Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 30: Chỉ vì yêu em



Vì yêu em nên anh mới cố chấp như vậy, muốn mang những gì tốt nhất cho em.

HI VĂN

Bị Chí Bân lôi ra ngoài tẩn cho một trận xong, tôi mới gấp rút bước như chạy trở về phòng. Tôi rốt cuộc cũng không hiểu Chí Bân nghĩ gì, rõ ràng kế hoạch ngay từ đầu đã là như thế, song khi nhìn thấy Hân năm thoi thóp trong bệnh viện, cậu ấy lại trở mặt muốn phanh thây tôi ra. Chẳng lẽ, cậu ta nghĩ, trong lòng tôi không đau hay sao?

Bước chân càng gần căn phòng đó thì càng trở nên chậm lại. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng trấn định hơi thở mình. Con đường này là do tôi chọn, ai cũng có thể hối hận, chỉ có tôi là không thể.

Mở cửa, nhận ra bóng dáng mảnh mai của em đã tỉnh lại. Em ngồi bên giường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, quả tim tôi như thắt lại. Tôi cố nở nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể, xem như không xảy ra chuyện gì mà tiếp lời: “Baby, em tỉnh rồi. Đói bụng chưa? Anh bảo người ra ngoài mua cháo cho em nhé?!”.

Em vẫn không quay đầu lại trả lời tôi, gương mặt vẫn tựa vào gối, nghiêng đầu sang cửa sổ. Thấy cả thân người em run rẩy, tôi chậm rãi leo lên giường, ôm lấy em từ phía sau.

“Hân Hân. Đừng nghĩ, đừng nghĩ. Cái gì cũng đừng nghĩ nữa. Như vậy… không tốt cho đứa bé”.

Nửa giờ trước, lúc chúng tôi đứng bên ngoài nghe bác sĩ thông báo em đã có thai, trái tim tôi như vỡ òa sung sướng, không ngờ quay đầu lại đã lãnh ngay một quả đấm từ phía Chí Bân.

Chưa bao giờ tôi thấy Chí Bân tức giận đến như vậy, song tôi mặc kệ cậu ấy. Hân có thai, người tôi yêu có mang đứa con của tôi, trên thế gian này còn điều gì tuyệt vời hơn thế. Trong giây phút đó, tôi đã nói với lòng mình, từ này về sau, tôi sẽ ôm lấy người con gái này trong lòng, mãi mãi cũng không buông tay em ra.

Chỉ là không ngờ, cơ thể trong lòng tôi lại lẳng lặng cười, giọng nói em vang lên như một loại ma chú bóp thắt quả tim tôi, không cho nó một cơ hội sống nào: “Hi Văn, anh giả vờ lâu như vậy đã thấy mệt mỏi chưa?”. Em xoay lại nhìn tôi, cái cười lạnh đến thấu cả tâm can, tiếp lời: “Bản thân tôi thì rất mệt mỏi rồi, mỗi ngày đều phải đối diện với anh, nhìn anh cười, trông thấy anh khóc, anh đau tôi cũng đau. Thế nhưng càng đau hơn nữa khi biết tất cả chỉ là một vở kịch do chính anh đạo diễn. Bây giờ cái anh muốn, anh cũng đã có rồi. Anh buông tha cho tôi được không?”.

“Hân, anh…”. Tôi vừa mở lời, lại bị em cắt ngang.

“5% cổ phần đó là của nhà anh, tôi không có lí do gì để trách anh. Tài khoản ngân hàng, khế ước là trước đây ba tôi hứa sẽ giữ lại cho ba anh. Vốn chỉ cần anh nói thật tất cả thì tôi sẽ không suy nghĩ gì mà giao cho anh. Nhưng Hi Văn à, sao anh lại dùng cách này để phá hủy chút lòng tin cuối cùng mà tôi dành cho anh?”.

