Tạ Tân hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cho dù cảm thấy hụt hẫng vì mình gả chồng gấp gáp như vậy, nhưng nếu bắt nàng phải gả cho lão già La đại nhân kia nàng thật tình nguyện tìm chết. Để tranh thủ thời gian, ngay tối hôm đó Tạ Cận liền kêu Hách Phong tới gặp mặt.
Hách Phong khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao to, gương mặt không tính là tuấn mỹ nhưng cũng đoan chính, mặt chữ điền rất có hào khí, nhìn vào có thể thấy được sự cương nghị, một đôi mày kiếm xếch lên, hai mắt sáng ngời có thần, nói năng tự nhiên hào phóng không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa nhìn thấy người này liền biết tuyệt đối không phải "vật trong ao".
Tạ Tân thấy mặt bèn dịu đi sự không tình nguyện trong lòng, dựa theo tiêu chuẩn đối đãi thượng khách kính cẩn ung dung mời trà Hách Phong. Hách Phong nhìn thấy vị thiên kim Hầu phủ tự mình mời trà, tư thái mềm mại tao nhã tuyệt đẹp, dung mạo mỹ lệ nhất đẳng, tức khắc có cảm tưởng như gặp tiên trên trời, ngây người ngay tại chỗ ngắm nhìn, ngơ ngác đến nỗi quên cả tiếp nhận chén trà từ tay Tạ Tân, khiến cho Tạ Tân mặt đỏ tai hồng không biết làm sao bây giờ.
Trước khi tới Hầu phủ, Tạ Cận đã thoáng đề qua mục đích với Hách Phong, đây là tới xem mắt. Bản thân Hách Phong đối với việc này thật cũng không phải đặc biệt ham thích tự đáy lòng. Bởi vì phụ mẫu chết sớm phải nuôi dưỡng đệ đệ tuổi nhỏ nên hắn muốn cưới một nữ nhân hiền huệ, thứ nhất có thể giúp hắn quản lý gia trạch, thứ hai có thể chăm sóc đệ đệ còn nhỏ. Hắn cũng không để ý đến thân phận cao thấp, chỉ mong có thể cầm sắt hòa minh, tôn trọng nhau như khách là được rồi.
Tiểu thư Hầu phủ xuất thân quá tốt, chỉ sợ tính tình sẽ không dịu dàng, càng sẽ không biết chăm sóc người khác, bởi vậy hắn chỉ tính tới lộ diện để cho thủ trưởng mặt mũi sau đó sẽ tìm cớ đẩy đi. Nhưng hiện giờ hắn thấy vị tiểu thư này, đừng nói là cự tuyệt, ngay cả động gót chân cũng không được, cả người giống như bị ma nhập, cứ si ngốc nhìn chằm chằm cô nương mỹ mạo trước mắt, chỉ cảm thấy thiên hạ không còn nữ nhân nào diễm lệ hơn tiểu thư này.
Mặt Tạ Tân cũng đỏ phừng phừng, mời trà mà tim đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài. Vị Hách Phong công tử này tuy không tuấn mỹ bằng tài tử đương thời, nhưng toàn thân toát lên khí khái nam tử thật áp đảo cứ như muốn đem nàng bao vây, bá đạo khiến người muốn chạy trốn, nhưng rồi lòng bàn chân lại mọc rễ, có cảm giác chạy cũng không thoát được.
Tạ Hộ và Tạ Thiều tránh ở phía sau bình phong quan sát cặp đôi "không trâu bắt chó đi cày" mới ra lò này. Hai người chỉ cần nhìn một cái là đã biết "thành công", mỗi người che miệng cười trộm.
Dù sao ở trong mắt Tạ Hộ, vị Hách Phong này làm tỷ phu tốt hơn rất nhiều so với La đại gia.
Thấy hai người đều vừa mắt nhau, Tạ Cận bảo Tạ Tân vào trong rồi kêu Hách Phong vào thư phòng nói chuyện, đem tình hình cụ thể tỉ mỉ kể ra. Hách Phong là một nam nhi có trách nhiệm, thuộc về loại không phải của hắn thì hắn sẽ không đi đoạt, nhưng nếu là của hắn thì hắn sẽ tuyệt đối không buông tay.
