*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, Tạ Thiều xách hai phần cánh gà kho, giò heo tương cùng quế hoa cao trở về, một phần cho Vân thị, còn một phần hắn tự mình đưa đến Tốn Phương cư, thuận tiện đem tiền hoa hồng hai tháng cho Tạ Hộ.
Tạ Hộ bận rộn một ngày, vừa để Hoa Ý cùng Trúc Tình hầu hạ tắm rửa, đang nhẹnhàng khoan khoái ngồi trong viện uống nước mơ. Nước mơ để dành từ mùa đông năm trước, dùng bình tốt, chôn dưới cây mai, đến lúc muốn uống, lấy bình ra, ngâm mật ong xong, thêm một ít hoa quả vào, màu ngả vàng, uống vào chua chua ngọt ngọt, mùa hè muốn uống, ướp lạnh một chút càng thêm ngon miệng, nhưng mà, hiệntại thời tiết này uống vào cần ướp lạnh.
Tạ Thiều đem đồ ăn đi vào, nếm một ngụm nước mơ Tạ Hộ tự tay chế, cảm thấy có chút kinh ngạc, dứt khoát để Hoa Ý đến phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, hai huynh muội ngồi trong lương đình trong viện nói chuyện.
"Hôn sự của muội thật sự rất khó hiểu, ta còn không biết chuyện gì xảy ra, muội và Thẩm gia liền định thân, muội nói cho ta biết, có phải giữa muội và Thẩm gia có chuyện gì không?”
Tạ Hộ đang lấy một khối quế hoa cao ăn, Trúc Tình ở một bên lấy xương cho nàng, lại cắt cánh gà và chân thịt thành miếng nhỏ, thuận tiện cho Tạ Hộ ăn.
Trợn mắt nhìn Tạ Thiều, Tạ Hộ không vui nói: "Muội cùng huynh ấy có gì chứ! Tổng cộng số lần gặp có vài lần, còn không nhiều bằng số lần hai người gặp nhau."
Tạ Thiều ngẫm lại cũng đúng, hào sảng cầm lấy nửa cái giò heo trực tiếp gặm, khôngcó chút nhã nhặn nên có của công tử Hầu phủ, Tạ Hộ nhìn choáng váng, chỉ nghe Tạ Thiều nói thêm:
"Dù sao cũng rất kỳ quái."
Tạ Hộ thấy hắn như vậy, không khỏi hỏi: "Ca ca, có phải huynh thấy mối hôn sự này không đáng tin?"
Tạ Thiều nghe Tạ Hộ hỏi như vậy, không khỏi buông giò heo, chăm chú nhìn nàng, nói: "nói thật, ta cảm thấy không quá đáng tin, tình huống phủ chúng ta, Thẩm gia không phải không biết, nhưng bọn họ còn quyết định thú muội, chuyện này cũng đủ thể hiện không bình thường, muội nói ta không cảm thấy bọn họ có tâm tư gì, ta không thể tin được."
"..."
Trúc Tình cắt thịt xong để trong đĩa đưa đến trước mặt Tạ Hộ, sau đó liền tự động lui xuống.
Tạ Thiều không thấy ai, lúc này mới thở dài, nói: "Ai, tuy cảm thấy không đáng tin, nay ván đã đóng thuyền, muội đã sớm là người của Thẩm gia, nghĩ nhiều chuyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nếu Thẩm Hấp chịu thú muội, vậy muội cứ gả đi. Dù sao ở mặt ngoài, chúng ta cũng không mất mát gì, nhưng lời đồn bên ngoài…”
nói tới đây, Tạ Thiều đột nhiên ngừng lại, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, mới lấy ra một thứ trong ngực cho Tạ Hộ, Tạ Hộ vội vàng tiếp nhận, cúi đầu nhìn nhìn, chỉ thấy Tạ Thiều vứt cho nàng một bình ngọc bích, dài như ngón cái, Tạ Hộ khônghiểu:
"Đây là cái gì?"
Tạ Thiều nhìn nàng mặt có chút ửng đỏ, ấp úng nửa ngày cũng không thể nói được gì, liền úp úp mở mở một câu:
"Ừm, chính là... Cái kia."
Tạ Hộ càng thêm không hiểu: "Cái nào? Ca, huynh nói rõ ràng!"
Hỏi như vậy, Tạ Hộ cảm thấy phản ứng ca ca thật khó hiểu. Buông đũa xuống, muốn xem bình ngọc bích kia, lại bị Tạ Thiều bay nhanh đến ngăn cản, dằn lấy tay Tạ Hộ muốn mở ra, Tạ Thiều nói:
"Đừng, hiện tại đừng xem!” Thấy ánh mắt Tạ Hộ nhìn hắn càng ngày càng khó hiểu, Tạ Thiều hít sâu một hơi, lại sờ mũi trong chốc lát, sau đó một vẻ bất cứ giá nào, đập bàn, nói: "Được rồi được rồi, ta cho muội biết. Đây là... Có thể... Có thể làm cho nam nhân... Cao hứng, ừm, làm cho mau chóng có đứa nhỏ."
