Cuối tháng tư là sinh thần của Vân thị, nhị phòng cũng không có chuyện gì quan trọng, Tạ Cận nói Tạ Thiều hôm đó gọi Hách Phong và Tạ Tân trở về mừng sinh thần cùng Vân thị.
Nào biết trước sinh thần Vân thị 2 ngày, Tạ Tân khóc lóc trở về Hầu phủ, không nói lời nào, chỉ nhào vào trong lòng Vân thị. Tạ Hộ nghe nói Tạ Tân trở về cũng từ Tốn Phương cư chạy tới, nhìn thấy Vân thị an ủi Tạ Tân, mà Tạ Tân giàn giụa nước mắt, nức nở không ngừng.
Hỏi ra mới biết được, Hách Phong xảy ra chuyện, hắn cùng Tào đô đốc xảy ra tranh chấp, đả thương Tào đô đốc, mà chuyện này cũng vì Tạ Tân.
Tào đô đốc trêu ghẹo Tạ tân ngoài phố, không chỉ động khẩu, còn động thủ, muốn kéo Tạ Tân vào bên trong một tửu lâu. Gia nhân Hách gia cuống quít trở về gọi Hách Phong, tuy chưa gây đại họa, nhưng Hách Phong vì vậy mà đả thương người. Cấm vệ doanh phó đô đốc là quan ngũ phẩm, Hách Phong chỉ là một môn hạ, dĩ hạ phạm thượng tội danh không nhỏ , trách không được sẽ bị Kinh Triệu phủ bắt đi.
Trong lòng Tạ Hộ kinh ngạc, lại là kinh triệu phủ. Chẳng lẽ La Ngọc Khôn vẫn chưa hết hy vọng với Tạ Tân?
Tạ Cận từ bên ngoài chạy về, đã nghe nói chuyện của Hách Phong, nhìn thấy Tạ Tân, hét lớn một tiếng:
"Đừng khóc! thật ra đã xảy ra chuyện gì, mau nói!"
Tạ Tân nghe Tạ Cận gầm lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, do dự trong chốc lát, sau đó mới cắn môi dưới, nhỏ giọng ngập ngừng nói:
"... Là, là La đại nhân! Trước đó vài ngày lại tìm tới con, muốn con, muốn con theo hắn, muốn khinh bạc con, lúc đó Phong đại ca đắc tội với La đại nhân, Tào đô đốc là hiền chất*, La đại nhân còn nói, nếu con muốn cứu Phong ca, phải, phải... Phải ủy thân cho hắn!"
nói tới đây, Tạ Tân đã khóc không thành tiếng, Vân thị cũng khóc, ruột gan như đứt từng khúc, trong miệng liên tục nói ‘Sao hắn dám, sao hắn dám!' hai mẹ con ôm đầu khóc. Tạ Hộ cả kinh ngã ngồi trên ghế, những người này khinh người quá đáng, chỉ có Tạ Cận đứng ở cạnh cửa, cắn chặt cằm dưới, siết chặt nắm tay.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Tạ Cận lạnh giọng hỏi.
"Mười ngày trước." Tạ Tân cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn không ngừng nức nở.
Tạ Hộ đi đến trước mặt nàng, hỏi: "Tỷ đang yên lành ở Hách gia, sao La đại nhân tìm được tỷ?"
"Có người trong phủ lừa ta tới biệt viện. May mắn Phong ca lo lắng đi theo ta, mới không cho La đại nhân kia động thủ, ta rất sợ, không dám nói ra, nhưng Phong ca..."
nói tới đây, Tạ Tân lại khóc.
Tạ Hộ lôi kéo nàng hỏi: "Trong Hầu phủ ai lừa tỷ?"
"Là tỳ nữ Nhu Nhi trong phòng tam phu nhân, nàng ta nói với con mọi người đều ở chỗ biệt viện ngắm hoa, muốn con đi qua, con không nghi ngờ, liền đi theo, ai ngờ lại là gian kế của La đại nhân."
Tạ Cận nâng nắm tay lên đấm vào cánh cửa. Trong ánh mắt tràn đầy hận ý. Đầu cũng không quay lại rời khỏi phủ nhị phòng, Tạ Hộ vội vàng đi theo ra ngoài, sợ ông đến tìm tam phòng, tạm thời không nói Nhu Nhi còn ở trong tam phòng hay không, mà bây giờ nàng ta có thề thốt phủ nhận nhưng không có bằng chứng thì không cách nào làm được gì.
Tạ Hộ đi theo phía sau Tạ Cận, thấy ông đi hướng đến tam phòng nhưng định bước vào, lại thu chân về, quay người rời đi. Tạ Hộ nhìn thoáng qua, lúc này ông từ cửa hông đi ra ngoài, Tạ Hộ cũng không đuổi theo nữa.
Lúc này mọi chuyện đã rõ ràng, tất cả mọi chuyện do tam phòng sắp đặt, nhất định là La đại nhân không thú được Tạ Tân, không cam lòng, liền liên hợp tam phu nhân dùng gian kế bức hại. Nào ngờ Hách Phong đã nghi ngờ, không để cho bọn họ toại nguyện, nhưng kết cục Hách Phong lại phải vào ngục.
Mấy ngày liên tiếp Tạ Cận không trở về, đến ngày thứ năm, mới đưa Hách Phong mình đầy thương tích trở về. Tạ Tân thấy Hách Phong như vậy, lại khóc nức nở, Tạ Cận để bọn họ ở lại trong khuê phòng của Tạ Tân, tạm thời không trở về Hách gia, để Hách Phong dưỡng thương thật tốt, còn mình lại rời đi .
Mấy ngày này, đại phòng và tam phòng đều phái người đến thăm Hách Phong. Lúc này Vân thị rất oán hận tam phòng nên không hề có tinh thần muốn trả lời, mà Tạ Tân cũng không muốn ứng đối.
Nhưng Tạ Cận cũng đã dặn dò trước, quan hệ nhị phòng và tam phòng không thể ồn ào. Dù sao người ngoài nhìn vào cũng thấy nhị phòng bọn họ phạm lỗi, hiền tế đánh thượng ti*, bị bắt giam. Nhạc phụ bôn ba khắp nơi đưa hắn trở về, nếu bây giờ còn gây ầm ĩ với tam phòng chắc chắn sẽ rất khó coi. Cho nên, Tạ Hộ chỉ cần kiên trì đối phó, nghiễm nhiên có thể tự đảm đương được.
Tạ Thiều đến thăm Hách Phong, vẻ mặt rất nghiêm túc, Tạ Hộ kéo hắn sang một bên hỏi ý: "Gần đây cha làm gì vậy? đã qua nhiều ngày như vậy vẫn chưa trở về?"
Tạ Thiều nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Việc của cha, muội không cần để tâm, tóm lại lúc này không thể nuốt trôi cơn tức này."
Nghe giọng điệu hắn như vậy, chắc chắn Tạ Cận đã có kế hoạch gì, nhưng dù Tạ Hộ hỏi thế nào, Tạ Thiều cũng không nói, chỉ nói những chuyện kia giao cho nam nhân bọn họ là được, nàng chỉ cần phụ trách chiếu cố trong phủ thật tốt. hắn không nói, Tạ Hộ cũng không biết thế nào.
Mãi đến 2 tháng sau, một sự kiện long trời lở đất gây chấn động tất cả mọi người.
Tạ Cận muốn nạp thiếp!
Nạp thiếp một người quen của nữ nhi, bằng tuổi Tạ Tân. Nữ nhi duy nhất của Kinh triệu phủ doãn La Ngọc Khôn, La Cẩm Tú.
Mối hôn sự này do La Cẩm Tú nói ra, ai cũng không biết Tạ Cận mê đắm vì điều gì, nhưng ông một mực khăng khăng nhất định là La tiểu thư. Dù biết ông đã có chính thê, hơn nữa tuổi hai người cách xa, cũng không cần đến văn tự, cứng rắn muốn gả cho Tạ Cận.
La đại nhân tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với nữ nhi, tuyên bố muốn đánh gãy chân nàng. Nhưng mà, La tiểu thư cũng không để tâm, nàng ta hết tuyệt thực rồi tự sát, giống như mê luyến, nói như thế nào cũng không nghe. Thậm chí còn tùy tiện nói, nàng không còn trong sạch, đã sớm ủy thân cho tình lang.
Mà tin tức này truyền ra cũng gây chấn động trong Tạ gia, Vân thị sợ ngây người, trong nháy mắt nghe được tin Tạ Cận muốn nạp thiếp, nước mắt của bà không nhịn được mà rơi xuống, 17 18 năm yêu thương gắn bó với nhau, đột nhiên trượng phu muốn nạp thiếp, chuyện này làm sao có thể kêu bà dễ dàng chấp nhận chứ.
Sau khi nghe được chuyện này, Tạ Hộ cũng ngẩn ngơ, nhưng nàng lại không xúc động như Vân thị, trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ sảng khoái. La đại nhân đến chết cũng muốn chiếm đoạt Tạ Tân, cứ nghĩ vị tiểu thư kia sẽ giúp hắn một tay, nào ngờ nàng ta lại khăng khăng một lòng muốn gả cho người ta làm thiếp!
Thủ đoạn này, bản lãnh này, không tính hèn hạ hay không, bỏ qua chuyện thật tình hay không, kế này của Tạ Cận rất hay!
