Tạ Thiều liên tục gật đầu nói: “Muội muội cứ yên tâm đi. Nói thật với muội, ta đã hỏi mượn một vòng trong phủ nhưng không ai cho mượn, cũng chỉ có thân muội muội này chịu giúp ta. Muội cứ yên tâm, số tiền này coi như muội góp vốn, tiền ta kiếm được trong tương lai sẽ chia cho muội một nửa, thấy thế nào?”
Tạ Hộ không nghĩ tới Tạ Thiều lại hào phóng muốn chia cho nàng một nửa tiền lời, ngẩn người rồi mỉm cười, cả người như một nụ hoa nở rộ, sáng lạn thuần khiết. Tạ Thiều chưa từng thấy qua một Tạ Hộ sáng chói như ánh mặt trời, không nhịn được nhìn đến ngây người, Tạ Hộ đẩy đẩy hắn nói: “Nếu ca chỉ nói sẽ hoàn tiền cho muội, vậy thì thôi; nhưng chính ca nói sau này sẽ chia cho muội một nửa tiền lời, vậy chúng ta phải làm kế ước."
“...”
Tạ Thiều há hốc mồm nhìn muội tử nhà mình... Hắn có thể đính chính là hắn chỉ thuận miệng nói thôi được không?
Tạ Hộ cũng không quan tâm nhiều như vậy, "rèn sắt khi còn nóng" nói tiếp: “Ca ca, nếu muội đã góp vốn, vậy năm lượng vàng này muội không cần ca hoàn lại. Tối nay ca viết cho muội cái kế ước, chúng ta tuy là huynh muội ruột thịt nhưng tất cả phải minh bạch, nếu trong tương lai muội có tiền dư ra đều đưa hết cho ca đầu tư, được không?”
Tạ Thiều không dự đoán được tiểu nha đầu này sẽ nói ra những lời như vậy, trên mặt sửng sốt, nhưng không bao lâu đã được một cảm giác tên là ‘tín nhiệm’ thay thế khiến hắn sung sướng cực kỳ. Lúc này ngay cả chính hắn cũng không xác định được mình có thể kiếm được tiền, cho nên hắn không biết vì sao muội muội lại tin tưởng hắn như vậy, năm lượng vàng đưa ngay cho hắn không chần chờ, còn vô điều kiện tin tưởng muốn góp vốn với hắn. Đối với sự tín nhiệm này, hắn không thể cô phụ nàng mới đúng, lập tức sảng khoái gật đầu: “Nếu muội thật sự không cần ta hoàn tiền, vậy chúng ta sẽ ký kế ước rõ ràng, không được đổi ý nha... Tối nay ta tới tìm muội.”
Tạ Hộ gật đầu, lại thêm vào một câu: “Đừng cho cha nương và tỷ tỷ biết, chuyện này chỉ có hai huynh muội chúng ta biết thôi, được không?” Nói xong nâng bàn tay đưa về hướng Tạ Thiều, muốn cùng Tạ Thiều vỗ tay lập thệ, ba vết roi đỏ hằn nhìn thập phần chói mắt.
“Thành giao! Lời nói quân tử là vàng ngọc! Ta bảo đảm sẽ giữ kín chuyện này, đây là bí mật của hai huynh muội chúng ta.”
Chuyện tuân thủ bí mật Tạ Thiều thật đúng là không lừa nàng, bởi vì ai cũng biết, Tạ Cận tuy xuất thân từ nhà huân quý nhưng luôn đề cao thanh lưu, ghét nhất người bên cạnh luôn chỉ nghĩ về tiền tài; mà Vân thị thì từ trước đến nay đều "lấy phu làm trời", cũng sẽ không làm trái ý tứ của trượng phu; Tạ Tân thì đoan trang thủ lễ, sẽ không theo Tạ Thiều hồ nháo. Vì thế ba người đương nhiên sẽ không đưa tiền cho Tạ Thiều, còn những người khác trong phủ thì vốn dĩ không thèm để ý đến nhị phòng yếu thế, Tạ Thiều khẳng định cũng không mượn được tiền.
Ngay cả lần này có thể mượn được tiền từ Tạ Hộ vốn dĩ Tạ Thiều cũng chưa từng nghĩ đến, hắn chỉ hy vọng đáp ứng Tạ Hộ lấy được cho nàng thi tập của Xuân Sơn công tử thì Tạ Hộ sẽ đổi ý. Rốt cuộc đấy là năm lượng vàng, tương đương với năm trăm lượng bạc, năm mươi vạn văn tiền, cũng đủ cho một nhà của bá tánh sống trong mấy năm; hơn nữa thường ngày muội muội Tạ Hộ này đối với ai cũng cao ngạo lạnh lùng, sao có thể đem đồ quý trọng như vậy thật sự giao cho hắn chứ.
Chỉ là lần này, Tạ Thiều không ngờ mình thế nhưng đã đoán sai, cái nhìn về Tạ Hộ muội muội này hoàn toàn đổi mới, tâm tình thật rất hưng phấn, lập tức cùng Tạ Hộ vỗ tay lập thệ, thấy nha đầu nhăn mặt vì lòng bàn tay ăn đau, bèn cười làm lành xoay người rời đi.
Vì tránh né ánh mắt của người khác, Tạ Thiều cố tình chờ trời tối mới đến, hai huynh muội ở đình hóng gió dưới ánh đèn lồng ký vào kế ước mà cả hai đều rất hài lòng, chuyện này cứ như vậy mà định xong.
***
Sáng sớm Tạ Hộ tỉnh dậy, uống một chén canh Trường Xuân, lại thêm một chén canh nấm tuyết, ăn hai miếng bánh táo Vân thị tự tay làm. Hiện giờ ăn uống không còn làm cho nàng khó chịu nữa, thậm chí nếu đôi khi lỡ quên giờ cơm, nàng còn cảm thấy đói bụng. Trải qua hơn một tháng điều trị, Tạ Hộ cảm thấy thân mình cuối cùng đã đỡ rất nhiều, không còn bộ dạng suy nhược "gió thổi cũng bay" như trước, tuy nhiên khí lực vẫn chưa hồi phục đầy đủ.
Cho dù là viết chữ, vẽ tranh hay đánh đàn, những việc này đều cần sử dụng lực cổ tay kết hợp với điều hòa hơi thở, lực tay không đủ hoặc hơi thở không điều khiển được thì sẽ không viết được chữ sắc nét, không vẽ được bức họa đẹp, không đàn được khúc nhạc hay. Chuyện này là do Tạ Hộ đời trước đã ngộ ra, cho nên hiện tại trình độ căn bản của nàng còn chưa đạt tới ba phần như đời trước.
Tạ Hộ nhớ tới đời trước ở trong cung đã từng theo Tôn thượng học qua một bộ quyền dưỡng sinh, đó là do sau khi nàng hầu hạ Tôn thượng hơn ba năm mới được học. Tôn thượng rất đa nghi, cho dù là người luôn kề cận cũng phải luôn dò xét một khoảng thời gian mới quyết định có nên trọng dụng hay không, có thể thân dùng hay không. Sau ba năm Tạ Hộ hầu hạ ngự tiền, lúc đó mới có tư cách mở miệng nói chuyện trước mặt Tôn thượng.
Mà khi hầu hạ Tôn thượng Tạ Hộ cũng thật bỏ ra mười phần tâm tư, từ chăm lo cuộc sống hàng ngày, đến chọn y phục, đến chuyện ăn uống, mọi vấn đề nàng đều có thể canh chính xác giờ giấc, làm cho phù hợp thánh ý, đây cũng là kinh nghiệm "nói ít làm nhiều" mà nàng ngộ ra được trong quá trình hầu hạ.
Có một ngày, Tôn thượng mới vừa nghe nói biên quan đưa về tin chiến thắng, tâm tình rất tốt bèn dạy vài cung nữ hầu hạ bên người một bộ quyền pháp dưỡng sinh, nói là do ngài ngộ ra khi còn thiếu niên, cũng là một bộ quyền chậm rãi giống như Thái Cực Đạo, vừa dưỡng thân mà động tác cũng rất đẹp, mấu chốt của mỗi động tác đều nhấn mạnh vào sự uyển chuyển của thân thể, thật thích hợp với nữ tử, nhưng nếu động tác nhanh lên thì có thể tạo thành tác dụng phòng thân.
Đời trước, đối với bộ quyền pháp này Tạ Hộ học thật dụng tâm, ngay cả Tôn thượng cũng khen nàng là người học tốt nhất, đôi khi Tôn thượng cũng sẽ kêu nàng cùng nhau vung chưởng, có thể coi như cùng nhau luyện tập.
