Hoa lau tung bay, đom đóm nhảy lên. Cảnh tượng này có một chút quen thuộc, tựa hồ là một đêm ở An phủ, cũng là một đêm như vậy hắn vén ra tầng tầng cỏ lau để gặp mình.
Nhưng lúc này sao lại có nhiều bất đồng đến vậy.
Theo dây tơ hồng thẳng đường đi tới, sau tầng tầng cỏ lau, Mai Vũ lại thấy một thế giới khác.
Hoa lau như mọc thành phiến lui tán đến hai bên, giữa sông có rất nhiều đèn hoa đăng nhỏ, tất cả đều là hình hoa sen.
Rõ ràng đốt sáng cả mặt hồ. Từng chiếc từng chiếc nối thành một mảnh.
Ánh mắt Mai Vũ không tự chủ đi truy tìm những chiếc đèn hoa sen ở phía xa. Nhưng vẫn không nhìn đến điểm đầu.
Nước hồ nhẹ nhàng bập bềnh, đèn hoa sen bập bềnh, Mai Vũ giương mắt nhìn, nam tử kia ngồi trên thuyền trúc xuyên qua những chiếc đèn hoa sen hướng về phía nàng, một thân màu tím nổi bật trong một mảnh hoa đăng màu hồng có vẻ càng thêm anh tuấn.
Mai Vũ bình tĩnh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Hắn đưa tay, khóe miệng mỉm cười: “Vị cô nương xinh đẹp này, có thể cùng ngươi đi thuyền dạo chơi không?”
Khóe mắt Mai Vũ, có một chút nước mắt.
Nàng không biết mình tại sao lại có một loại cảm động muốn khóc.
Tựa hồ ở trong mộng, vô số lần mơ thấy nam tử này vươn tay ra với nàng. Có phải hay không lần này rốt cuộc có thể cầm tay hắn.
Hắn không kéo đứt dây tơ hồng, hắn không lưu lại bóng lưng, lần này, hắn dùng bàn tay có buộc dây tơ hồng kia hướng về phía nàng.
Giơ tay lên, Mai Vũ cùng dùng bàn tay buộc dây tơ hồng nắm lấy tay An Thiếu Hàn, rõ ràng muốn bày ra vẻ mặt khó coi nhưng khóe miệng lại để lộ sự vui vẻ của mình: “Được rồi, ngươi đã có thành ý như thế, ta liền đáp ứng cùng ngươi du thuyền.”
Ngồi trên thuyền, Mai Vũ nhẹ tay chạm vào những chiếc đèn hoa sen, mỉm cười hỏi: “Những thứ này, đều là ngươi mua sao?”
Thanh âm An Thiếu Hàn không lớn, nhưng trong đêm nay là âm sắc làm người khác cảm động nhất: “Ngươi không phải muốn oán giận ta xài tiền bậy bạ chứ. Ha ha, những chiếc đèn này không tốn bao nhiêu tiền, ta không có nhiều thời giờ cũng bản lĩnh vì ngươi làm một chiếc đèn, nhưng nguyện ý vì ngươi đốt từng chiếc từng chiếc một.”
Có hay không, nàng thật sự là một món đồ chơi.
Có hay không, hiện tại đứng bên cạnh nàng, thật không phải là An vương An Thiếu Hàn, mà là Thiếu Hàn.
Hắn có chút lẫn lộn rồi.
Rõ ràng là đến tìm kiếm một đoạn ngắn tốt đẹp, vì sao lại cảm thấy nàng hạnh phúc, nàng cười chính là tốt đẹp mình đang muốn tìm kiếm.
Vì sao phải làm chuyện giống như đang lấy lòng vậy.
Vì sao trong biển người, người đầu tiên nhìn thấy đúng là nàng.
Vì sao nguyện ý vì giành được một tiếng cười của nàng, đi làm chuyện bình thường mình cảm thấy ấu trĩ tới cực điểm như vậy.
Tại sao lại muốn buộc dây tơ hồng lên tay nàng, lần này tuyệt không kéo đứt.
Tham luyến, tham luyến, cuối cùng có thể hay không không thể tự thoát ra được đây......
An Thiếu Hàn không biết, giờ khắc này, hắn cũng không muốn suy nghĩ những thứ này.
Hắn đốt từng chiếc từng chiếc đèn hoa đăng này sao? Nhiều như vậy, nhiều như vậy, phải dùng thời gian bao lâu đây. Vớt một chiếc đèn hoa sen lên, Mai Vũ nhẹ nhàng vuốt ve.