Lấy thủ đoạn tiểu nhân đối phó kẻ tiểu nhân, La đại nhân nằm mơ cũng không tưởng tượng được, Tạ Cận sẽ dùng biện pháp này trả thù hắn! không ảnh hưởng người nào, không cần tốn nhiều sức, dễ dàng uy hiếp được La đại nhân, khiến hắn không thối lui được, làm cho hắn mất hết mặt mũi.
hắn tưởng cóc có thể ăn thịt thiên nga, 50 tuổi còn muốn thú nữ nhi 15 tuổi làm chính thê. Tuy chức quan cao hơn Tạ Cận, có thể ngăn chặn Tạ Cận, chỉ cần khiến người ta chú ý sẽ khiến Tạ Cận không thể xoay sở được trong triều. Nhưng Tạ Cận lại cao tay hơn, không cần thiết phải trả thù trong triều, trực tiếp đánh vào hậu trạch, không làm nhạc phụ của hắn, biến hắn thành hiền tế!
La đại nhân chỉ có một nữ nhi, chính thê vì sinh nữ nhi này rong huyết mà chết. La tiểu thư từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng như trân quý, thiết nghĩ hai năm nay sẽ tìm mộtngười môn đăng hộ đối để gả, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi như vậy! La đại nhân đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng La tiểu thư vẫn mặc kệ, tình nguyện tuyệt thực tự sát cũng muốn làm cho La đại nhân đồng ý hôn sự này.
Cuối cùng không còn cách nào khác, La đại nhân đành phải tước vũ khí đầu hàng trước Tạ Cận. Nếu gạo đã thành cơm, trong sạch của nữ nhi đều đã dâng cho tên khốn khiếp Tạ Cận này, như vậy hắn phải thay nữ nhi đoạt đi quyền lợi lớn nhất. hắnđưa ra điều kiện Tạ Cận phải hưu thê, cho nữ nhi trở thành chính thất, nhưng lại bị Tạ Cận quả quyết cự tuyệt, hơn nữa còn nói, tuyệt đối không có khả năng hưu chính thê, La tiểu thư muốn gả, chỉ có thể làm thiếp.
La đại nhân hồi phủ cùng nữ nhi, bại lui.
Lại lui một bước, nói Tạ Cận không hưu chính thê, vậy thì để cho nữ nhi làm bình thê, Tạ Cận cũng cự tuyệt. La đại nhân lại lui, nói tối thiểu làm trắc thê, Tạ Cận lại lần nữa cự tuyệt, La đại nhân nổi giận, trở về đánh La tiểu thư, nhưng vẫn không đành lòng xuống tay, vì thế lui lại lui, cuối cùng vẫn lui về khởi điểm của Tạ Cận.
La đại nhân bại như núi đổ! La tiểu thư cuối cùng vẫn trở thành thiếp thị của Quy Nghĩa Hầu phủ thứ tử Tạ Cận, đi cửa sau vào phủ.
Tạ Hộ vất vả bắt được Tạ Thiều, níu chặt hắn hỏi: "Chuyện này có phải huynh đã sớm biết?"
Tạ Thiều bị muội muội ngăn ở cửa, ra cũng ra không được, dứt khoát quay trở lại châm trà uống: "Biết thì thế nào. Ta cảm thấy cha làm rất đúng! Thay vì nữ nhi bị người khác hủy hoại, không bằng hủy hoại nữ nhi của người khác, ai bảo nàng ta muốn làm di nương. Nếu La đại nhân không có tâm tư đụng vào tỷ tỷ, thì nữ nhi của hắn sẽ bị cha đùa bỡn sao? Tất cả là do hắn tự chuốc lấy."
Tạ Hộ nghe Tạ Thiều nói xong, trong lòng thở dài thay cho La tiểu thư, lại hỏi: "Phụ thân động tâm với nàng ta? Nếu không có, sao La tiểu thư lại kiên quyết phải gả cho phụ thân?"
Tạ Thiều đỏ mặt lên, có chút không được tự nhiên: "Ái chà, chuyện này muội đừng hỏi, không phải là chuyện nữ nhi nên hỏi, ta chỉ nói một câu, tương lai muội nên nắm giữ, phải nhớ cho kỹ, nam nhân trong thiên hạ dù là bậc trưởng bối, tất cả đều khốn kiếp, không thể tin tưởng một ai."
"Tránh xa, có biết không?"
Tạ Hộ tỏ vẻ khinh thường, nhưng nghe Tạ Thiều nói như vậy, nhất định phụ thân nàng đã dùng thủ đoạn gì với La tiểu thư kia, mới khiến cho nàng ta dễ bảo như vậy. Vị tiểu thư kia vì một giấc mộng hư vô mù mịt mà trả giá thảm, giờ phút này nàng ta còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, nói đến đau thương còn phải xem sau này nàng ta có phúc hay không.
Tuy rằng Tạ Thiều không động tâm với nàng ta, nhưng Tạ Hộ cũng đồng ý với câu nóicủa hắn, thay vì để cho người khác hủy nữ nhi của mình, không bằng đi trước mộtbước hủy nữ nhi của người khác, bị động trở thành chủ động, chuyển bại thành thắng.
Phụ thân của nàng chưa đạt được mục đích, quyết không từ thủ đoạn nào.
---
Chú thích:
*hiền chất: cháu rể
*thượng ti: cấp trên, quan trên