Hỏi xong sự tình, Tạ Hộ sai Nhiếp Nhung "thần không biết quỷ không hay" đưa tân di nương đang run bần bật về Tây thiên viện.
Tạ Hộ suốt một đêm đều dùng để tiêu hóa chuyện này, ngày hôm sau liền nghe tin tân di nương kia bị đưa ra khỏi phủ. Tạ Hộ đã sớm phái Nhiếp Nhung theo ở phía sau chờ lúc thích hợp cứu người đem giấu.
Lần này Thẩm Hấp trụ ở trong cung suốt hai mươi ngày, mỗi ngày đều sẽ phái người trở về phủ truyền lời, nói không trở lại ngủ. Tạ Hộ cũng biết đây là cách Thẩm Hấp dùng để báo tin bình an, làm nàng không cần lo lắng. Ngoại trừ trong lòng cảm thấy ấm áp, Tạ Hộ không thể tránh khỏi vẫn có chút lo lắng.
Quả nhiên vào ngày thứ hai mươi sáu, trong cung truyền ra một tin tức, Phục Vương điện hạ bị tước phong hào giáng xuống chờ lưu đày.
Tin tức này không thể nghi ngờ nhấc lên sóng gió động trời ở kinh thành, ngay cả Tạ Hộ là phụ nhân thâm trạch cũng biết, có thể thấy được tin tức này ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu.
Tạ Hộ nhớ tới lúc trước Thẩm Hấp nhắc tới chiến dịch Bắc Đường có điều mờ ám, liền biết Phục vương Điện hạ bị lưu đầy khẳng định bởi vì chuyện này đã bị Thiên Hòa Đế phát hiện, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hiện giờ thống nhất lôi ra luận tội. Mà mấy ngày này Thẩm Hấp ở trong cung đã gây bao nhiêu tác động đối với sự kiện này thì hiện giờ Tạ Hộ cũng khó mà đoán được, rốt cuộc Phục Vương điện hạ chỉ là tòng phạm vì bị cưỡng bức hay là người chủ đạo thì thật sự nàng không biết rõ. Những chuyện liên quan đến chính trị nàng không hiểu lắm, nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng vào Thẩm Hấp, một người trời sinh có đủ bản lĩnh chơi đùa với quyền mưu.
Mà chuyện này mọi người bên ngoài cũng chỉ thấy được kết quả nhưng không biết nội tình. Trong ý chỉ lấy lại tước vị của Phục Vương thì Thiên Hòa Đế cũng chỉ viết Phục Vương lừa trên gạt dưới gây ra hậu quả ác liệt, nhưng cũng không nói rõ ràng rốt cuộc hắn lừa trên gạt dưới như thế nào. Nhưng người ít nhiều gì cũng biết một chút nội tình như Tạ Hộ lại minh bạch ý tứ của Thiên Hòa Đế -- nếu nói chiến dịch Bắc Đường xác thật như Thẩm Hấp điều tra ra "Lấy bại thành thắng", vậy chuyện này đích xác đủ để hủy diệt Phục Vương, hơn nữa vụ này cũng không thể công bố, bởi vì sau khi công bố liền có khả năng dao động quân tâm.
*Edited by Bà Còm*
Sau chuyện của Phục Vương điện hạ, Tạ Hộ lại ở nhà đợi thêm mấy ngày nữa thì Thẩm Hấp mới khoan thai từ trong cung về phủ, phía sau đi theo Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn. Tạ Hộ nghe báo phu quân đã trở lại liền sớm chờ ở trước viện môn. Thẩm Hấp vừa thấy nàng liền nở nụ cười, Tạ Hộ bước nhanh qua đón chào.
Hai phu thê chăm chú nhìn nhau còn chưa nói chuyện, Phó Thanh Lưu ở sau lưng Thẩm Hấp lại đột nhiên tiến lên, vái chào Tạ Hộ thật sâu làm nàng bất ngờ tới mức không biết phải làm sao. Thẩm Hấp cũng không ngăn cản, chờ Phó Thanh Lưu hành lễ xong mới nâng hắn lên, gọi người đưa bọn họ tới thư phòng ngồi chờ, còn mình thì cùng Tạ Hộ đi đến chủ viện, tính toán rửa mặt chải đầu một phen rồi đến thư phòng cùng bọn họ nghị sự.
