Hội ngắm hoa ở Định Quốc Công phủ triển khai vào tuần cuối của tháng chín. Vân thị đã sớm chuẩn bị xiêm y thích hợp cho Tạ Hộ, dù gì đây cũng là lần đầu tiên tiểu nữ nhi một mình tham gia loại tụ hội của tiểu bối thế gia, Vân thị nghĩ cô nương nhà mình xinh đẹp như vậy, thế nào cũng phải chưng diện thật kỹ càng một phen. Tạ Hộ thật ra cảm thấy trường hợp này không cần quá xuất sắc, rốt cuộc chung quanh đều là những cô nương tranh nhau khoe sắc, chỉ cần trang điểm không quá xuề xòa là được. Tạ Hộ nghiệm ra, phải nên đặt mình ở mức trung bình không hơn không kém mới là mấu chốt khi đi tụ họp với các cô nương.
Nếu ngươi trang điểm quá đẹp thì người khác sẽ cô lập ngươi, nếu ngươi trang điểm xuề xòa thì người khác cũng cô lập ngươi, cho nên phải biết cách làm sao cho đúng độ mới là quan trọng nhất.
Vân thị chuẩn bị cho Tạ Hộ ba bộ xiêm y. Bộ thứ nhất là váy lụa tơ vàng thêu hoa văn bằng chỉ bạc, đẹp thì có đẹp nhưng thực rõ ràng không thích hợp với Tạ Hộ. Bộ thứ hai là váy lụa Lăng Ba màu lá sen xanh non thêu hoa đỗ quyên ở các đường viền, bộ này thiên về bó sát người, có thể phác hoạ ra đường cong xinh đẹp của thiếu nữ, chỉ là hiện tại Tạ Hộ tuy có xinh đẹp, nhưng đường cong thì... tạm thời còn chưa nẩy nở, cho nên bộ này cũng không được chọn. Bộ thứ ba có chút thanh nhã, là váy lụa tơ tằm mỏng như cánh ve nhiều tầng màu xanh nhạt, bộ này vốn dĩ Vân thị làm cho Tạ Hộ để mặc vào mùa hè, bất quá bởi quá nhiều lớp khiến Tạ Hộ sợ nóng cho nên đã bị xếp qua một bên, hiện giờ đang mùa thu, mặc bộ này vừa không sặc sỡ lại vừa không quá mỏng, vì thế Tạ Hộ liền chọn bộ váy này. Sau đó Tạ Hộ chọn bộ trang sức trân châu đi kèm, thử qua y trang thấy cả người giống như một viên minh châu lộng lẫy giữa một biển nước xanh nhạt, thanh nhã thoát tục, phấn điêu ngọc trác, khiến Vân thị cực kỳ yêu thích, ôm Tạ Hộ mãi không chịu buông tay.
Tạ Hộ thật không còn gì để nói đối với mẫu thân nhà mình càng ngày càng đơn thuần như thiếu nữ, bị Vân thị ôm vào trong lòng thiệt tình cảm thấy bội phục phẩm vị lão cha nhà mình.
Tạ Cận thoạt nhìn là một nam nhân cứng ngắt mà lại thích nữ nhân như Vân thị, quả nhiên khi đã yêu thì người tình của mình là tuyệt vời nhất.
Tạ Hành và Tạ Ngọc tự nhiên cũng được mời, lần này coi bộ Thẩm Tinh mời hết tất cả tiểu thư trong vòng huân quý của kinh thành. Mặt mũi của Định Quốc Công phủ rất lớn, các cô nương Thẩm gia cũng chỉ thua Công chúa mà thôi, bất quá Yến quốc hình như chỉ có hai Công chúa, cả hai đều ẩn trong thâm cung không thấy xuất hiện.
Bốn cô nương chưa gả của Tạ phủ đều ở trong danh sách mời. Hôm nay Tạ Hành mặc một bộ váy gấm màu hồng cánh sen thêu hoa văn cát tường như ý bằng chỉ kim tuyến, nàng ta tuổi không lớn nhưng lại hợp với kiểu váy hoa lệ này. Tạ Ngọc mặc bộ váy gấm tím hồng nhạt thêu hoa văn song hỉ bằng chỉ bạc, phục sức khéo léo phụ trợ thêm cho dung mạo không tinh xảo lắm của nàng ta, nhìn thoải mái thanh tân động lòng người. Tiểu Lục của Tạ gia Tạ Xước mặc thanh nhã giống Tạ Hộ, là bộ váy hồng phấn trăm nếp gấp, nàng ta tuổi còn nhỏ, mặc cái gì cũng đẹp.