"..."
Quả thật Tạ Hộ hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, ca ca của nàng vừa mới nói gì? Mau chóng...
Ném lọ kia lên bàn, mặt Tạ Hộ đỏ bừng, dậm chân đứng dậy nói: "Cái gì chứ! Ca, huynh cũng quá ghê tởm rồi, thật là!"
Tạ Hộ đứng lên từ chỗ ngồi, tức giận xoay người sang chỗ khác dựa vào cây cột, Tạ Thiều sờ sờ mũi, cũng cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, rồi lại nhịn không được nói:
"Hi, đừng ném đừng ném, đây chính là thứ tốt, ta mất rất nhiều bạc mới lấy được, còn không phải vì muội."
Quả thật Tạ Hộ muốn trốn xuống dưới bàn, xấu hổ xoay người nói: "Tốt với muội gì chứ, huynh này... Huynh cũng không đứng đắn lấy được thứ này từ chỗ nào, khôngbiết xấu hổ."
"không đứng đắn gì. Đây là đứng đắn nhất trên đời đó. Tóm lại muội nhận lấy, phòng trước vô hại, dù sao ta nghe nói Thẩm Hấp có tật xấu, nhưng mà cũng không có chứng cớ xác định, muội nhận cái này, đây là Trường Xuân chân nhân bào chế, mộtlượng vàng, rất quý. Nghe nói nếu nam nhân không được, ăn cái này cũng có thể mạnh như rồng như hổ! Muội ở nhà chồng sống qua ngày, cũng muốn có một đứa nhỏchứ, nhưng nếu Thẩm Hấp kia thật sự không được, thì làm sao muội có đứa nhỏ chứ? Đừng ngại, nhận đi, ca ca còn có thể không tốt với muội sao?"
"..."
Tạ Hộ bị lời nói của Tạ Thiều quả thực không biết nên nói gì, nàng không thể nói, thậtra Thẩm Hấp không có chuyện gì, lần trước nàng còn tự mình nhận thức. nói cái gì cũng không nhận phần lo lắng này nọ của Tạ Thiều lại càng làm Tạ Thiều sốt ruột.
*****
Mặc kệ nói thế nào, hôn sự của Tạ Hộ định vào mùng tám tháng tám, nàng còn có một thời gian để thích ứng. Trước khi nàng xuất giá, phải lo cho hôn sự Tạ Thiều xong xuôi mới được.
Mùng sáu tháng năm đã đến rất nhanh, mấy ngày trước Tạ Thiều còn phiền não vì chuyện phòng the của muội muội, nháy mắt đã tới thời điểm hắn bận rộn.
Trời còn chưa sáng, qua loa uống một chén trứng gà nước đường, rồi mang theo nhóm rước dâu đi đến Vinh An quận vương phủ, dựa theo quy củ, buổi sáng Tạ Thiều đi đón dâu, bái biệt nhạc phụ nhạc mẫu, trước ăn một bữa yến hội đơn giản ở nhà gái, sau đó vào lúc giữa trưa, nhóm rước dâu đưa tân nương lên kiệu hoa, quay về nhà trai bái đường thành thân.
Từ sớm Tạ Hộ liền theo phía sau Vân thị bận rộn, nói thế nào nàng cũng là tiểu cô tử chưa xuất giá cũng nên vì tân tẩu tử mà làm chút việc, mà theo Vân thị nói chính là Tạ Hộ nên làm, vừa vặn có thể hiểu rõ trước.
Tuy rằng Tạ Thiều xuất thân nhị phòng, nhưng dù sao cũng là đích tử Hầu phủ. Lúc Tạ Trọng đón dâu là cũng chỉ tổ chức theo thứ tử, nay đích tử thành thân, tự nhiên quy cách cũng cao hơn, phải chuẩn bị gì, mọi việc cũng bận rộn và nhiều hơn.
Phần lớn tân khách đều đã đến đông đủ, Tạ Hộ còn ở trong hỉ phòng Tạ Thiều bận việc, để tăng thêm tao nhã cho tân lang tân nương, Vân thị tìm bốn lão phụ nhân Phúc Thọ Song đến trải giường chiếu cho Tạ Thiều, mỗi một bà đều sinh hơn 4 nhi tử trở lên, con cái thành đàn, gia đình hòa thuận, thích hợp nhất để trải giường chiếu cho phu thê, rắc táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen ở trong chăn đệm, còn dùng tơ hồng quấn quanh 4 góc. Tạ Hộ ngồi ở trước cửa sổ phía Tây uống trà, một bên nhìn nhóm Hỉ nương bận việc, học được không ít thứ.
Gần trưa, cuối cùng tiếng pháo đã vang lên bên ngoài phủ, trong phủ ngoài phủ đều treo lụa cao đỏ thẫm, khiến ai cũng có thể nhìn ra phủ này đang làm hỉ sự, hôm nay Tạ Cận cũng mặc một thân trường y đỏ thẫm, đứng chung với Vân thị hỉ phục đỏ sẫm, không cần phải nói, buổi sáng bắt đầu, hai người đã thay thế tân lang tân nương khiến không ít người trêu chọc.
Thê tử đại công tử Tạ Trọng dẫn một nhóm nữ quyến đi ra ngoài xem náo nhiệt, hôm nay nàng dẫn đầu, phụ trách chăm sóc nhóm nữ quyến trẻ tuổi trong yến hội. Tài ăn nói của Vương thị khéo léo, thực sự có năng lực làm ra chuyện vui vẻ này.
trên mặt Tạ Thiều mỉm cười thật sâu, một thân hỉ phục đỏ thẫm sáng láng, đi như gió, trong tay cầm lụa đỏ, đầu lụa kia do tức phụ Phó Song mới thú giữ. Phó Song mặc hỉ phục nặng nề, đi theo phía sau Tạ Thiều, bước từng bước nhỏ, nhìn dáng người tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng có vài phần mẫu mực, khăn voan đỏ trên đầu, khăn voan như dòng chảy, cùng với nàng bước từng bước, lắc lư thướt tha quyến rũ.
Tạ Hộ cũng ở một bên nhìn đôi tân nhân này, Tạ Thiều không đứng đắn này, lúc này còn không quên nháy mắt với nàng, Tạ Hộ muốn trợn mắt nhìn hắn, trong lòng âmthầm hi vọng tẩu tử này có thể lợi hại chút, trừng phạt ma vương không quy củ này.
Trong đầu cũng không khỏi suy nghĩ, lúc mình thành thân, khung cảnh sẽ như thế nào, nhưng mà nàng cũng biết, chuyện này không được, khăn voan trên đầu tân nương tử dù muốn nhìn cũng không nhìn được.
Bởi Thẩm Hấp và Tạ Hộ đã định thân, cho nên lúc này Tạ Thiều thành thân, Tạ gia cũng mời người Định quốc công phủ, người đến là phu nhân tam phòng Định quốc công phủ Vạn thị, mang đến tin tức nói quốc công gia cũng muốn đến. Chẳng qua sáng sớm hôm nay bị Hoàng Thượng gọi vào trong cung, thật sự không thể phân thân, mà Thẩm Hấp đã đi Giang Nam nửa tháng trước, bái phỏng ân sư cáo lão hồi hương, đúng dịp bỏ lỡ hôn lễ của đại cữu tử, nhưng mà, Định quốc công phủ mang tới tiền biếu không ít, nhiều nhất trong số tân khách, ngay cả thượng trướng tiên sinh cũng không thể không thầm líu lưỡi, khen ngợi một câu: suy cho cùng vẫn là quốc công phủ bậc nhất.
Bái đường xong, tân nương tử liền bị đưa vào động phòng, Tạ Hộ đi theo một nhóm cônương đuổi kịp tân nương tử đằng trước đến tân phòng, chiếm một vị trí tốt, đợi tân nương tử vào phòng, nữ quyến tân khách xem náo nhiệt cũng theo tiến vào.
Chúc may mắn xong, Hỉ nương đưa cho Tạ Thiều một cây đòn cân, gọi hắn xốc khăn voan của tân nương tử lên. Dường như Tạ Thiều hơi khẩn trương, lại nhìn thấy thần sắc cổ vũ của Tạ Hộ làm tinh thần hăng hái thêm, kích động tay chầm chậm nâng khăn voan tân nương tử lên, Phó Song liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc trước Tạ Hộ đã từng thấy Phó Song, chẳng qua, lại không thể nào nghĩ tới, sau này nàng sẽ là tẩu tử của mình, gương mặt Phó Song tương đối thanh tú, lúc chưa trang điểm nhìn mộc mạc, nhưng trang phục lại khiến phong thái càng thêm lộng lẫy, nhìn biểu tình trên mặt Tạ Thiều càng thêm ngơ ngẩn. Vẫn là Hỉ nương nhắc nhở hắnngồi xuống, dùng chung một chén canh sớm sinh quý tử cùng tân nương tử.
Uống canh xong, Tạ Thiều lại lưu luyến không rời đến tiền viện chào hỏi khách nhân.
Bởi vì tân nương tử muốn thay y phục, cho nên, những người xem náo nhiệt vậy quanh trong tân phòng cũng giải tán, bốn nha hoàn do Tạ gia phái tới hầu hạ Phó Song, dẫn Phó Song vào trong, đóng cửa tân phòng.