Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 17: Lạc bân



Trong đời mỗi người luôn có những lúc phải đưa ra quyết định, có thể là sai lầm, nhưng nhất định không được hối hận mà phải dũng cảm bước tiếp.

DĨNH HÂN

Cuối cùng, tôi cũng thuận theo ý Khải Nam, để anh ấy đưa đến chỗ Khả Vi. Thật sự tôi không thích Khả Vi, thậm chí có phần ghét là đằng khác. Từ lúc tôi có ý thức đến giờ, chưa ai bắt tôi phải làm này làm kia nhiều như vậy. Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật dại dột vì đã đồng ý.

Haiz… Lẽ ra tôi nên cứng rắn một tí mới phải.

Trong bữa ăn, Khải Nam ngồi đối diện tôi, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười, trong khi tôi cúi gằm mặt xuống. Tên chết tiệt này, hẳn vẫn còn đang có những ý nghĩ xấu xa về việc tối qua đây mà.

Nhớ đến cảnh tượng mờ ám đêm trước, mặt tôi bất giác bỗng nóng ran, tay cầm đũa có hơi run rẩy. Lúc tôi lấy lại tinh thần ngẩng lên, không ngờ Hi Văn đang múc một muỗng canh định cho vào chén tôi. Bắt gặp cái nhìn của tôi, anh ấy sựng hẳn lại.

“Lát nữa cậu với Chí Bân ở nhà nhé. Tôi chở Dĩnh Hân vào thị trấn có chút việc”. Khải Nam lấy lại vẻ nghiêm túc nói.

“Hai người vào thị trấn làm gì?”. Giọng Hi Văn khàn khàn.

Trong lúc ấy tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống quét cơm vào miệng. Không phải tôi nhát gan đâu, thiệt tình là tôi sợ cả hai người này mà.

“Kẹo Chanh muốn mua ít đồ, phải không Kẹo Chanh?”.

Nghe gọi đến tên mình, tôi không còn cách nào khác là phải ngẩng đầu lên. Cái tên chết tiệt Khải Nam này, rõ ràng muốn dẫn tôi đến chỗ Khả Vi, cuối cùng làm thế nào lại giống như tôi nài nỉ anh ấy vậy? Thế nhưng tôi cũng không dám hó hé gì bởi cánh tay anh dưới gầm bàn đã nhéo nhẹ vào chân tôi, đành khẽ gật đầu.

Hi Văn im lặng quan sát biểu cảm trên mặt tôi. Khải Nam thì vẫn thản nhiên đến phát sợ.

Rất lâu Văn mới nhìn tôi, tưởng như chẳng liên quan gì đến điều Nam vừa nói: “Hân nè, con chim mẹ hôm qua Chí Bân đã băng bó lại rồi, nhưng trong vài ngày tới sẽ không thể cho nó cử động lung tung được. Anh định vào trung tâm mua cho nó một chiếc lồng”.

“Vậy thì sao?”. Tôi há miệng chưa kịp đáp thì Nam đã ngắt lời. Sau đó anh lại quẳng cho tôi một cái nhìn đe dọa. Kiểu như là ‘em hó hé lời nào thì chết với anh đấy’.

Cũng mang máng hiểu ra không nên xen vào chuyện của hai người này, tôi cụp mắt xuống. Lúc tôi còn đang khua chiếc muỗng trong bát canh như thể chèo thuyền thì thanh âm Hi Văn từ trên cao vọng xuống, giọng điệu như có như không.

“Cho nên tôi sẽ đi cùng hai người”.

Tay cầm chén của tôi khẽ run. Trời ạ, không phải vậy chứ, một Khải Nam tôi đã chịu không nổi rồi, giờ lại thêm một Hi Văn nữa. Thật sự ông trời muốn bức chết tôi mới chịu sao?

Tôi thật sự không biết bọn họ giằng co thế nào, nhưng lúc tôi và Khải Nam ra đến xe thì Hi Văn đã ngồi ở đó rồi. Anh ấy cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ phóng xe đi thẳng. Tôi để ý thấy mấy ngày nay Hi Văn đều kì cục như vậy ấy. Chí Bân thường thủ thỉ dặn dò tôi đừng chọc anh, cậu ấy bảo anh nhớ người yêu đến sắp điên rồi. Vì thế tôi luôn rất ngoan ngoãn, mấy ngày nay cũng có dám xuất hiện trước mặt anh đâu.

