sử dụng thanh âm trong trẻo lạnh lùng riêng biệt của hắn nói: “Thượng Quan Diêu, mời chết đi. . . . . .”
Mai Vũ tựa hồ đang mơ, trong mơ, có một nam tử đứng ở phía trước cửa sổ, yên lặng than thở.
Mai Vũ ngồi dậy, nhìn hắn.
Nửa bên dung nhan của hắn bị bức rèm che ngăn lại, trong ánh trăng mờ, tựa hồ để thứ gì đó trên bệ cửa sổ.
Mai Vũ đứng lên, tò mò đi tới.
Hắn đang làm gì đấy?
Không trung, tựa hồ có mùi thơm của hoa quế truyền đến.
Nam tử nghe được thanh âm của nàng, hốt hoảng muốn lẩn trốn. Lúc xoay người, Mai Vũ thấy rõ ràng, dung nhan dưới ánh trăng kia, là ai. . . . . .
“Tử Tiêu!” Không kịp nghĩ nhiều, Mai Vũ kéo người kia lại, ngón tay lạnh như băng truyền đến lãnh ý nhàn nhạt, trong tay Mai Vũ, đều là dị thường ấm áp.
Nhẹn ngào, Mai Vũ mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn: “Tử Tiêu, là ngươi, có đúng hay không? Tử Tiêu, ngươi đã đến rồi, vì sao muốn tránh ta?”
Hoa Tử Tiêu thấy không tránh thoát, giống như than thở quay đầu lại, mềm mại cười một tiếng: “Nha đầu của ta, ta chỉ là trở lại xem ngươi thôi. Ngươi. . . . . . Khóc?”
Mai Vũ vội vàng lau nước mắt, quật cường nói: “Không có. Tử Tiêu, ngươi thả cái gì vậy?”
Sắc mặt Hoa Tử Tiêu biến đỏ cúi đầu, không được tự nhiên nói: “Không có, không có gì.”
Mai Vũ nhìn về hướng bệ cửa sổ, nơi đó lộ ra một vốc đậu đỏ.
Có chút giật mình, Mai Vũ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Hoa Tử Tiêu mang theo ưu thương nhàn nhạt, nhẹ nói: “Nha đầu, ta đang suy nghĩ, mỗi ngày góp một hạt đậu đỏ vì ngươi, ba năm, có thể góp được bao nhiêu. . . . . .”
Trái tim của Mai Vũ, vỡ nát trong câu nói này.
Tới cầu Nại Hà trước chờ đợi ba năm. . . . . .
Tử Tiêu của ta, ngươi dùng tâm tình gì, đứng ở cầu Nại Hà trước đây?
“Tử Tiêu, thật, thật xin lỗi, ta, ta không tốt để cho ngươi đợi lâu phải không?” Mai Vũ lau nước mắt, làm thế nào cũng lau không xong, sợ hãi hỏi hắn.
Tử Tiêu than nhẹ: “Nha đầu, ta đang lo lắng cho ngươi. Ngươi không đối xử tốt với mình, phải hay không?”
Mai Vũ cắn môi, yên lặng cúi đầu: “Tử Tiêu, ta nói rồi, cho tới bây giờ ta học không được toàn thân mà lui.”
Hoa Tử Tiêu lắc đầu một cái, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng.
“Nha đầu của ta, ngươi phải thật tốt.” Trong gió đưa tới lời của hắn, lại tựa hồ như bay xa rồi.
Mai Vũ ngẩng đầu, lại không tìm được nữa, một màn đêm hương quế kia.
Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào khách điếm, Vân Khinh đẩy cửa ra, vỗ nhè nhẹ thức tỉnh nàng.
Mở đôi mắt mông lung, Mai Vũ liếc mắt: “Này, ngươi cũng không biết tự xông vào nơi khuê phòng của thiếu nữ là không đúng sao?”
Vân Khinh thờ ơ nhún vai: “Không quan trọng, ngươi cũng không phải nữ nhân.”
Mai Vũ tức giận, trừng hắn.
Vân Khinh vừa thấy, lập tức thái độ đại chuyển, dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi. Ta tới nói chính sự .”
Mai Vũ nháy mắt.
Chính sự gì?
Vân Khinh cười: “Nữ nhân kia, chết rồi.”
Mai Vũ cúi đầu, cắn môi.
Ha ha, chết rồi. . . . . . Sao?
Thực vui vẻ. . . . . .
“Thật cảm tạ sư huynh.” Mai Vũ nhỏ giọng nói.