Nam tử này, tại sao lại có một mặt ngớ ngẩn như vậy.
Thời điểm thuyền đến giữa hồ, An Thiếu Hàng quay sang nàng, lớn tiếng nói: “Tiểu Vũ, lễ vật ta muốn tặng cho ngươi là ở chỗ đó.”
Mai Vũ cả kinh, theo bản năng nhìn về hướng ngón tay hắn chỉ.
Trên bầu trời, pháo hoa nở rộ, xa xa bay lên vô số đèn Khổng Minh (đèn trời).
An Thiếu Hàn nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, thích không? Những thứ này có thể chiếu sáng đêm tối cho ngươi hay không.”
Tiểu Vũ, ta là đêm tối, có lẽ ta mang cho ngươi, chẳng qua là bóng tối thôi. Thế nhưng ngươi có biết hay không, cho dù ta là đêm tối, cũng nguyện ý vì ngươi đốt rất nhiều rất nhiều đèn.
Ta là Thiếu Hàn, không phải là An vương.
Làm chuyện gì quá đáng, ta sẽ không nói thật xin lỗi. Nhưng ta không muốn ngươi chán ghét ta, sợ ta.
Mai Vũ nhìn đèn Khổng Minh đầy trời, tựa hồ có chút minh bạch nam tử này tối nay vì sao bất đồng như thế.
Là muốn nói xin lỗi, lại nói không nói ra miệng.
Cho dù có thể nói chút lời ngon tiếng ngọt, vẫn như cũ nói không nên lời một câu thật xin lỗi.
Đây chính là Thiếu Hàn.
Là Thiếu Hàn nàng quen thuộc.
Có ngại ngùng cùng bản tính không tự nhiên không sửa đổi được.
Đèn Khổng Minh bay giữa bầu trời đêm cùng đèn hoa sen trên sông tương giao thành một mảnh.
Chiếu sáng toàn bộ mặt hồ.
Tâm Mai Vũ có chút đau nhức. Là mình, lại một lần nữa chạm đến yếu ớt của nam tử này.
Lúc mới gặp thì né tránh, dọc đường đi thì không yên lòng, làm cho hắn cảm giác bị chán ghét.
Hắn là Vương gia, cho tới bây giờ cũng chỉ biết, thích đồ gì sẽ phải nắm được trong tay. Từ nhỏ liền bị giáo dục không thể có tình cảm. Phải tàn nhẫn, phải lãnh khốc. Trong lòng chỉ có thể chứa quốc gia, không thể tồn tại tư tình nhi nữ.
Hắn như vậy, còn không hiểu được cái gì là yêu, cái gì là tình cảm. Thậm chí không biết, thích đồ gì sẽ phải quý trọng.
Hắn như vậy, nhưng cũng dị thường mềm mại cùng yếu ớt.
Lỗ mãng đả thương mình, hắn cũng không dễ chịu gì.
Yếu ớt, mềm mại, có lẽ cũng không chỉ có rêu xanh trong hồ.
Mai Vũ nhìn hắn, khóe miệng cố gắng kéo ra một chút cười.
Lúc này, kỳ thực nàng vô cùng muốn khóc.
Hắn nói mình là bóng tối, hắn rõ ràng là ánh sáng. Lại nói mình là bóng tối.
Có phải hay không mình đã tạo thành cho hắn ảo giác như vậy.
Trong ánh sáng bất diệt của đèn khổng minh cùng đèn hoa đăng, nam tử kia một thân trường y màu tím, khóe mắt đuôi mày cũng mang theo ôn nhu cùng thấp thỏm.
Mai Vũ nghĩ, mình bị vây hãm rồi.
Có lẽ từ lần đầu tiên, dưới làn mưa Giang Nam, trong không khí bay tới khí tức nguy hiểm thì nàng đã định trước không cách nào chạy trốn.
Đối với nam tử này, nàng biết rất rõ là nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được đến gần.
Muốn sưởi ấm trái tim của hắn, muốn xua đuổi tịch mịch của hắn. Tham luyến ôn nhu của ắn, thích sự không được tự nhiên của nhiên.
Một đêm này, những lời trong lòng hắn nàng đều nghe thấy được.
Hắn nói: ta là đêm tối, nhưng nguyện ý vì ngươi đốt vô số đèn.
Thiếu Hàn của ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên những lời này.
Cho nên, không cần sợ hãi nữa.