Lúc Hi Văn kéo tôi vào cửa hàng bán vật dụng cho chim chóc, tôi thoáng sững người một tí. Không hiểu tại sao, cửa hàng này có điều gì đó khiến tôi cảm thấy rờn rợn. Tôi xoay người, vừa định chạy ra xe thì va phải Khải Nam.

“Sao vậy? Em làm gì đổ mồ hôi hột dữ vậy? Không khí trong này nóng vậy sao?”. Nam vuốt tóc tôi, đoạn nắm tay tôi kéo vào trong, cạnh chỗ Hi Văn đang đứng.

“Mua thêm ít thức ăn cho cá giúp mình đi, mình mang qua cho Khả Vi luôn”.

Giọng Nam nhè nhẹ, đôi mắt lơ đãng lướt qua mấy chiếc lồng chim phía trên, nhưng cánh tay anh lại giữ chặt lấy tay tôi. Tôi cố rút ra nhưng không được, bất giác nhìn theo mắt anh, sững sờ như thể bị sét đánh.

“Á á á…”.

Tiếng thét của tôi làm cả Nam lẫn Văn đứng cạnh bên đều hoảng hốt nhìn lại. Tôi ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống mặt đất. Trong cổ dường như có thứ chất lỏng nào đó muốn trào ra ngoài.

Sau đó, hình như Nam bế xốc tôi mang ra xe. Tôi ôm ghì lấy cổ áo anh, mắt nhắm nghiền lại, nhưng làm thế nào cũng không thể xóa bỏ những hình ảnh đó được.

Những mảng sáng tối trong kí ức lại chập chờn trước mắt tôi. Trong căn phòng tối có một chiếc lồng chim khổng lồ, ánh sáng từ những thanh kim loại thấp thoáng ánh lên trong màn đêm lạnh lẽo. Trong lồng lại trải một tấm thảm dày. Dưới ánh đèn mờ nhạt tranh sáng tranh tối, tôi thấy một cô gái nằm trên thảm, đầu tóc rũ rượi, áo quần rách nát không nhìn rõ mặt. Cô gái thở những tiếng khò khè, hình như một đầu sợi xích dài quấn quanh chân cô, đầu còn lại buộc chặt vào chấn song lồng.

Cơn ác mộng của tôi.

Không biết tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc gặp Khả Vi, cũng có lẽ năm năm nay, mỗi đêm mỗi đêm nó đều đến trong giấc mơ của tôi.

Khải Nam ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi hết xúc động. Thấy tôi thổn thức hồi lâu, Hi Văn cũng chẳng nói gì nữa. Lúc anh ấy trở ra xe, tôi nhận ra anh ấy đã không mua chiếc lồng chim nào.

Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế, đến khi tôi đã lấy lại tinh thần mới nhận ra gương mặt Khải Nam đượm vẻ trầm tư hơn bình thường, cánh tay dịu dàng vuốt lên mái tóc tôi. Thấy tôi đã hết khóc, anh mới thở dài, ôm lấy tôi chặt hơn, chiếc cằm lại tựa vào đỉnh đầu tôi.

“Không đến chỗ Khả Vi nữa. Đúng lúc hôm nay trong thị trấn có lễ hội. Anh dẫn em đến đó chơi nhé?!”.

Tôi thở hắt, đưa mắt nhìn anh. Trong thoáng chốc hồ như cũng quên mất vì sao mình vừa khóc vừa hét toáng lên như thế.

Hi Văn ngồi phía trên không chút biểu cảm, thoắt cái đã nổ máy xe.

Thế là ba người chúng tôi kéo nhau đến công viên nơi tổ chức lễ hội. Thật sự tôi rất vui, đây mới là lần thứ hai tôi đến công viên kiểu này. Lần đầu là cách đây mấy năm, tôi vì mải mê nhìn một tốp người chơi tàu lượn mà lạc mất Dĩnh Ngôn. Từ đó cũng chẳng ai dám dẫn tôi đi nữa.

Khải Nam mua ba vé chơi trò xe điện đụng rồi chìa ra trước mặt tôi và Hi Văn. Văn liếc mắt, không mấy hài lòng nhìn tôi. Thấy thế tôi bèn níu lấy tay anh ấy lắc nhẹ. Cuối cùng, nhìn cặp mắt rưng rưng nước của tôi, Văn cũng không chịu nổi, anh giật lấy một tấm vé, dẫn đầu cả bọn vào nhà xe.

Đó là ngày vui vẻ rất trong thời gian tôi ở hòn đảo này. Chưa bao giờ tôi thấy Văn cười nhiều như thế. Trong ấn tượng của tôi, anh ấy lúc nào cũng điềm tĩnh, thỉnh thoảng có cười cũng chỉ tủm tỉm thôi. Thú thật, so ra thì tôi thích nụ cười rạng rỡ của anh ấy lúc này hơn.

Chạng vạng, tôi cầm lấy bản đồ khu trò chơi, thở hồng hộc. Có chúa mới biết sao nơi này lại rộng đến thế, tôi chỉ đi bộ thôi mà đã đuối sức rồi. Hi Văn lững thững phía sau, vẫn giữ dáng vẻ ông cụ non của anh ấy, trong khi Khải Nam vác theo cả mấy con thú bông bự đến mức tôi chẳng nhìn ra anh ấy ở đâu trong đám lùm xùm ấy cả.

Đám thú này là do Khải Nam thắng trò chơi bắn súng gom về. Nhắc mới nhớ, tôi không ngờ Khải Nam nhà chúng tôi lại thiện xạ như vậy, cả ông chủ quầy bắn súng cũng khó chịu nói từ lúc ông mở tiệm chưa bao giờ phải thua lỗ như vậy cả. Nam nghe thế lại thích chí nhìn tôi cười toe toét. Tôi nhìn anh cười đến ngây cả người. Gì chứ, ngôi sao điện ảnh cũng chỉ có thể đẹp trai cỡ như Khải Nam và Hi Văn nhà tôi thôi nha.

Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, Khải Nam đưa tay đến vuốt vuốt mặt tôi. Nụ cười của anh bỗng trở nên giễu cợt đến lạ.

“Nhìn anh chăm chú vậy? Chưa thấy người đẹp trai bao giờ sao?”.

Tôi khịt mũi, chu mỏ không thèm nhìn anh: “Monmon đẹp trai hơn anh gấp tỉ tỉ lần”.

“Em nói gì, nói lại xem?!”. Khải Nam tỏ vẻ không hài lòng

“Em nói Monmon đẹp trai hơn”.

Tôi cười hề hề, híp mắt nhìn Hi Văn. Có phải tôi nhìn nhầm không mà dường như mặt Hi Văn cũng có một quầng đỏ hồng vậy?

“Em thiên vị, anh tìm một người hỏi xem, nếu người ta nói anh đẹp hơn thì em tính sao?”.

Tôi nhướng mày giả điếc, rồi liền vuốt vuốt bụng nhìn Hi Văn phụng phịu: “Monmon, em đói”.

“Nè, đừng làm bộ, trả lời câu hỏi của anh trước đi”. Khải Nam kéo tôi lại, vẫn chưa chịu thua.

Tôi rưng rưng mắt nhìn anh, tay trỏ vào cái bụng đang sôi ùng ục. Không diễn kịch đâu, tôi thật sự rất đói mà.

Khải Nam có vẻ vẫn chưa hết tức khí, anh cau mày, hất cằm về phía xe thức ăn nhanh bên kia bãi cỏ nói: “Anh đưa em tiền, em tự mà đi mua”.

Tôi cắn môi, làn mi ướt hơi run run phụng phịu: “Đói”.

“Anh xấu trai mà, em đi mà bảo Hi Văn mua”. Nam khoanh tay lại, quay lưng về phía tôi.

Tôi cắn môi. Tên này rõ ràng ngày thường tôi đòi gì anh ấy cũng chiều theo mà, sao hôm nay lại như vậy? Được rồi, nghĩ tôi không có khả năng nhờ Hi Văn sao? Nghĩ thế tôi quay sang Hi Văn, hàng mi ướt lại khẽ run run.

“Đói”.

Ha ha, Hi Văn thở dài, cuối cùng hình như cũng hết chịu nổi nữa. Anh vừa định bước về phía quầy thức ăn thì Khải Nam đã chặn lại.

“Để tôi đi. Cậu biết cô ấy thích ăn gì sao?”. Giọng anh khàn khàn, cũng không thèm nhìn tôi đã vội bước theo đường mòn sang bên kia.

Tôi nhìn theo bóng anh ấy, nở nụ cười.

“Con bé này, là em cố ý phải không?”. Hi Văn gõ nhẹ vào đầu tôi.

