Qua mấy ngày, Phó Song lại nâng cái bụng to tới cửa, đưa bái thiếp vào gặp Tạ Hộ.
Tẩu cô ngồi ở nhà ấm trồng hoa, Tạ Hộ phái người đặt bộ bàn nhỏ trong này vừa ấm áp thơm tho vừa thập phần u tĩnh. Tạ Hộ nhấc chiếc ấm bảy sắc lưu li rót cho Phó Song một chung trà: “Đây là trà mật, tẩu đang hoài thai, uống trà này không sao.”
Phó Song cùng Tạ Hộ thân thiết nên cũng không khách khí, cười cười liền bưng lên chung trà uống một ngụm, chỉ cảm thấy không chỉ có vị mật nồng đậm mà còn có hương hoa quả, uống vào quả thực vị thơm ngon giữ mãi trong miệng.
“Công văn nhậm chức của ca ca muội đã truyền xuống dưới. Ta thật không ngờ chàng có thể thăng chức nhanh như vậy, chắc chắn không thể thiếu sự nâng đỡ của muội phu. Ở Bảo Định cũng đưa tin về, cha nương qua một đoạn thời gian cũng có thể trở lại. Cuối cùng một nhà chúng ta lại có thể đoàn tụ.”
Tạ Hộ mỉm cười, những việc này Thẩm Hấp đã nói cho nàng biết trước nên nàng cũng không kinh ngạc, chỉ nghĩ lúc này mặc kệ Phó Song nói gì nàng đều cảm thấy trong lòng như được bôi mật.
“Mấy năm nay cha nương ở bên ngoài, cũng nhờ có tẩu ở nhà vất vả cần cù chiếu ứng. Hiện giờ tẩu lại hoài thai, đến khi nương trở về vừa lúc có thể bớt đi một phần gánh nặng, tẩu có thể yên ổn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Phó Song nghe Tạ Hộ nói vậy cũng cười vui vẻ: “Ta đâu có gì vất vả cần cù, bất quá chỉ là làm những chuyện mà tức phụ nên làm mà thôi. Ta xuất thân không tốt, có thể gả vào Tạ gia là vận khí tốt nhất trong đời này của ta. Lúc trước ta chỉ sợ ca ca muội sẽ đột nhiên không tốt với ta nữa, bởi vì di nương ta đã nói - loại người xuất thân đích tử giống ca ca muội thì bên người không có khả năng chỉ có một nữ nhân. Thậm chí từ nhỏ ta cũng không hy vọng xa vời có một đích tử chân chính đến cầu hôn để ta làm chính thê, với thân phận là một nữ nhi của di nương như ta, ta cho rằng ta chỉ có mệnh làm thiếp thất. Ca ca muội thật sự rất tốt, chàng không giống với những nam nhân khác, đương nhiên muội phu cũng là một ngoại lệ. Ta toàn tâm toàn ý đối với ca ca muội, mỗi lần bảo chàng đi tìm nữ nhân khác đều không phải chân ý của ta, ta chỉ sợ chàng rời ta đi mà thôi.”
Tạ Hộ nghe Phó Song đột nhiên tâm sự, lại nghĩ tới chuyện phát sinh giữa tẩu tẩu và ca ca lúc trước không khỏi lắc đầu. Hành vi đó của Phó Song hoàn toàn chỉ vì không có cảm giác an toàn, di nương nàng là thiếp thị, ở Vinh An Quận Vương phủ cũng không có địa vị, hoàn cảnh sống của Phó Song từ nhỏ đã tạo thành tính cách như hiện giờ, có lẽ là trung trinh nhưng lại quá thiếu sự tự tin.
Phó Song và Tạ Thiều có thể đi đến ngày hôm nay, Tạ Hộ cũng biết không thoát khỏi can hệ với sự nỗ lực không ngừng của ca ca, nàng cũng hiểu những lời tâm sự này của Phó Song tất nhiên là phát ra từ tim gan, bởi vậy cũng không lên tiếng đính chính gì, chỉ là chọn một điểm để đáp lại: “Ca ca không giống với nam nhân khác, nhưng vị kia của muội có được vậy không thì vẫn chưa ngã ngũ đâu.”
Tạ Hộ tuy nói nghe như khiêm tốn nhưng cũng có một phần phát ra từ nội tâm. Thẩm Hấp đối với nàng tốt bao nhiêu nàng cũng thấy được, nhưng đồng thời nàng có thể lý giải loại cảm xúc bất an của Phó Song với ca ca, bởi vì thật ra nàng cũng có cảm giác như vậy đối với Thẩm Hấp. Từ trong tâm khảm nàng cảm thấy hai người thân phận cách xa quá lớn, nàng và Thẩm Hấp thật ra không phải là một đôi phu thê chân chính biết nhau từ thời thiếu niên -- ngay từ lúc bắt đầu nàng đã biết thân phận sau này của Thẩm Hấp, sự tôn quý của Thẩm Hấp chỉ có nàng mới biết được, bởi vậy làm sao nàng dám hy vọng xa vời một nam nhân tôn quý nhất thiên hạ mà bên người chỉ có một nữ nhân?
Mà đời trước, bên người chủ tử cũng xác thật không phải chỉ có một nữ nhân.
Phó Song nghĩ ngợi một chút liền minh bạch ý tứ của Tạ Hộ. Hiện giờ Thẩm Hấp đã nhận tổ quy tông thành Đại Hoàng tử Phong Cừ, dù chưa phong Vương nhưng thân phận đã bày ra rõ ràng. Một hậu duệ quý tộc như vậy mà làm sao có thể bảo đảm sau này bên người không có nữ nhân nào khác, cho dù nàng có nói những lời an ủi Tạ Hộ thì Tạ Hộ và thậm chí là tất cả mọi người sẽ mấy ai có thể tin tưởng?
Tuy nói muội phu hiện tại đối với muội muội cực kỳ tốt, nhưng ai có thể bảo đảm sau này muội phu vẫn tiếp tục đối xử tốt như vậy? Đừng nói là muội phu, chỉ là Tạ Thiều nói những lời bảo đảm với Phó Song mà Phó Song cũng phải mất một thời gian thật dài mới quyết định có nên tin tưởng hay không.
Mà thân phận của Thẩm Hấp và Tạ Thiều lại hơn kém nhau một trời một vực, dĩ nhiên không thể đánh đồng.
Phó Song thò qua hỏi nhỏ Tạ Hộ: “Ta đã vào cửa Tạ gia, chúng ta chính là người một nhà, muội muội hãy nói với ta lời thật, muội phu có tâm đối với vị trí kia không?”
Tạ Hộ nhìn Phó Song, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời, hiện giờ Tạ Hộ chỉ muốn biết lời này của Phó Song là tự nàng muốn hỏi hay là ca ca muốn hỏi. Lặng im thật lâu sau, Phó Song thấy nàng không nói lời nào nên tiếp tục: “Thật ra muội cũng nên nghĩ đến, chuyện này không phải chủ ý của ta muốn hỏi mà là ca ca muội. Làm sao ca ca muội không biết muội phu đề bạt mình? Ở triều làm quan, chỉ cần đi đến một địa vị nào đó thì liền muốn thành lập đảng phái của mình hoặc là dựa vào đảng phái nào đó. Lúc trước không biết thân phận của muội phu thì hãy còn cố giữ trung lập, nhưng hôm nay lại không thể không sớm trù tính. Ca ca muội có vài lời không tiện hỏi muội phu trực tiếp nên kêu ta tới hỏi muội -- nếu muội phu có tâm tư kia, vậy ca ca muội và phụ thân dĩ nhiên sẽ đi cùng một đường với muội phu; nếu muội phu không có tâm tư kia, vậy chúng ta nên đầu phục ai thì cũng phải nghe theo ý kiến của muội phu mới được.” Tạ Hộ nhìn Phó Song, thấy biểu tình tẩu tẩu cũng tương đối ngưng trọng. Tạ Hộ hít sâu một hơi rồi nói: “Những việc này làm sao có thể nói một cách xác thực? Chính là nếu muội giáp mặt hỏi phu quân thì chàng cũng không thể lập tức đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Bất quá, theo tư tâm của muội thì dĩ nhiên hy vọng cha và ca ca sẽ cùng phu quân đứng trên một chiến tuyến. Hiện giờ thân phận phu quân vừa mới lộ ra, hết thảy còn chưa sáng tỏ, chuyện này muội cảm thấy có thể không cần nóng vội. Nhờ tẩu trở về nói với ca ca, hãy nói là theo ý muội thì ca ca cứ giữ tâm phóng khoáng làm việc cho phu quân. Đâu cần biết phu quân sẽ có vị trí gì, có tâm hay là vô tâm, mặc kệ thế nào, Tạ gia chúng ta nếu vẫn còn muội ở đây một ngày, đó chính là buộc chung một sợi dây thừng với phu quân. Cho dù phụ thân và ca ca không theo phe nào thì tất cả phe phái khác cũng sẽ quy hai người họ về một phái duy nhất của phu quân. Bởi vậy dứt khoát không cần nghĩ gì hết, làm tốt nhiệm vụ của mình là đủ rồi.”
Phó Song nhìn chằm chằm Tạ Hộ trong chốc lát với biểu tình phức tạp, chỉ là cũng không thể phủ nhận lời nói của Tạ Hộ có gì không đúng. Vốn dĩ đúng là như vậy, có Tạ Hộ cô nãi nãi ở đây, Tạ gia và Đại Hoàng tử thật sự cột vào cùng một sợi dây "vinh cùng vinh, bại cùng bại", những việc này thật ra đâu cần phải mở miệng để hỏi chứ.
Sở dĩ Tạ Thiều kêu Phó Song tới hỏi, thật ra cũng không phải muốn Phó Song thay hắn hỏi ra được câu trả lời chính xác đem về, mà đó chỉ là một cách để tỏ thái độ -- Tạ Thiều muốn mượn miệng Phó Song truyền lại cho Tạ Hộ, hết thảy những gì hắn có hiện giờ đều do muội phu ban tặng, bởi vậy sau này có đi theo làm tùy tùng cho muội phu cũng không chối từ, mặc kệ Đại Hoàng tử có muốn đoạt đích hay không, dù sao Tạ Thiều hắn đây chính là sẽ trung thành tuyệt đối với Đại Hoàng tử!
Chỉ cần đem tư tưởng này truyền lại thì mục đích tới đây của Phó Song hôm nay cũng đã đạt được. Do đó Phó Song ở nhà ấm trồng hoa tán dóc với Tạ Hộ ở trong chốc lát, sau đó cùng đi nhìn Khang Ninh chơi với hắn trong chốc lát, rồi Phó Song cũng liền cáo từ.
*Edited by Bà Còm*
Tạ Hộ tiễn Phó Song xong, trở lại chủ viện gặp được Trúc Tình chạy tới bẩm báo, nói là Nhị phu nhân và Liên di nương ở phòng khách chờ nàng.
“Nhị phu nhân nghe nói phu nhân đang tiếp khách bèn không chịu để bọn nô tỳ đi thông truyền, chỉ nói ở phòng khách chờ phu nhân đến khi tiếp khách xong rồi gặp là được.”
Tạ Hộ ngạc nhiên hỏi: “Nhị phu nhân có từng nói đến tìm ta vì chuyện gì không?”
Trúc Tình lắc đầu: “Nhị phu nhân thật ra chưa nói gì, bất quá coi bộ có lẽ là hỉ sự.” Tạ Hộ đi tới phòng khách, quả thực thấy Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị và Liên di nương đang ngồi ở ghế thái sư, hai người đều không nói chuyện với nhau. Biểu tình Trưởng Tôn thị tương đối nhẹ nhàng, Liên di nương thì vẫn có vẻ không yên tâm, sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt, cả người tiều tụy không xong.
Thấy Tạ Hộ tiến vào, Trưởng Tôn thị liền đứng lên đón nhận. Tạ Hộ đỡ lấy bà ta đang muốn hành lễ nói: “Nhị phu nhân xin đừng khách khí, vốn là ta chậm trễ, tẩu tử mẫu gia đệ thiệp tiến vào bái phỏng, ta ở nhà ấm trồng hoa mà cũng không có nha hoàn vào thông báo, thật sự không tốt.”
Trưởng Tôn thị từ sau khi Thẩm Hấp lắc mình biến hoá thành Đại Hoàng tử, thái độ đối với Tạ Hộ cũng chuyển biến kinh thiên, ân cần vô cùng, liên tục xua tay: “Hoàng Tử Phi chớ nói như vậy, thật ngại chết chúng ta.”
Tạ Hộ hơi mỉm cười nhìn thoáng qua Liên di nương rồi hỏi Trưởng Tôn phu nhân: “Không biết nhị vị tới Thương Lan Uyển là vì chuyện gì?”
Không gọi nha hoàn thông truyền mà cứ một mực ở chỗ này ngồi chờ, Tạ Hộ lường trước nên là gia sự mới đúng.
Quả nhiên Trưởng Tôn thị vội vàng trả lời: “À, chuyện là như vậy, Nhị lão gia muốn nạp một vài thiếp thị, người đã định ra rồi, năm ngày sau sẽ được nâng tiến vào. Nhị lão gia muốn ở trong viện đãi mấy bàn rượu, thỉnh người các phòng đều đến cho náo nhiệt. Tới lúc đó kính xin Đại Hoàng tử và Hoàng tử phi lộ diện.”
Tạ Hộ nhướng mày: “Nhị lão gia nạp thiếp? Còn muốn mời rượu?” Quy củ nạp thiếp như vậy là lần đầu tiên Tạ Hộ nghe nói.
Trưởng Tôn thị gật đầu, dường như cũng không cảm thấy có gì không ổn: “Đúng vậy. Đây cũng coi như là quy củ đặc biệt của Thẩm gia, trước nay các lão gia Thẩm gia nạp thiếp đều làm như vậy, thỉnh các phòng uống rượu. Tuy không phải đại sự gì, bất quá các phòng tìm cớ tụ hội cũng tốt.”
Ánh mắt Tạ Hộ di chuyển qua lại giữa Trưởng Tôn thị và Liên di nương, Liên di nương sắc mặt tiều tụy, hơi mang theo chút bệnh khí, mặt vô biểu tình nghe Nhị phu nhân nói Nhị lão gia nạp thiếp đãi rượu, một câu cũng không nói ra.
Trái lại Trưởng Tôn thị thì mặt mày vô cùng vui vẻ, thật giống như người nạp thiếp không phải là Nhị lão gia mà là lão gia nào khác...
Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, Tạ Hộ bỗng cảm thấy sự kiện nạp thiếp không thể hiểu được này lộ ra một chút huyền cơ... Tạ Hộ hứng thú, toại nguyện hỏi: “Không biết lương thiếp nạp vào là từ nhà ai?”
Trưởng Tôn thị sửng sốt, không ngờ Tạ Hộ thật đúng là cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên di nương, trên mặt nặn ra nụ cười có lệ: “Chậc, đâu phải lương thiếp gì chứ! Cũng không biết là hồ ly tinh từ nơi nào sử dụng chiêu số gì, ở bên ngoài câu lấy linh hồn nhỏ bé của Nhị lão gia, nói bất cứ giá nào cũng muốn đem người nạp vào.”
Nếu Nhị phu nhân không muốn nói thì Tạ Hộ cũng không miễn cưỡng truy vấn, chỉ cùng hai người hàn huyên vài câu thì Trưởng Tôn phu nhân cũng thức thời đưa ra cáo từ.
Tiễn bọn họ đi rồi, Tạ Hộ liền kêu Hoa Ý tới hỏi. Vốn dĩ nàng chỉ tùy tiện hỏi một chút rồi kêu Hoa Ý đi thăm dò, không ngờ nha đầu này thật ra đã sớm dò xét kỹ càng, kể cho Tạ Hộ: “Làm sao mà Nhị phu nhân có thể không biết xấu hổ mà nói ra thân phận của thiếp thị kia, bất quá thật sự là hồ ly tinh biết dùng chiêu câu dẫn. Thiếp thị kia là nương tử của hoa lâu trong thành, chính là giống y như câu "Một cánh tay ngọc ngàn người gối. Nửa vầng môi đỏ vạn người nếm" đấy mà. Cũng thật lạ tại sao Nhị lão gia không chê ả ta dơ.”
Nhị lão gia muốn nạp thiếp thị có thân phận như vậy khiến Tạ Hộ kinh ngạc. Nhị lão gia đây là nổi điên gì thế, đang êm đẹp lại nạp một hoa lâu nương tử về làm cái quái gì? Vậy mà Nhị phu nhân vẫn có thể bày ra bộ dáng vui vẻ như mọi chuyện đều không liên quan đến mình...