ạ Hộ ngồi xuống cầm lấy một quyển danh sách lên nhìn, Hồ Tuyền nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Có ba người. Xuân nương, Hỉ nương, Phượng nương, cả ba người là đồng hương. Xuân nương và Hỉ nương ở Phúc Châu phủ nhập qua công tịch, bất quá không phải ký khế ước bán mình mà chỉ là khế ước làm công. Hai người đều ở điền trang của hộ nhân gia làm vài năm, sau đó mới vất vả đi tới kinh thành. Còn về phần Phượng nương thì thật ra không nghe nói lúc xưa có nhập qua công tịch, Phượng nương tới kinh thành để cậy nhờ thân thích nhưng thân thích dọn đi chỗ khác, bà ta lẻ loi một mình nên bán mình vào Quốc Công phủ. Hiện giờ Xuân nương và Hỉ nương đều hầu hạ Nhị phu nhân, chỉ có Phượng nương là làm việc ở phòng quản sự, bởi vì biết được mấy chữ tính được một ít trương mục lặt vặt nên được lưu lại ở phòng quản sự.”
Tạ Hộ nhìn Hồ Tuyền, hít sâu một hơi rồi hỏi:“Ba người này ngày thường quan hệ tốt không?”
Hồ Tuyền gật đầu: “Tốt lắm, ba người là đồng hương, tình cờ ở chỗ này gặp nhau đã nói lên duyên phận, quan hệ đương nhiên không tồi.”
“Được. Xuân nương và Hỉ nương kia tạm thời không nói, thúc nói rõ một chút về Phượng nương đi... bà ta ở phòng quản sự giữ nhiệm vụ gì?” Tạ Hộ dường như thấy chút manh mối, bèn hỏi Hồ Tuyền.
“Phượng nương ở phòng quản sự không có chức vụ riêng, đôi khi giúp quản sự kiểm tra sổ sách, đôi khi giúp các phu nhân làm chân chạy, đôi khi lại đi quản chuyện khố phòng, coi như là người có năng lực.”
Tạ Hộ ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy trước đây Phượng nương này có theo Lan di nương rời phủ làm chuyện gì hay không?”
Hồ Tuyền không hiểu vì sao Tạ Hộ lại muốn hỏi như vậy, bèn nói: “Chuyện này thì lại không nghe nói đến, bất quá lúc trước Lan di nương cũng nắm giữ phòng quản sự, nếu có chuyện gì sai Phượng nương làm thì dĩ nhiên Phượng nương phải làm.”
Nói tới đây trong lòng Tạ Hộ liền có chủ ý, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hồ Tuyền đến gần.Tạ Hộ ở bên tai ông ta thì thầm mấy câu, lấy trâm bạc trong tay áo giao cho Hồ Tuyền, sau đó thấy Hồ Tuyền gật đầu đi ra ngoài.
*Edited by Bà Còm*
Thẩm Hấp từ trong cung trở về, mấy ngày này Thẩm Hấp bận túi bụi, nếu không phải vào cung thì lại ở Binh Bộ. Mỗi ngày Tạ Hộ đều cùng Khang Ninh chơi đùa đến qua bữa tối, sau đó mới để nhũ mẫu ôm Khang Ninh đi ngủ, nàng bèn ở dưới đèn vừa làm y phục vừa chờ Thẩm Hấp, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thêu màu sắc và hoa văn vẫn là mẫu chó con mèo con, liền biết y phục này nhất định là làm cho tiểu tử Trường Thọ, trong lòng tuy rằng ghen tuông rất đậm nhưng cũng không muốn làm A Đồng cảm thấy lòng dạ hắn hẹp hòi. Mà Tạ Hộ cũng thực thông minh, biết hắn không thích nên chỉ cần hắn trở về là ngay lập tức thu tất cả đồ vào rổ kim chỉ rồi chào đón hầu hạ hắn.
Tạ Hộ cầm y phục Thẩm Hấp thay ra rồi kêu phu quân để mình trần nằm sấp xuống giường. Nàng lấy ra một bình mật cao ở bàn trang điểm, đây là cao từ cánh hoa do nàng đặc chế, tuy không so được với dược trong cung có thể liền da sinh thịt, nhưng so với không dùng gì vẫn tốt hơn nhiều.
Loại mật cao này ngoại trừ có thể làm sẹo vết thương sau lưng Thẩm Hấp mờ đi một ít, vừa lúc cũng có thể coi như cao dùng để xoa bóp cho giãn gân giãn cốt. Thẩm Hấp ghé mặt vào gối đầu, hoàn toàn lộ ra phần lưng trước mặt Tạ Hộ. Tạ Hộ ngồi trên thắt lưng Thẩm Hấp, xoa mật cao vào tay rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp từ phía đầu vai đi xuống.
Cách thức xoa bóp này là đời trước nàng học được từ sư phụ xoa bóp trong cung. Vốn dĩ cung nữ học thủ pháp này để giúp bản thân thư giãn -- đôi khi ở Ngự tiền làm việc quá mệt mỏi, hai hoặc ba nữ quan bèn xoa bóp cho nhau để làm tiêu tan mệt nhọc, không nghĩ tới hiện tại vừa lúc dùng ở trên người một vị tôn quý.
Phải biết rằng, đời trước các nàng là những cung nữ hầu hạ Ngự tiền, lúc xoa bóp cho nhau trong miệng phần lớn không rời khỏi đề tài Hoàng Thượng như thế nào thế nào, nếu ta có thể xoa bóp cho Hoàng Thượng thì lại như thế nào thế nào...
Nhớ tới tình cảnh của đời trước làm Tạ Hộ không khỏi bật cười, Thẩm Hấp quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái rồi hỏi: “Nàng cười gì thế?”
Tạ Hộ nhướng mày mỉm cười, lắc đầu nói: “Thiếp đang suy nghĩ, tấm lưng hoàn mỹ này hiện giờ chỉ có một mình thiếp xem qua, tương lai còn không biết có bao nhiêu người muốn nhìn đều không có phước để nhìn đấy nhé.”
Những lời này vốn dĩ nói ra vì nhớ tới thân phận cung nữ, lưng của Hoàng Thượng dĩ nhiên chỉ để Hoàng Hậu và các phi tần xem, làm gì đến phiên nhóm tiểu cung nữ như các nàng có thể mơ tưởng, dĩ nhiên là rất nhiều người muốn nhìn một chút cũng không thể nhìn được.
Bất quá, Thẩm Hấp đã hiểu lầm ý của Tạ Hộ, hài lòng cong cong môi nói: “Hôm nay nàng đã thông thấu rồi đấy! Chính mình biết là tốt, đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, nên biết rằng lưng của ta cũng không phải ai cũng có thể xem.”
“...”
Tạ Hộ ở sau lưng Thẩm Hấp lén lè lưỡi làm mặt quỷ, vừa lúc bị Thẩm Hấp nghiêng đầu lại bắt gặp. Bất quá, hôm nay đại gia dường như tâm tình tốt lắm bèn không thèm tính toán chi li với tiểu nữ tử, quay đầu lại lẳng lặng hưởng thụ thời khắc an tĩnh làm người thư thái quên hết phiền não này.
*Edited by Bà Còm*
Ngày hôm sau Hồ Tuyền liền tới phục mệnh, mang đến tin tức khiến Tạ Hộ khiếp sợ: “Phượng nương... đã chết! Chết ở nhà bên ngoài của bà ta.”
“...”
Tạ Hộ nghe Hồ Tuyền nói xong cả người cũng ngây ngẩn. Chỉ nghe Hồ Tuyền lại nói tiếp: “Ngày hôm qua thuộc hạ dựa theo phu nhân phân phó đi tìm Xuân nương và Hỉ nương, kêu bọn họ xem qua trâm bạc, quả nhiên như phu nhân sở liệu, cây trâm này là của Phượng nương. Nhưng khi thuộc hạ đi tìm Phượng nương thì phòng quản sự nói Phượng nương đã tự mình chuộc thân ra khỏi phủ. Thuộc hạ liền lấy địa chỉ rồi đi ra ngoài tìm bà ta, chỉ là đến nơi thì thấy Phượng nương chết trong viện nhà mình. Thuộc hạ cũng không dám ở lâu, liền vội vàng trở về phục mệnh với phu nhân.”
Hồ Tuyền báo tin làm Tạ Hộ lâm vào trầm mặc một lúc lâu không nói gì, sau đó mới thở ra một hơi thật mạnh. Cây trâm bạc là của Phượng nương, chỉ là Phượng nương đã chết, manh mối cũng liền bị cắt đứt. Bất quá, từ đó Tạ Hộ có thể biết được chuyện này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.
Trâm bạc là do Phượng nương đâm vào thân thể của Lục Châu, mà Phượng nương nhận được mệnh lệnh của ai? Có lẽ là của Lan di nương. Lan di nương nắm quyền quản sự cho nên Phượng nương làm việc cho Lan di nương, hết thảy đều hợp tình hợp lý. Chỉ là hiện tại Lan di nương cũng mất tích, hơn nữa lành ít dữ nhiều, nhân vật có liên quan đều bắt đầu chết không đối chứng.
Hồ Tuyền đã hoàn thành nhiệm vụ, bẩm báo xong xuôi cũng liền ra ngoài. Tạ Hộ đúng là hết đường xoay xở. Triệu Tam Bảo tiến đến cầu kiến, Tạ Hộ kêu hắn đi vào, Triệu Tam Bảo thấy Tạ Hộ liền quỳ xuống bẩm báo: “Phu nhân, tìm được Lan di nương rồi.”
Tạ Hộ cả kinh: “Tìm được rồi? Người đâu?”
Triệu Tam Bảo thở dài: “Người... đã chết! Là ở bãi tha ma mười dặm ngoài thành. Lần trước phu nhân phái tiểu nhân đi tra hướng đi của Lan di nương, phát hiện Lan di nương cũng không có về quê, liền phỏng đoán khẳng định là lành ít dữ nhiều. Tiểu nhân liền mang theo mấy huynh đệ, vài ngày nay đi tìm vài bãi tha ma, rốt cuộc tìm được Lan di nương và thị tỳ bên người, thi thể tiểu nhân đã mang về nghĩa trang. Bọn họ dường như đã chết khá lâu, xiêm y trang sức trên người cũng không còn được bao nhiêu, có lẽ bị người ta lột đi bán lấy tiền, thân thể đã trương lên bắt đầu thối rửa, bụng ruột đều bị dã thú cắn nát, may mắn mặt còn có thể nhìn ra.”
Trúc Tình tuy rằng gặp qua thi thể, chỉ là hiện tại nghe Triệu Tam Bảo nói đến kết cục của Lan di nương vẫn là nhịn không được bưng kín miệng, dạ dày cuồn cuộn.
Tạ Hộ cũng thấy không dễ chịu, bất quá so với Trúc Tình chịu đựng tốt hơn một chút, thấy Triệu Tam Bảo còn đang đợi nàng bảo cho biết nên làm gì, bèn cố gắng trấn an chính mình bình tĩnh gật đầu: “Đi làm hai việc. Thứ nhất tìm một ngỗ tác nghiệm thân cho Lan di nương và thị tỳ để tìm nguyên nhân chết, không cần kinh động trong phủ và quan nha, tìm ngỗ tác bí mật đi nghiệm, nghiệm xong thì tìm một gò đất nào đó an táng cho đàng hoàng rồi làm một tràng pháp sự. Chuyện thứ hai là đến các tiệm cầm đồ lớn trong thành hỏi một chút, nhìn xem mấy ngày nay có người đi cầm xiêm y và trang sức trên người Lan di nương hay không? Xiêm y trong phủ chúng ta đều là đồ quý giá, nguyên liệu được dùng cũng đều từ mấy cửa hàng sang trọng, trang sức của di nương thiếp thị trong phủ không giống như nhà bình thường, vì thế hãy đi tra xem có ai đem xiêm y bọn họ đi đổi bạc hay không; nếu không có thì thôi, nếu có liền đưa về hỏi một chút.”
Triệu Tam Bảo là người tài ba, bằng không cũng không thể lên được tới vị trí Đại nội Tổng quản trong cung, dĩ nhiên có bản lĩnh xử sự. Nghe Tạ Hộ phân phó xong liền gật đầu đi ra.
Sau khi hắn đi, Tạ Hộ bắt đầu sắp xếp lại những vấn đề phát sinh trên người Lan di nương. Theo lý thuyết Lan di nương là thiếp thị của Nhị lão gia Thẩm Đẩu, nàng ta xảy ra chuyện thì coi bộ nên đi hỏi Nhị phòng sao lại thế này? Chỉ là không biết vì sao trong lòng Tạ Hộ lại luôn cảm thấy chuyện này không nên đi hỏi Nhị phòng -- thái độ của Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị đối đãi với Lan di nương rất kỳ quái, chưa nói đến ngày thường có bao nhiêu cung kính, cứ cho là Nhị lão gia sủng ái Lan di nương còn Nhị phu nhân muốn lấy lòng Nhị lão gia nên mới đối xử như vậy, tuy nhiên, lạ nhất chính là sau khi Lan di nương mất tích, biểu tình của Nhị phu nhân vẫn rất kỳ quái, thật giống như... thật giống như... mặc kệ Lan di nương là tốt hay xấu đều có cảm giác như không có gì trực tiếp quan hệ đến bà ta; dựa theo đạo lý mà nói, Lan di nương nếu là sủng thiếp của Nhị lão gia, cho dù Nhị phu nhân lấy lòng nàng ta thì chẳng phải cũng nên có sự ghen ghét; nếu nói Lan di nương bị hại chết mà hung thủ là Nhị phu nhân thì biểu tình của bà ta hẳn nên chột dạ, nếu hung thủ không phải Nhị phu nhân thì bà ta cũng nên khuây khoả; dù sao có bất cứ loại biểu tình gì thì nhất định biểu tình không nên có chính là ‘Không liên quan’.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên sau khi Bình di nương sảy thai, Tạ Hộ và Lan di nương vừa vặn cùng đi thăm Bình di nương, hai người trên đường về thì gặp phải Nhị lão gia, lúc ấy biểu hiện của Nhị lão gia đối với Lan di nương cũng thực ý vị sâu xa.
Tạ Hộ cẩn thận hồi tưởng tình huống ngay lúc đó -- -- hai người ở chỗ rẽ đụng vào nhau, Lan di nương sau khi nhận ra người chạm mặt là Nhị lão gia không chỉ không sà đến bên cạnh mà ngược lại giống như gặp được tướng công của người khác phải lui một bước nhỏ ra sau để tránh đụng chạm, mà lúc ấy Nhị lão gia vốn tức giận, khi thấy là Lan di nương tuy rằng không lui ra phía sau nhưng vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất, tuy không giống Lan di nương lộ ra biểu hiện tị hiềm nhưng cũng không có loại biểu tình sủng nịch khi thấy ái thiếp, ngược lại lúc ấy Nhị lão gia nóng vội lo lắng cho Bình di nương vừa mới xảy thai hơn, vùi đầu lên đường muốn đi thăm Bình di nương.
Nhưng nếu nói Nhị lão gia không sủng ái Lan di nương, vậy Lan di nương chỉ là một thiếp thị thì dựa vào gì có thể đi theo bên người Nhị phu nhân học quản gia? Mà Nhị phu nhân làm sao có thể tôn trọng Lan di nương giống như tôn trọng tỷ muội? Đây chẳng phải là tự ủy khuất chính mình hay sao?
Nhị phu nhân tuy nói trên danh nghĩa là chịu trách nhiệm quản gia, chỉ là trong phủ ai cũng biết người chân chính làm việc vẫn là Lan di nương và Liên di nương, lui một vạn bước mà nói, hạ nhân trong phủ sao có thể phục tùng hai di nương chứ nhỉ? Hơn nữa Nhị phu nhân, Nhị lão gia, Tam phu nhân, Tam lão gia, còn có lão thái quân coi trọng nhất là quy củ và thân phận, bọn họ làm sao có thể chẳng quan tâm cứ để hai di nương cai quản mọi việc lớn nhỏ trong phủ?
Chuyện này thật quá kỳ quái.
Đây là chuyện của Lan di nương.
Còn về phần Liên di nương, Tạ Hộ nhớ tới lúc trước đụng phải Liên di nương ở trên đường, biểu tình kia cũng là ý vị sâu xa.
Theo lý thuyết, Lan di nương đã chết thì Liên di nương thành quản sự lớn nhất trong phủ, hẳn là suốt ngày vui vẻ đắc ý mới đúng, chỉ là nhìn sắc mặt Liên di nương tái nhợt không hề có huyết sắc, không giống như là người đang nắm quyền, ngược lại như "cá bị nằm trên thớt", có cảm giác như thỏ sắp bị làm thịt.