Vân Khinh quyết định sống lâu dài ở Vương Phủ.
Bởi vì hắn cảm thấy, chỉ cần sống ở chỗ này, muốn gặp Mai Vũ, bao nhiêu lần cũng có thể.
Nhớ trước kia ở Mai Hoa sơn trang, luôn đánh cuộc cùng nha đầu kia.
Mỗi lần nàng đều thua. Mà duy chỉ có một lần, nàng thắng.
Lần đó là ban đêm trước khi xuất sư. Hắn nói với nàng: “Mai Vũ, ta muốn dẫn ngươi đến giang hồ, để cho ngươi cùng trải qua tinh phong huyết vũ với ta, để cho ngươi nhìn ta nở mày nở mặt, sau đó tự tay giết ngươi.”
Nàng đứng gần bờ nước, nhìn sư phụ từ xa đi tới khẽ mỉm cười: “Được. Không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Hiện tại ta nhảy xuống nước, nếu sư phụ nhảy xuống cứu ta, coi như ta thắng, ngươi không thể dẫn ta đi. Nếu sư phụ không cứu, như vậy, ta liền đi theo ngươi.”
Tự tin vào bản thân, đáp ứng yêu cầu của nàng.
Sau đó, thua mất.
Mai Lưỡng Tân được gọi là lãnh huyết vô tình trên giang hồ, cư nhiên không chút do dự nhảy xuống nước cứu nàng.
Lúc sư phụ vừa gõ đầu của nàng, vừa tình cảm lau tóc cho nàng nhìn nàng thắng lợi mỉm cười từ bên trong, hắn lần đầu tiên bại bởi nàng.
Cũng bởi lần đó, hắn rời sư môn, không mang theo nàng đi.
Rồi sau đó, đây là lần thứ hai hắn bại bởi nàng.
Không nghĩ tới, An Thiếu Hàn thật sự sẽ thả nàng đi. Lúc ấy hắn núp ở trong góc, nhìn nàng rời đi.
Sau đó An Thiếu Hàn giận dữ, toàn bộ người trong vương phủ đều gặp xui xẻo.
Dẫm lên con chó nuôi trong nhà, trong lòng mọi người đều cảm thán cho vận mệnh của mình.
An Thiếu Hàn vốn đã sớm biết thân phận cùng mục đích của Liễu Hành Vân. Thậm chí bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ Liễu Hành Vân hành động liền bí mật điều động binh lính bắt hắn. Trải qua chuyện náo loạn của Mai Vũ, đừng nói binh lính bí mật, dù là cơ quan, An Thiếu Hàn đều chưa phát động. Chỉ một ít thủ vệ phế vật, hắn còn chưa dùng sức toàn lực.
Lúc ấy Vân Khinh kinh ngạc không khép miệng lại được, trong lòng không khỏi cảm thán Mai Vũ vận khí thật tốt, không có kiến thức đi vào Vương Phủ kinh khủng này.
Bất quá, như vậy cũng không tồi, ít nhất cuộc sống sau này sẽ không nhàm chán.
Hơn nữa, còn có người giúp hắn bắt nàng trở lại. Ha ha, quả nhiên là ngồi mát ăn bát vàng đây.
Thoải mái nằm trên giường, Vân Khinh khẽ cười tiến vào mộng đẹp.
Hết thảy, cũng vừa mới bắt đầu, không vội, không vội.
————
Mai Vũ không nghĩ tới, Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân trong truyền thuyết bốn biển lại là nhà.
Một ngày một đêm, Tạ Vãn Phong đã vui vẻ trở lại.
Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tạ Vãn Phong làm chính là —— đánh người.
Vọt ra ngoài xe ngựa, hai quyền làm ra một con gấu mèo.
Liễu Hành Vân mếu máo, đáng thương nói: “Đại ca, ta bị oan.”
Tạ Vãn Phong mỉm cười: “Ngươi thật to gan, ta đưa người cho ngươi chiếu cố, để cho ngươi đưa người đến hang cọp sao?”
Liễu Hành Vân nhỏ giọng lầm bầm: “Cái gì a, cũng không phải là rất nguy hiểm. Chưa nói, còn không phải là vì cứu ngươi.”
“Cái gì?” Tạ Vãn Phong nhíu mày.
Tả Y ở bên cạnh ha ha cười một tiếng: “Bọn họ là vì cứu ngươi, mới liều chết từ nơi đó xông ra ngoài. Cũng là do An Thiếu Hàn vẫn chưa khởi động cơ quan, cũng không cho binh lính bí mật của hắn hành động. Nếu không, hôm nay chỉ sợ cũng không có thời gian cho bốn người này họp mặt.”
Mai Vũ lập tức cứng ngắc.
Cơ quan, binh lính bí mật......
Đúng rồi, Chiến thần An vương đồng thời là Vương gia đương triều hoàng đế tâm đắc nhất. Người người đều nói: kẻ trộm vào An vương phủ xác định không thể ra ngoài, kẻ địch lẻn vào chắc chắn vong mạng. Hắn lợi hại như thế, làm sao có thể không đấu lại nàng cùng Hành Vân.
Trong lòng có chút bi thương.