Tạ Hộ luyện gần mười năm, động tác trong bộ quyền này đã thuần thục khắc sâu vào tim, cảm thấy luyện bộ quyền này thật có ích lợi rất nhiều, ít nhất sẽ khiến cổ tay nàng càng thêm linh hoạt, thân thể càng thêm vững vàng.
Một đời này phải sống thật tốt, chuyện đầu tiên Tạ Hộ cần làm là dưỡng thân mình cho khỏe, nàng đã có kế hoạch, trước tiên bắt đầu thong thả luyện tập bộ quyền này, chờ qua mấy ngày, sau khi thân thể đã phục hồi, nàng sẽ đi cầu Vân thị tìm cho nàng một sư phó dạy vũ đạo. Cho dù nói thế nào thì vũ đạo cùng luyện võ đều giống nhau có thể rèn luyện thân thể, mà nàng là một nữ nhi nhà công tước, đương nhiên không thể giống nam tử học tập võ thuật, vì thế cũng chỉ có thể dựa vào vũ đạo để tăng cường thể lực.
Đời trước vũ đạo của Tạ Hộ là do vũ sư trong cung dạy cho, trong đám cung nữ nàng được xem như nhân tài kiệt xuất. Đời này nếu chỉ muốn dùng vũ đạo để kiện thân, căn bản không cần vũ sư tới dạy nàng kỹ xảo. Phải biết rằng nàng đã từng trong buổi xuân yến, đại diện cho các cung nữ của Yến quốc đã biểu diễn một màn vũ tuyệt vời trước mặt Khả Hãn nước Liêu, khiến cho Đông Liêu Khả Hãn kinh diễm nên thỉnh cầu muốn nạp nàng về Đông Liêu làm thiếp. Sau đó may mắn nhờ Tôn thượng lấy lý do ‘nữ tử Yến quốc không gả ra ngoài’ hoàn toàn cự tuyệt Đông Liêu Khả Hãn, Tạ Hộ mới coi như nhặt về một cái mệnh, bất quá sau đó không còn có cơ hội múa thêm lần nào.
Sau khi tập xong bộ quyền, Tạ Hộ đã thở hồng hộc, lại ai thán thêm một lần nữa cho khối thân thể rách nát này. Hoa Ý đúng lúc đưa cho nàng một chén trà sâm, Trúc Tình thì trao cho Tạ Hộ một chiếc khăn sạch. Sau khi Tạ Hộ vận động, máu huyết lưu thông khiến cả khuôn mặt trở nên hồng nhuận tươi tắn sáng bừng hẳn lên, nhìn thật đẹp, nàng có đôi mắt đen nhánh long lanh, chỉ cần không cố tình trừng lên thì rất xứng với hàng lông mi thật dài, thoạt nhìn thập phần linh động mỹ lệ.
Tạ Hộ uống một ngụm trà sâm rồi hỏi các nàng: “Hàm Hương đâu?” Nếu là Hàm Hương ở đây, chuyện hầu hạ bên người này đâu đến phiên Hoa Ý và Trúc Tình.
Tạ Hộ đặt chén trà lên khay, thầm nghĩ không ổn rồi, âm thầm nhăn mày, kêu Hoa Ý Trúc Tình đi vào trang điểm cho nàng. Chờ đến khi nàng đã thay xong một bộ xiêm y màu mây khói có điểm những con bướm trắng, tóc cũng đã được búi xong, Vân thị liền đi đến, theo sau bà đúng là Hàm Hương đã biến mất nửa ngày.
Tạ Hộ mỉm cười đứng lên chào đón mẫu thân, tư thái ưu nhã, Vân thị nhìn thấy cũng không khỏi thầm tán thưởng. Sau khi hành lễ với Vân thị, Tạ Hộ mới đứng lên, một cái liếc mắt cũng không thèm nhin Hàm Hương đang đứng cúi đầu im lặng.
Vân thị cho tất cả bọn nha hoàn lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại đôi mẫu nhi ngồi đối diện nhau, lúc này Vân thị rốt cuộc nhịn không được trách móc: “A Đồng, con hồ đồ quá! Vật quý trọng như vậy mà con cứ thế tặng cho ca ca sao?”
Tạ Hộ đã sớm đoán được Vân thị tới là vì chuyện này, cũng không hoảng loạn, thong dong ứng đối: “Nương cũng vừa nói đó là ca ca của con, muội muội tặng đồ cho ca ca không phải là việc "thiên kinh địa nghĩa" sao? Trên dời này nữ nhi có bao nhiêu ca ca ruột thịt chứ? Nếu con không đối xử tốt với ca ca thì đối tốt với ai đây.”