Tạ phủ dùng hai chiếc xe ngựa, Tạ Hành và Tạ Ngọc ngồi chiếc thứ nhất, Tạ Hộ và Tạ Xước ngồi chiếc thứ hai. Tạ Xước nắm chặt hai tay, nhìn thấy rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên Tạ Xước tham dự loại tụ hội này, sợ mình biểu hiện không tốt khiến người ta chê cười.
Tạ Hộ an ủi Tạ Xước vài câu cũng không thấy hiệu quả, dứt khoát không nói gì nữa.
Đoàn người đi tới Định Quốc Công phủ, lúc này mới phát hiện những lo lắng ở trên đường đều là dư thừa, bởi vì hôm nay Thẩm Tinh mời thật sự quá nhiều người, phỏng chừng trên dưới một trăm. Đại tụ hội kiểu vậy cũng chỉ có Định Quốc Công phủ mới có thể gánh nổi, các tiểu thư nối đuôi nhau tiến đến không dứt, đều được đưa vào phủ một cách gọn gàng ngay ngắn.
Tạ Hành và Tạ Ngọc đã trải qua một hồi sinh tử với Thẩm Tinh -- lần trước ba người cùng rơi xuống nước, sau khi lên bờ cùng chung kẻ địch đối phó với Vưu tiểu thư -- có phần tình nghĩa này tự nhiên phải thân thiết hơn so với các cô nương khác. Vì thế khi Tạ Hành và Tạ Ngọc vừa vào sảnh đường liền được Thẩm Tinh kêu vào nội gian, cùng nhóm tiểu thư có thân phận địa vị tương đối cao gặp nhau.
Định Quốc Công phủ có nhiều quý nữ đến một lúc như vậy đương nhiên Thẩm Thiến không thể nào tiếp đón xuể, vì thế ra tiếp đón còn có chủ mẫu tam phòng Vạn thị cùng vài vị di nương trang điểm không tầm thường. Bởi vì có mặt trưởng bối cho nên Tạ Hộ và các cô nương vừa tiến vào là phải đến chào hỏi Vạn thị. Vạn thị cũng chuẩn bị chút kim đậu để tiện tay thưởng. Tạ Hộ và Tạ Xước cùng hành lễ, ánh mắt Vạn thị dừng lại trên người Tạ Hộ đảo thêm vài vòng, môi đỏ diễm diễm cong lên khen một câu: Cô nương thật xinh đẹp. Sau đó thưởng kim đậu cho từng người.
Tạ Hộ và Tạ Xước cảm tạ xong liền lui xuống, chỉ nghe thấy Vạn thị hỏi ma ma bên cạnh Tạ Hộ là cô nương nhà ai.
Hai người đã tránh ra, tất nhiên là không thể nghe tiếp Vạn thị nói gì. Đối với trường hợp này, Tạ Hộ trước nay đều không để tâm, chỉ một mình ngồi một bên an tĩnh uống trà. Tạ Xước tiến lại ngồi kế bên Tạ Hộ nhưng không uống trà, dùng cổ tay áo che lại kín đáo đếm mấy hạt kim đậu, thỉnh thoảng cảm thán: “Rốt cuộc là Định Quốc Công phủ có khác! Đây là lần đầu tiên muội được thưởng nhiều quà gặp mặt như vậy." Tạ Hộ biết Tạ Xước tuy cũng xuất thân tam phòng nhưng cuộc sống hoàn toàn khác với Tạ Ngọc. Di nương của Tạ Ngọc là người khôn khéo, cũng là trắc thất duy nhất được Tam phu nhân thừa nhận, vì vậy cuộc sống của Tạ Ngọc có thể tương đương với đích tiểu thư. Di nương của Tạ Xước thì lại xuất thân bình dân, tuy là con nhà đàng hoàng nhưng trước đây cũng chỉ bán đậu hủ, năm đó nổi danh là Đậu hủ Tây Thi của thành nam, bị Tam lão gia Tạ Quyền nhìn trúng nạp vào phủ, sau khi sinh hạ Tạ Xước thì bị Tam lão gia bỏ rơi, hiện giờ cũng chỉ dựa vào sắc mặt Tam phu nhân để sống nên đương nhiên sẽ không dư dả. Vì thế Tạ Xước mới để ý đến chuyện thưởng bạc nhiều ít như vậy. Tạ Hộ biết cái loại cảm giác không được sủng ái này, cho nên hành vi của Tạ Xước nàng cũng không ngăn cản.
Cô nương tiến vào đại sảnh càng ngày càng nhiều, phải qua giờ Thìn cuối cùng mới chấm dứt. Vạn thị và Thẩm Tinh đứng ra nói chuyện với mọi người, ngươi một lời ta một câu khiến cho không khí thập phần sinh động.
Đang nói chuyện thì từ ngoài sân có hai tỳ nữ thần sắc hoảng loạn chạy vào, đều mặc đồng phục nô tỳ màu xanh lá mạ của Định Quốc Công phủ. Hai tỳ nữ đi vào ghé bên tai Tam phu nhân Vạn thị nói mấy câu. Sắc mặt Vạn thị thay đổi, vội vàng đứng lên, giao phó vài lời với di nương ngồi bên cạnh rồi theo hai tỳ nữ rời sân tiếp khách.
Các cô nương tuy rằng tò mò nhưng cũng không ai có gan hỏi nhiều một câu.
Tạ Hộ và Tạ Xước ngồi ngay cửa sổ nên liền nghe thấy bên ngoài có chút hỗn loạn, lọt vào tai là tiếng của mấy nha hoàn bàn luận trong lúc hấp tấp di chuyển: “Ai nha, Đại công tử lại bị phạt! Nghe nói công gia cầm roi, lúc này không biết lại muốn đánh nhiều hay ít, đem Đại công tử đánh hỏng rồi thì làm sao mà tốt được?”
Trong lòng Tạ Hộ căng thẳng, các nàng nói Đại công tử còn không phải là chủ tử sao? Chủ tử... mà bị đánh? Thẩm Diệp này thật là không muốn sống nữa rồi!
Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cũng không phải chỉ có một mình Tạ Hộ, mấy cô nương bên cạnh nghe được bèn giống như bị "bật tung nắp nồi", bắt đầu sôi nổi trộm bàn về chuyện trong Định Quốc Công phủ.
“Ai ai, ta nghe nói Định Quốc Công không thích Đại công tử, ở bên ngoài còn giữ mặt mũi nhưng trong phủ động một chút là đánh chửi. Đại công tử có nhân phẩm xuất sắc như vậy, thật không biết Định Quốc Công còn có gì không hài lòng.”
“Ta cũng nghe nói qua chuyện này. Lúc trước khi Đại phu nhân còn trên đời thì đỡ hơn chút, hiện giờ Đại phu nhân đã mất, Quốc công gia đối với Đại công tử rất hà khắc. Cha ta tận mắt chứng kiến Quốc công gia động thủ với Đại công tử, vô cùng tàn nhẫn. Thể theo lời của cha ta chính là, đó đâu phải là đánh nhi tử, căn bản là đang đánh kẻ thù!”
“Đúng đó. Trách không được gần đây ta nghe nói một sự kiện. Chỉ sợ Đại công tử chính là bị Quốc công gia giáo huấn nên bị thương... chỗ đó.”
“Hả? Bị thương chỗ nào? Ngươi nghe được chuyện gì?”
“Ta nghe nói...”
Các cô nương ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu giao lưu. Từ lúc bắt đầu nói chuyện đứng đắn biến thành cuối cùng vô cớ suy đoán, từ chuyện thân thể của Thẩm Hấp cho tới cô nương bị đính hôn với Thẩm Hấp. Tạ Hộ ngồi ở góc kia nghe được trợn mắt há hốc mồm, trước nay cũng không biết chủ tử hóa ra đã định thân hai lần, chẳng qua cả hai lần đều không thành, đính hôn với hai tiểu thư thì không hiểu sao cả hai đều mất, hôn sự đành phải bỏ. Sau đó thanh danh của Thẩm Đại công tử ở trong giới sĩ lâm càng ngày càng bay cao, thẳng đến năm trước còn đậu Trạng Nguyên, vì thế chuyện hôn phối đã không thể tùy tiện định ra nữa rồi.
Mãi đến buổi trưa Vạn thị mới quay trở lại, mọi người đã thưởng hoa và dùng cơm xong nên Vạn thị tới nói chuyện với mọi người một chút. Lúc này các cô nương mới sôi nổi cáo từ.
Tạ Hộ vốn nghĩ cùng Tạ Xước quay về, ai ngờ lúc ngắm hoa Tạ Xước kết giao được với vài bằng hữu, hiện giờ đang được hai bằng hữu lôi kéo đi đến phủ các nàng chơi. Tạ Hành lớn tuổi nhất trong số bốn cô nương nên Tạ Xước đến xin phép nàng ta, Tạ Hành làm chủ đồng ý, Tạ Xước liền đi chung xe ngựa với hai tiểu thư kia, cùng theo mấy cô nương khác tụ họp chơi đùa.
Tạ Hành và Tạ Ngọc đương nhiên sẽ không ngồi cùng xe ngựa với Tạ Hộ. Tạ Hộ cũng vui vẻ vì được thanh tịnh, một mình lên xe liền rời Định Quốc Công phủ.
Ngồi trong xe ngựa rộng rãi, Tạ Hộ nghĩ nếu đã ra ngoài thì sẵn tiện thuận đường đi mua mấy quyển sách. Vừa nghĩ đến sách thì đột nhiên nhớ tới lần trước ở thư phòng của chủ tử trong Thọ Toàn đường còn có hai quyển sách chưa đọc xong. Tạ Hộ có một loại bức rức khó chịu nếu có sách chưa đọc xong, trong lòng lúc nào cũng nhớ tới.
Ngứa ngáy trong lòng, Tạ Hộ nghĩ đến sự tình vừa rồi nghe được ở Định Quốc Công phủ -- chủ tử hiện tại đang bị phạt trong phủ, khẳng định sẽ không đến Thọ Toàn đường, nàng chỉ cần nhân cơ hội đến đọc cho xong hai quyển sách kia. Cho dù sau này chủ tử có biết chắc cũng không sao, dù gì cũng chính chủ tử cho phép Tạ Thiều đến Thọ Toàn đường, lần trước Tạ Thiều để nàng đợi ở thư phòng chủ tử cũng đâu nói gì.
Có phần tâm tư này, Tạ Hộ kêu mã phu quay đầu đi đến Thọ Toàn đường.
Chưởng quầy của Thọ Toàn đường nhận ra nàng liền đến đón tiếp. Sau khi Tạ Hộ biểu lộ ý đồ của mình, chưởng quầy thoáng do dự một chút rồi đáp ứng. Dù gì lần trước cũng là ông đáp ứng cho Tạ Thiều lưu Tạ Hộ ở thư phòng đọc sách, nhưng sau đó công tử lại đột nhiên quay về, cô nương này bị dọa không nhẹ, sách cũng chưa đọc xong; hiện giờ chủ tử không ở đây, nàng lại tới cửa xin đọc tiếp, chưởng quầy cũng không muốn cự tuyệt, rốt cuộc lần trước chủ tử cũng chưa nói qua sau này không cho phép nàng tiến vào.
Chưởng quầy lập tức sai tiểu nhị đưa Tạ Hộ lên thư phòng ở lầu hai. Tạ Hộ chọn lựa hai ba quyển sách, phát hiện thư trai này có rất nhiều sách hay. Nàng thật muốn đọc hết một lượt, bất quá cũng không dám lấy quá nhiều, một lần chỉ chọn hai ba quyển, xem xong lại lấy quyển khác, nếu có dịp lại đến đọc hai ba quyển khác, làm như vậy một đoạn thời gian không phải có thể xem hết luôn sao?
Trong thư phòng phía cuối hành lang Tạ Hộ đang thầm tính toán, phía đầu hành lang chỗ thang lầu truyền đến tiếng bước chân...