Tạ Hộ đối với chuyện Thẩm Hấp có thể đưa tới trà nóng lúc này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, rốt cuộc bên người Thẩm công tử có Triệu Tam Bảo, mà Triệu Tam Bảo là người nào, đó là kẻ trơn trợt hơn cá chạch, ranh mãnh hơn hồ ly, bằng không cũng đâu tới phiên hắn làm Đại nội Tổng quản.
Đang uống trà thì Triệu Tam Bảo lại đột nhiên đi tới, đứng ở ngoài đình dầm mưa hành lễ với Vân thị nói: “Phu nhân, đình bên kia có một bàn cờ, công tử muốn thỉnh phu nhân qua đó chơi vài ván. Mưa lớn như vậy dù sao cũng không thể rời đi được một thời gian, chơi vài ván cờ cũng coi như giải buồn.”
Lời nói của Triệu Tam Bảo làm Vân thị sửng sốt, không ngờ người trẻ tuổi kia lại mời bà chơi cờ. A Đồng nói đó là đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ, tương lai chắc chắn nắm trong tay tước vị Định Quốc Công. Vân thị tuy là trưởng bối nhưng ngay cả tước vị mệnh phụ cũng không có, với thân phận thế tử tương lai của Định Quốc Công phủ mà Thẩm Hấp sai người tới mời bà cũng không có gì không đúng, chỉ là Vân thị đối với cờ nghệ thật sự không biết chút nào, bây giờ được vị công tử này mời vậy bà phải trả lời sao đây?
Kỳ thật đây là vì Vân thị không có tâm kế, nghe đến đó còn không hiểu ra ý tứ chân chính của người ta. May quá còn có Tạ Hộ rất minh bạch, chủ tử đây là muốn mời nàng chơi cờ, chẳng qua ngại Vân thị ở đây nên không biểu hiện quá rõ ràng thôi.
Thấy Vân thị đưa ánh mắt cầu cứu về phía mình, Tạ Hộ ho khan một tiếng liền đứng lên nói với Vân thị: “Nương, nữ nhi sẽ chơi cờ. Dù sao Thẩm công tử cũng là vãn bối, đâu thể làm phiền mẫu thân. Nữ nhi đến bồi công tử mấy bàn là được, cũng để báo đáp ân tình tặng trà của Thẩm công tử.”
Vân thị cho rằng Tạ Hộ đang thay bà giải vây, miễn cho bà phải thừa nhận mình không biết chơi cờ. Trong giới phu nhân ở kinh thành, phu nhân nhà nào mà lại không tinh thông cầm kỳ thư họa? Coi bộ thiếu niên kia chắc cũng nghĩ như vậy cho nên mới sang mời mình chơi cờ. Nếu Vân thị thừa nhận mình không biết chơi, vậy tức là làm mất thể diện của Quy Nghĩa Hầu phủ, cũng làm mất mặt mũi của tướng công Tạ Cận. Bởi vậy nữ nhi nói nàng đi thay, thật đúng là hợp tâm ý của Vân thị.
Vân thị gật đầu cho phép Tạ Hộ. Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, hai tòa đình hóng gió cách nhau không xa, nhất cử nhất động mọi người đều có thể thấy rõ. A Đồng tuổi cũng còn nhỏ, coi bộ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho dù người có tâm bêu xấu cũng không sợ, mẫu thân nàng ngồi ngay đây, đâu tính là hai đứa nhỏ lén lút.
Triệu Tam Bảo thấy Tạ Hộ muốn bước ra khỏi đình, vội vàng "chân chó" chạy tới cúi đầu khom lưng. Tạ Hộ thấy vậy khóe miệng co rút, người này sau khi vào cung giỏi nhất là xem mặt đoán ý, hiểu rõ Thánh ý, ngay cả quyền quý thấy hắn cũng phải vội vàng nịnh bợ, càng đừng nói đến nàng chính là cung nữ làm việc dưới quyền Triệu Tam Bảo; so với chủ tử, vị này mới là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, cũng không ít lần bị mắng thậm tệ. Hiện giờ thấy hắn khom lưng cúi đầu với mình, đáy lòng Tạ Hộ không khỏi dâng lên một trận sảng khoái.
Triệu Tam Bảo từ phía sau lấy ra một cây dù che chắn cẩn thận cho Tạ Hộ, bản thân thì lại đứng ngoài dầm mưa, một đường hộ tống Tạ Hộ đi tới đình hóng gió bên kia.
Thẩm Hấp đã ngồi xuống bày xong quân cờ, chờ Tạ Hộ tới gần bèn ngẩng đầu lên cười cười với nàng, giọng nói thanh nhã ôn nhuận cất lên: “Ngũ cô nương biết chơi cờ sao?”
Tạ Hộ đầu đầy hắc tuyến, chủ tử ngài kêu ta lại đây còn không phải muốn chơi cờ à? Ta hiện tại nói không, ngài sẽ để ta đi sao? Bất quá cho Tạ Hộ mười lá gan nàng cũng không dám vạch trần chủ tử, căng da đầu nặng ra một nụ cười đáp lễ nói: “Chỉ biết sơ.”
“Hóa ra cái gì Tạ cô nương đều biết sơ.” Nụ cười trên môi Thẩm Hấp tựa hồ gia tăng một chút. Khi Thẩm Hấp không cười thì phảng phất như một thiên nhân không thể tới gần, Thẩm Hấp cười lên liền trở thành hòa ái hơn nhiều, cho dù Tạ Hộ không biết nụ cười này có bao nhiêu thiệt tình.
Tạ Hộ không dám cùng chủ tử tranh cãi. Thẩm Hấp đưa tay ra hiệu cho Tạ Hộ ngồi xuống đối diện. Bàn cờ này làm bằng đá, quân cờ cũng bằng đá, đặt ở đình hóng gió để khách qua đường giải buồn. Hiện giờ trời đang mưa, bọn họ bị nhốt trong đình hóng gió, bàn cờ này thật sự có thể là công cụ để giải buồn.
Một phen "Bạch sơn Hắc thuỷ" đọ sức. Thẩm Hấp đánh cờ rất chuyên chú, nước cờ rất ổn định, tuy chậm rãi nhưng khí thế như rồng ẩn mình, các nơi đều cố thủ thập phần chặt chẽ. Người xưa đều nói lúc đánh cờ là có thể nhìn ra tính tình của một người. Trình độ chơi cờ của Tạ Hộ không tính quá cao, bất quá ỷ vào kinh nghiệm của hai đời làm người nên có thể cùng Thẩm Hấp đại chiến ba mươi nước cũng không lộ ra muốn thất bại. Hai ngón tay Thẩm Hấp kẹp lấy quân cờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ, chỉ thấy nàng ngồi rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, xem tư thế liền biết nàng đúng là đang căng thẳng chưa từng thoải mái thân người. Thẩm Hấp đặt quân cờ vào vị trí rồi nói: “Chơi cờ cũng chú ý tâm cảnh, muội giống như lâm đại địch như vậy rất khó phát huy ra trình độ chân thật. Hãy thả lỏng người đi, ta cũng sẽ không ăn thịt muội.”
Giọng nói mềm nhẹ của Thẩm Hấp như lông chim phất trong lòng Tạ Hộ. Một câu ‘ta cũng sẽ không ăn thịt muội’ vừa thuần hậu lại vừa khàn khàn, phảng phất như tình nhân đang thì thầm ái muội, lập tức khiến cho Tạ Hộ đỏ bừng mặt vội vàng đứng lên. Thẩm Hấp ngẩng đầu nhìn nhìn nàng, nhướng mày khó hiểu, Tạ Hộ hít sâu một hơi rồi nói: “Thẩm công tử, muội, muội muốn đứng chơi cờ.”
“Sao? Đứng chơi? Muội xác định?” Tuy ngữ khí của Thẩm Hấp lộ vẻ kinh ngạc, nhưng biểu tình vẫn y như cũ, vẫn giữ nụ cười như không cười, tâm tình coi bộ cũng không tệ lắm.
“Vâng, muội...” Tạ Hộ liếm liếm đôi môi khô khốc, căng da đầu nói: “Muội thích đứng.”
Nói xong lời này ngay cả Tạ Hộ cũng cảm thấy nghẹn đến mức hoảng, chẳng lẽ thật là nô tính thâm nhập tận xương rồi sao? Có chỗ ngồi thì lại muốn đứng, chủ tử hiện tại nhất định cho rằng đầu óc mình có bệnh. Ông trời ơi! Nàng cũng muốn ở trước mặt chủ tử biểu hiện bình thường một chút, chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể thật sự khống chế không được mà. Cùng ngồi cùng ăn với chủ tử, ngẫm lại cảm thấy chỉ nghĩ đến thôi đã run sợ, ai biết về sau chủ tử có thể nhớ tới chuyện này hay không, sau đó tiến hành trả thù?
Được, tưởng tượng đến đó trong lòng Tạ Hộ dễ chịu hơn nhiều. Đứng thì đứng, vậy cho nó an tâm! Dù sao cũng không phải bồi người nào khác, có thể đứng trước mặt chủ tử thì đó là phúc khí tám đời tổ tông mới tu luyện ra -- -- đây chính là lời nói xuất ra từ miệng của Đại nội Tổng quản Triệu Tam Bảo.
Thẩm Hấp thấy nàng như vậy, lại một lần nữa bị cách hành xử khác người của cô nương này kích thích, thật coi mình như hồng thủy mãnh thú sao? Phản ứng thật không phải chỉ thú vị bình thường.
Từ khi Tạ Hộ đứng lên thì phát hiện nước cờ của mình hơi chút thông thuận, bất quá chỉ đi được đến bước bốn mươi cũng bắt đầu chống đỡ không nổi. Ai ngờ đúng lúc này, Thẩm Hấp lại đột nhiên ngừng thế công, lộ ra nhược điểm vốn dĩ được canh phòng nghiêm ngặt cho Tạ Hộ. Tạ Hộ bèn thoải mái thoát khỏi vòng vây, cũng không thấy Thẩm Hấp có động tác gì để cứu chữa sai lầm. Động tác nhường này coi bộ quá rõ ràng, làm cho Tạ Hộ phải kinh ngạc nhìn Thẩm Hấp, nhưng người cố tình nhường nàng lại có thần sắc rất thản nhiên, tiếp tục rất nghiêm túc cùng Tạ Hộ đánh cờ.
Lúc sau còn có mấy lần tình huống như vậy, đúng vào lúc Tạ Hộ sẽ bại ngay trước mắt, Thẩm Hấp liền mở ra một cửa khẩu để nàng thoát thân, vòng đi vòng lại, một bàn cờ ước chừng đánh một canh giờ vẫn chưa kết thúc. Tạ Hộ hiện tại có chút đứng không thoải mái nữa rồi: Thứ nhất chân bắt đầu phát đau, rốt cuộc khối thân thể này còn chưa luyện qua công phu đứng hầu; thứ hai cách chủ tử nhường như vậy khiến nàng không thể hiểu nổi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng, đó chính là -- -- kéo dài thời gian.
Chỉ là, chủ tử muốn kéo dài thời gian với nàng để làm gì? Mắt thấy ngoài đình mưa càng ngày càng nhỏ, nhưng ván cờ này vẫn đánh chưa xong.
Bên kia Vân thị rốt cuộc nhịn không được sai Thúy Bình qua kêu nàng, Tạ Hộ nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, thấy chủ tử nhìn lướt qua bàn cờ rồi gật đầu nói với Tạ Hộ: “Hôm nay dừng ở đây. Bàn cờ này ta sẽ ghi nhớ, về sau có rảnh lại chơi tiếp.”
“...”
Tạ Hộ nghe thế khóe miệng không kiềm được run rẩy. Bàn cờ dây dưa hỗn loạn như vậy còn đáng để chơi tiếp sao? Nhưng chủ tử nói như vậy, nàng cũng không thể tỏ vẻ phản đối, huống chi cũng xác thật không có gì đáng để phản đối, một mâm cờ tàn cục mà thôi, chủ tử bất quá chỉ nói lời khách sáo, phải, nhất định là vậy rồi. Tạ Hộ thầm nghĩ như thế.
Cơn mưa đã hoàn toàn dừng lại. Mưa mùa hè chính là như vậy, mưa to tầm tã nhưng sau khi ngừng đúng là "qua cơn mưa trời lại sáng", mấy ngày liền đất trời đều như tắm gội trở nên xanh thẳm.
Thẩm Hấp lại hành lễ vãn bối với Vân thị một hồi, sau đó cung thỉnh Vân thị đi xuống núi trước. Thẩm Hấp đi theo phía sau, luôn giữ khoảng cách không xa không gần, tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực.
Đoàn người Vân thị xuống dưới chân núi, lên ngồi xe ngựa. Thẩm Hấp cũng xoay người lên ngựa hộ vệ dắt tới, ngồi trên lưng ngựa xong thì Thẩm Hấp hướng về thùng xe của Vân thị cao giọng nói: “Vậy tiểu chất liền cáo từ trước, phu nhân đi chậm bảo trọng.”
Vân thị xốc lên màn xe, gật đầu đáp lễ với Thẩm Hấp nói: “Hôm nay đa tạ Thẩm công tử, tương lai nếu là có rảnh, xin mời đến Quy Nghĩa Hầu phủ ngồi chơi.”
Tuy Vân thị biết Thẩm Hấp có thân phận là nhất đẳng Quốc Công thế tử tương lai, không có khả năng đến ngồi chơi ở tam đẳng Hầu phủ của bọn họ, nhưng lời khách sáo vẫn phải nói. Thẩm Hấp không để ý chỉ gật đầu trả lời: “Vâng, hôm khác tiểu chất sẽ quấy rầy, cáo từ.”
Nói xong, hai gã tùy tùng của Thẩm Hấp cũng xoay người lên ngựa, ba người giục ngựa mà đi.
Vân thị còn nhịn không được ló ra khỏi thùng xe nhìn theo, cảm khái từ ruột gan: "Ôi, quả thật là xuất thân Quốc công phủ, khí độ như thế, nhân phẩm như thế, nếu là tế tử của ta thì tốt biết bao nhiêu.”
Vân thị cũng biết mình không sinh được một nhi tử tuấn ngạn, cho nên chỉ đành mong ước có một tế tử như vậy. Tuy rằng bà biết phụ nhân trong kinh thành muốn Thẩm Hấp Thẩm Đại Lang làm tế tử không ở số ít nên Vân thị cũng chỉ nói vậy mà thôi, chỉ là Vân thị nói vậy lại khiến Tạ Hộ đỏ bừng mặt. Không phải nàng suy nghĩ bậy bạ, mà thật sự Vân thị đã không còn một nữ nhi nào khác, muốn Thẩm Hấp làm tế tử, vậy chẳng phải là muốn nàng gả cho...
Tạ Hộ bị ý niệm này hoàn toàn đánh bại, thậm chí còn bắt đầu nhớ tới câu nói cửa miệng của Ngự tiền Đại Tổng quản Triệu Tam Bảo -- -- chủ tử là thần, ai đối với thần bất kính, tương lai bị xét nhà diệt tộc, cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!
Ai nha, Đại Tổng quản giáo huấn rất đúng! Đối với Tạ Hộ, câu nói đấy thật giống như Vô Lượng Tâm Kinh khiến người niệm cảm thấy bình tĩnh lại.
Đây là nô tính thâm nhập đến tận xương, bệnh tình nguy kịch không thể nào khỏi được, có phải hay không?