Tạ Hộ nghe Tạ Cận nói xong chuyện này liền hiểu tất cả chuyện gì đã xảy ra.
Vì thế nàng nhân lúc Tạ Thiều đang mắng chửi, đem chuyện hai ngày trước Tạ Hành rời phủ, xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ đưa về nói cho phụ thân cùng ca ca nghe.
Chuyện này rõ ràng chính là Tạ Hành ở giữa làm khó dễ, bởi vì ả không muốn để Lý Trăn thú nàng, cho nên một mình nói cho lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ biết chuyện nàng bị bắt cóc. Tĩnh An Hầu lão phu nhân là người tôn thờ tiết tháo kiên trinh, càng coi truyện chuyện nữ tử thất trinh, Tạ Hành nhìn trúng điểm này ở lão phu nhân mới đicầu kiến bà để nói chuyện này.
Cứ tưởng đã phá hỏng hôn sự của Tạ Hộ, nhưng không nghĩ tới Lý Du có tâm tư khác, muốn mượn chuyện này đến uy hiếp Tạ Cận, làm cho ông đồng ý Tạ Hộ lấy thân phận trắc thất gả vào Lý gia. Lý Trăn mấy ngày nay lại gây ầm ĩ trong Tĩnh An Hầu phủ, Lý Du biết tính tình con trai mình, nếu kiếp này không thú được Tạ Hộ, đời này tất nhiên không dung nạp những nữ nhân khác, dứt khoát đem người về phủ, mặc kệ thân phận gì, cũng coi như hoàn thành mong muốn cho Lý Trăn.
Vốn dĩ Lý Du tính toán rất tốt, chỉ là không nghĩ tới Tạ Cận sẽ dứt khoát cự tuyệt.
Tạ Cận cùng Tạ Thiều bàn bạc đối sách ở đó, Tạ Hộ vẫn ngồi ở một bên, buông mi thầm nghĩ, nếu lúc trước nói nàng ẩn nhẫn bởi vì còn chưa tra ra manh mối mọi việc, nhưng hiện tại, rốt cuộc ai ở bên trong trong gây chuyện đã quá rõ ràng.
Giơ lên một tia cười lạnh, vừa lúc bị Tạ Thiều nhìn thấy, không khỏi hỏi: "A Đồng, muội cười cái gì?"
Tạ Hộ nhìn hắn một cái, đứng lên, lạnh lùng nói: "Muội cười... Nếu đã có vài người hao tổn tâm cơ muốn gả vào Lý gia, vậy chúng ta hãy giúp nàng một phen."
Tạ Thiều không hiểu: "Có ý gì? Muội nói, giúp Hành nhi gả vào Lý gia? Lý gia tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng cũng là thế gia xếp hạng đầu trong kinh thành, phí tâm tư kia, dựa vào cái gì!"
Tạ Hộ cười không nói, liếc mắt nhìn Tạ Cận, Tạ Cận lập tức hiểu rõ, nói:
"Nếu đã muốn cho A Đồng chúng ta gả đi làm thiếp, vậy chúng ta cũng làm cho nàng gả đi làm thiếp. Chẳng lẽ nàng ta là thứ xuất, còn muốn mơ mộng làm chủ mẫu?"
Tạ Hộ lộ ra ý cười hài lòng, xem ra hai cha con nàng có cùng suy nghĩ.
****
Ngày thứ ba Lý Du đến Tạ phủ bức hôn, lời đồn đãi Tạ Hộ bị bắt cóc còn chưa truyền ra, liền xuất hiện tin đồn Tạ phủ tam cô nương Tạ Hành ban đêm hẹn hò tình lang ở Bạch mã tự, mà tình lang không phải người nào khác, chính là Tĩnh An Hầu phủ Thế Tử Lý Trăn.
Nghe nói tin tức này là trong miệng thị tỳ thiếp thân Tạ gia tam cô nương nói ra, thời gian thế nào, nói rất rõ, ngay cả hôm đó Tạ tam cô nương mặc y phục gì, mang trang sức gì, cũng truyền giống nhau như đúc, nửa điểm không phải là giả.
Lời đồn đãi này, từ xưa chính là con dao hai lưỡi, là vũ khí gây tổn thương không cần tốn bạc, dĩ nhiên lời đồn đãi không có chứng cớ đều thuộc về tin đồn vô căn cứ, duy trì không được bao lâu, nhưng nếu là lời nói xác thực thì lực lượng quần chúng lại khôngcho phép khinh thường.
Cũng may mà Tạ Thiều hàng năm trà trộn phố phường, đa phần đều là huynh đệ kết bái của hắn, thét to cổ họng, chẳng qua là truyền ra vài lời đồn đãi, cũng không làm khó bọn họ được.
Bên ngoài tin tức truyền đi càng ác liệt, Tạ Hộ ngược lại ở trong phủ quá thản nhiên tự đắc, đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh hoa điểu, ngày điềm đạm lại thư thái.
Giọng nói Trúc Tình lo lắng vang lên trong phủ:
"Tam cô nương, người không thể đi vào. Tam cô nương!"
Tạ Hộ nghe thấy Trúc Tình ở bên ngoài báo, khóe môi cong lên ý cười, đứng ở phía sau thư án bình tĩnh vẽ xong một bức tranh cuối cùng, Tạ Hành xông vào, thấy bộ dạng nhàn nhã của Tạ Hộ, tức giận nhào đến.
Tạ Hộ chỉ nâng mắt liếc liếc ả, nhếch môi nói: "Tam tỷ tỷ đến gấp như vậy, không biết có chuyện gì?"
Tạ Hành hừ lạnh một tiếng, đi tới trước thư án, nói: "Hừ, chớ giả bộ hồ đồ, ngươi làm chuyện tốt gì, trong lòng ngươi rõ nhất."
Tạ Hộ không nhìn ả, vẫn say mê với bức tranh, cánh môi lộ ra mỉm cười, một thân thường phục ở nhà cũng không ngăn được hào quang rực rỡ của nàng.
"Ta lại không phải thần tiên, làm sao biết tam tỷ tỷ nói chuyện gì. Chẳng qua, nhìn tam tỷ tỷ tức giận như vậy, nghĩ đến cũng không phải chuyện tốt gì. Chẳng lẽ tam tỷ tỷ làm chuyện người không thấy được, bị người đâm khác đâm đến không thể chịu nổi?”
"Tạ Hộ!" Tạ Hành giận không kềm được, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nham hiểm, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười sáu tuổi, ngược lại như bị ác quỷ nhập thân, khó coi lại chán ghét.
"Ngày ấy chuyện ở rừng trúc chỉ có ngươi nhìn thấy, nay lời đồn bay đầy trời, khôngphải ngươi nói thì là ai nói? Ngươi hại ta như vậy, còn có lương tâm sao?
Tạ Hộ nghe cuối cùng Tạ Hành nói ra vấn đề chính, mới chịu buông bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tạ Hành, nói:
"Chuyện kia muốn hỏi tam tỷ tỷ, ở trước mặt Tĩnh An hầu nói xấu thanh danh ta cũng là có lương tâm sao?”
Mi tâm Tạ Hành khẽ động, tròng mắt chuyển qua chuyển lại, lúc này mới lộ ra vẻ cười lạnh chán ghét, nói: "Hừ, rốt cuộc nói ra lòng của ngươi. Ở trước mặt ta ra vẻ khônghứng thú với Lý Trăn, đều là giả, ngươi còn mơ mộng muốn gả vào Lý gia có phải không? Nếu không phải như thế, ngươi cần gì phải để ý Tĩnh An Hầu phủ nhìn trúng ngươi chứ?"
Tạ Hộ lạnh lùng nhìn nàng, thở ra một hơi, nói: "Tam tỷ tỷ nói đúng, ta có để ý, ta làm sao có thể tha thứ Lý lang được ngươi nhớ thương chứ? Ngươi biết lần trước sau khi chúng ta tách ra ở rừng trúc, ta gặp lại Lý lang, biết hắn nói gì với ta không?”
Gương mặt Tạ Hành bình tĩnh, nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ cười nhạt một tiếng, nửa thật nửa giả nói:
"hắn nói ngươi là đồ đê tiện, rõ ràng hắn đã nói hắn không thích ngươi, nhưng ngươi lại còn cố tình muốn quấn hắn, thừa dịp hắn uống say, làm chuyện câu dẫn mất mặt kia, cho rằng như vậy hắn sẽ muốn ngươi, quả thực là vớ vẩn đến cực điểm, Lý lang nói, đời này kiếp này hắn sẽ không thú ngươi, cho dù ngươi dùng đủ mọi cách, hắncũng sẽ không muốn ngươi!"
"Ngươi nói bậy!"
Tạ Hành hét lớn một tiếng, đưa tay quét toàn bộ bút trên bàn, làm màu mực đổ đầy xuống đất.
Trúc Tình ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, nhanh chóng mang theo Ngọc Cẩm tiến vào, trước xác định Tạ Hộ không có chuyện gì, lúc này cùng Ngọc Cẩm ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ.
Tạ Hành thấy Trúc Tình vừa lúc ngồi xổm trước mặt nàng, vừa lúc giận không thể trút ra, muốn khiến Tạ Hộ lúng túng, liền nâng lên một cước, đá trên người Trúc Tình, đạp Trúc Tình ngã nhào trên đất, lập tức đứng lên, muốn vung tay, rồi lại sợ Tạ Hộ khó xử, cuối cùng vẫn không có xuống tay.
Tạ Hành đắc ý nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy Tạ Hộ ném đi cọ trong tay, cọ màu dừng ở bức vẽ nàng mới vẽ xong. Tạ Hộ đi tới trước mặt Trúc Tình, nhìn thương thế của nàng, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tạ Hành, nói:
"Như thế nào? Chỉ những lời này nói ngươi đã không chịu nổi? Còn có khó nghe hơn đó. Ta nể tình chúng ta là tỷ muội, bây giờ không nói tiếp."
Tạ Hành cười gằn: "Hừ, ta mới không tin lời của ngươi."
Tạ Hộ nhún vai không quan trọng: "Tin hay không, ngươi đi hỏi Lý lang sẽ biết, hắn nể tình ta, nên vẫn nguyện ý gặp ngươi một lần."
Tạ Hành kinh hãi, trừng Tạ Hộ, giống như thấy quỷ. Tạ Hộ cũng không thèm để ý, khóe miệng mang nụ cười nửa thật nửa giả, nhìn Tạ Hành rõ ràng không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là nói dối, cắn môi dưới, giận dữ bỏ đi.
Trúc Tình nhìn bóng dáng Tạ Hành rời đi, hỏi Tạ Hộ: "Tiểu thư, mới vừa nói là thật sự? Người và Lý công tử..."
Tạ Hộ bật cười, gõ một cái trên đầu Trúc Tình, nói: "Vừa rồi làm gì không đánh trả? Lúc nãy ả đá em một cái, nếu em không đánh trả, lần tới ả có thể đâm em một đao."
Trúc Tình ủy khuất nói: "Nhưng mà tam cô nương cũng là chủ tử, nếu em đánh trả, không phải khiến tiểu thư phiền toái sao?"
"Ả là chủ tử gì của em? Em là người của ta, dù em bị kẻ nào đánh, chỉ cần là đối phương quá đáng, em cứ việc đánh trả, nếu ngay cả người bên cạnh ta còn khi dễ thìcòn nói gì được nữa?”
Trúc Tình nghe Tạ Hộ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gật đầu: "Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."
Mặc kệ tiểu thư nói lời này là thật hay giả, nghe vào trong tai Trúc Tình đều là cảm kích, dù sau này tiểu thư không che chở nàng được, mình cũng muốn bảo vệ nàng.
Tạ Hộ nhìn bộ dáng của nàng liền biết, nha đầu kia căn bản không nghe lọt, khôngkhỏi thở dài.
Nâng mắt nhìn nhìn hướng Tạ Hành rời đi, khóe môi cong lên.
Tạ Hành đến cùng chỉ là thứ xuất được nuôi dưới danh nghĩa người khác, muốn ả có chủ ý hành động, thật ra phải có người thúc đẩy ả, chờ đến phiên ả bị ủy khuất, cũng không ai ra tay thay ả, chỉ có thể tự mình tìm tới cửa.
Mà lúc trước sở dĩ Tạ Hộ nói với ả những lời kia, cũng muốn xem thử, Tạ Hành vì Lý Trăn đến cùng có thể làm được chuyện gì, nếu như ả buông tha như vậy, có thể nói rõtình cảm của ả đối Lý Trăn cũng thường thôi, xem như Lý Trăn tránh được một kiếp, không cần thú một độc phụ như vậy về nhà. Nhưng nếu Tạ Hành không buông tay, vậy cả nhà Tĩnh An Hầu phủ sẽ vì ả mà tức chết, có một tức phụ như vậy, Lý gia còn có thể có ngày tháng tốt lành nữa sao.
Cá nhân Tạ Hộ mà nói, nàng đương nhiên hi vọng Tạ Hành là người sau. Nếu ả buông tha Lý Trăn quá sớm, vậy sau này sẽ không còn truyện cười cho nàng.
****
Mà Tạ Hành quả nhiên không làm Tạ Hộ thất vọng!
10 ngày sau khi Tạ Hành thể hiện bản lĩnh ở chỗ Tạ Hộ, đang lúc giữa hè nắng nóng, tất cả đều buồn bực thì một tin tức kinh thiên động địa truyền đến
Tạ gia tam cô nương tự động xin đi giết giặc cho Tĩnh An Hầu phủ đại công tử Lý Trăn để làm thiếp!
Quả nhiên Tạ Hành đến chết cũng không thay đổi tình nghĩa với Lý Trăn. không sợ thiệt thòi, dứt khoát thừa nhận lời đồn đãi, khiến Lý gia trở tay không kịp, dù sao lúc trước Lý gia nghe thấy lời đồn đãi kia thì chẳng qua cũng cười rồi thôi, cho rằng đây chỉ là lời gièm pha với Lý Trăn.
Dù sao chuyện hẹn hò ở rừng trúc, đối với nam tử mà nói, nhiều nhất chỉ là chuyện tình yêu, nhưng đối với nữ tử mà nói đó mới là chuyện hệ trọng về danh tiết. Cho nên ngay từ đầu Lý gia, không muốn xen vào chuyện đồn đãi này, bọn họ nghĩ, đây là chuyện của Tạ Hành, danh tiết ả bị hao tổn, vậy thì để cho chính ả đau đầu đi. Lý gia không đáng vì ả mà làm sáng tỏ, nhưng điều bọn họ không ngờ tới, Tạ Hành quyết tâm muốn gả cho Lý Trăn, không tiếc làm thiếp cũng muốn gả cho hắn.
Lý gia muốn cự tuyệt, Lý Trăn cũng không đồng ý, nhưng lại không chịu nổi Tạ Hành bất cứ giá nào. Tạ Hành dứt khoát nói ra một đêm ở rừng trúc, ả đã thân mật với Lý Trăn.
Nghe đến đó, tận đáy lòng Tạ Hộ không khỏi đánh giá Tạ Hành:
Được lắm, cô nương thật là một hán tử!