“Ứ, em đói thật mà”.

Tôi lại xoa xoa bụng, vẻ đáng thương.

Hai anh trai này nghĩ tôi là ai kia chứ? Tôi là Dĩnh Hân đó nha. Trước đây, có lần ba bắt tôi đi học, tôi cũng chỉ rưng rưng nước mắt thế này, chẳng hờn dỗi, chẳng la hét đập đồ như Dĩnh Ngôn, thế mà hiệu ứng lúc nào cũng vượt hơn hẳn. Thường mỗi lần tôi giở trò, dù tôi có phạm sai lầm nghiêm trọng đến thế nào thì người trước mặt cũng chỉ có thể thở hắt ra, sau đó sẽ dịu dàng xoa đầu tôi. Ba tôi đã thế, Dĩnh Ngôn và Khải Nam cũng thế. Tôi không thích bị xoa đầu lắm, nhưng cử chỉ dịu dàng của họ làm tôi cảm thấy rất thích thú. Trên đời này, làm gì có thứ gì Dĩnh Hân tôi muốn mà không được đâu?

Hi Văn khác với những người kia, anh không xoa đầu tôi, chỉ lặng lẽ đứng nhìn một lúc. Ánh mắt anh khiến tôi chột dạ, bèn giả vờ vuốt bụng ngóng về phía Khải Nam vừa đi như thể mong chờ lắm vậy.

Lúc này có một đoàn xe diễu hành đi ngang qua, chắn phần lớn con đường. Hi Văn kéo tay tôi vào lề, bịt kín lỗ tai để không phải nghe âm thanh ồn ào nhốn nháo trên loa phát thanh vọng ra. Họ tuyên truyền gì đó tôi cũng chẳng rõ, chỉ lơ đãng nhìn theo mấy lá cờ xanh tím phấp phới trên xe.

Ánh mắt lướt từ từ qua dòng người đang đứng bên kia đường, qua khe hở giữa hai chiếc xe nối tiếp nhau, tôi thấy một người thanh niên ở đầu hàng, cũng như những người khác, hai tay anh đưa lên bịt tai lại. Dưới ánh đèn đường vừa lên, tôi thoáng giật mình nhìn đăm đăm vào chiếc đồng hồ lấp lánh trên tay anh.

“Lạc Bân?”.

Chẳng biết tại sao tôi lại thốt ra cái tên đó. Thoắt cái, một tia ánh sáng rất nhanh thoáng qua trong tôi. Tôi không kịp nhớ ra trong đoạn hình ảnh đó có gì, nhưng tôi biết một việc mình nhất định phải làm: đuổi theo người thanh niên đó.

Chẳng hề nói trước, tôi len qua dòng người, chạy vội về phía người thanh niên. Đám đông càng lúc càng lộn xộn. Tôi cũng chẳng còn để ý Hi Văn còn đứng phía sau mình không nữa, chỉ một mực chen lấn tới.

Giữa đám người, cái dáng cao ráo của chàng trai đó vẫn rất nổi bật. Tôi chen mãi, chen mãi, khó khăn lắm mới vượt qua được đoàn người. Lúc nhìn lại, tôi nhận ra mình không còn đứng ở khu trò chơi nữa, bóng dáng người thanh niên cũng biến mất sau một quán bar, cạnh đó là một tiệm cà phê mờ ảo.

Bấy giờ, tôi mới hơi dao động. Trước đây, có lần tôi muốn xin Dĩnh Ngôn dẫn tôi vào bar, nhưng chị ấy một mực bảo rằng nơi đó không tốt thế này thế kia. Nếu lúc này tôi vào đây tìm người đó, Dĩnh Ngôn có phải sẽ cho tôi một trận ra trò không?

Đắn đo mãi một lúc, cuối cùng tôi cũng quyết định. Dĩnh Ngôn giận vài ngày rồi sẽ lại tha thứ, nhưng tôi cảm thấy người con trai này nhất định rất quan trọng đối với mình. Nếu lần này không gặp được anh ta, một số chuyện có khi cả đời này tôi cũng không thể nào biết được.

Có lần tôi đọc được đâu đó rằng trong đời mỗi người luôn có những lúc phải đưa ra quyết định, có thể là sai lầm, nhưng nhất định không được hối hận mà phải dũng cảm bước tiếp. Thế nhưng sau này nhìn lại, tôi chỉ có thể nói, nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi nhất định sẽ không tự ý quyết định mà sẽ chạy đến tìm Khải Nam.

