Tuy rằng trong lòng còn nhiều mâu thuẫn, nhưng Tạ Hộ cũng không có lá gan lớn để cự tuyệt, hơn nữa cả buổi tối Tạ Thiều giám sát, khiến Tạ Hộ như bị tra tấn trong lòng. Trưa ngày hôm sau nàng mang theo tư liệu cùng Tạ Tiều đến cửa hàng.
Thẩm Hấp đến đúng hẹn giờ Mùi, hôm nay hắn mặc y phục hoa lê trắng, tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý, càng làm nổi bật vẻ tuấn tú điên đảo chúng sinh của hắn. trên đường đi hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của người già người trẻ.
Tạ Hộ chuẩn bị một gian phòng nhỏ trên lầu hai, tuy rằng không kịp trang trí nhưng tất cả đồ vật, trà cụ đều được mang từ kinh thành đến. Từ lúc đến đây, nàng đã canh thời gian chuẩn bị trà bởi vì biết thói quen chủ tử tuyệt đối không đến trễ. Lúc trước hắn triệu kiến đại thần, nói lúc nào thì là lúc ấy, tuyệt nhiên không sớm hay trễ hơn nửa phần.
Quả thực gần đến giờ Mùi, Tạ Hộ nhìn qua cửa sổ lầu hai đã thấy Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung đang từ cuối phố đi tới, nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống lầu. Tạ Thiều đang ở dưới lầu kiểm tra cửa hàng thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, biết chắc chắn Thẩm đại lang sắp tới đây. Nhìn muội muội cẩn thận mọi thứ kỹ càng, tự mình ra cửa đón lại thở dài.
Thẩp Hấp xoay người xuống ngựa, Nhiếp Nhung dẫn hai con ngựa đi. hắn đã thấy Tạ Hộ đi ra từ cửa hàng, yên lặng chờ đợi cạnh cửa. Hôm nay nàng mặc váy tán hoa, tóc búi hình xoắn ốc tinh xảo, chỉ dùng một sợi dây tơ vàng cột lại búi tóc. Nhìn nàng cực kỳ giản dị, hào phóng nhưng vẫn đầy quy củ. Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tôn kính đón Thẩm Hấp vào cửa hàng, mời lên lầu hai.
Tạ Thiều thấy Thẩm Hấp ngồi xuống phía sau thư án thì Tạ Hộ nhanh chóng đem mộtchiếc khăn đến cho hắn lau tay, lại đứng ở một bên bưng trà dâng nước cho bọn hắn. Sau khi làm xong mọi việc, Tạ Hộ mới chầm chậm ngồi xuống, cầm một chén trà chờ đợi.
Bỗng nhiên có một gã sai vặt chạy lên lầu tìm Tạ Thiều, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, Tạ Thiều liền đứng dậy, xoay người nói với Thẩm Hấp:
“Thẩm huynh, ta có một số việc phải xử lý, trước mắt huynh xem qua, ta xử lý xong sẽtrở lại. Dù sao tất cả đều do xá muội viết, nếu huynh cảm thấy có gì không ổn cứ hỏi muội ấy, ta đi nhanh rồi trở về.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn người ca ca không có nghĩa khí này, Thẩm Hấp cũng khôngnhìn lên, chỉ gật gật đầu, ánh mắt dừng ở chồng giấy trước mắt.
Tạ Thiều thật sự có chuyện gấp, nhanh chóng rời đi, chỉ nghe tiếng bước chân vội vàng nện lên cầu thang.
một bên Thẩm Hấp uống trà, một bên lại nhìn tư liệu trước mắt, xem qua một tờ lại một tờ rất cẩn thận. Tạ Hộ ngồi nhưng lại cảm giác như ngồi trên đống lửa, sau lại muốn đứng lên, phát hiện đứng lên thoải mái hơn ngồi.
Kiếp trước nàng từng luyện một thân bản lĩnh hầu hạ ngự tiền, tập trung tinh thần, hô hấp không gây ra tiếng động, sự chịu đựng cũng rất cao. Đôi khi chủ tử phê tấu chương, các nàng hầu hạ phải đứng suốt cả ngày, hơn nữa còn phải căn thời gian dâng trà cho chủ tử. Chủ tử muốn lấy cái gì phải để ý quan sát, rồi lấy cho chủ tử, chỉ luyện nhãn lực suốt nửa năm mà bất kỳ biểu tình lộ ra của chủ tử nàng đều có thể biết chủ tử muốn cái gì.
Thí dụ như lúc chủ tử nâng tay phải sờ môi dưới thì động tác kế tiếp sẽ là tay phải cầm chén trà uống, chén trà không nên để quá xa, tay chủ tử không với đến. Tuy nhiên cũng không thể để quá gần, chủ tử không để ý có thể chạm vào, nàng kiểm soát khoảng cách còn chính xác hơn thước của thượng y cục.
Đương nhiên, hiện tại không phải ở trong cung nhưng cũng không thể khinh thường.
Tạ Hộ âm thầm hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, một lòng đều đặt trên người chủ tử. Mặc kệ nói thế nào trong lòng vẫn có chút phấn khích, dù sao đây cũng là chức nghiệp của mình hơn mười năm, rèn luyện một thân bản lĩnh nhưng đột nhiên khôngtiếp tục nữa, một hai năm ở trong phủ không dùng đến, cảm giác như mình tách rời cuộc sống. Sau đó nàng lại phát hiện mình yêu thích chức nghiệp này vô cùng. Dù sao kiếp trước nàng cũng rèn luyện hằng ngày nên có thể đạt đến trình độ cao nhất của chức nghiệp. Sống lại một kiếp phát hiện làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, tuy trình độ có xuống dốc một chút nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng được lấp đầy, thật không hề tệ chút nào.
Lúc bắt đầu Thẩm Hấp không hề chú ý tới nàng, mà bị kế hoạch hấp dẫn của nàng thu hút. không thể không nói, nha đầu kia rất có bản lĩnh, trình bày rõ ràng hướng đi trong tương lai của cửa hàng, việc buôn bán như thế nào, tất cả đều được nàng liệt kê đầy đủ và mới lạ, nếu là hắn viết chưa chắc có thể viết tường tận được như vậy.
Khóe mắt sáng lên liếc nhìn cô nương đang yên lặng đứng cách hắn không xa. Tuy nàng ở cái tuổi 12 ngây ngô vô cùng nhưng lại có một loại siêu thoát tuổi tác chững chạc. trên vầng trán của người nữ tử không có vẻ kiêu căng mà lại chín chắn khiến nhiều đại nhân cũng phải mặc cảm.
Khép tư liệu trong tay lại, ánh mắt Tạ Hộ nhanh chóng liếc nhỉn, đi đến trước mặt hắn, thay hắn dọn những trang giấy, có người tiếp nhận, Thẩm Hấp cũng để cho nàng làm. hắn bưng chén trà còn hơi nóng lên, vừa lúc chuẩn bị uống, lại kinh ngạc một trận trong lòng. Lúc nãy nàng đổi chén trà hắn cũng không chú ý tới, chẳng lẽ nàng biết chính xác thời điểm mình sẽ uống xong, khi nào xem xong lại uống tiếp.
Nàng căn thời gian cực kỳ chính xác, sớm một chút thì trà còn rất nóng, trễ một chút thì trà nguội lạnh, chờ hắn nghỉ tay, lại có thể nắm bắt chén trà tới tay vẫn còn độ ấm thích hợp. Chuyện này nếu không phải trùng hợp thì tâm tư của cô nương này rất kín đáo.
Chớp mắt nghi ngờ, Thẩm Hấp im lặng uống trà, giống như không chú ý tới việc này, muốn biết cô nương này vì sao lại dụng tâm với hắn.
Đợi Tạ Hộ thu dọn những trang giấy trước mặt, xếp lại gọn gàng ở một chỗ, đặt trênthư án trước mặt Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp đặt chén trà xuống, nhìn Tạ Hộ, chỉ chỗ ngồi đối diện, nói :
“Ngồi.”
Tạ Hộ giương mắt, chủ tử ban ngồi, nàng muốn quỳ tạ ơn nhưng mà nàng không thể tuân theo cấp bậc lễ nghĩa trong tình huống này. Nàng chỉ hơi cúi xuống xem như là tạ ơn Thẩm Hấp, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, thẳng lưng, hồi phục tinh thần, chờ chủ tử hỏi.
“Tư liệu muội viết rất tốt, có mấy vấn đề giao cho ta giải quyết được rồi. Theo lời muội, ta cũng đã hiểu rõ hướng phát triển của cửa hàng. Làm việc không thể bảo thủ không chịu thay đổi, nên sáng tạo, cẩn trọng, không lùi bước, muội làm…Tốt lắm.”
Tạ Hộ nghe xong lời ca ngợi cũng không hề kiêu ngạo, lại đứng lên cúi cúi người, nhẹnhàng nói :”Dạ.”
Thẩm Hấp hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mình không biết nên nói sao với cô nương trước mặt. Trong phủ từ trước đến nay hắn không nhiều lời với nữ nhân, nữ nhân ngoài phủ vừa nhìn thấy hắn thì ước mong có thể kề cận hắn, nhưng nàng lại rất khác biệt, nhìn có vẻ vô tâm nhưng đối với chuyện của hắn lại rất để bụng, còn cố tình kháng cự cách xa hắn vạn dặm, lúc nóng lúc lạnh, khiến người ta không nhìn thấu được tâm tư. hắn xác định mình không thích cảm giác không thể nắm trong tay, chớ nói chi, đối phương vẫn là một tiểu cô nương 12 tuổi.
“Muội lại đây, ta có chuyện muốn nói với muội, chỗ này có vấn đề.”
Thẩm Hấp đứng lên, đi từ sau thư án ra, ý muốn Tạ Hộ đi qua, ngồi ở vị trí lúc nãy của hắn. Tạ Hộ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không dám cự tuyệt, đứng lên bước đến phía sau thư án, chỉ thấy Thẩm Hấp duỗi tay ra cầm chồng giấy để trước mặt Tạ Hộ, nói :
“Ta đọc muội viết, chú ý đừng viết sai chỗ này.”
Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp một cái, chỉ thấy đối phương chắp hai tay sau lưng đi đến thư án. Giọng nói to nhưng dịu dàng quanh quẩn trong phòng, chui vào tai của Tạ Hộ, nàng dựa theo lời nói của chử tử mà ghi lại tường tận.
Đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng có tiếng động, không biết từ lúc nào Thẩm Hấp đãđến phía sau nàng, cảm giác được nguy hiểm ở sau lưng, cả người Tạ Hộ cứng ngắc. Nếu nàng là mèo thì bây giờ cả lông và đuôi phía sau nàng chắc chắn vì khẩn trương mà dựng thẳng lên.
Thẩm Hấp đứng ở phía sau nàng, Tạ Hộ vụng trộm quay đầu liếc nhìn hắn, thấy vẻ mặt của Thẩm Hấp như cũ, nhìn chằm chằm nàng viết chữ. Trong lòng Tạ Hộ nhẹnhàng thở ra, chỉ có thể trách chính mình quá mức nhạy cảm. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, chủ tử là chủ tử, điều tối kỵ thứ nhất khi hầu hạ chính là tâm loạn. Chủ tử lại vĩ đại, hắn là chủ tử, tuyệt đối không có khả năng liên quan tới nô tỳ các nàng.
Kiếp trước Tạ Hộ đã từng tiếp nhận qua chuyện này – nô tỳ chính là nô tỳ, nếu có tâm tư nào khác, đánh chết.
Trời biết nàng oan uổng thế nào, cũng bởi vì thời gian nàng hầu hạ ngự tiền lâu dài mà khiến cho người trong cung nghĩ rằng nàng và chủ tử không minh bạch. Vì thế họ thiết kế để nàng bò lên giường chủ tử, nàng đương nhiên không dám làm nhưng cũng không dám công khai phản kháng. không biết vì sao chủ tử lại biết, không bò lên giường được lại khiến nàng suýt chết. Từ đó về sau không còn dám qua loa, đối với chủ tử kính trọng nhưng không gần gũi, vĩnh viễn cũng không dám vượt qua nửa bước.
Rồi sau đó nhiều lần, chủ tử cũng có lúc đến gần nàng, tư thế tuy mập mờ nhưng cũng may nàng có thể tránh né, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng. Sau đó quả thực chủ tử không có ý gì khác, nếu nàng dao động, không chừng sẽ bị đánh chết khôngchút lưu tình.
Nhớ lại điều này, Tạ Hộ không dám làm gì, chỉ giả vờ không để ý đến cảm giác khác thường sau lưng. Tay của Thẩm Hấp vô ý chụp lên tay của Tạ Hộ, giọng nói dịu dàng lại truyền ra bên tai nàng:
“không nên viết ở đây, viết chỗ này mới đúng.”
“…”
Tạ Hộ chịu đựng xúc động muốn đẩy hắn ra, áp lực khiến hai tai đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi:
“Dạ.”
Thẩm Hấp đảo mắt nhìn nghiêng gương mặt tinh xảo trong gang tấc, chỉ cảm thấy khuôn mặt này so với bạch ngọc càng không tỳ vết, mũi cao, môi đầy đặn, lỗ tai trắng nõn, còn vành tai giống như trân châu, chóp mũi mơ hồ ngửi được hương thơm của nàng, so với mùi phấn son, so với mùi bạc hà còn tươi mát hơn.
Vốn nghĩ muốn thử nàng một lần nhưng Thẩm Hấp cũng không ngờ, cuối cùng mình lại trở thành người bị thăm dò. Trong lòng thoáng kinh hãi, buông tay Tạ Hộ ra, lui sang một bên. Nhớ tới bệnh của mình, Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng thở dài, xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Hấp rời khỏi phía sau lưng nàng, Tạ Hộ mới thở dài nhẹ nhõm, chủ tử quả nhiên không có ý nghĩ khác. Nàng đặt bút lông xuống, làm bộ không biết gì quay đầu liền thấy Thẩm Hấp đứng trước cửa sổ nhìn người đi đường, lông mày hơi nhíu lại, có chút ưu sầu.
Tạ Hộ không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên chờ.