“Bóng tối đã được chiếu sáng. Như vậy vị công tử này, ta có thể mời ngươi cùng đi xem mặt trời mọc được không? Ngày mai là một ngày mới đấy.” Mai Vũ ngoắc ngoắc ngón tay út, kéo kéo dây tơ hồng, ngón tay út của người kia nhẹ nhàng động.
Ngày mai, lại bắt đầu một ngày mới thôi.
Vô luận đối với ta là họa hay là phúc.
Ít nhất tối nay, ngươi là vì ta thắp sáng bóng tối — Thiếu Hàn của ta.
Tạ Vãn Phong quả thật muốn giết tên nam nhân đeo mặt nạ chết tiệt kia.
Luôn luôn vào thời điểm hắn lo lắng cho Mai Vũ nhất thì tên đáng chết này xuất hiện.
Đó là chuyện vào thời điểm ăn cơm tối, Tạ Vãn Phong vẫn cầm tờ giấy kia ngẩn người. Cuối cùng vẫn cảm thấy, câu tạm biệt kia có chút gì kỳ quái.
Cái gì gọi là “Còn nữa…, Vãn Phong, tạm biệt.”
Tạm biệt cái đầu quỷ của nàng, cứ như câu nói cuối cùng trước khi sinh ly tử biệt.
Hắn cũng không cảm thấy thôn cô kia có chú trọng lễ tiết như vậy.
Cuối cùng Tạ Vãn Phong quyết định muốn đi tìm nàng.
Nhưng vừa mới ra cửa, chỉ thấy một nữ nhân trang điểm lộng lẫy bổ nhào về phía hắn, dùng thanh âm uốn éo làm cho người ta nôn mửa nói: “Gia, ngài thật hư nha, cư nhiên để cho ta tìm đến ngài.”
Trên trán Tạ Vãn Phong toát ra một hàng hắc tuyến lớn.
Đây là cái tình huống gì.
Đẩy nữ nhân vừa nhào tới ra, Tạ Vãn Phong nghiêm túc nói: “Cô nương, xin tự trọng, tại hạ dường như không biết cô nương.”
Mẹ kiếp! Gia làm sao sẽ biết loại nữ nhân dung tục như ngươi!
Ngươi là người qua đường từ nơi nào xuất hiện a.
Nữ tử sắc mặt đỏ bừng, quyến rũ nháy mắt với hắn, cười duyên nói: “Gia ngài thực thích nói giỡn nha. Là chính ngài gọi ta tới nha.”
Tạ Vãn Phong một trận lửa giận xông lên não! Ở trong lòng kêu to: thiếu gia cho dù muốn giải quyết vấn đề, cũng sẽ không tìm loại mặt hàng này.
Chờ! Chờ chút! Mình? Tự mình?
Nếu như nữ nhân này không phải là mình gọi tới.
Như vậy chỉ có thể là một người.
Nam nhân mang mặt nạ trời đánh kia!
Tạ Vãn Phong nổi giận. Thật đã có thời gian thật dài không nổi giận như vậy.
Khóe miệng nhẹ nhàng câu khởi, Tạ Vãn Phong mặt đầy hoa đào nói với nữ nhân kia: “Thiếu gia bây giờ đối với ngươi hoàn toàn không có hứng thú. Ngươi có thể cút không?”
Nhiệt độ xung quanh tựa hồ giảm xuống mức thấp nhất, nữ nhân bị sát khí của hắn dọa sợ tới hoa dung thất sắc, xoay người lảo đảo chạy trối chết.
Hảo! Thật là đáng sợ! Nam nhân đẹp trai như vậy, có thể cười đẹp mắt như vậy, sao có thể lại đáng sợ như vậy a!!
Tạ Vãn Phong cầm kiếm, quay người ra khỏi gian phòng.
Quả nhiên trong ngõ hẻm thấy được tên nam nhân phách lối kiêu ngạo kia.
Nam nhân chết tiệt đó nhìn thấy hắn, cư nhiên kinh ngạc nói: “Nha, làm sao ngươi lại ra đây. Ta chính là chọn cho ngươi cái tốt nhất.”
Tốt đến mức hắn cũng không dám nhìn mặt của nàng.
Tạ Vãn Phong cười lạnh.
Hôm nay nhất định là ngày hoàng đạo.
Có oan báo oan, có thù báo thù.
“Tiểu tặc, thiếu gia tiễn ngươi đi làm mồi cho cá!” Nâng kiếm, tạ Vãn Phong xông tới.
Mặt nạ nam thi triển khinh công bỏ chạy.
Vì vậy, đêm truy đuổi, lại bắt đầu.
A, đúng rồi, mặt nạ nam kia, vẫn là Vân Khinh......