Dưới làn mưa, An Thiếu Hàn bước ra khỏi sân, trong đêm đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.
Một bóng dáng đứng ở ngoài sân cầm ô tới, cung kính đứng che ở một bên.
Mai Vũ trên môi không có chút huyết sắc: “Ngươi đã sớm sắp xếp xong xuôi.”
Giữa lông mày An Thiếu Hàn một mảnh nhu hòa: “Tiểu Vũ, ngươi quên ta là ai? Ngay cả chút ý thức đề phòng cũng không có, ta như thế nào bảo vệ quốc gia này.”
Ngón tay Mai Vũ run rẩy, trên ngón tay út có một loại đau đớn như bị lửa đốt.
Nhìn một vòng hoa sen bị mưa rơi bộ dáng có chút chật vật, Mai Vũ đột nhiên cười thành tiếng, cười ha ha.
“Ha ha ha ha! Một sáng Bình Dương xuân lạc, dù có ngàn sắc. Đem kiều hoa làm vũng bùn. Haizz! Haizz! Duy có hoa không biết!”
An Thiếu Hàn, ta quả nhiên là quá ngu mới có thể tin tưởng ngươi.
Ta tại sao có thể ngây ngốc cho rằng, một đoạn ngắn trong trí nhớ kia sẽ có ảnh hưởng đối với ngươi.
Ta cuối cùng muốn trở thành vũng bùn hoa tháng tư, hết lần này tới lần khác tại hoa kỳ [1] tháng năm chờ ngươi nhìn đến.
[1]: thời kỳ nở hoa
Ta được coi là cái gì đây?
Chỉ là...... Vũng bùn thôi.
Miệng vết thương bị cử động kịch liệt của nàng làm vỡ ra, khóe miệng cũng có máu chảy ra.
Mai Vũ bình tĩnh đưa tay lau môi dưới, giương mắt nhìn hắn: “Thỉnh Vương gia thả tội tỳ xuống. Cử chỉ như thế, tội tỳ sợ hãi.”
An Thiếu Hàn nhìn vào mắt nàng.
Nơi đó, thu thủy ngưng tụ thành băng, quật cường nguội lạnh quét về phía hắn.
“Ngươi!” An Thiếu Hàn tức giận, tay có chút run run.
Miệng vết thương của nàng vẫn đang chảy máu, nàng không muốn sống nữa sao!
“Thỉnh Vương gia tự trọng.” Mai Vũ vẫn nói, trong mắt là kiên định không thay đổi.
An Thiếu Hàn giận quá thành cười.
“Hảo, hảo. Ta xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.” Nói xong liền buông Mai Vũ ra.
Tuy hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng, cho dù là tức giận và phẫn nộ, động tác của hắn vẫn nhu hòa cẩn thận như trước.
Hắn không muốn miệng vết thương của nàng lại vỡ ra.
Mưa không ngừng rơi xuống, Mai Vũ thoát ly khỏi ngực hắn, có chút an tâm nở nụ cười.
Xoay người, Mai Vũ không nhìn An Thiếu Hàn một cái, kéo lê thân hình loạng choạng bước về phía trước.
An Thiếu Hàn muốn đỡ nàng, vươn tay ra lại mờ mịt bắt không được mục tiêu, hắn biết rõ, cho dù là bắt được, nàng cũng vẫn sẽ hất tay mình ra.
Mai Vũ sẽ không quay đầu lại, cho nên, nàng sẽ không biết, giờ khắc này, vẻ mặt An Thiếu Hàn giống như hứng lấy tất cả bi thương.
Chấm nhỏ trong mắt nhuộm nước mưa bi thiết.
Cánh tay vươn tay cuối cùng thu trở lại, An Thiếu Hàn yên lặng đi theo phía sau nàng.
Mai Vũ vừa đi, vừa một bên xé vải bố An Thiếu Hàn quấn lên vết thương cho nàng.
Nàng muốn đi, muốn đi đến bên người Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân. Không mang theo một tia khí vị của Vương gia kia đến bên cạnh bọn họ.
Máu lại không cầm được chảy ra. Theo mưa, uốn lượn chảy không biết tới nơi nào.
An Thiếu Hàn mặt không biểu tình nhìn hồng y nữ tử phía trước, thân ảnh loạng choạng lại quật cường. Trên chân giẫm phải, là máu của nàng, máu kia tựa hồ thấm vào giày làm bỏng chân của hắn, đốt thẳng tới trái tim.
Trong nội tâm nơi nào đó bị một cây kim vô hình đâm vào.
Đau nhức, đau nhức.
Từ nhỏ đến lớn, hắn có được vô số thứ. Nghĩ muốn cái gì cho tới bây giờ đều có dễ như trở bàn tay.
Không có một người nào, không có một cái nào nữ nhân dám cự tuyệt hắn, có thể cự tuyệt hắn.