“Trước đây tôi biết rằng anh yêu nhất vẫn là bản thân mình, nhưng vì yêu anh, tôi dùng sinh mạng của mình để đánh cược rằng, anh vẫn còn một chút nhân tính, dùng bản thân mình như một vật hiến tế để cứu chuộc linh hồn anh. Ai cũng bảo tôi ngu ngốc, nhưng tôi không để ý, chỉ mong một lần anh có thể quay đầu lại là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi cố hết sức mình đến như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng”.

“Hi Văn, tôi rất yêu anh. Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào phủ định điều này. Nhưng con người cho dù yêu đến thế nào, rốt cuộc rồi cũng sẽ mệt mỏi. Trái tim tôi đã chết rồi, tôi không còn hơi sức để yêu anh nữa, mà anh cũng đã có thứ anh muốn. Vậy nên, chúng ta dừng lại ở đây được không?”.

Những lời cuối cùng em nói khiến lí trí tôi như rời khỏi thể xác, chỉ có thể ngây ngốc nhìn em gỡ bỏ từng ngón tay mình ra. Em đứng dậy, xoay về phía tôi mỉm cười. Rõ ràng là cười tươi như vậy, nhưng lại khiến từng tế bào trong tim tôi đau đến không thở được.

“Căn nhà cũ đó vốn là của ba anh, tôi cũng không có hơi sức để tranh giành. Chỉ có điều, giờ đâu đã ra đó, nước sông không phạm nước giếng. Lạc Bân, dựa vào mối quan hệ cũ của chúng ta, hi vọng sau này anh không động đến Star Sky nữa, cũng mong rằng anh sẽ cho mẹ con chúng tôi một con đường sống”.

Em cúi người chào tôi, giống như hai người xa lạ vừa làm xong một thỏa thuận kinh tế, rồi bóng em cứ lãnh đạm như vậy mà xa dần. Tôi chỉ ngây ngốc nhìn theo, đến khi chợt nhớ ra gì đó mới vội cầm lấy chìa khóa xe đuổi theo.

“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi?”. Tôi vịn tay em, thở hồng hộc. Bên ngoài lạnh thế này, em không muốn về nhà thì đi đâu chứ?

Ánh nhìn em như mảnh băng lướt qua tôi, lại nhìn đến cánh tay tôi đang nắm chặt vai em, cau mày hạ giọng: “Buông ra. Anh động vào tôi, tôi sẽ cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn”.

Cánh tay tôi hạ dần xuống, không tài nào thốt lên thành tiếng được. Nhìn theo bóng dáng em dần mất hút ngoài kia, tôi mới phát hiện ra một điều: Có lẽ lần sau cùng này, tôi đã mất em thật rồi.

Kế hoạch sắp thành công, tôi thắng được tất cả, nhưng cuối cùng lại mất đi người con gái tôi yêu nhất và đứa con chưa kịp chào đời của mình.

Lạc Bân, đây là cái mà mày muốn sao?

---oo0oo---

Lúc Chí Bân bước vào nhà đã thấy trên sàn nằm lăn lóc đầy vỏ lon bia. Cậu ấy cau mày, tĩnh lặng ngồi xuống bên sàn, hồi lâu mới lên tiếng: “Mình phái người theo bảo vệ cô ấy rồi. Cô ấy rời bệnh viện thì đến thẳng công ty, coi ra tinh thần còn tốt hơn cả cậu gấp mấy lần. Trước mắt, Star Sky sẽ gặp khó khăn lớn, mình nghĩ cô ấy cũng không có thời gian rảnh mà quan tâm đến cậu đâu”.

Tôi hớp thêm một ngụm bia, cũng chẳng buồn trả lời cậu ấy.

“Gần đây, lão già Lạc Quân yên ắng khác thường. Không hiểu sao, tôi cứ cảm giác là lão biết sắp có chuyện”.