An Thiếu Hàn, tại sao?
Bên cạnh có ấm áp nhích lại gần, sau đó thân thể bị kéo rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Lời nói ấm áp thổi tới bên tai Mai Vũ: “Thôn cô, cám ơn.”
Mai Vũ ngẩn người một chút, tiếp theo khóe miệng nhộn nhạo mở ra nụ cười thoải mái.
Vô luận như thế nào, Vãn Phong, cứu ngươi ta không hối hận. Một trăm lần, một ngàn lần, ta cũng sẽ nghĩa như thế.
Trong không khí, tháng năm thổi tới bông hoa.
Là màu tím, không biết tên là gì.
Mai Vũ nhìn kia năm ngón tay cùng mắt gấu mèo 0.0, rất không nể mặt cười như điên.
Dưới hoàng hôn, ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng núi màu xanh biếc cùng màu tím của hoa, rơi trên xe ngựa màu vàng.
“Kia, chúng ta về nhà đi.” Nam tử kia, tóc đen tung bay trong gió xinh đẹp, nghiêng đầu nói.
Trong mắt tràn đầy nhu hòa.
Mai Vũ có chút không kịp phản ứng.
“Nhà?”
Nơi nào là nhà.
“Ha ha, đúng vậy, nhà, nhà thuộc về chúng ta.”
Gió từ khe hở rừng cây chui tới đây, hai nam tử kia nhảy xuống xe ngựa, đồng thời duỗi tay về phía nàng.
“Tiểu thư, trước mặt chính là nhà của chúng ta rồi, mời xuống xe.”
Hoàng hôn, mang theo ánh sáng không thành thật hướng về hai người kia.
Trong nháy mắt, Mai Vũ cảm thấy, trong cuộc đời, không thể thiếu sót hai người này.
Nhà. Lúc bảy tuổi nàng rời nhà đi, giờ khắc này gió thổi mang theo ôn nhu rốt cuộc cũng trở lại bên người nàng.
Hốc mắt có chút ướt, nắm lấy hai cái tay, thật là ấm áp, thật là ấm áp.
Phía trước chính là một gian nhà lịch sự tao nhã.
Mai Vũ tò mò hỏi: “Vãn Phong, ngươi ở nơi này.”
Tạ Vãn Phong hiện lên ánh mắt hoa đào, kiêu ngạo nói: “À không. Chúng ta bốn biển đều là nhà.”
Liếc mắt, Mai Vũ thật không biết làm như thế nào tiếp tục biểu đạt ý của mình.
Liễu Hành Vân chân thật vì nàng giải đáp: “Cái gọi là bốn biển đều là nhà. Ý tứ chính là, bốn biển mỗi chỗ đều có nhà.”
——|||
Mai Vũ trong lòng khinh thường thế tục niệm một câu: ta ghét nhất loại nhà giàu tiêu tiền này.
“Đúng rồi, Tả Y, ta vẫn muốn hỏi, ngươi cùng Vãn Phong quan hệ thế nào?” Mai Vũ nghiêng đầu, hỏi người đi ở phía sau.
Mặc một thân áo ngắn hoa văn, Tả Y vẻ mặt gian trá: “Ta à, ta là một trong những tình nhân giữa hàng ngàn nhân tình của hắn.
Mai Vũ vừa nghe, lập tức bỏ rơi tay Tạ Vãn Phong, tiếp theo cả người còn nhích lại gần Liễu Hành Vân.
“Hành Vân, chúng ta không nên tới gần người này.”
“Không sai, không sai. Có nhiều tình nhân như vậy, đến gần sẽ bị lây bệnh.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bệnh hoa liễu a, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.”
Tạ Vãn Phong nhìn dáng vẻ hai người kẻ xướng người họa, cả khuôn mặt cũng biến sắc.
Khóe miệng co giật.
——|||
“Ta không có bệnh, nữ nhân ta kết giao đều rất sạch sẽ.” Hét lớn một tiếng, Tạ Vãn Phong nhìn vẻ mặt gian trá của Tả Y, lập tức hối hận ruột cũng xanh mét.
——|||
“Giải thích, Hành Vân, hắn giải thích.” Mai Vũ vẻ mặt khi dễ, mặt không chút thay đổi nhìn Tạ Vãn Phong.
“Ân, không sai. Thừa nhận rồi. Trời ơi, không nghĩ tới a, không nghĩ tới a.” Liễu Hành Vân cố ý vẻ mặt thương hại phối hợp nói.
Tạ Vãn Phong bị Mai Vũ hung hăng đánh trúng tại chỗ liền hóa đá.
Trời ạ, một đạo sét đánh chết hắn đi. Cái này gọi là chuyện gì a!
Ba thân ảnh không nhìn hắn, đi về phía trước.
“A, thật là một người thối nát. Hành Vân, về sau liền kêu hắn nát người phong đi.”
“Nát người phong, tên rất hay a.”
“Ha ha, không tệ, không tệ nha. Tiểu mỹ nhân ~”
Sau lưng Tạ Vãn Phong, gió lạnh không ngừng thổi qua.
Ông trời, đây là tội lỗi gì a!!