Càng không có một nữ nhân, vì nam nhân khác, cố gắng chạy trốn khỏi hắn như thế.
Tiểu Vũ, nếu như ta chết, ngươi sẽ cố gắng muốn tới gặp ta mặt ta một lần như thế sao?
Mưa lạnh như băng rơi trên người, Mai Vũ cảm thấy suy nghĩ sắp sửa mơ hồ.
Bốn phía có chút mơ hồ, nhưng nàng lại kiên trì không muốn ngã xuống.
Vãn Phong cùng Hành Vân, chờ ta, ta lập tức tới ngay bên cạnh các ngươi đây.
Phía trước, có một chút ánh sáng của cây đuốc. Láng máng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau.
Nàng biết rõ, nàng cách bọn họ rất gần.
Cước bộ gia tăng, Mai Vũ che miệng vết thương, bước nhanh theo hướng truyền đến những âm thanh kia.
Chuyển qua góc hoa viên, ở đó tràn đầy đóa hoa trong vườn. Mai Vũ rốt cục thấy được Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân cùng bóng dáng giết chóc.
Bị thương! Vãn Phong và Hành Vân đều bị thương!
Thân thể mới muốn hướng về phía trước đi, lại bị người khác kéo lại.
“Ngươi đủ rồi!” An Thiếu Hàn ra sức kéo nàng lại rống giận.
Không nhìn một cái, Tiểu Vũ, vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn ta một cái. Chỉ là nhìn hai người kia.
Vì sao trong mắt ngươi chỉ có bọn họ! Cho tới bây giờ đều như vậy.
Vì bọn họ phản bội ta, vì bọn họ trở lại bên cạnh ta!
Ta được coi là cái gì! Ta rốt cuộc được coi là cái gì!
Mai Vũ lạnh lùng nhìn An Thiếu Hàn, khóe miệng kéo ra một nụ cười châm chọc: “Thực xin lỗi, Vương gia, ta quên, ta bây giờ vẫn là tù binh của Vương gia.”
Mai Vũ mặc cho hắn lôi kéo, xoay người lại nhìn về phía Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ không biết, trên mặt chảy xuống là nước mắt hay là mưa.
“Vương gia, mạng của ta cho ngươi, cầu Vương gia thả hai người bọn họ, từ nay về sau Mai Vũ ta cùng hai người kia không tiếp tục liên quan.” Mai Vũ chân thành nói.
An Thiếu Hàn nắm cổ tay nàng vô cùng chặt, Mai Vũ lại không phát hiện được bất kỳ đau đớn nào.
“Chuyện đó cho là thật?” An Thiếu hàn hỏi.
Giả dối cũng tốt, gạt ta cũng tốt. Chỉ cần ngươi lưu lại là được.
Mai Vũ kiên định gật đầu: “Là thật.”
An Thiếu Hàn mặt không biểu tình gật đầu: “Được, chỉ cần ngươi đoạn tuyệt trước mặt hai người họ, ta liền thả bọn họ đi.”
Mai Vũ mỉm cười, trong mưa nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn vế phía Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân đang đánh nhau.
Đủ rồi, Vãn Phong, Hành Vân, đủ rồi.
Ta yêu cầu cũng không nhiều.
Ta đây cả đời, chỉ sau khi nhận thức các ngươi, mới xem như đã sống.
Thời khắc ngắn ngủi kia, là hồi ức đủ cho ta dùng cả đời.
Có các ngươi đối với ta như vậy, cuộc đời này của Mai Vũ không uổng.
Nắm lấy tay An Thiếu Hàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của An Thiếu Hàn, Mai Vũ hướng phía Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân hô to: “Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân, các ngươi nghe đây. Hôm nay chúng ta ở chỗ này mỗi người đi một ngả. Ta đem kế hoạch của chúng ta nói cho An vương. Ta không muốn trải qua cuộc sống giang hồ gió tanh mưa máu. Từ nay về sau, ta muốn ở đây hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ta quyết tâm trung thành với An vương. Lúc này, ta thế với trời đất, cùng các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, cuộc đời này không tiếp tục liên quan.”
Trái tim đau đớn gần như sắp ngừng đập, nhưng mai Vũ lại dứt khoát nói ra những lời này.
Đừng lo, Vãn Phong, Hành Vân.
Chỉ cần các ngươi bình an, muốn ta xuống địa ngục ta cũng cam nguyện.
An Thiếu Hàn kinh ngạc nhìn nữ tử bên cạnh.
Trong nội tâm dâng lên đau thương khác thường.
Nữ nhân này, quả nhiên thật ngu ngốc.
Nỗ lực như vậy, có thể được cái gì đây?
Chính là hắn sẽ không mở miệng nói cái gì.
Bởi vì, đây là quyết định của nàng.