Nhắc đến lão già này, máu trong người tôi lại sục sôi lên. Tôi chưa từng nghĩ thì ra người chú ruột của mình lại là kẻ thâm độc đến thế. Ông ta không những hại cha mẹ tôi chết, đưa tôi vào cô nhi viện. Sau khi biết tôi được gửi vào cô nhi viện đó, ông ta giả vờ vô tình đến mua lại cô nhi viện, một mặt là đào tạo sát thủ cho tổ chức, mặt khác tôi luyện tôi trở thành một con cờ sau này của ông ta.

Nói cách khác, cô nhi viện năm đó được chọn là vì sự có mặt của tôi, bởi trên đời chỉ mỗi mình tôi có thể đọc được bảng mật mã của dòng họ Lạc, thế nên ông ta mới bày ra trò thiên la địa võng này để dẫn tôi vào bẫy, hòng lấy lại hai con chip mà ông Dương Thái đang giữ.

Thật ra, năm đó, Star Sky mua lại gia sản của nhà tôi, nhưng ba tôi vốn không đến mức ngu ngốc không chừa lại cho con mình một con đường sống. Điều kiện của cha đối với ông Dương Thái là ông ta phải giữ lại cho tôi 5% cổ phần công ty, cộng thêm 1% lợi nhuận mỗi năm được gửi vào các tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Bảng mã và giấy tờ ngân hàng được chia thành hai bản, cất giấu cẩn thận. Một bản Ông Dương Thái giữ, bản còn lại vốn đã được trao lại cho mẹ tôi, để khi tôi trưởng thành thì đã có một số vốn khổng lồ để khởi nghiệp lại.

Sở dĩ phiền phức như vậy vì ba tôi vốn biết bộ mặt thật của Lạc Quân, ông lo sợ người em trai này sẽ lợi dụng chúng tôi mẹ góa con côi không biết gì nhiều mà lừa gạt. Ông Dương Thái không biết gì về bãng mã, ông giữ lại một bản, lại có giấy trắng mực đen làm chứng thì mọi thứ sẽ an toàn hơn.

Chẳng ngờ mọi sự không như ý người. Mẹ tôi vì quẫn bách mà tự vẫn trong khi chưa kịp trao lại gì cho tôi. Sau đó, ông Dương Thái tiếp quản ngôi nhà cổ của họ Lạc, tình cờ tìm thấy được bản giấy tờ còn lại này.

Trải qua hai mươi năm, tập đoàn Star Sky ngày càng phát triển vững mạnh, 5% cổ phần chẳng mấy chốc biến thành một con số khổng lồ, trong khi đó, lợi nhuận trong ngân hàng không ngừng tăng chóng mặt.

Ông Dương Thái vốn là một thương gia, ông ta cũng chẳng tốt đến mức đích thân đi tìm tôi để trả lại. Thế nhưng, dù tìm mọi cách mà vẫn không sao giải được bảng mã, ông đành giữ lại hai con chip, sau đó đợi hai cô con gái trưởng thành thì trao lại cho họ.

Câu chuyện sau đó đã bị Lạc Quân bẻ cong, biến thành ông Dương Thái chiếm đoạt gia sản của nhà tôi, rồi hướng dẫn tôi đi báo thù. Chỉ tiếc, khi tôi nhận ra được sự thật thì đã quá muộn, khi đó tôi đã ra tay với Star Sky và Dĩnh Ngôn rồi.

Vẻ lo lắng của Chí Bân khiến tôi cười khẩy. Tôi đứng dậy, ngồi trên lan can cạnh cậu ấy, nhìn xuống ánh đèn rực rỡ bên dưới, bình thản nói: “Chúng ta có tiền rồi, sau này cũng không cần phải sợ lão ta nữa. Cậu có làm theo lời tôi dặn, chuẩn bị mọi thứ xong chưa?”.

“Rồi. Thiên la địa võng cũng đã giăng ra, lần này lão ta có muốn trốn chạy cũng chẳng thoát được. Cậu chờ xem tiết mục hay đi”. Chí Bân cười cười nói: “Ngày chúng ta trả thù cho đội trưởng và các anh em trong cô nhi viện cũng chẳng còn xa nữa”.