Tạ Hộ vừa hầu hạ Thẩm Hấp thay y phục vừa kỳ quái hỏi: "Phó công tử đây là làm sao vậy? Là phu quân kêu công tử hành lễ cho thiếp?"
Thẩm Hấp cúi đầu nhìn Tạ Hộ đang ở trước người hắn bận trước bận sau, chỉ cảm thấy nhiều ngày không gặp dường như nàng lại gầy hơn một chút, da thịt oánh nhuận vô cùng mịn màng, gương mặt tinh xảo nói không nên lời, một đôi mắt như hắc diệu thạch không có lúc nào là không giống như đang hướng hắn kể ra tâm sự.
Một tháng vừa qua là lần đầu tiên bọn họ phải phân cách trong khoảng thời gian dài nhất sau khi thành thân. Thẩm Hấp còn chưa mặc xong y phục, chỉ mới tròng vào một tay áo liền nhấc Tạ Hộ lên ôm nàng vào lòng rồi cúi xuống tham lam cướp lấy môi nàng. Sau một màn hôn say đắm bất thình lình làm cả hai đều thở hồng hộc, trong lúc không để ý đã ôm nhau di chuyển ra khỏi tịnh phòng. May mắn sau khi Thẩm Hấp về phòng thì luôn là Tạ Hộ đích thân hầu hạ, bọn nha hoàn toàn bộ bị tống cổ ra ngoài, hai vị chủ nhân ôm nhau dây dưa một đường từ tịnh phòng đến giường La Hán cũng không bị ai bắt gặp. Hai người quấn lấy nhau như bánh quai chèo, Tạ Hộ tuy cảm thấy thẹn thùng nhưng loại cảm giác được phu quân vắng nhà lâu ngày ôm vào trong ngực thật là tuyệt quá, làm nàng cho dù ngượng ngùng cũng không muốn phá hư loại cảm giác thân mật này.
Thẩm Hấp không trả lời vấn đề Tạ Hộ vừa hỏi, ngược lại ở bên tai nàng trầm giọng thì thầm: "Có nhớ ta không?"
Hơi thở ôn nhu phun ở trên vành tai Tạ Hộ, ái muội nói không nên lời. Tạ Hộ cảm thấy Thẩm Hấp căn bản không cần làm gì khác, chỉ cần ở bên tai nàng thì thầm là có thể làm cho cả người nàng nóng lên, tứ chi mềm nhũn. Tạ Hộ cúi đầu không nói lời nào, tay Thẩm Hấp lại không ngoan ngoãn, bắt đầu mò mẫm giở trò đốt lửa không ngừng. Tạ Hộ mềm thân mình chống đẩy: "Ai nha, đừng mà, bọn họ còn ở thư phòng chờ chàng đấy!"
Chỉ nói với bọn họ là về phòng đổi thân y phục, nhưng thay y phục làm gì mà mất thời gian dài như vậy, đến lúc đó để người ta mặc sức tưởng tượng, Tạ Hộ thật đúng là không mặt mũi gặp người. Thẩm Hấp lại không nói lời nào, một đường công thành đoạt đất đoạt lấy môi nàng, tuy rằng cũng biết hiện tại không phải thời điểm để dây dưa nhưng chính là nhịn không được muốn hút toàn bộ hơi thở của người trong lòng ngực. Mấy ngày nay ở trong cung không biết ngày đêm hao phí tâm lực, trời biết hắn tưởng nhớ hương vị trên người nàng biết bao nhiêu, nhớ tới mức tim phổi cũng đau, hiện giờ cuối cùng đã có thể ôm nàng vào lòng để hóa giải bao đêm tương tư, bảo hắn làm thế nào có thể dừng lại động tác? Quả thực muốn một ngụm một ngụm ăn nàng vào trong bụng tùy thân mang theo mới bỏ qua.
Tạ Hộ bị phu quân hôn thật lợi hại, thân mình nhịn không được run lên. Lúc này Thẩm Hấp mới chịu buông nàng ra, vẫn nằm úp sấp trên người nàng chống tay ngẩng đầu ngắm nàng, ngắm nữ nhân đã khiến hắn tưởng nhớ thật nhiều ngày qua. Khuôn mặt như vậy, cảm giác như vậy ấm áp đến cỡ nào, hắn nghĩ đời này của hắn đều ngắm không đủ gương mặt xinh đẹp động lòng người này.
"Ở trong cung nhiều ngày như vậy, phụ hoàng từng phái bốn cung nữ mỹ mạo đến hầu hạ ta." Thẩm Hấp hạ tay ghé vào người Tạ Hộ nói với nàng chuyện này.
Cảm giác thân thể Tạ Hộ lập tức liền căng chặt lên, Thẩm Hấp không khỏi bật cười. Thẩm Hấp dùng tay tiếp tục vuốt ve nàng, chỉ là rất hư không muốn nhanh chóng làm sáng tỏ, khiến Tạ Hộ càng chờ càng sợ hãi nhưng lại không dám mở miệng hỏi ra, thật vất vả cố lấy dũng khí cũng chỉ bật ra được một câu: "Thế à."
Thẩm Hấp thấy nàng như vậy thật sự không nhịn được, lại ở cánh môi của nàng hôn một cái rồi nói tiếp: "Bốn cung nữ kia bộ dạng thân thể đều thuộc loại thượng đẳng, nếu ta muốn các nàng thì các nàng sẽ thành thiếp thị của ta, hơn nữa còn là quý thiếp do Hoàng Thượng ban cho."
Tạ Hộ không nói một tiếng nhìn Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy chính mình rốt cuộc cười không nổi, một cổ bi thống khó có thể miêu tả đột nhiên sinh ra. Lúc trước chỉ là nghĩ tới bên người phu quân sẽ có nữ nhân khác là nàng đã chịu không nổi, hiện giờ chính tai nghe thấy càng khiến nàng khó có thể chịu đựng, trong nháy mắt đôi tròng mắt liền đỏ lên.
Thẩm Hấp thấy thế giơ bàn tay che lại đôi mắt của nàng, hạ thân mình xuống thấp, đôi môi ấm áp đưa tới bên tai Tạ Hộ, không đợi nàng chống đẩy phản kháng lại tiếp tục nói: "Nhưng đáng tiếc chính là, ta đối với các nàng căn bản không nhấc lên nổi hứng thú, phu nhân biết đây là vì sao hay không?"
Sau đó lấy ra bàn tay đang bịt đôi mắt Tạ Hộ thế nàng ngăn cản nước mắt, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Hộ bèn bật cười. Nhìn Thẩm Hấp như vậy, nước mắt Tạ Hộ càng thêm ngăn không được trào ra làm Thẩm Hấp luống cuống tay chân, vội vàng dỗ: "Được được, chọc nàng một chút cho vui thôi, tại sao lại khóc chứ? Ta không muốn các nàng, ngoại trừ nàng thì ta không thể nhấc lên nổi hứng thú với nữ nhân khác. Vấn đề này nàng đã sớm biết rồi mà, vì sao lại còn không yên tâm như vậy?"
Tạ Hộ nghe xong Thẩm Hấp nói những lời này, thật sự nhịn không được dứt khoát nâng lên đôi bàn tay trắng nõn nện lên bả vai cứng rắn của Thẩm Hấp. Đánh được vài cái lại bị Thẩm Hấp ngăn lại, bao gọn bàn tay trắng nõn của nàng trong lòng bàn tay mình, đau lòng nói: "Đừng đánh, đau."
Tạ Hộ lại không thuận theo, giọng mũi nồng đậm gắt gỏng: "Đau cái gì mà đau, ai biểu chàng chọc ghẹo thiếp, biết rõ thiếp sợ nhất điều gì lại còn cố tình lôi ra." Thẩm Hấp cười một cách vô lại, đưa bàn tay trắng nõn của Tạ Hộ lên môi khẽ hôn vài cái rồi nói: "Ta thì không sao, nàng muốn đánh thì cứ đánh, ta đây không phải sợ tay nàng đau hay sao?"
Tạ Hộ chỉ cảm thấy hiểu biết của mình về vị chủ tử trước mặt hoàn toàn lệch lạc mất rồi, lúc trước còn có chút lời nói đàng hoàng ra khỏi miệng, chỉ là hiện tại càng ngày càng không đứng đắn.
Chỉ thấy Thẩm Hấp lại thò mặt qua ngậm môi dưới của nàng nhâm nhi một trận rồi mới đắc ý hỏi: "Nàng sợ cái gì, hiện tại giáp mặt nói cho ta một tiếng để ta nhớ kỹ, lần tới sẽ không dọa nàng nữa."
Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp cố ý nói như vậy không khỏi lườm phu quân một cái liền muốn nhỏm dậy, nhưng Thẩm Hấp cũng không phải ăn chay, đâu thể nào để nàng như nguyện, trầm thân mình xuống cầm đôi tay của nàng đè qua đỉnh đầu, một bộ tư thế "hôm nay nàng không cho ta cái công đạo, ta sẽ không buông nàng ra" làm Tạ Hộ dở khóc dở cười, rồi lại không muốn cứ như vậy bị khuất phục, cường ngạnh nghiêng đầu qua một bên không nói lời nào.
Thẩm Hấp thấy bộ dáng hờn dỗi của nàng càng thêm cầm giữ không được, bèn chậm rãi cởi bỏ vạt áo ngoài vốn dĩ có chút hỗn độn vì bị khi dễ lộ ra trung y bên trong khiến Tạ Hộ sợ tới mức thét lên chói tai. Khổ nỗi tay nàng bị cầm giữ không thể ngăn cản, chỉ thấy tay Thẩm Hấp lại mò vào trung y của Tạ Hộ, trầm giọng uy hiếp: "Nói hay không? Nếu không nói thì ta tiếp tục."
Tạ Hộ cả người ửng đỏ, tuy nói cửa phòng đã đóng lại, chỉ là khó tránh bên ngoài Hoa Ý Trúc Tình còn đang đợi hầu hạ, phu quân cứ làm càn như vậy rồi truyền ra thanh âm xấu hổ gì thì Tạ Hộ cũng thật không còn mặt mũi gặp người.
"Đừng nháo, lúc này mới buổi sáng đấy."
Thẩm Hấp vẫn không động đậy, vô lại hề hề nhìn Tạ Hộ, trong tay chậm rãi dùng sức, mắt thấy vạt áo trung y sắp bị kéo ra để lộ một mảng da thịt mịn màng trắng nõn. Thẩm Hấp nhìn thấy ánh mắt trầm xuống, trong lòng làm quyết định, cho Tạ Hộ một chút thời gian để do dự, sau một lát mới ở bên tai nàng thấp giọng đe dọa: "Nàng phải nói nhanh lên, nếu còn không thẳng thắn như vậy thì ta liền không khách sáo, mặc kệ hiện tại là buổi sáng hay buổi tối, bên ngoài có người hay không có ai."
"..."
Thẩm Hấp vô lại như vậy làm Tạ Hộ thật sự không có biện pháp ứng phó, thanh âm sốt ruột của nàng gần như muốn khóc: "Ai nha, chàng muốn thiếp nói cái gì chứ! Mau đứng lên, bọn họ còn ở thư phòng chờ chàng đấy. Nếu chàng không đi thì người ta nghĩ thế nào về chúng ta đây?"
Thẩm Hấp không tiếp thu Tạ Hộ cố gắng tách ra đề tài, đem vạt áo trung y nơi vùng cổ kéo ra đến ngực, chiếc yếm hồng nhạt thêu uyên ương phía trong cũng bắt đầu lộ ra, Tạ Hộ không thể không xin tha: "Ai nha, được được, để thiếp nói!"
Lúc này Thẩm Hấp mới thoáng ngừng động tác, không tiếp tục cởi ra mà là bàn tay cách lớp yếm mỏng bắt đầu vuốt ve chọc ghẹo. Tạ Hộ muốn phản kháng giãy giụa thoát đi, ánh mắt Thẩm Hấp đảo qua khiến nàng sợ tới mức từ bỏ, chu miệng rũ xuống hàng mi bất đắc dĩ ngập ngừng: "Thiếp, thiếp sợ bên cạnh chàng có... có... nữ nhân khác. Được rồi, thiếp đã nói ra, chàng mau thả thiếp ra đi."
Bộ dáng thẹn thùng của Tạ Hộ khi nói lời này lập tức liền ánh vào trong mắt Thẩm Hấp. Thẩm Hấp mỉm cười hài lòng, mở toang vạt áo trung y của Tạ Hộ, trong tiếng kinh hô hoa dung thất sắc của người nào đó lập tức khiêng người lên vai cướp vào nội gian, ném lên bộ chăn đệm tơ lụa thật dày dặn mềm mại, nhanh chóng buông xuống mành sa hai bên che dấu cảnh xuân nóng bỏng trên giường.
[Cái đồ hỗn đản không tuân thủ tín dụng!]
Tạ Hộ rít gào trong lòng...