Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 127



Thẩm Hấp ôm Tạ Hộ về Thương Lan Uyển, đám người Hoa Ý chạy ra chào đón, thấy Tạ Hộ hai mắt nhắm nghiền đều bị kinh hãi: "Phu nhân, phu nhân sao vậy?"

Thẩm Hấp liếc Hoa Ý bình tĩnh bảo: "Phu nhân té xỉu, đi nấu chút nước nóng để ở ngoài cửa, không có ta phân phó không được quấy rầy."

Hoa Ý tuy rằng lo lắng cho an nguy của Tạ Hộ, nhưng cũng biết có công tử ở đây thì phu nhân sẽ không xảy ta chuyện gì; nếu thực sự có chuyện thì đã sớm kêu đại phu lại đây, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy. Trong lòng Hoa Ý yên tâm, liền giao phó cho nha hoàn đi hậu viện nấu nước.

Thẩm Hấp bế Tạ Hộ vào phòng.

Tạ Hộ được đặt trên nhuyễn tháp, hơi hí mắt ra lén nhìn, bắt gặp ánh mắt thăm hỏi của Thẩm Hấp, hai người bất giác nhếch miệng nở nụ cười. Thẩm Hấp vươn một tay cho Tạ Hộ, Tạ Hộ bắt lấy ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: "Thành sao?"

Thẩm Hấp thấy bộ dáng ranh mãnh của nàng không khỏi bật cười, nhéo nhéo mặt nàng trả lời: "Thành thành, nàng quá ăn ý "ngất" đi như vậy thì sao có thể không thành?"

Tạ Hộ che miệng cười, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Lão thái quân nói chuyện thật quá khinh người, cho dù bà ta biết chút gì cũng không nên làm trò trước mặt người khác nói ra như vậy, thật sự là nửa điểm mặt mũi cũng không cho chúng ta. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thiếp thật không hiểu -- chúng ta bị mất thể diện thì bà ta vẫn giữ được mặt mũi sao?"

Thẩm Hấp không để ý cười cười: "Những lời này tính là gì, nàng còn chưa nghe bà ta chửi mắng nương của ta thế nào đâu, toàn là những câu dơ bẩn vô cùng! Lúc trước ta cũng giống nàng cảm thấy rất tức giận, bất quá hiện giờ cũng không rảnh để mà tức. Bà ta muốn chửi gì thì cứ mặc kệ cho bà ta chửi, bà ta chửi càng ác độc thì trong tương lai kẻ bị đau đầu chính là Thẩm Diệp."

Tạ Hộ từ trên nhuyễn tháp bước xuống, nỗ lực một hồi lâu để ổn định tinh thần. Nàng xác định lão thái quân chỉ biết được phu quân không phải là nhi tử của Thẩm Diệp nhưng khẳng định không biết chàng là nhi tử của Hoàng Thượng, bằng không, bà ta cũng không dám vào lúc ngày mai bọn họ phải yết kiến Hoàng Thượng mà lại mắng chửi Thẩm Hấp như vậy! Bà ta chỉ cho rằng Thẩm Hấp là dã loại do Đại phu nhân dan díu với gian phu bên ngoài sinh ra rồi bám vào Thẩm Diệp để dựa vào uy danh của Quốc Công phủ mà thôi.

Lần này rốt cuộc bà ta đã mắc một sai lầm rất lớn.

"Phu quân dự tính sẽ bắt lão thái bà kia niệm kinh bao lâu?" Lúc nãy Tạ Hộ tuy rằng nhắm mắt nhưng dĩ nhiên vẫn hiểu minh bạch diễn tiến câu chuyện -- Thẩm Hấp đây là muốn cho nàng hả giận, lão thái bà phạt nàng quỳ, chàng khiến cho lão thái bà quỳ niệm kinh cho hài nhi của nàng. Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy cuộc sống của mình quá tốt, lúc nào cũng có sự sủng ái của phu quân để dựa vào.