Vân Khinh ôm nàng, an ủi: “Sư muội, ta sẽ vẫn bồi ngươi đến cuối sinh mạng.”
Mai Vũ ôm ngược lại hắn.
Cuối sinh mạng sao? Thật đúng là, cam kết xa xôi.
“Thu dọn một chút đi.” Vân Khinh nói.
“Ừm.” Mai Vũ gật đầu.
Nơi này, không thể tiếp tục ở được nữa.
Liễu Hành Vân lập tức tới giết.
Thu thập xong đồ đạc, nhớ tới mộng cảnh đêm qua, Mai Vũ đi về phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, một mảnh hoa bay như tuyết.
Cúi đầu, trong lúc lơ đãng Mai Vũ phát hiện phía trước cửa sổ, có một nắm đậu đỏ.
Trong nháy mắt, gió mang theo vô số hoa bay, ở trước mặt nàng, tách ra rực rỡ
Ánh mắt Mai Vũ lại thủy chung rơi vào trên nắm đậu đỏ.
Nha đầu, ta đang suy nghĩ, mỗi ngày góp một hạt đậu đỏ vì ngươi, ba năm, có thể góp bao nhiêu. . . . . .
Nàng nhớ, hắn từng nói những lời này.
Tử Tiêu, ta cũng sẽ vì Tử Tiêu mà góp đậu đỏ. Ba năm, ba năm sau, nếu như Mai Vũ còn có may mắn sống sót, như vậy nhất định đem đậu đỏ này mài thành cát, ủ thành rượu, tặng cho ngươi.
Đẩy cửa ra, Vân Khinh đã đợi ở bên ngoài.
Mai Vũ kéo tay của hắn, đi ra khỏi khách sạn.
“Đi xem một chút chứ?” Vân Khinh hỏi.
“Ừm, xác định một chút đi.” Mai Vũ đáp.
Dưới chân núi, Mai Vũ xa xa thấy được Liễu Hành Vân cuộn mình lại, ngồi trước một phần mộ, ngây ngốc ngồi đó.
Mai Vũ thấy thế tâm cũng đau đớn.
Ta nhớ được nụ cười của ngươi, từng ở một nơi nào đó, ngươi cười đẹp như thế.
Ngươi là mặt trời tháng năm trên miệng giếng.
Ta là nước trong cái giếng kia.
Chúng ta đã từng nói như vậy.
Mặt trời của ta, hiện tại ngươi nhất định không cười, ngươi đang hận đi? Hận ta giết chết thân nhân duy nhất của ngươi.
Nếu như hiện tại ta xuất hiện, ngươi có thể một kiếm giết chết ta hay không?
Nghĩ tới đó, Mai Vũ tiến lên trước một bước.
Vân Khinh hốt hoảng bắt được nàng, hỏi: “Ngươi làm gì?”
Khóe miệng Mai Vũ kéo ra nụ cười tái nhợt, trong mắt hàm lệ nhìn hắn: “Ta sẽ không đi ra ngoài, ta chỉ là muốn gần hắn thêm chút nữa.”
Cho dù là một bước, ta cũng muốn được gần với mặt trời của ta thêm một chút.
Ta sợ lần sau khi tới gần hắn, chính là thời điểm đao của hắn, xẹt qua ngực ta.
Mặt trời của ta, từng nói phải bảo vệ ta, cho nên, ta cũng phải bảo vệ mặt trời của ta. Nhưng ta ngu ngốc, ta đang bảo vệ hắn, đồng thời cũng tổn thương trái tim hắn. . . . . .
Vô Ca nói, có lẽ lần sau khi gặp mặt, ta sẽ chính diện nghênh đón hắn.
Nhưng Vô Ca lại không biết, trên đời không có có lẽ, ta lại cũng không có lần sau.
Để cho ta nhìn hắn như thế này là tốt rồi.
Cứ như vậy. . . . . . Xem một chút là tốt rồi.
Một hồi lâu, Mai Vũ mới xoay người, cúi đầu đi về phía trước.
Vân Khinh đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
Mai Vũ nói: “Ta nghe nói, có một nơi gọi là đỉnh Vân Nhai, ta muốn tới đó một chút.”
Vân Khinh giữ chặt tay nàng, đi về phía trước.
“Ừm, chúng ta liền tới nơi đó.”
Mai Vũ gật đầu.
Bất quá, trước khi đi. . . . . . Nàng muốn đi gặp một người.
Nàng biết, hắn — nhất định sẽ tới gặp nàng.