Tối nay vừa thấy mặt, hắn đã sớm gieo tình với Nhị cô nương Tạ Tân của Hầu phủ, tuy rằng cũng tự biết hiện giờ thân phận của mình thực sự có điểm không xứng với nàng, nhưng điều này cũng không gây trở ngại Hách Phong muốn thú nàng. Hắn có khát vọng, có hùng tâm, cũng có năng lực, tự biết hiện tại chưa cho nàng cuộc sống giàu sang nhưng tương lai nhất định có thể cho nàng.
Nghe xong lời kể không hề che lấp của Tạ Cận, Hách Phong không những không lùi bước, ngược lại sinh ra một loại dũng khí "việc nhân đức không nhường ai", ngay buổi tối này liền bàn với Tạ Cận về sính lễ, ước hẹn ba ngày sau sẽ tới cửa cầu hôn.
Hơn nữa lại còn ước định trước khi chính thức cầu hôn, ai cũng không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Từ từ dặn dò từng việc cần làm, hai người ở thư phòng thương nghị đến tận khuya thì Hách Phong mới rời Hầu phủ.
***
Đêm nay Tạ Hộ chủ động yêu cầu ngủ chung với Tạ Tân, nàng đã sớm rửa mặt xong rồi bò lên giường Tạ Tân. Tạ Tân vẫn ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc đen nhánh nhưng dường như hồn vía đang ở trên mây. Tạ Hộ nằm nghiêng người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cọ trên gối lụa, nhìn Tạ Tân đang xõa mái tóc dài ngồi thừ trước gương, không nhịn được hỏi dò: “Tỷ cảm thấy Hách Phong thế nào?”
Đột nhiên nghe được hai chữ "Hách Phong", chiếc lược trong tay Tạ Tân run lên suýt rớt xuống đất, Tạ Tân vội vàng chụp được, quay đầu lại nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy nàng vùi mình trong chăn gấm chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tiểu tiên tử trong tranh, mái tóc đen nhánh xõa trên gối lụa mềm mại càng lộ ra vẻ sáng bóng. Nhớ rõ chỉ mới nửa năm trước tiểu nha đầu này vẫn còn bộ dáng gầy yếu khô khốc, vậy mà hiện giờ đã xinh đẹp đến vậy, chỉ không biết cô nương mỹ mạo này tương lai sẽ gả đi nơi nào. Buông xuống chiếc lược trong tay, Tạ Tân cột mái tóc mềm mại sau đầu rồi đi đến mép giường nằm xuống.
Nhìn đỉnh màn thêu hoa, Tạ Tân lại nghĩ tới dáng vẻ bá đạo của người nọ, một lúc lâu sau cũng chưa phục hồi tinh thần. Tạ Hộ đẩy nàng một chút nàng mới hồi hồn, nở nụ cười xinh đẹp điềm tĩnh trả lời Tạ Hộ: “Cái gì mà thấy thế nào chứ? Hôn sự của nữ hài nhi đương nhiên là nghe theo phụ mẫu, chúng ta làm nhi nữ sao có thể xen vào!”
Tạ Hộ nhìn bộ dáng động lòng xuân của tỷ tỷ liền không khách khí che miệng cười trộm. Tạ Tân nhìn thấy bèn dỗi, nhào tới cù vào eo nàng mắng: “Tiểu nha đầu giỏi nhỉ, dám cười ta, coi bộ ta phải giáo huấn muội một phen!”
Hai tỷ muội hắc hắc ha ha náo loạn một hồi mới thở hổn hển an phận nằm xuống.
Tạ Hộ nắm tay Tạ Tân nói: “Tỷ, muội rất thích tỷ phu này, ít nhất so với lão La đại nhân kia tốt hơn một ngàn một vạn lần. Lão già đó đã hơn năm mươi, chỉ chờ vài năm nữa là tiến vào quan tài, sao tỷ có thể gả cho lão thất phu đó chứ.”
Tạ Tân xì một tiếng bật cười: “Phi, coi muội là cô nương Hầu phủ mà nói chuyện thô tục như vậy, bất quá lần này ta cảm thấy thật ra muội nói rất đúng. Muốn ta gả cho La đại nhân ta thật tình nguyện tìm chết. Muội chưa thấy bộ dáng của hắn ghê tởm đến độ nào đâu...”
Giọng nói ôn nhu của Tạ Tân phát ra trong căn phòng an tĩnh, đơn giản chỉ là những chuyện tình cảm của tiểu nữ nhi. Tạ Hộ đúng là đang tuổi thích ngủ, nghe không bao lâu thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, hơn nữa hai tháng nay nàng đều lo lắng cho Tạ Tân, hiện tại biết tỷ tỷ không cần gả cho La đại nhân trong lòng cũng bèn thả lỏng, nghe một hồi thì thanh âm Tạ Tân dần dần mơ hồ, Tạ Hộ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.
Tạ Tân đang giảng giải thì phát hiện bên cạnh không có động tĩnh, nghiêng đầu vừa thấy người nào đó lúc nãy còn hứng thú bừng bừng nghe nàng nói chuyện, hiện giờ không biết đã ngủ ngon lành từ lúc nào. Tạ Tân nhỏm dậy sửa chăn lại cho muội muội, sau đó nằm xuống đôi tay đè trước ngực, vẫn cảm thấy nơi đó có con tim coi bộ chưa thể bình tĩnh lại.
*** Trong phòng ngủ bên chính viện, Vân thị vẫn không thể ức chế cảm xúc, vẻ mặt đau khổ đứng bên cạnh Tạ Cận đưa khăn lau mặt cho ông nói: “Tân nhi của chúng ta thật là mệnh khổ, nàng phải xuất giá gấp gáp như vậy sao? Nếu tướng công không muốn nàng gả cho La đại nhân thì chúng ta cứ trả lời là không gả, làm gì phải vội vã gả cho Hách Phong kia? Thiếp thấy hài tử kia tuy nhân phẩm không tệ, chỉ là xuất thân rốt cuộc kém chút, Tân nhi của chúng ta tốt xấu gì cũng là thiên kim Hầu phủ, gả thấp như vậy thiếp thật sợ sẽ ủy khuất nàng.”
Tạ Cận lau mặt xong cảm thấy thoải mái thanh tỉnh rất nhiều, đưa khăn cho Vân thị nói: “Nàng cho rằng ta không muốn lưu nữ nhi lại thêm vài năm sao? La đại nhân thật ra đã sớm ám chỉ với ta nhiều lần, hơn nữa nói rõ nhất định phải cưới cho bằng được. Tân nhi của chúng ta một ngày chưa gả thì vĩnh viễn không chặt đứt được tâm tư của hắn. Thay vì để người nhớ thương thì không bằng chủ động xuất kích, chọn người mà mình vừa ý yên tâm gả qua, như vậy mới là phương pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
Tạ Cận ngồi ở ghế thái sư, Vân thị bưng trà tới cho ông, Tạ Cận uống một ngụm rồi nói thêm: “Nàng đừng xem thường Hách Phong, hắn thật sự có bản lĩnh, thông minh chịu khó, quan trọng nhất chính là con người rất kiên cường, cũng biết biến báo, nếu được bồi dưỡng thêm thì tương lai tất nhiên thành châu báu. Ta cũng phải chọn một khoảng thời gian mới nhìn trúng hắn. Đừng nhìn hắn hiện tại cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần hắn muốn thì không lo hắn sẽ không nhấc đầu lên được. Tân nhi của chúng ta tuy là thiên kim Hầu phủ nhưng nàng cũng biết đấy, nhị phòng của chúng ta yếu thế, muốn dựa vào thanh thế của Hầu phủ để tìm hôn phối cho nàng, chỉ sợ người có tâm ghen ghét sẽ không vui đâu. Đến lúc đó lại lòi ra mấy gã như La đại nhân mới thật sự huỷ hoại Tân nhi của chúng ta. Nữ tử gả thấp, chỉ lo giúp phu quân dạy nhi nữ, cuộc sống thư thả đâu có gì không tốt.”
Vân thị từ trước đến nay luôn nghe theo Tạ Cận, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy khuê nữ bị ủy khuất nhưng cũng tin tưởng phu quân chọn người tất nhiên là tốt, lúc này mới rầu rĩ gật gật đầu.
Đến đây thì hôn sự của Tạ Tân và Hách Phong cứ như vậy mà định xong.
Ba ngày sau Hách Phong mang sính lễ tới cửa cầu hôn, Tạ Cận nhận sính lễ rồi quyết định lễ thành hôn sẽ vào ngày mùng ba tháng chạp, trước khi năm cũ trôi qua.