"Thì phải niệm cho đến khi nào nàng "tỉnh" mới thôi, cả đêm không thể thiếu." Thẩm Hấp trả lời một cách đương nhiên, không hề có một chút áy náy nào vì đã ác chỉnh lão nhân gia.

Tạ Hộ líu lưỡi: "Một đêm?"

Lão thái bà này chuẩn bị chịu khổ rồi, hơn nữa Thẩm Hấp còn phái Đan Tuyết và Trúc Tình ở bên trong canh chừng, Đan Tuyết mà ra tay thì lúc nãy mười mấy thị vệ còn thắng không được nàng...

Thẩm Hấp gật đầu, ôm Tạ Hộ vào lòng, nghiêm mặt nói với nàng: "Còn có một việc, lúc nãy nàng cũng nghe nói rồi, chính là vụ ngày mai vào cung yết kiến."

Tạ Hộ nghe phu quân nhắc tới chuyện này, mới nhớ tới còn có vụ đó nàng chưa hỏi rõ ràng, chắc không phải chàng nói bậy lừa gạt lão thái quân chứ nhỉ?

Liền nghe Thẩm Hấp tiếp tục nói: "Hoàng Thượng không biết vì sao lại kêu Tư Lễ Giám truyền chỉ dụ, bảo rằng ngày mai cũng phải đem nàng vào cung cùng nhau yết kiến."

Trên mặt Tạ Hộ có chút phát ngốc, ấp úng: "Chuyện này là thật sự? Hoàng Thượng thật muốn thấy thiếp?" Đời trước Tạ Hộ chưa từng gặp qua vị Thiên Hòa Đế này. Chỉ có một lần vào thời điểm hiến tế, trước hôm đó chủ tử đi săn thú bị trẹo chân nên phải có một người đỡ vào Thái Miếu, chính là nàng đỡ chủ tử nhập Thái Miếu, ngẫu nhiên thoáng nhìn qua bức họa của Thiên Hòa Đế, cũng không có quá nhiều ấn tượng.

"Nếu Hoàng thượng muốn gặp, vậy nhất định phải đi. Thật ra ta đoán chưa chắc chính là Hoàng Thượng đích thân gặp nàng, có khả năng là Hoàng Hậu, nếu không thì chắc là phi tần trong cung. Dù cho nàng gặp người nào, hỏi nàng chuyện gì thì nàng trả lời là được, mặt khác ta cũng không biết thêm gì nhiều, rốt cuộc ta cũng chưa bao giờ hoàn toàn đi sâu vào cung. Có chút lễ tiết gì đó thì nàng cứ hỏi ma ma hay cung nữ tiếp dẫn nàng là được. Đây là lần đầu tiên nàng vào cung, có lẽ các nàng cũng không quá mức soi mói hay trách móc gì nàng đâu."

Tạ Hộ nghiêm túc nghe Thẩm Hấp dặn dò, trong lòng ngược lại cũng không phải đặc biệt khẩn trương với việc vào cung. Rốt cuộc trong cung mới là nơi nàng sinh sống mười mấy năm, nói câu không sợ chết, địa hình trong cung nàng còn quen thuộc hơn so với Quy Nghĩa Hầu phủ. Tuy nói đời trước nàng sống hai mươi năm ở Quy Nghĩa Hầu phủ, chỉ là nàng luôn đóng cửa nhốt mình trong phòng, rất ít khi ra ngoài, nhưng khi nàng vào Hoàng cung thì không còn như vậy. Nàng là một giáo tập cô cô trước khi được hầu hạ Ngự tiền, nhiệm vụ của nàng là phải giáo tập các cung nữ mới tới của toàn bộ Hoàng cung, bất kỳ cung nào xảy ra chuyện thì giáo tập cô cô đều phải lót ta lót tót chạy tới cung đó để thỉnh tội với chủ tử, sau đó lãnh tiểu cung nữ mang về giáo dục lại.

Tam cung lục viện trong Hoàng cung nàng biết đường ngang ngõ tắt rành rẽ hơn so với hậu viện nhà mình, chạy đến nỗi lòng bàn chân cũng tạo thành vết chai, làm chuyện gì cũng phải bỏ hết tâm trí vào, nhận biết cửa cung chuẩn xác y như nhận mặt phụ mẫu của mình.

Nàng chỉ là không thể nghĩ ra được, lý do gì mà ngày mai Hoàng Thượng muốn nàng cùng yết kiến.

Đừng nói là nàng, ngay cả Thẩm Hấp cũng không rõ đạo ý chỉ này của Hoàng Thượng có dụng ý gì? Nếu nói chỉ là thuận tiện, vậy vì sao trong khi tuyên chỉ không đề cập tới cùng một lúc? Vì sao mấy hôm sau mới đột nhiên bỏ thêm vào?

*Đăng tại Wattpad*

Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ thức dậy trang điểm. Thẩm Hấp tự thay y phục xong liền đi tới thư phòng. Đan Tuyết và Trúc Tình cũng vừa từ chủ viện trở về tới thỉnh an Tạ Hộ. Ngọc Tiêu đang chuẩn bị búi tóc cho Tạ Hộ, Trúc Tình thỉnh an xong liền chủ động tiến lại nhận lấy công việc của Ngọc Tiêu, thấy Tạ Hộ ở trong gương nhìn mình, Trúc Tình không khỏi cười cười rồi nói: "Lúc này phu nhân cần phải thưởng cho nô tỳ và Đan Tuyết, làm khó chúng nô tỳ suốt một đêm qua đều phải "hầu hạ" lão thái quân niệm Phật."

Tạ Hộ thấy biểu tình ranh mãnh của Trúc Tình liền biết tối hôm qua có chuyện để kể, kêu Ngọc Tiêu trao lược cho Trúc Tình rồi hỏi: "Lão thái quân cũng thật là thành tâm, hóa ra thật sự niệm kinh suốt đêm sao?"

Trúc Tình nén cười, liếc nhìn Đan Tuyết đang đứng ở một bên, nghiêm chỉnh bẩm báo: "Còn không phải quá mức thành tâm hay sao? Vài lần Đan Tuyết muốn thỉnh lão thái quân đứng lên nghỉ ngơi một chút, lão thái quân không thèm để ý tới Đan Tuyết, nhất định khăng khăng nghiêm túc niệm Phật cho tới khi phu nhân tỉnh lại."

Tạ Hộ nghe xong Trúc Tình nói vài câu nửa thật nửa giả cũng không khỏi bật cười, nha đầu này thật biết bỡn cợt, rõ ràng Đan Tuyết ép lão thái thái không cho bà ta đứng lên, vậy mà được nói thành lão thái thái thành tâm niệm Phật. "Công tử đã ra lệnh, trừ phi công tử phái người tới truyền lời nói phu nhân đã "tỉnh", nếu không chúng nô tỳ vẫn phải tiếp tục "chăm sóc" cho lão thái quân. Mãi đến buổi sáng hôm nay phu nhân mới tỉnh lại, vì thế chúng nô tỳ mới có thể trở về đấy." Trúc Tình vừa "than thở" vừa đưa mắt ra hiệu cho Hoa Ý bị nàng ta chọc cười.

Sau một phen cười đùa, các nữ tỳ liền nghiêm túc trang điểm cho Tạ Hộ. Bởi vì Tạ Hộ không phải mệnh phụ cho nên không có lễ phục mệnh phụ phải mặc, đeo trâm thoa cũng chỉ chọn một vài món tốt mà thôi, không mang trên đầu kiểu gì phức tạp. Cũng may bộ dáng Tạ Hộ xinh đẹp, bất kỳ mặc trang dung thế nào đều thập phần xuất sắc, bởi vậy trang điểm thay xiêm y xong liền biến thành một mệnh phụ cao quý.

Trong cung phái lễ xe lại đây đón đưa, Thẩm Hấp nắm tay Tạ Hộ, đưa nàng vào xe trước sau đó mới lên ngồi. Hai người một đường đều nắm tay, lòng bàn tay Tạ Hộ hơi có chút mướt mồ hôi, Thẩm Hấp thấy vậy liền rút ra khăn tay trong tay áo nàng, mở bàn tay Tạ Hộ lau lau, sau đó lại sít sao nắm lấy tay nàng trấn an: "Không có việc gì, hết thảy đã có ta."

Tạ Hộ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, vốn dĩ có chút cảm giác lo lắng liền tức khắc không còn. Nếu người nào khác nói câu trấn an kia khẳng định không có hiệu quả làm nàng an tâm như vậy, nhưng người đang trấn an nàng chính là chủ tử đấy, chỉ qua mấy năm nữa thì toàn bộ Hoàng cung đều thành địa bàn của chủ tử, hiện giờ nàng được chủ tử chống lưng, vậy thì còn gì phải sợ đây chứ?

Hít sâu một hơi, Tạ Hộ gật đầu, mấy viên trân châu tòng teng trên trâm cài đầu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ, cùng với tiếng bánh xe lại khiến người cảm thấy an tâm.

Nàng không thể lùi bước, không thể để chủ tử mất mặt. Còn không phải chỉ là vào cung diện Thánh thôi sao, đời trước người nàng hầu hạ chính là Thánh Thượng, tuy rằng không phải cùng một người nhưng tâm tình thì chẳng lẽ còn không giống nhau? Chỉ cần đưa chính mình về lại vị trí của một nô tài an phận thủ thường thì sẽ không có chuyện gì, rốt cuộc Thánh Thượng cũng không phải triệu nàng tiến cung để chém đầu.

Lễ xe tiến đến Đông Hoa môn thì dừng lại để giao ra danh thiếp cùng Thánh dụ, sau khi thủ vệ ngoài Đông Hoa môn đã nghiệm chứng xong liền cho đi. Lễ xe lại tiếp tục đi trên một con đường hẹp dài khoảng một chén trà mới ngừng.

Có thái giám lễ nghi và ma ma tiến đến nghênh đón, hành lễ, rồi đưa hai người đổi qua hai kiệu liễn phân biệt. Sau khi đợi hai đội thủ vệ mấy chục người đi ngang qua xong thì kiệu liễn mới được nhấc lên, Thẩm Hấp ở phía trước, Tạ Hộ ở phía sau, mỗi kiệu được bốn thái giám nâng lên đi sâu vào Hoàng cung.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hấp vào trong Hoàng cung nên đương nhiên không biết kiệu đang đi tới nơi nào, nhưng Tạ Hộ thì lại biết rõ. Lúc nãy hai người từ Đông Hoa môn vào cung, ở Đông kho đổi lễ xe sang kiệu liễn rồi đi về hướng Dung Hợp môn, sau đó lại đổi kiệu liễn ở Dung Hợp môn. Người bên ngoài vào Hoàng cung đều phải trải qua mười hai cửa, đổi tám cỗ kiệu, bên người đổi qua mười đội nô tài đón vào cung - đây chính là phòng ngừa nội ứng ngoại hợp - sau khi đi qua mười hai cửa thì đi một đoạn phía Nam của Ngự Hoa Viên rồi hạ kiệu ở Sùng lâu. Nếu là Hoàng Hậu triệu kiến thì sẽ đi về hướng Dục Khánh điện, trước sau phải qua ba trạm kiểm soát mới có thể đến nơi; còn nếu Hoàng Thượng triệu kiến thì sẽ đi về hướng Nguyên Dương điện, trước sau phải qua sáu trạm kiểm soát, ba bước một tốp thị vệ, năm bước một trạm canh gác, thị vệ vô số, càng thêm phức tạp.

Sau khi đổi kiệu tám lần thì Thẩm Hấp và Tạ Hộ rốt cuộc đã đến Sùng lâu, ở đó đã chờ sẵn một đội tiếp đón mà cách ăn mặc rõ ràng không giống như những đội thái giám cung nữ tiếp đãi hai người ở các môn. Đội người này ăn mặc tinh xảo hơn, trang điểm tinh tế hơn, bất quá Tạ Hộ lại rất quen thuộc đối với trang phục họ mặc trên người, là đồng phục của Tư Lễ Giám, khi nàng mới vừa vào cung cũng mặc y phục giống như vậy.

Cầm đầu bọn họ là một cô cô không tính là xinh đẹp, nhưng khí chất quanh thân thập phần lão luyện, thanh âm nói chuyện chậm rãi thích hợp, thông báo cho Tạ Hộ và Thẩm Hấp hai người phải tách ra từ chỗ này. Bởi vì đúng như hôm qua Thẩm Hấp tiên đoán, Hoàng Thượng không đích thân tiếp kiến nàng mà là Hoàng Hậu sẽ gặp nàng.

Nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, Tạ Hộ gật đầu với phu quân, sau đó Thẩm Hấp liền ngồi lên kiệu đi trước tới Nguyên Dương điện, Tạ Hộ thì đi theo vị giáo tập cô cô kia, ngồi lên kiệu liễn đi tới Dục Khánh điện, cùng Thẩm Hấp cứ vậy mà tách ra.

Trước khi tới Dục Khánh điện thì kiệu liễn dừng lại, có hai vị cung nữ nhỏ xinh xốc lên kiệu mành cho nàng để Tạ Hộ từ bên trong kiệu đi xuống. Bởi vì Tạ Hộ không phải mệnh phụ cho nên các cung nữ này không cần hành lễ với nàng, ngược lại Tạ Hộ phải đối với các nàng cung cung kính kính.

May mà vị giáo tập cô cô đi đầu cũng không cường thế, trên đường dẫn Tạ Hộ đi về hướng Dục Khánh điện vừa đi vừa giản lược nói cho Tạ Hộ một ít quy củ cần phải tuân thủ khi yết kiến Hoàng Hậu nương nương. Tạ Hộ nhất nhất ghi nhớ rồi cùng cô cô kia nói lời cảm tạ.

Thật ra Tạ Hộ cũng không hề lo lắng, bởi vì nàng biết rõ trước khi nhìn thấy Hoàng Hậu còn có một đoạn thời gian thật dài, trong khoảng thời gian này sẽ có một ma ma chuyên về lễ nghi tới giáo thụ nàng những lễ nghi cung đình đơn giản, để nàng có thể không phạm sai trước mặt các quý nhân, mỗi một quan phụ hay mệnh phụ mới vào cung đều phải trải qua chuyện này.

Ngược lại khi Thẩm Hấp yết kiến Hoàng Thượng sẽ không có nhiều cung đình lễ tiết như vậy ràng buộc. Đó là bởi vì Hoàng Thượng vốn dĩ chính là Thiên sư của Quốc Tử Giám, sau khi trải qua thi Đình thì mọi người sẽ được xem như môn sinh của Thiên tử, người học vấn thì có lễ tiết dành riêng cho người học vấn, lúc gặp mặt ngoại trừ lễ nghĩa quân thần thì còn có lễ nghĩa sư đồ, so với lễ tiết rườm rà của cung đình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cho nên Tạ Hộ cũng không có gì phải lo lắng cho Thẩm Hấp.

Tạ Hộ được mang đến một gian phòng, hai ma ma phụ trách lễ nghi giáo thụ nàng những lễ tiết khi yết kiến Hoàng Hậu, Tạ Hộ theo sau hai ma ma nghiêm túc học làm một lần, lễ nghi ma ma lại bảo nàng đơn độc làm lại một lần, đối với ngộ tính cao của Tạ Hộ thực sự hài lòng, lúc này mới kêu cung nữ dâng trà, để Tạ Hộ ở trong phòng đợi hơn nửa canh giờ, sau đó mới chờ được cung tì bên người của Hoàng Hậu nương nương tiến đến truyền nàng đi vào yết kiến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv