Vốn dĩ Tạ Hộ chỉ muốn tìm cớ để Thẩm Hấp lui ra phía sau một chút. Rốt cuộc thời tiết thật oi bức, chủ tử đứng sát sau lưng nàng không những làm nàng cảm thấy khẩn trương mà còn nóng hừng hực nữa.
Không ngờ nàng chỉ đề nghị mô phỏng chữ viết mà chủ tử còn muốn đánh cược. Đánh cược cũng được thôi, cược tiền hay cược gì khác cũng không sao, nhưng chủ tử cố tình cược "tiếp tục chuyện tối hôm qua". Chuyện tối hôm qua... còn không phải là...
Tạ Hộ cảm thấy bản thân thật là "vác đá nện vào chân mình".
Thẩm Hấp cũng không thúc giục, cứ như thế mà vây nàng ở giữa thân thể của mình và án thư, nhìn sau tai của nàng dần dần đỏ lên. Ánh mắt Thẩm Hấp dừng lại trên thùy tai mượt mà của nàng, ma xui quỷ khiến bèn ngậm lấy, cảm giác được nha đầu kia co rúm lại, Thẩm Hấp không chịu thối lui mà còn cắn thêm vài cái. Tạ Hộ biết gương mặt của mình hiện tại khẳng định đã đỏ rực, không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy chủ tử càng ngày càng không đứng đắn, cũng không biết đời trước khi chủ tử ở chung với các cung phi có không đứng đắn như vậy hay không?
“Thế nào? Nàng đồng ý không?” Thẩm Hấp rốt cuộc buông tai nàng ra, ghé sát vào gáy nàng nhẹ giọng nỉ non. Tạ Hộ cảm thấy nghe xong thanh âm mị hoặc này ngay cả hai chân cũng bị nhũn ra, phải dùng hai tay chống lên mặt bàn đỡ lấy thân thể.
“Chuyện này, chuyện này... Thiếp thân cũng chưa chắc sẽ thua mà.”
Thanh âm Tạ Hộ nhỏ như tiếng muỗi vo ve nhưng Thẩm Hấp vẫn nghe thấy được, bèn buông lỏng hai tay thối lui qua một bên không nói chuyện nữa, chỉ đưa tay về phía Tạ Hộ ra dấu "mời".
Tạ Hộ nhìn bộ điệu chắc chắn của chủ tử trong lòng thực sự có chút áy náy. Nàng xác thật biết mô phỏng chữ viết, khi còn nhỏ cũng là "cơ duyên xảo hợp" học được từ một bà tử tính sổ trong viện. Nàng thường xuyên giúp đỡ tính toán sổ sánh nên mới học được bản lĩnh này. Sau khi vào cung, có thời điểm rảnh rỗi nàng cũng sẽ lén tập luyện, mà đối tượng để nàng luyện nhiều nhất thật ra chính là chủ tử, bởi vì chữ nàng có thể thấy thường xuyên cũng chỉ là chữ chủ tử viết. Mỗi lần nàng lén luyện xong một trang liền thiêu dưới ánh nến để tránh gây ra phiền toái.
Bất quá, bản lĩnh này đã bỏ xó một thời gian thật dài. Nếu hiện tại chủ tử lấy đại chữ của một người xa lạ đưa cho nàng mô phỏng thì nói không chừng nàng sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu mô phỏng theo chữ của chủ tử... Tạ Hộ vẫn có điểm nắm chắc, huống chi lần này nàng không cần phải đem giấy mô phỏng "hoá vàng mã" -- chủ tử còn chưa đăng cơ, mô phỏng chữ viết của chủ tử không phải phạm vào cấm kị.
Thẩm Hấp thấy khóe miệng của nàng mang theo nét cười, như đang nghĩ tới chuyện gì thật vui, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn rất là khả ái, lưng hơi cong tạo thành vòng cung rất đẹp, vầng trán mịn màng cổ tay trắng nõn, chính xác là như vậy.
Thẩm Hấp lại dời ánh mắt xuống trang giấy trước mặt nàng, nhìn nàng hết sức chăm chú, từng nét bút mà viết ra những chữ mơ hồ thấy được hình dáng quen thuộc. Thẩm Hấp ghé sát mặt vào nhìn, chợt nhận ra chuyện đánh cược mình dùng để trêu đùa nàng, thật sự bị chiêu thức của nàng làm cho quá đỗi ngạc nhiên.
Thẩm Hấp tự hiểu chữ viết của hắn thật không dễ mô phỏng, bởi vì cách viết chữ của hắn trộn lẫn rất nhiều phe phái gộp lại thành nhất thể, rồi trong đó lại có chút biến thể, muốn viết giống như thật phải tốn công luyện tập một phen. Thẩm Hấp xác định từ trước đến nay mình tuyệt đối không cho vị Tạ Ngũ cô nương này bất kỳ bản chữ nào của mình để luyện tập, nhưng hiện tại nàng lại có thể nhẹ nhàng mô phỏng như vậy, thật sự là rất có năng lực.
Bản lĩnh này tuy không nên lan truyền, bất quá nếu dùng đúng chỗ cũng có thể làm nên đại sự.
Tạ Hộ đã mô phỏng được một nửa những chữ trước mặt. Khi tiếng mõ báo giờ Tuất vang lên thì nàng đã viết được một khắc. Tạ Hộ buông bút xuống, đem trang giấy vừa mô phỏng xong đặt kế bên trang giáy của Thẩm Hấp đã viết lúc nãy, thật sự là sàn sàn như nhau chẳng phân biệt rõ. Nhìn kỹ lắm mới nhận ra chữ viết của Tạ Hộ có khí thế và lực đạo không đủ, bất quá hình thái và kỹ xảo thì coi bộ giống y như đúc.
“Bản lĩnh này của nàng thật là tuyệt vời." Cầm lấy hai tờ giấy không khác biệt, Thẩm Hấp rốt cuộc cũng đã tin rồi, buông giấy nhìn Tạ Hộ đang đứng ở góc bàn rửa bút, đột nhiên than một tiếng: “Nàng thật đúng là cái gì cũng biết một chút.”
Những lời này không phải là lần đầu tiên hân nhận xét, cô nương này tựa hồ mỗi lần đều có thể đem đến cho hắn một sự kinh hỉ lớn. Tạ Hộ hiếm khi kiêu ngạo nhìn Thẩm Hấp, gương mặt tỏa sáng. Thẩm Hấp cười điềm đạm, buông xuống tờ giấy đi ngang qua bên người Tạ Hộ, lúc đến kế bên Tạ Hộ thì đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của nàng rồi mới tiếp tục đi ra khỏi thư phòng nhỏ.
Tạ Hộ sờ sờ bị chỗ được chủ tử xoa, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên cảm giác thật kỳ lạ, mừng rỡ giống như được bay lên đám mây rong chơi trong thế giới mềm như bông, khóe miệng khó có thể kiềm được cong lên một độ cung nho nhỏ.
Dọn dẹp gọn gàng thư phòng xong Tạ Hộ cũng đi ra ngoài. Trúc Tình đã dọn đồ ăn ở đại sảnh, Ngọc Tiêu và Trúc Tình đứng ở một bên hầu hạ, Ngọc Cẩm và tứ "Mặc" đứng ở ngoài cửa. Bọn họ chỉ đứng bên ngoài sẵn sàng nghe lệnh, không có tiến vào. Tạ Hộ nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, có bốn món mặn hai món chay và một món canh. Món ăn mặn là cua biển xào cay, gà tiềm, ruột heo chưng đậu hủ, cá hấp. Thức ăn chay là khoai tây xào bách hợp điểm xuyến ớt đỏ thái sợi, măng tây xào. Những món ăn này xem ra là những món chủ tử thích. Chủ tử thích ăn hải sản, đây là thói quen từ khi còn là thiếu niên, sau khi đăng cơ được mấy năm, chủ tử vẫn muốn ăn hải sản, sau đó công việc triều chính rườm rà khiến chủ tử dần dần bỏ qua thói quen khi còn niên thiếu, không hề đặc biệt yêu thích thứ gì.
Nhưng đó chỉ là do người ngoài thoạt nhìn thì nghĩ chủ tử không dặc biệt yêu thích gì, còn Tạ Hộ hầu hạ bên người nhiều năm như vậy sao có thể nào không biết khẩu vị của chủ tử? Chủ tử thích ăn hải sản, giống như là mèo, bất kỳ cá tôm hay cua, chỉ cần có vị tanh đều thích ăn. Khẩu vị của chủ tử nghiêng về đồ cay, đây cũng là một thời gian sau Tạ Hộ mới phát hiện ra. Lúc đầu gắp thức ăn cho chủ tử, mỗi khi ăn món gì có ớt xanh là Tạ Hộ có thể thấy rõ ràng, món có ớt xanh thường là cay, chủ tử mặc dù không thích ăn ớt xanh nhưng có vài lần nàng gắp cho cũng vẫn ăn hết, mỗi lần món ăn trên bàn có ớt xanh chủ tử đều sẽ nếm một miếng, đôi khi ăn hết nhưng đôi khi không ăn. Sau đó Tạ Hộ liền chú ý tới điểm này, mỗi khi có món gì cay thì chủ tử sẽ ăn, nhưng nếu là ớt ngọt thì chủ tử không đụng vào. Sau này lúc Tạ Hộ gắp thức ăn cho chủ tử sẽ thường xuyên bí mật kèm theo một chút ớt cay vào, tuy biểu lộ lén lút như vậy nhưng chủ tử lại không hề trách mắng, mỗi lần nàng gắp chủ tử đều ăn hết.
Bất quá hiện giờ thân phận Tạ Hộ đã thay đổi, mà thân phận của chủ tử vẫn còn là bí mật. Hiện giờ hai người chỉ là phu thê bình thường, Tạ Hộ có thể ngồi xuống ăn cơm cùng chủ tử. Bất quá, trong bữa ăn nàng vẫn không quên dùng đũa chung gắp đồ ăn cho Thẩm Hấp. Đây không phải vì nàng muốn biểu hiện mà chỉ vì thói quen của chủ tử -- từ trước đến nay đều chỉ ăn hai món đặt ngay trước mặt, nếu không gắp đồ ăn cho chủ tử thì chủ tử sẽ ăn sạch sẽ hai món trước mặt, còn những món khác trên mâm thì vẫn còn y nguyên.
Tạ Hộ nếm thử tay nghề của đầu bếp trong phủ, cảm thấy hinh như là theo vị Tô Châu. Nàng ăn không thành vấn đề nhưng chủ tử lại không quá ham thích. Tạ Hộ gỡ xương một miếng cá cho chủ tử, chấm vào trong nước sốt hấp cá rồi bỏ vào một chén sứ trắng tinh, quay sang sai Trúc Tình: "Đi lấy chút dấm tới đây.”
Chủ tử ngoại trừ thích ăn cay, còn có một đặc điểm là thích hải sản chấm dấm. Thẩm Hấp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Tạ Hộ cười cười nói: “Thiếp thân ăn hải sản thích chấm chút dấm, phu quân không ngại chứ?”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Hấp nhìn nàng một hồi lâu, sau đó mới lắc đầu nói: “Không ngại.”
Một bữa cơm trôi qua thật thuận lợi, hôm nay Thẩm Hấp ăn đến hai chén cơm, không muốn ban đêm không tiêu bèn nói muốn đi dạo quanh viện để tiêu thực. Khi Thẩm Hấp đi đến cạnh cửa thì quay lại kêu Tạ Hộ, hỏi nàng có muốn cùng đi hay không?
Tạ Hộ đâu có lý do để cự tuyệt nên cùng đi. Ai ngờ chủ tử đâu phải đi quanh Thương Lan Uyển tiêu thực, rõ ràng là muốn đi vòng quanh Quốc Công phủ tiêu thực. Tạ Hộ theo Thẩm Hấp đi qua hai vườn hoa, một nhà thuỷ tạ, dọc theo hành lang cửu khúc, đi qua một hồ nước, thật sự là chịu hết nổi. Thẩm Hấp thấy nàng quá mệt mỏi nên cũng không miễn cưỡng, dẫn nàng trở lại Thương Lan Uyển.
Ngồi nghỉ trong chốc lát rồi Thẩm Hấp lại vào thư phòng nhỏ. Tạ Hộ bèn đi rửa mặt thay xiêm y.
Ra khỏi tịnh phòng Tạ Hộ lại phát hiện không biết khi nào Thẩm Hấp cũng đã về phòng, đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp khắc hoa của nàng, trong tay cầm một quyển sách. Tạ Hộ cho rằng Thẩm Hấp muốn ở thư phòng xem sách một lúc, vì thế từ trong tịnh phòng bước ra chỉ mặc một váy dài với hoa văn như ý cát tường, loại váy dài này là dùng để làm váy ngủ, cổ tròn vạt dài, nút bằng trân châu chạy dọc từ trên xuống dưới, không có phụ kiện gì khác cũng không có đai lưng, chỉ là thẳng đuột nên khi mặc vào sẽ làm cho người cao hơn, ẩn hiện dáng người.
Năm nay Tạ Hộ mười lăm tuổi, thân hình cũng đã trổ mã, eo thon mảnh mai, vóc dáng cao cao, so với các nữ tử khác thì Tạ Hộ xem như cao gầy. Trước ngực tuy có chút "phập phồng" nhưng thật sự không có gì đáng kể, mấy ngày nay dường như có lớn hơn một chút, nàng cảm thấy ngực hơi trướng trướng, có lẽ ngày sau sẽ lớn hơn, bất quá hiện tại xem ra, thật đúng là không có gì đáng để nhìn.
Ánh mắt Thẩm Hấp thật ra lại không phải đang đánh giá chỗ kia của nàng, hắn hiện tại đang chú ý đến vòng eo, thật là mảnh mai đến độ không nỡ nắm chặt, nếu hắn dùng hai tay coi bộ sẽ có thể bao trọn vòng eo của nàng, nếu cởi xiêm y thì có lẽ còn mảnh mai hơn.
Tạ Hộ làm sao không cảm giác được ánh mắt Thẩm Hấp đang bao phủ trên thân thể nàng. Nhớ tới sự nhiệt tình đêm qua, còn có vụ đánh cược lúc nãy, Tạ Hộ hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân chuyện gì nên tới thì phải tới -- đêm qua thấy chủ tử nghẹn đến mức thật sự vất vả, nếu đêm nay chủ tử còn tới, vạy nàng nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, không thể lại làm giống như đêm qua quét sạch hưng phấn của chủ tử.
"Tức phụ xấu thì cũng phải đối diện với công bà", cô nương đã gả cho người thì sao có thể bo bo thủ thân chứ? Quyết định như vậy đi, chỉ cần đêm nay chủ tử muốn thì nàng nhất định hảo hảo phối hợp "làm" xong chuyện này!
Làm vậy cũng coi như là một mảnh hiếu tâm.
Tạ Hộ mang tâm tình bất ổn bò lên giường, trên người đắp một chăn nhung màu thiên thanh, khẩn trương chờ đợi chủ tử.
Chẳng được bao lâu Thẩm Hấp liền đứng dậy, Tạ Hộ từ trên giường ngồi dậy nói: “Thiếp thân hầu hạ phu quân.”
Thẩm Hấp không quay đầu lại, chỉ lắc lắc tay về hướng nàng, sau đó liền tự mình đi vào, đóng cửa tịnh phòng, đại khái qua nửa canh giờ mới ra.
Tạ Hộ thiếu chút nữa ngủ mất tiêu, nàng vốn đang tuổi tham ngủ, mấy ngày nay lăn lộn việc kết hôn, làm sao chỉ ngủ một đêm là có thể bù lại được.
Trong mơ màng cảm giác được chủ tử lên giường, Tạ Hộ đột nhiên giật mình tỉnh lại, phát hiện ánh nến trong phòng ngủ đều được dập tắt, màn giường đỏ rực ở ban đêm vẫn thấy rõ ràng.
Tạ Hộ đợi một lúc thật lâu cũng chưa thấy chủ tử có bất kỳ động tác gì, quay đầu qua đi nhìn nhìn thì chỉ thấy chủ tử nằm đưa lưng về phía nàng. Vóc dáng cao cao, khi tỉnh lại thì thân hình luôn thẳng tắp, nhưng lúc này chủ tử lại nghiêng người nằm hơi co lại, cánh tay tự nhiên đặt ở trên đùi. Tạ Hộ cắn môi, không biết chủ tử đã ngủ hay chưa? Nếu ngủ rồi còn đỡ, nếu chưa ngủ thì chủ tử chính là đang nghẹn, đó là tội lỗi của nàng. Nhưng loại chuyện này cũng đâu thể để nàng chủ động kêu chủ tử "làm" đi chứ?!
Ấp ủ các loại tâm tình phức tạp, Tạ Hộ cũng dần dần ngủ mất.