Tôi bóp mạnh lon bia, nước bắn ra cả bên ngoài khiến Chí Bân cau mày. Cái thằng ưa sạch sẽ như cậu ấy lại bực mình lấy khăn lau lau rồi bất mãn nhìn tôi. Tôi trông thấy cũng chỉ cười giễu cợt.

Bên dưới ánh đèn thành phố vẫn vậy, luôn là những dòng chuyển động không ngừng. Rạng sáng chúng sẽ bị gián đoạn, nhưng lại không bao giờ tắt hẳn.

Cuộc sống này cũng vậy. Trong thế giới mà chúng ta sống vẫn ẩn mình một thế giới khác, thế giới bị che lấp bởi đồng tiền và dục vọng của con người, một thế giới đầy máu tanh và oán thù. Thế giới đó là nơi tôi sống. Từ lúc bước chân vào tôi đã không mong có ngày trở ra, nhưng nó lại không thích hợp với một số người, như Dĩnh Hân của tôi chẳng hạn.

Tôi nhắm mắt lại, bất chợt lại nghĩ đến em. Ai biết được chỉ vài giờ không gặp thôi mà tôi đã nhớ đến phát điên như thế, chẳng biết em có đang nghĩ đến tôi hay không? Mà nếu có nghĩ, hẳn cũng chỉ muốn băm vằm tôi ra làm trăm mảnh.

Thật sự, khoảnh khắc ôm em vào lòng, tôi đã muốn kể cho em nghe hết mọi thứ, nhưng lại không thể nào mở miệng được. Em biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, huống chi, em còn đang mang thai đứa con của chúng tôi, tôi muốn đứa bé này có thể bình bình an an mà ra đời.

Vì vậy, Hân à, em cho là anh phản bội em cũng được, oán hận anh cũng không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy em vui vẻ sống tốt, anh đã rất mãn nguyện rồi.

---oo0oo---

Hè năm đó, cảnh sát quốc tế khai quật được một vụ án chấn động, đó là tập đoàn mua bán trẻ em xuyên biên giới, sau đó biến chúng thành những sát thủ chuyên nghiệp phục vụ cho các tổ chức khủng bố, các đội quân đánh thuê rải rác ở châu Á. Mà người cầm đầu tổ chức này, không ai khác chính là đại ca xã hội đen đã mất tích nhiều năm - Lạc Quân.

Nghe nói, cuộc bủa vây tổ chức rất quy mô, cứu thoát được năm trăm đứa trẻ vô tội ở bốn cô nhi viện lớn đặt rải rác trong cả nước và một số nước biên giới, bắt hơn hai trăm nhân viên tổ chức, dẹp tan được một tập đoàn lớn. Thế nhưng, trong trận tấn công cuối cùng đó, vẫn không ai có thể tìm được kẻ đầu sỏ thật sự.

Tôi ngồi gác chân lên bàn, tờ báo vốn đã vò nát lại bị ném xuống đất, chỉ thiếu điều muốn xé nó ra thành từng mảnh.

Chơi một canh bạc lớn như vậy, cuối cùng vẫn để sổng mất lão ta.

Chí Bân bước từ bên ngoài vào, nhìn thấy vẻ tức giận của tôi cũng chỉ có thể cau mày lo lắng. Lão già này rốt cuộc cao tay hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều. Chúng tôi có anh em trong tổ chức nội ứng ngoại hợp, thế mà lão ta vẫn có thể trốn thoát được.

Mấy tháng trời ròng rã chuẩn bị cuối cùng lại trở thành công cốc.

“Cảnh sát vừa liên hệ với mình…”. Chí Bân cất giọng nói. “Họ khai trừ hộ chiếu của Lạc Quân rồi, chắc chắn lão ta vẫn chưa rời khỏi nước, tạm thời vẫn đang truy hỏi những người bị bắt xem thế nào. Hi vọng rằng sẽ sớm có kết quả”.

Tôi gật đầu với cậu ấy, đoạn hướng ánh mắt về phía màn hình tivi vẫn còn đang xoay quanh sự kiện này. Phần tin kinh tế lại là một tin nhỏ thông báo Star Sky đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, cổ phiếu cũng đã tăng trở lại. Khóe môi Chí Bân bất giác lại nhếch nhẹ: “Không uổng là người của cô nhi viện chúng ta nhỉ?! Kẹo Chanh khá thật, một mớ bòng bong thế mà cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa được”.

“Gần đây cô ấy thế nào rồi?”. Tôi quay sang hỏi vấn đề chính.

“Khá lắm, hôm qua mới đi khám thai định kì”. Chí Bân nhìn tôi, thoáng ấp úng. “Khải Nam dẫn cô ấy đi”.

Ngón tay tôi vô thức siết chặt lại. Nghĩ đến tình cảnh em mắc bệnh tim còn mang thai, lại phải một mình gánh chịu áp lực cứu vãn Star Sky, thế mà tôi lại chẳng thể ở cạnh em.

Mấy tháng nay, Chí Bân thường đem hình về cho tôi xem. Lúc là em ngồi làm việc suốt đêm ở trụ sở Star Sky, thỉnh thoảng lại đi siêu thị buổi khuya. Tuy bừa bộn công việc là thế, nhưng mỗi tuần em lại đến bác sĩ khám một lần. Sự cầu toàn của em khiến Chí Bân cũng phải nhăn mặt, thế nhưng trong lòng cả hai chúng tôi đều hiểu, em làm thế là vì coi trọng đứa bé này. Có lẽ em mong nó ra đời hơn cả bản thân tôi.

Thi thoảng, tôi sẽ không nhịn được cảm giác nhớ em mà lén lái xe đến tìm em. Thường thì Chí Bân sẽ nổi điên lên từng chập. Bởi chúng tôi cố gắng tạo cảm giác cho người bên ngoài nhìn thấy rằng tôi không yêu Hân, rằng tôi chỉ lợi dụng em để có được thứ mà mình muốn. Chỉ có như vậy, Lạc Quân mới không mấy để tâm đến em mà tập trung sự chú ý vào tôi.

Tưởng đâu chỉ cần chưa đến ba tháng, kế hoạch sẽ thành công thuận lợi, khi đó tôi có thể danh chính ngôn thuận trở lại bên cạnh em. Nào ngờ, bước cuối cùng cảnh sát tuy diệt được đầu não tổ chức nhưng lại để sổng mất con hồ li Lạc Quân.

Lão ta biết tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra, con đường trước mắt sẽ càng khó đi hơn bao giờ hết.

“Thời gian này tốt nhất cậu đừng nên ra ngoài”. Chí Bân nghiêm túc nói. “Chúng ta vẫn không nắm được lão có bao nhiêu tay sai ở bên ngoài, huống chi sức khỏe cậu bây giờ vốn không tốt, không giống trước kia. Phần phía Kẹo Chanh thì cứ an tâm, tôi đã cắt cử người khắp nơi quanh cô ấy, bảo đảm một cọng tóc của cô ấy cũng không ai động đến được”.

“Ừ”. Nghe cậu ấy nói vậy, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm. Xem như cũng an tâm được chút ít. Chưa kịp tiếp lời đã thấy Chí Bân bước về phía cửa kính, giọng mông lung thông báo một tin khác: “Phi và Dĩnh Ngôn về nước rồi, chiều nay tôi mới nhận được tin”.

Nhắc đến tên Dĩnh Ngôn, trong tôi có phần khó chịu. Rốt cuộc vẫn là tôi nợ cô ấy.

Như hiểu ý, Chí Bân nhún vai tiếp: “Nghe nói, cô ấy ở Thái Lan điều trị rất tốt. Lần này về đã trở lại bình thường rồi. Có lẽ Kẹo Chanh nhờ cô ấy về để phụ tiếp quản Star Sky”.

Tôi cũng không nói gì thêm nữa. Trước đây, Hân từng nhắc tới việc tâm lí Dĩnh Ngôn lúc ở Phuket không được tốt, tôi cũng nói sẽ nhân thời gian sau này quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Nhưng với tình hình bây giờ, chỉ sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hôm ấy, sau khi Chí Bân về, tôi lại lên cơn đau đầu dữ dội, máu mũi chảy ra cũng nhiều hơn. Lần này thì chẳng cần đợi Chí Bân nói tôi cũng biết đó đã là giai đoạn thứ hai của tiến trình, chẳng mấy chốc viên đạn sẽ lẫn sâu hơn vào các mạch máu khác. Tôi giấu không muốn cậu ấy biết, một phần cũng vì không muốn trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này mình phải bỏ cuộc. Nếu tôi đi lúc này, chẳng biết còn có cơ hội bắt được Lạc Quân hay không nữa.

Tôi nằm trên sàn nhà, chẳng biết bất tỉnh bao lâu, cho đến khi tâm trí mơ hồ nghe được tiếng gọi của ai đó. Tôi mở mắt, chợt nhìn thấy gương mặt dịu dàng của em đang cười sát mình, nụ cười trên môi hé ra, rạng rỡ như nắng mùa thu. Tôi vươn tay, muốn chạm vào em nhưng cánh tay vừa giơ ra thì hình bóng em lại biến mất hoàn toàn. Tôi cứ nằm đó, ngây ngốc mãi một lúc mới dám thừa nhận đó chỉ là một giấc mơ.

Nhất định là tôi nhớ em đến điên rồi.

Không biết là lần thứ bao nhiêu trong vài tháng qua, tôi lại không kìm chế được lòng mình. Tôi đội nón, ngụy trang hết mức có thể, sau đó bắt một chiếc taxi đến nhà em. Chỉ ngồi đó cho đến tận khi trời sáng.

Có lẽ em chẳng bao giờ biết được, an toàn của em chính là thứ tôi tình nguyện dùng mọi thứ của bản thân mình để đánh đổi. Cuộc đời này tôi đã sai lầm quá nhiều, điều đúng đắn duy nhất có lẽ là đã yêu em.

Tình yêu của em giống như cơn mưa phùn thổi vào tâm hồn khô héo của tôi. Dù cho mỗi lần nó đến rất nhanh, song lại khiến tôi cảm thấy mình còn lại chút gì đó đáng giá của con người. Cho dù là Hân Hân của hai mươi năm trước, cô nữ sinh ngồi dưới tán cây trong sân trường, hay Dĩnh Hân của hiện tại, yêu em và được em yêu, tôi đều cảm thấy không hối hận.

Cửa nhà em bỗng chốc hé mở, tôi thấy em và Khải Nam bước ra. Em tươi cười tiễn cậu ta lên xe, lẳng lặng dõi mắt theo đến khi bóng xe khuất hẳn. Bỗng nhiên, trong tôi dấy lên một cảm giác ghen tị khủng khiếp với Khải Nam. Ít ra cậu ta còn có thể thản nhiên đến nhà em, thoải mái nhận lấy nụ cười rực rỡ của em, còn tôi chỉ có thể đứng lẳng lặng nhìn em từ xa.

Không phải tôi yêu em không đủ, mà chính bởi tôi yêu em hơn cả sinh mạng của mình, mới không thể bước vào thế giới của em.

Hân đứng trước cổng một lúc, ánh mắt em hết nhìn lên trời rồi lại đảo sang khu vực quanh đó. Tôi biết Chí Bân đã cài sẵn cảnh vệ xung quanh nên cũng không mấy bận tâm cho em, chỉ là… e rằng người của Lạc Quân cũng ở đâu đó quanh đây.

Mãi một lúc, em mới quay người, vừa định bước vào nhà thì lúc này chiếc điện thoại của tôi lại réo chuông inh ỏi.

Tôi xoay người, tìm mọi cách lôi chiếc điện thoại ra nhưng chẳng thể nào tắt kịp. Đến lúc đã xong xuôi thì con đường lúc này lại yên ắng đến kì lạ. Tôi đứng sau ngõ hẻm, tim như ngừng đập khi nghe được bước chân người đang tiến tới gần.

“Văn… Hi Văn? Có phải anh không?”.

Giọng em run rẩy, thanh âm như tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi không biết tại sao em lại nhận ra tôi, chẳng lẽ tôi đã để lại dấu vết gì? Nhưng giờ cũng không có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó. Tôi kéo mũ trùm xuống, phóng về phía chiếc taxi vẫn đợi cuối phố.

“Văn… Hi Văn. Em biết là anh mà”.

Hân vẫn ngoan cố đuổi theo. Nhưng dường như cũng nhận ra mình đang hành động không tốt tới đứa trẻ, em dừng hẳn lại, cố gắng hét theo tôi: “Hi Văn…. Hi Văn…”.

Tôi chui vào taxi, vội vàng bảo tài xế nổ máy. Thậm chí dọc trên con đường đó tôi không dám quay lại nhìn lần nào. Tôi sợ, sợ sẽ nhìn thấy dáng người em run rẩy đứng trên con phố vắng. Tôi sợ, sợ mình sẽ không kìm được mà chạy như điên về phía em.

Sáng hôm sau là một ngày âm u, mưa rơi lất phất qua cành lá. Tôi ngồi tựa trên ghế bố ngoài vườn nhìn ra hiên, có chút hoài niệm những ngày trước đây ở hòn đảo kia.

Chí Bân đến, dáng vẻ cậu ấy như thể trúng số độc đắc. Cậu ấy đứng ở ngưỡng cửa, cười ha hả nhìn tôi.

“Đoán coi tôi mang tới tin gì?”.

“Tìm được tung tích Lạc Quân ở bến tàu phải không?”. Tôi thản nhiên nói, làm nét cười trên môi cậu méo xệch đi.

“Thằng quỷ, cậu có thể làm ra vẻ bất ngờ một tí được không?”. Cậu ấy bĩu môi, hờn dỗi nói.

Thật ra hai giờ trước tôi đã nhận được tin này, chúng tôi bố trí nhiều người ở biên giới và bến tàu như vậy, lần này Lạc Quân muốn thoát cũng không thể. Bản thân tôi cũng rất muốn tận mắt đi xem kết cuộc của lão, tiếc rằng giờ chưa phải lúc.

Mải nghĩ, tôi không nhận ra Chí Bân đang nhìn chằm chằm mình, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, lắp bắp không thành tiếng: “Hi Văn, mũi cậu…”.

Tôi đưa tay lên mũi, máu lại ứa ra nhiều hơn. Tôi lấy khăn giấy, vừa lau vừa muốn trấn an cậu ấy, song hầu như không thể thốt lên lời nào. Đúng lúc hai chúng tôi đang giằng co như vậy, chuông điện thoại Chí Bân bỗng vang lên. Vừa bắt máy, gương mặt cậu có thể nói từ tái nhợt đã chuyển sang trắng xanh.

“Lặp… lặp lại một lần nữa…”.

Linh cảm thấy có chuyện không hay, tôi ngưng chùi mũi, cố gắng ra ám hiệu cho cậu ấy. Cả người Chí Bân run lẩy bẩy. Lúc bỏ điện thoại xuống, cậu ấy phải trấn tĩnh một lúc mới có thể rành rọt từng tiếng với tôi: “Cảnh vệ khu nhà Kẹo Chanh vừa báo… cô ấy mất tích rồi…”.

Ngay sau đó xảy ra chuỵện gì, tôi cũng hoàn toàn không biết được, bởi vừa đứng dậy, trời đất quanh tôi như xoay chuyển. Trong tích tắc ngắn ngủi, mọi thứ đều chìm vào tăm tối.



Tỉnh lại là mùi sát trùng quen thuộc của bệnh viện. Căn phòng trống không có người. Tôi ngồi dậy, đưa tay rút kim truyền thuốc đang cắm vào tay mình, đoạn giật lấy bộ đồ ai đó để sẵn trên bàn, cấp tốc bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi khu A thì gặp ngay Chí Bân đang đi tới, cậu ấy hốt hoảng nắm lấy vai áo tôi kéo ngược lại.

“Cậu điên rồi sao? Giờ phút này còn muốn đi đâu?”.

“Là bạn thì đừng cản tôi”. Tôi nghiến răng nghiến lợi nói

“Cậu điên thật. Bác sĩ nói, với tình trạng này, cậu không di chuyển được. Tôi đã làm thủ tục rồi. Chúng tôi đưa cậu sang Mĩ”.

“Dĩnh Hân đâu?”. Tôi bất chợt chuyển đề tài.

“Về nhà rồi. Cô ấy chỉ đi loanh quanh thôi. Còn cậu, với tình hình hiện giờ, cậu có thể chết bất cứ lúc nào. Thù cha còn chưa báo, chẳng lẽ cậu muốn chết như vậy sao?”. Chí Bân ậm ừ.

Tôi nheo mắt, nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới, hạ giọng: “Đi Mĩ cũng được. Tôi tới nhà Hân kể hết với cô ấy. Tôi dẫn mẹ con cô ấy cùng đến Mĩ”.

“Không thể được”.

“Tại sao không? Cậu nói rõ ràng tôi biết đi. Cô ấy đâu rồi?”.

Không kìm được nữa, tôi túm lấy cổ áo Chí Bân quẳng cậu ấy vào tường. Chí Bân có lẽ sợ tôi động tay động chân nên không chống trả. Trong lúc hai chúng tôi cứ giằng co nhau như thế, giọng nói của người phát ngôn viên chương trình thời sự trên tivi vọng đến, khiến cả người tôi hầu như cứng đờ.

“Trưa hôm nay, chủ tịch hội đồng quản trị của Star Sky, cô Dương Dĩnh Hân, đã bị bắt cóc ngay tại nhà. Ở hiện trường vụ án, bọn bắt cóc để lại một mảnh giấy, thông tin chưa được tiết lộ. Theo nguồn tin cho ngay, băng nhóm này nhiều khả năng chính là tổ chức buôn bán trẻ em của ông trùm Lạc Quân vừa bị phá tuần trước…”.

Cánh tay tôi bất giác buông Chí Bân ra, không tin được vào tai mình. Tôi cố gắng đến như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là liên lụy đến em sao?

Chí Bân nhận ra nét mặt mất hồn của tôi, liền giữ lấy tôi, hạ giọng nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu bình tĩnh một chút. Đừng nghĩ, đừng nghĩ…”.

Nhưng tôi không nghe được những lời cuối cùng của cậu ấy. Thanh âm như có như không lướt qua đầu tôi. Cả thân mình tôi loạng choạng ngã xuống, Chí Bân đỡ lấy tôi, trong phút chốc, mọi thứ một lần nữa lại là màn đêm u tối.

Mà trong thứ bóng đêm huyền diệu đó, dường như có một người con gái đang nhìn về phía tôi. Mọi khi em vẫn cười dịu dàng là thế, nhưng giờ ánh mắt đó lại ngân ngấn nước, giọng nói em nức nở vang lên: “Trái tim tôi đã chết rồi, tôi không còn hơi sức để yêu anh nữa, mà anh cũng đã có thứ anh muốn. Vậy nên, chúng ta dừng lại ở đây được không?”. Cả người tôi bất động. Dù rất muốn đưa tay đến lau nước mắt cho em, nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm được gì cả, chỉ có thể đau đớn nhìn bóng dáng em dần dần tan biến đi.

Hân Hân, xin lỗi. Dù anh làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng không thể giữ được lời hứa của mình. Nếu biết được, dù có cố gắng đến thế nào kết quả vẫn là như thế, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.

Xin lỗi. Nếu có kiếp sau, anh Lạc Bân sẽ bù đắp tất cả cho em có được không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv