Lão thái quân nâng mắt nhìn Tạ Hộ một lúc lâu, rồi hạ mí mắt, nhìn lướt qua Trường Tôn Thị, Trường Tôn Thị giữ im lặng, Vạn thị một bộ dạng chờ xem kịch vui, càng sẽkhông có ý kiến, Lan di nương ngồi yên không động, Liên di nương lại quay người hỏi Tạ Hộ:
"không biết Thiếu phu nhân định xử trí thế nào?"
Tạ Hộ liếc nhìn các nàng, lãnh đạm nói: "Chuyện này không nhọc Liên di nương bận tâm, mọi người đã nói đứa nhỏ này có liên can tới Thương Lan uyển, nếu vậy ta cũng sẽ không sợ phiền phức, đảm nhận chuyện này, chuyện thuộc viện của ta, ta sẽ đưa về xử trí, đấy không phải đạo lý hiển nhiên sao?"
Liên di nương mỉm cười nhìn Tạ Hộ, một lúc lâu sau mới nói: "Bình thường Đại công tử khá chiếu cố[*] đến đứa nhỏ này, ta cũng là nghĩ cho Thiếu phu nhân mới nhắc nhở, nếu không nhất thiết thì đừng xử trí quá nặng, sợ sẽ ảnh hưởng tới cảm tình của Đại công tử đối với Thiếu phu nhân."
([*] săn sóc, quan tâm)
Lời nói mang ý tốt, nhưng thái độ lại rất khiêu khích, Tạ Hộ không để ý, mỉm cười nói:
"Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, ta xử trí ra sao, Đại công tử cũng sẽ không bận tâm, Liên di nương quá lo rồi."
nói xong, Tạ Hộ liền xoay người thi lễ với lão thái quân, Trường Tôn Thị và Vạn thị, được lão thái quân cho phép, nàng đi tới trước người đứa nhỏ, đứa nhỏ gầy giơ xương lại bị hai ma ma béo mập dùng đầu gối đè ép, nó đã sắp không trụ nổi, không còn giãy dụa kịch liệt như trước nữa.
Tạ Hộ lùng lùng sai khiến hai ma ma:
"Kéo lên, lôi đến Thương Lan uyển."
Hai vị ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tang ma ma bên cạnh lão thái quân, nhận được cái gật dầu ngầm đồng ý, mới lôi đứa trẻ dậy, xách nách nó như xách con gà con... đi theo Tạ Hộ tới Thương Lan uyển.
Tạ Hộ vừa rời đi, Trường Tôn Thị liền mở miệng hỏi lão thái quân:
"Lão thái quân, người để cho nàng ta mang đứa trẻ kia về Thương Lan uyển, làm vậy liệu có được hay không? Dù sao đó cũng là cốt nhục của Đại công tử..."
Lão thái quân ngược lại có vẻ không hề để tâm, từ trường kỷ[*] đứng lên, Tang ma ma lập tức tiến lên đỡ người, lão thái quân nói:
"Chuyện này các ngươi đừng quản nhiều."
nói xong, bỏ lại mấy người con dâu, đi nội đường nghỉ ngơi.
Vạn thị là người đầu tiên mở miệng: "Ta ngược lại muốn nhìn xem, vị nữ chủ của Thương Lan uyển này rốt cuộc là kẻ thiện tâm, hay là kẻ hiểm độc."
Sau đó đi đến bên cạnh Lan di nương thì dừng lại, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, bĩu môi nói:
"Nhưng mà Lan di nương này, muội cũng không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi, sao tỷ vẫn còn nhìn chằm chằm vào Thúy Phượng các không tha vậy?" Người sáng suốt ai không nhìn ra được, Lan di nương cố tình chỉnh[*] cái vị ở Thúy Phượng các kia, vu hãm cho đứa trẻ ăn trộm đồ, chẳng qua chỉ là lấy cớ.
([*] dạy dỗ, sửa trị)
Lan di nương không thèm để vào mắt, không nói gì, cũng không thi lễ với Trường Tôn Thị và Vạn thị, cứ như vậy lạnh nhạt cùng Liên di nương đi ra phòng khách chính, Vạn thị nhìn bóng lưng hai người, hừ lạnh:
"Hừ, đúng là tự đem mình diễn trò."
Trường Tôn Thị vịn tay nha hoàn đi tới bên Vạn thị, vừa sửa lại vạt áo cho nàng vừa nói:
"Muội tức giận với các nàng làm cái gì, phải chú ý thân phận của mình."
Vạn thị thoáng nhìn Trường Tôn Thị, cong môi cười: "Tỷ tỷ chịu được, nhưng ta thìkhông, chẳng qua chỉ là một di nương thấp hèn, lại dám kiêu ngạo với bậc phu nhân, nếu muội là tỷ, muội đã sớm tức đến lỗ mũi muốn bốc khói rồi."
Trường Tôn Thị lại rất thản nhiên nói:
"May mắn muội không phải là ta, bằng không ngày nào cũng gặp đủ chuyện lớn nhỏ, chẳng phải là làm muội tức chết."
Khuôn mặt Vạn thị lạnh xuống, giận dữ bỏ đi, Trường Tôn Thị nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng.
*****
Tạ Hộ trở về Thương Lan uyển, Hoa Ý liền lập tức chạy ra nghênh đón, nhìn thấy hai vị ma ma theo phía sau Tạ Hộ, mỗi người xách một bên một "con gà con" gầy giơ xương, nàng không khỏi nhìn thoáng qua Trúc Tình như đang hỏi 'Chuyện gì vậy?' Trúc Tình nhẹ lắc đầu, ý nhắc nàng chớ nên nói gì, vì chuyện xảy ra ở chính viện Trúc Tình cũng nghe phong thanh qua, nếu như đứa nhỏ này quả thật là của Đại công tử, ai cũng không biết trước được phu nhân các nàng sẽ phản ứng thế nào.
Tạ Hộ tiến vào nội gian, để Ngọc Tiêu cởi áo khoác ngoài cho nàng, rồi đi ra nói với hai vị ma ma: "Được rồi, các ngươi có thể đi."
Hai ma ma liếc nhìn nhau, vị béo mập hơn đứng bên trái nói: "Thiếu phu nhân, đứa nhỏ này rất lỗ mãng, sức lực lại lớn, Lan di nương cố ý bảo bọn nô tài giữ nó, sợ nó vùng ra rồi tấn công Thiếu phu nhân."
Tạ Hộ phất tay, nói: "không sao. Thương Lan uyển cũng có ma ma sức lớn khỏe, nó không làm gì được, các ngươi trở về đi."
nói xong nàng nhìn thoáng qua Trúc Tình, Trúc Tình hiểu ý lấy hai thỏi bạc từ trong tay áo nhét cho hai ma ma kia, hai ma ma nhận bạc, cũng biết mình không còn lí do lưu lại nên thả đứa bé ra, thi lễ với Tạ Hộ rồi lui.
Tay đứa nhỏ bị hai bà ta bóp quá chặt, vừa thả ra bị mất đi điểm tựa liền ngã sấp xuống, nhưng nó cắn răng không than một tiếng, sau đó cánh tay bớt đau nó mới ngồi xuống bắt đầu xoa bóp chân.
Tạ Hộ cũng mặc kệ nó thích làm gì thì làm, cũng không gọi người đến giữ, nàng nóiHoa Ý:
"Mang nước với chút điểm tâm cho nó."
Hoa Ý lĩnh mệnh, chỉ một lát sau cầm ra hai đĩa điểm tâm cùng bình nước, nàng đưa cho đứa trẻ đang ngồi dưới đất bóp chân bóp vai, ai ngờ thiếu chút nữa bị nó hất đổ, may là Hoa Ý nhanh tay lẹ mắt lui về sau một bước, nếu không ý tốt của phu nhân đều thành uổng phí.
"Cút đi! Ai thèm ăn đồ của ngươi! Mèo khóc chuột giả từ bi! Phi!"
Tiểu tử kia vừa mới lấy ra vớ giày, miệng đã lập tức không bị khống chế mà bắt đầu lớn lối, Hoa Ý cũng sặc mùi thuốc súng, có lý nào nàng chịu để cho một đứa bé khi dễ chủ nhân của mình, định bắt lấy đứa nhỏ, ai ngờ nó chạy nhanh như làn khói, thoăn thoắt như con mèo hoang nhỏ, nhanh khủng khiếp.
Nó đã sớm quan sát trước đường chạy trốn, nữ nhân kia thả nó ra, thứ nhất không cho người giữ nó, thứ hai cũng không sai người đóng cửa, chỉ cần nó hành động nhanh là có thể dễ dàng chạy khỏi viện này, nhưng nó mới chạy được vài bước, một âm thanh không nhanh không chậm từ đằng sau lưng truyền đến:
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không chạy! Ngươi không chạy, ta không làm gì được ngươi, còn nếu ngươi chạy, ta có lý do đàng hoàng để chặt bỏ chân! Ngươi muốn chạy sao, được, cứ chạy đi! Phải chạy thật xa vào, ta sẽ cho nhiều người hơn một chút đến Thuý Phượng các bắt ngươi! Tiện đó bắt luôn mẫu thân ngươi về một thể!"
"..."
Bước chân đứa nhỏ kia lập tức dừng lại, nó quay mặt lại trợn mắt quát lên: "Ngươi dám động đến mẫu thân của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ giết ngươi!"
Đừng thấy tuổi nó còn nhỏ, lời nói này vẫn có chút khí thế, Hoa Ý để điểm tâm qua một bên, định tiến đến giáo huấn tên tiểu tử thối không biết tốt xấu này một trận, lại bị Trúc Tình giữ chặt, lắc đầu với nàng, Hoa Ý mới kiềm chế được xúc động không tiến lên.
Tạ Hộ nhún vai, bộ dáng như "chẳng vấn đề gì", nói tiếp:
"Ngươi muốn giết ta sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào sức lực đến hai ma ma to béo chút đã chẳng làm được gì, hay là dựa vào chút khả năng chỉ một đôi giày thối đã khôngphun ra được một lời? Trước khi ngươi giết được ta, ta đã có thể giết hai mẹ con ngươi trước cả tám trăm năm rồi, ngươi có tin không?"
Tạ Hộ nở một nụ cười cực kì xinh đẹp, chỉ là lời nói ra cũng cực kì tàn nhẫn, đứa bé kia nghe xong siết chặt nắm đấm, đứng yên không động.
Chỉ vào nước trắng và điểm tâm để bên cạnh, Tạ Hộ dùng giọng nói lạnh lùng tiếp tục nói:
"Lại đây. Cho dù có bị giết, nếu ta là ngươi, cũng sẽ làm một con ma no. Mau ăn đi!"
Nghe xong lời này, nó co người lại như con mèo hoang giận dữ, sôi sục khí thế như muốn làm trận quyết tử với kẻ thù.
Chẳng qua là chỉ một lát sau, nó đã khôi phục lại, hít sâu, tay chân cứng ngắc đi đến chỗ trà bánh, không thèm nhìn mà nhét hết bánh ngọt vào miệng, nhét đến khi khôngnhét nổi nữa, nó lại cầm bình nước đổ vào miệng, chật vật nuốt hết đồ trong miệng xuống.
Tạ Hộ cũng không tức giận, để tiểu nha hoàn mang một ghế nhỏ cho nó, ngồi nhìn đứa nhỏ ăn, thấy nó ăn như hổ đói, nàng lại sai Hoa Ý mang thêm một bình nước đến.
Đợi tiểu tử kia ăn xong, Tạ Hộ mới mở miệng hỏi:
"Ta hỏi ngươi hai điều, nếu ngươi thành thật trả lời, ta có thể cân nhắc đến việc cho ngươi được chết thống khoái[*]." Tạ Hộ cong môi, cười đến như phật lại như ma, xinh đẹp như tiên nữ trong tranh, lại quỷ dị như sứ giả của địa ngục, toàn thân mang hương vị trái ngược đan xen.
([*] chết nhanh, không phải chịu hành hạ)
Đứa nhỏ kia cười lạnh một tiếng, nó nhìn Tạ Hộ mà khạc nhổ, tỏ rõ thái độ, Tạ Hộ không làm điều dư thừa, nói với Hoa Ý Trúc Tình đứng bên cạnh:
"Phái người đi Thúy Phượng các bắt mẫu thân đứa trẻ này đưa tới đây..."
Ngay lập tức, không đợi Hoa Ý Trúc Tình lĩnh mệnh, đứa nhỏ kia liền rống lớn nói: "không cho phép động đến mẫu thân của ta!"
Tạ Hộ nhếch mày nhìn nó cười cười, thanh âm lạnh lẽo vang lên: "Ngươi dựa vào cái gì đòi không cho phép?"
"Ngươi! Ngươi! Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi, trừ phi hôm nay ngươi đánh chết ta, nếu không một ngày nào đó ta sẽ báo thù! Ta nhất dịnh sẽ báo thù!"
Tạ Hộ mỉm cười bước xuống thềm đá, không để ý Hoa Ý Trúc Tình ngăn trở, đi đến trước người đứa nhỏ, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường lại hung ác, lạnh nhạt nói:
"Tiểu tử, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học. Đừng bao giờ để kẻ khác nhìn ra nhược điểm của ngươi, bản thân đấu không lại, thì đừng cứng đầu đối chọi, làm hại bản thân mình chưa tính, lại làm hại cả người thân của ngươi! Vẫn là câu nói kia, nếu như bây giờ ta ra tay giết cả hai mẹ con ngươi, ngươi làm gì được ta?"
"..."
Tạ Hộ vừa nói xong, con mắt sáng tròn của đứa nhỏ cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nàng như nhìn một quái vật, Tạ Hộ rút khăn tay, lau đi mảnh vụn còn vương trên mặt nó, rồi đem khăn nhét vào trong tay nó, giọng lạnh nhạt hỏi:
"Điều đầu tiên, tên của ngươi?"
Đứa nhỏ kia vẫn siết chặt nắm đấm, ánh mắt căm hận nhưng không còn xúc động như trước, Tạ Hộ cũng không vội, kiên nhẫn chờ, hai người giằng co thật lâu, đứa nhỏ mới nghiến răng nói ra hai chữ.
"Trường Thọ."
Tạ Hộ cong môi cười: "Tên không tệ, là mẫu thân ngươi đặt sao?"
Trường Thọ cười nhạt: "Đây là điều thứ hai ngươi muốn hỏi?"
Tạ Hộ từ chối cho ý kiến, nhún vai nói: "Điều thứ hai là, những đồ vật kia đúng là do ngươi trộm?"
Lông mày Trường Thọ nhíu chặt, cắn răng nói: "Dược liệu là do ta trộm, những thứ khác không phải. Phải hay không ngươi quan tâm làm gì, bọn họ đem ta giao cho ngươi, không phải chính là muốn ngươi giết ta sao? Ngươi không cần nói lời vô ích! Muốn ra tay thì nhanh một chút!"
"..."
Tạ Hộ nhìn khuôn mặt đứa nhỏ tràn đầy quật cường, trong lòng càng khẳng định, hắnkhông thể nào là hài tử của Thẩm Hấp. Bởi vì bất luận vẻ bên ngoài của nó hay tính cách bên trong, không có một điểm nào giống Thẩm Hấp, chỉ là khuôn mặt của nó nhìn rất quen, Trường Thọ...
Tạ Hộ rà soát lại trí nhớ trong đầu.
Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, một cái tên nhảy ra, khả năng này rất lớn, nàng nghi ngờ hỏi lại:
"Có phải ngươi mang họ Ninh không? Đại danh gọi là Ninh Thọ?"
Đứa nhỏ kinh ngạc nhìn thoáng qua Tạ Hộ, từ nét mặt của nó, Tạ Hộ đã có được đáp án.
Ha ha, một đứa nhóc chẳng khác gì con gà con thế này, ai có thể nghĩ đến nó sau này sẽ là một đại nhân vật như vậy? Túc Vương và quân sư trù tính mưu đồ tạo phản, ấp ủ sáu năm, chỉ trong một đêm ba mươi vạn đại quân đều bị tiêu diệt dưới đạo quân của hắn, mưu trí vô song, dụng binh như thần - Chinh Tây Tướng quân... Chẳng trách Tạ Hộ lại cảm thấy gương mặt này quen thuộc!
Ở kiếp trước, hắn ngồi trên vị trí Chinh Tây Tướng quân, bình thường vẫn đến Ngự Thư Phòng diện kiến, nàng hầu hạ bên cạnh chủ tử, đối với vị này coi như là quen thuộc. Ai mà ngờ được, một người sau này phong vân một cõi, đại trọng thần của triều đình, lại có một tuổi thơ đáng thương đến vậy.
Hơn nữa, điều làm Tạ Hộ không ngờ được chính là, hắn xuất thân từ Định Quốc công phủ, lại có thể tránh được đại họa diệt tộc, thành công vào triều làm quan, dẫn binh đánh giặc, Tạ Hộ không tin chuyện này không có chút quan hệ gì với chủ tử.