Hôn sự của Nhị cô nương Tạ gia đã định xong làm hai phòng khác trong phủ đều bị bất ngờ, bọn họ không thể nào nghĩ ra nhị phòng có thể chịu điệu thấp như vậy, đem Nhị cô nương gả cho một thất phẩm môn hạ lang. Lão phu nhân Hình thị cũng cảm thấy thật không ổn, nghe được tin liền kêu Tạ Cận đến hỏi chuyện: “Sao ngươi lại làm như thế? Hôn sự của Tân nhi sao cứ thế mà định ra rồi? Ai đồng ý?”
Hình thị là chủ mẫu của Hầu phủ, bà đương nhiên có quyền hỏi đến hôn sự của tôn nữ.
Tạ Cận quỳ gối thẳng lưng, mặt không đổi sắc nói: “Nhi tử cũng không muốn để nàng gả đi gấp gáp như vậy. Chỉ là mấy ngày trước đây, phu nhân Lại Bộ Thị Lang tới đây làm mai cho Kinh triệu phủ La đại nhân. La đại nhân năm nay đã hơn năm mươi tuổi, Tân nhi thì nhất định không chịu gả, muốn đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ. Nhi tử không đành lòng thấy nàng chịu chết, hơn nữa trước đây nhi tử cũng đã nhìn trúng vị Hách công tử này, cảm thấy nhân phẩm của hắn rất đáng quý, lại xứng đôi. Hôn nhân đại sự của nhi nữ đương nhiên là do phụ mẫu an bài, vì thế nhi tử mới làm chủ, hiện giờ sính lễ cũng đã nhận, chuyện này không thể sửa đổi. Vào mùng ba tháng chạp nhi tử sẽ sai Tân nhi tới dập đầu bái biệt Lão phu nhân, từ đó gả vào Hách gia.”
Tạ Cận nói rất hợp tình hợp lý, tuy Hình thị là chủ mẫu nhưng dù gì cũng cách một tầng, cô nương vẫn còn phụ mẫu, hôn nhân đại sự chính là "lời người mối mai, lệnh của phụ mẫu", Tạ Cận đương nhiên có thể làm chủ hôn sự cho nữ nhi, vì thế nếu ông đã đồng ý thì ngay cả Hình thị cũng không có lý do chính đáng để sửa đổi.
Tam phu nhân ngồi một bên đã sớm nhìn ông không thuận mắt, cười một cách âm hiểm cất giọng nheo nhéo nói: “Hừ, ta thấy Nhị ca thật đúng là luẩn quẩn, làm phu nhân chính phòng của đại quan tam phẩm mà không chịu, lại muốn chà đạp nữ nhi đi làm phu nhân của môn hạ lang thất phẩm, tương lai thế nào cũng phải hối hận.”
Tạ Cận thản nhiên nghe Tôn thị mỉa mai cũng không tức giận mà lại rất thuận theo nói: “Đúng vậy. Ta đích xác không suy nghĩ chu đáo như Tam đệ muội. Ta gả nữ nhi chỉ cầu gả người hiền lương vừa mắt, chỉ cần tiểu tử có nhân phẩm tốt thì cho dù quan phẩm ở cấp bậc nào ta đều nguyện ý đem nữ nhi gả cho hắn. Đương nhiên Tam đệ muội nhìn trúng chính là quan cấp, dù sao La đại nhân cũng đang thiếu phu nhân chính phòng, Tam phòng không phải cũng có nữ nhi sao? Tam đệ muội cứ tùy ý chọn đại một đứa gả qua là tốt rồi, tội gì ở đây chèn ép ta. Tương lai ôm đùi tế tử La đại nhân này, nhị phòng chúng ta không phải cũng được theo dính thơm lây sao?”
Tôn thị đỏ bừng mặt, đứng bật lên chỉ vào Tạ Cận. Chuyện mình làm coi bộ hắn đã biết, lúc này nếu nhiều lời thì nhất định sẽ đem lửa cháy đến người, bởi vậy Tôn thị chỉ vào Tạ Cận một lúc lâu rồi mới lạnh lùng hừ một tiếng.
Hình thị thấy bọn họ như vậy cũng minh bạch trong chuyện này tất nhiên là có nguyên nhân, thở dài xua xua tay nói: “Dù sao cũng là khuê nữ của ngươi, ta cũng không nói được gì. Kêu ngươi tới đây là muốn nói của hồi môn của Tân nhi ta sẽ lo, cho dù là gả cho thất phẩm môn hạ lang thì cũng không thể làm mất mặt Hầu phủ.”
Tạ Cận thuận theo cúi đầu: “Vâng, nhi tử thay Tân nhi cảm tạ Lão phu nhân.”