Câu nói này thật khiến Vân thị giải được vướng mắc trong lòng, lúc trước bà cảm thấy tiểu nữ nhi cái gì cũng tốt, chỉ là đối xử với người thân ruột thịt quá lạnh nhạt, hiện giờ sau khi nàng bệnh nặng một hồi, so với trước đó tốt hơn rất nhiều, nếu không phải lần này nàng không đúng mực, đem bộ kim thoa Lão thái quân đưa cho hồ nháo tặng lại cho ca ca, bà cũng sẽ không quản nàng làm gì.
“Chỉ là, con cũng biết bộ kim thoa kia quý trọng bao nhiêu, trước tiên chưa nói nó đáng giá năm lượng vàng, chính là tình nghĩa của Lão thái quân khó mà bỏ qua, trong tương lai nếu Lão thái quân hỏi tới, chúng ta phải nói như thế nào đây? Hôm qua ca ca của con cầm bộ kim thoa đi mất đến bây giờ cũng chưa trở về, nương thấy kim thoa này coi bộ không tìm lại được, vậy phải làm sao cho ổn thỏa đây?”
Vân thị ôn nhu mỹ mạo, là điển hình của nữ tử Giang Nam xinh đẹp nho nhã, là tiểu thư khuê các chính cống, săn sóc trượng phu yêu thương con cái, thập phần đủ tư cách để làm một thê tử tốt và một mẫu thân tốt; chỉ có duy nhất một vấn đề, bà rất hay khóc, điểm này làm đời trước và cả đời này Tạ Hộ đều rất phiền não, nhìn bà đã khóc sắp ướt nửa cái khăn tay, Tạ Hộ bất đắc dĩ lên tiếng an ủi: “Nương, kim thoa kia là Thẩm lão thái quân đưa theo ấn lệ mà thôi, trong phủ mọi người đều có phần, Lão thái quân sao có thể chỉ hỏi đến kim thoa của một mình con thôi chứ? Hơn nữa, kim thoa kia vốn là muốn tặng để cất dùng, sẽ không có vị tỷ muội nào đeo kim thoa nặng như vậy trên đầu, cho nên con mới dám đưa cho ca ca. Lúc trước con không hiểu chuyện, không biết quý trọng thân nhân, cứ mãi chống đối với cha nương và huynh tỷ; sau khi bệnh nặng mới triệt để thức tỉnh, ca ca là nhi tử của nương, ca ca tốt thế nào đương nhiên không cần con phải nói cho nương nghe, ca ca sẽ không lừa gạt muội muội ruột thịt này đâu, nương cứ yên tâm đi.”
Đây là Tạ Hộ đánh vào khuyết điểm của Vân thị, nàng biết Vân thị từ trước đến nay quả thật là coi ba hài tử như mệnh, ai muốn nói bà không tốt thì bà còn có khả năng sẽ chịu đựng, nhưng không chịu nổi người khác nói hài tử của bà không tốt. Vì thế Tạ Hộ chính là sờ trúng điểm này, nàng biết cho dù toàn bộ người trong phủ đều không tin Tạ Thiều, nhưng Vân thị nhất định vẫn tin tưởng hắn, bà trước sau vẫn tin nhi tử không phải là loại ăn chơi trác táng, chỉ là thiếu một cơ hội chưa gặp được người đề bạt mà thôi, cho dù Tạ Thiều học hành không giỏi cũng là do tư chất của mỗi cá nhân, trong triều có thiếu gì người học hành không ra gì vẫn ngồi trên vị trí cao đấy thôi, bởi vậy cái vụ không thích học hành gì đó không phải là thước đo duy nhất để đánh giá khả năng nhi tử của bà.
Hiện giờ nghe được nữ nhi cũng tín nhiệm huynh trưởng như vậy, sự lo âu trong lòng Vân thị liền tiêu mất hơn phân nửa. Quay đầu ngẫm lại, khuê nữ nói cũng không sai, đồ vật là do Thẩm lão thái quân đưa cho, chẳng lẽ bà ấy lại hỏi đồ kia để đâu hay sao?
“Ai nha, cũng là ta nói không lại con.”
Vậy là Vân thị coi như đã thỏa hiệp.