Dĩ nhiên, thời gian không thể quay lại, chuyện đã quyết định thì không thể nào thay đổi được.

Bước vào quán bar, tôi mới nhận ra mình hoàn toàn không thích chỗ này tí nào. Ánh sáng chập chờn hư ảo, tìm người thực tế là chuyện khó hơn lên trời. Đã vậy còn âm thanh nữa chứ. Âm thanh cực kì hắc ám, đập thẳng vào lỗ tai làm tôi cứ chốc chốc lại phải lắc đầu trấn an.

Thấy không có hi vọng gì tìm được người mình cần tìm, cộng thêm mấy gã thanh niên có vẻ mặt du côn ngồi trong góc cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi bất an, tôi quay người, đi như chạy định chuồn ra khỏi đó. Nhưng chỉ mới bước được vài bước đã tông phải một thân hình cao lớn.

Gã thanh niên này ban nãy vừa nhìn chằm chằm tôi đây mà. Gã cao đến tầm một mét chín, hai bắp tay xăm đầy những hình vẽ quái dị. Tôi rùng mình, nhưng cũng không nói gì mà định lách người qua, tự nhiên muốn khóc thét, hi vọng là Hi Văn và Khải Nam ở gần đây một chút. Tôi hứa từ nay sẽ không bao giờ dám tách khỏi họ nữa đâu.

Gã thanh niên lại chắn trước người tôi. Bước chân hắn cực rộng, tôi lách phải lách trái gì cũng không có cơ hội, đành phải trừng mắt nhìn gã. Đừng hỏi vì sao tôi không mở miệng nha. Tôi sợ câu đầu tiên mình sẽ cà lăm mất.

“Cô em. Đi đâu mà vội vậy? Qua tiếp bọn anh một li đi”. Gã cười cười nhìn tôi, giọng bỡn cợt.

Lúc này tôi run như cầy sấy rồi, còn biết nói gì nữa chứ? Nhưng phát huy sở trường không nhìn thấy không lo, không nghe thấy không sợ của mình, tôi rất ngây thơ ngửa tai lên hét.

“Hả? Anh nói gì tôi nghe không rõ”.

“Tôi hỏi cô em đi đâu vội vậy? Qua tiếp tôi một li đi”. Gã rất kiên nhẫn lặp lại.

“Hả, anh nói gì?”. Tôi vẫn một mực vờ như không nghe thấy. Tiếng nhạc ở đây rất ồn, không nghe thấy cũng là chuyện bình thường thôi, tính ra cũng không phải nói xạo vô căn cứ. Trong thời gian dùng dằng hử hả với gã, tôi cũng rất lanh trí thò tay vào giỏ xách sau lưng, lúc sờ trúng điện thoại, vui mừng định bấm số Khải Nam thì gã xăm đầy người nọ đã kéo nguyên cánh tay tôi ra.

“Tính gọi cứu viện sao cô em? Tưởng anh đây là hạng tôm tép à?”.

Tôi trơ mắt nhìn gã giật chiếc điện thoại từ tay tôi, hốc mắt đã đỏ bừng. Lần này bảo đảm là tôi khóc thật. Gã này làm tôi sợ đến hú hồn rồi.

Bất chấp sự phản kháng của tôi, gã rất nhẹ nhàng kéo tay tôi lại chiếc bàn của nhóm người ngồi trong góc. Trong quán bar lúc này ai nấy đều đang làm việc của mình, chẳng ai để ý đến tôi đang bị gã vừa kéo vừa lôi xềnh xệch. Vóc người tôi lại nhỏ xíu, thậm chí chưa tới vai gã. Mỗi lần tôi phản kháng, gã lại mạnh tay xiết chặt tôi hơn. Tôi bị đau, chẳng dám hó hé gì nữa.

Gã bước đến chiếc bàn, nâng một li đã rót đầy ra đưa đến trước mặt tôi, cười hời hợt: “Bé cưng, tiếp bọn anh một li rồi bọn anh cho về”.

Mắt tôi sáng rỡ. Loại rượu vang này tôi rất rành nha. Hồi ấy thỉnh thoảng vẫn vào kho rượu của ba tôi trộm một ít uống. Lúc ấy tôi bị mất ngủ, không biết sao uống rượu lại có cảm giác ngủ rất ngon. Dