“Phụ thân ngươi hiện giờ làm tới đâu rồi?”
Lạc Cần Chương uống ngụm trà xong, lại tiếp tục tiến hành kiểm tra bối cảnh thân gia của Tạ Hộ. Tạ Hộ không dám chần chừ, vẫn quyết định đứng lên đáp lời coi bộ thoải mái hơn, đôi tay giao điệp trước bụng trình bày rõ ràng: “Thân phụ vào tháng năm năm nay sẽ đi Bảo Định phủ làm Tổng Tư chính Kê Huân tư của Lại Bộ địa phương. Đại bá phải tập tước, cho nên hiện giờ giữ một chức vụ ở Ngũ Thành Binh Mã Tư. Tam thúc cũng ở Lại Bộ, làm Tư chính Nghiệm Phong tư. Lần này toàn nhờ phu quân hỗ trợ, chức vụ ở Bảo Định phủ mới có thể rơi trên người thân phụ.”
Tuy rằng Lạc Cần Chương nhiều năm không trở lại kinh thành, nhưng tựa hồ đối với thế cục trong kinh thành vẫn thực mẫn cảm. Nghe Tạ Hộ nói Thẩm Hấp giúp phụ thân của nàng đi Bảo Định phủ, trong mắt ông hiện lên một tia nghi hoặc, lúc trước đang nói chuyện phiếm bỗng biến thành cảm giác như nhìn Tạ Hộ với con mắt khác, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là nói, Quy Nghĩa Hầu phủ không có xuất lực giúp phụ thân của ngươi, ngược lại là tiểu tử kia ra tay?” Lạc Cần Chương giơ tay sờ sờ cằm, lại tiếp tục nói với Tạ Hộ: “Đây coi bộ không giống với tác phong trước sau như một của tiểu tử kia. Hắn là loại người "không có lợi thì không dậy sớm", nhất định là Quy Nghĩa Hầu phủ của các ngươi có gì đó khiến hắn phải nhìn với con mắt khác.”
“...”
Tạ Hộ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lạc Cần Chương, trong mắt tựa hồ có chút tức giận, bất quá chớp đôi mắt mỹ lệ vài cái liền nhanh chóng phản bác, nói chuyện lại không hề khách khí: “Ngoại tổ, xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, có lẽ ngài sẽ tức giận nhưng thiếp thân vẫn muốn nói ra. Thiếp thân không biết giữa phu quân và ngài phát sinh chuyện gì khiến ngài có nhận xét như vậy với phu quân. Nhưng trong mắt của thiếp thân, phu quân tuyệt đối không phải loại người như ngài nói -- trước khi kết hôn và sau khi kết hôn phu quân đều thực yêu quý thiếp thân, thân phụ cũng dựa vào phu quân hỗ trợ mới có thể có thành tựu như hôm nay. Nói câu không sợ ngài chê cười, trước đó gia đình thiếp thân sống tại Quy Nghĩa Hầu phủ cũng không tốt lắm, chỉ sau khi gả cho phu quân mới sống tốt hơn. Phu quân đối xử với thiếp thân thật sự rất tốt, thiếp thân quyết không cho phép người bên cạnh chửi bới phu quân nửa câu, cho dù... ngài là ngoại tổ của phu quân... thiếp thân cũng không đồng ý.”
Tạ Hộ cũng biết những lời này mình nói hơi nặng, cho nên nói câu cuối cùng thanh âm đã nhỏ như tiếng muỗi vo ve, bất quá ở trong gian phòng trống không rộng rãi này, thanh âm lí nhí cũng vẫn đủ để Lạc Cần Chương nghe được rõ ràng.
Mặt mày lộ ra kinh ngạc, Lạc Cần Chương không thể không xem kỹ nữ tử này một lần nữa, sắc mặt hơi hơi ảm đạm. Từ trước đến nay ông nói chuyện không thích vòng vo, đối với thân nhân cũng vậy, thủ hạ cũng vậy, ông thích nghe lời nói thật; không ngại những lời nói thật đó sẽ bác bỏ mệnh lệnh của ông, hoặc là đi ngược lại với mệnh lệnh của ông. Chỉ cần người nói ra sự thật thì ông sẽ không trách tội, nhiều lắm chỉ là răn dạy vài câu, "dùng lý để hiểu dùng tình để động" mà thôi.
Không thể không nói, cô nương này thật ra rất hợp khẩu vị của ông, bất quá những câu nói của nàng đều là nói thay cho Thẩm Hấp tiểu tử kia. Ông không hề nghi ngờ về tình cảm chân thật của nàng dành cho tiểu tử kia, bất quá, ông cảm thấy lấn cấn chính là, tiểu tử kia cũng thật tâm đối xử với nàng sao?
Hồi tưởng lại lúc ăn cơm, Thẩm Hấp đã gắp cho nha đầu này hai mươi ba lần, có rất nhiều lần trực tiếp đút vào miệng nàng. Nhìn động tác của bọn họ có thể thấy được hành động như vậy tựa hồ đã tập mãi thành thói quen, chắc hẳn ở trong phủ cũng sống với nhau như vậy. Thủ pháp gỡ cua của cô nương này rất giống với Thố Thố của ông, đều là kiểu vì phu quân tận tâm tận lực không chút cẩu thả...
Ngẫm lại Thố Thố cũng chết đã hai mươi năm, ông cáo lão hồi hương cũng đã hai mươi năm. Hai mươi năm qua một hài tử vốn không nên sinh hạ cũng đã trưởng thành, hơn nữa dần dần cường đại, hiện giờ còn mang theo tức phụ lại đây. Bằng sự hiểu biết của ông đối với tiểu tử kia, hắn đột nhiên mang nữ nhân lại đây, tất nhiên là có ý đồ gì đó. Tất cả cũng như những lần trước mà thôi, ông không dễ tin tưởng sau khi tiểu tử kia thành thân đột nhiên sẽ thay đổi thành một người khác, kiểu như -- bắt đầu làm việc không có mục đích.
Hơi hơi mỉm cười, ông cũng không tính lập tức phải đánh vỡ mộng đẹp của cô nương này, vì thế chỉ nói: “Khi ngươi nói chuyện biểu tình cũng giống y như ngoại tổ mẫu của ngươi. Nàng cũng thường xuyên nói chuyện với ta như vậy, cho dù biết ta sẽ không cao hứng, chỉ là nên nói ít đi một câu cũng không chịu làm.”
Tạ Hộ vốn cho rằng ngày hôm nay không thể tán gẫu nổi nữa, không ngờ ngoại tổ vậy mà lại không tức giận với nàng, còn so sánh nàng với ngoại tổ mẫu đã qua đời hai mươi năm.
Đối với chủ mẫu Ninh thị của Lạc thị, Tạ Hộ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, bà là nữ nhi của văn thần Hàn Lâm viện, xuất thân cũng không cao, bất quá lại có thể lấy hiền đức bồi ở bên người Lạc tướng ngần ấy năm. Cả đời Lạc tướng chỉ có một mình bà là thê tử, sau khi Ninh thị chết, Lạc tướng chịu đả kích lớn nên mới có thể cáo lão hồi hương, quy ẩn điền viên.
“Thiếp thân không dám so sánh với ngoại tổ mẫu, thật đắc tội rồi ạ.”
Lúc này Tạ Hộ thiệt tình nhận sai, chỉ cần ngoại tổ không nói xấu phu quân của nàng thì nàng vẫn thật sự rất tôn kính ông.
“Thời điểm không còn sớm, ta đi ngủ một lát, buổi chiều còn phải ra ngoài ruộng làm việc. Ngày mai nếu các ngươi còn nguyện ý tới đây, vậy thì làm chút chuyện cho ta. Tới sớm một chút, giữa trưa thì không thể thu hoạch kịp.”
“...”
Tạ Hộ ngơ ngác nhìn lão nhân gia, hoá ra ngài ngoại trừ bắt Hoàng đế bệ hạ tương lai của chúng ta rửa chén, lão nhân gia ngài còn tính bắt Hoàng đế tương lai giúp ngài làm ruộng hay sao?
Thấy biểu tình khiếp sợ của Tạ Hộ, Lạc Cần Chương lại bổ sung một câu: “À, ngươi không cần làm ruộng, ngươi nấu cơm ăn rất ngon, ngươi cứ phụ trách nấu cơm đi. Ngày mai cũng đừng ăn mặc quá đẹp, nơi này cũng không ai ngắm ngươi, ăn mặc đơn giản một chút. Ngày mai chúng ta lại ăn cua, buổi tối ta đi xuống sông mò xem.”
Ngày mai chúng ta lại ăn cua, buổi tối ta đi xuống sông mò xem...
Những lời này thật sự từ miệng một đại nhân đã từng giữ chức Tể phụ đương triều hay sao? Tạ Hộ cảm thấy đầu óc của mình có điểm ngổn ngang trong gió.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp có chút vụng về ôm chồng chén đĩa đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp. Tạ Hộ thấy thế muốn chạy ra giúp, lại bị Thẩm Hấp tránh đi: “Đừng đụng vào, ướt lắm.”
Lúc này Tạ Hộ mới thấy ống tay áo và vạt áo trước của phu quân nhà mình đã bị nước giếng làm ướt một tảng lớn, bút tóc chưa từng cẩu thả cũng có chút buông lỏng, thoạt nhìn hơi có chút chật vật, bất quá lại vẫn không tổn hại hình tượng soái ca chút nào.
Khó có thể thấy được bộ dáng chật vật của Hoàng đế tương lai, trong lòng Tạ Hộ nóng lên, không quan tâm dán người lại nhón lên lau mồ hôi giữa trán cho chàng, sau đó kể cho Thẩm Hấp: “Ngoại tổ bảo chúng ta ngày mai tới nữa, kêu thiếp nấu cơm, còn phu quân thì... đi giúp việc nhà nông...”
Lúc nói ra câu này Tạ Hộ không dám nhìn biểu tình của Thẩm Hấp, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy khó có thể tin được. Đợi thật lâu sau cũng không thấy phu quân có phản ứng gì, lúc này Tạ Hộ mới ngẩng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy phu quân đang dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, thật lâu sau mới nhìn thoáng qua đại môn của chính viện đã đóng chặt, hỏi Tạ Hộ một câu: “Nàng đã nói gì với ngoại tổ sao?”
Tạ Hộ lắc đầu: “Không có mà, ngoại tổ chỉ hỏi thiếp tình huống của mẫu gia, ngoài ra chưa nói chuyện gì khác.”
Còn nhận xét của ngoại tổ về Thẩm Hấp, Tạ Hộ tạm thời còn không tính kể lại cho phu quân nghe, bởi vì nàng nhìn ra được, Thẩm Hấp thực sự rất kính trọng ngoại tổ, nếu nói ra có khả năng sẽ làm phu quân tổn thương.
Phản ứng của Thẩm Hấp thật ra bình tĩnh hơn nhiều so với Tạ Hộ nghĩ, chỉ gật gật đầu, cất chồng chén đĩa sạch sẽ trong tay vào kệ bếp, sau đó bắt đầu vắt ống tay áo sũng nước.
“Chúng ta trở về đi, ngày mai lại đến.” Lại nhìn thoáng qua đại môn của chính viện đã đóng chặt, Thẩm Hấp cong lên khóe môi mỉm cười vui vẻ.
*Đăng tại Wattpad*
Trên đường về, Thẩm Hấp và Tạ Hộ ngồi chung xe ngựa. Thẩm Hấp cởi ra áo ngoài đã bị ướt, chỉ mặc trung y dựa vào nhuyễn tháp trong xe ngựa, nhìn Tạ Hộ bận rộn lấy y phục dự phòng để trong ngăn tủ trên vách xe. Tạ Hộ theo thói quen ra cửa là phải để y phục trong xe ngựa phòng ngừa ra cửa gặp ngày mưa tuyết gì đó, hiện giờ vừa lúc dùng tới.
“Từ sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, ngoại tổ liền cáo lão hồi hương. Tất cả mọi người đều cho rằng bởi vì ngoại tổ mẫu chết nên ông mới rời đi; thật ra còn một nguyên nhân khác, đó là bởi vì nương của ta. Hai mươi năm trước, nương gả cho Thẩm Diệp, mà Định Quốc Công phủ là hung thủ gián tiếp hại chết ngoại tổ mẫu. Ngoại tổ muốn dẫn nương rời đi với ông, nhưng nương lại lựa chọn lưu lại bên người Thẩm Diệp, làm tổn thương trái tim của ngoại tổ.”
Ngữ điệu Thẩm Hấp đều đều, bình tĩnh thuật lại chuyện cũ năm xưa. Tạ Hộ rũ ra y phục của phu quân, vừa sửa sang lại đai lưng vừa hỏi: “Phu quân nói ngoại tổ không thích chàng, chính là vì nguyên nhân này sao?”
Thẩm Hấp lắc đầu: “Không phải, bởi vì sau này ta làm một chuyện khiến lão nhân gia đặc biệt tức giận.” Thẩm Hấp tiếp nhận áo ngoài, ngồi ngay ngắn, mở ra hai tay để Tạ Hộ mặc áo ngoài vào cho mình, sau đó mới tiếp tục kể: “Mười hai tuổi năm ấy, sức khỏe của nương không tốt lắm, bèn đưa ta đến chỗ ngoại tổ. Trong năm đó, ta đã hại hơn hai trăm hộ vệ bên người của ông lâm vào trận chiến đẫm máu mà chết. Từ đó về sau, ngoại tổ không cho phép ta vào sân viện của ông một bước. Mỗi năm ta tới Quảng Đông đều sẽ đến bái phỏng ngoại tổ, cũng chỉ có lần này lão nhân gia chịu gặp ta.”
Thẩm Hấp thấy trên mặt Tạ Hộ lộ ra vẻ khó hiểu, không khỏi xoa đầu của nàng hỏi: “Có phải nàng cho rằng ngoại tổ chỉ sống một mình trong tiểu viện kia hay không?”
Tạ Hộ ngẩng đầu kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thẩm Hấp lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Năm đó Lạc gia cường thịnh bao nhiêu nàng không biết đâu, ngoại tổ có thể bằng năng lực của bản thân ngồi trên vị trí Tể phụ nhất định phải vượt mọi chông gai. Lạc gia nắm trong tay cả ngàn tử sĩ, chỉ vì một năm đó ta tiết lộ hành tung của bọn họ đã khiến bọn họ bị huyết tẩy hơn hai trăm người, ngoại tổ bèn không bao giờ cho ta biết chỗ ẩn thân của các tử sĩ đó nữa.”
Tuy rằng Thẩm Hấp thuật lại một cách thập phần "vân đạm phong khinh", nhưng Tạ Hộ có thể tưởng tượng sự tình năm đó phát sinh thảm thiết đến độ nào. Hai trăm tử sĩ bán mạng cho ngoại tổ bởi vì Thẩm Hấp mà biến mất, có thể hiểu được ngoại tổ khổ sở biết bao nhiêu. Nàng không biết Thẩm Hấp làm cái gì, nhưng khẳng định đã chạm vào nghịch lân của ngoại tổ, bởi vậy mới đưa đến hậu quả hôm nay.
Thẩm Hấp không nói gì nữa, Tạ Hộ cũng không dò hỏi. Vào những lúc này nàng nguyện ý chỉ cần lắng nghe, bởi vì ở trong lòng nàng tuyệt đối tin tưởng phu quân -- nếu phu quân muốn nói thì nàng chỉ cần lắng nghe, nếu phu quân ngừng nói thì nàng cũng sẽ không nghi ngờ đi hỏi, đây là điều mà nàng có thể làm được cho chàng.
Buổi tối trở về, Thẩm Hấp lại đưa Tạ Hộ đi tắm suối nước nóng sau phòng ngủ. Hôm nay Thẩm Hấp tựa hồ thật cao hứng, muốn Tạ Hộ hai lần, sau đó ôm nàng ngủ một giấc thẳng tới hừng đông. Tiếng gà gáy vang lên ở hậu viện là Thẩm Hấp liền mở mắt, thấy Tạ Hộ còn ngủ liền rón ra rón rén đứng dậy trước, thay đổi y phục rồi mới đi ra cửa ngăn kêu Hoa Ý và Trúc Tình tiến vào hầu hạ Tạ Hộ thức dậy.
Chuẩn bị hôm nay đi tiểu viện điền viên của Lạc Cần Chương thôi.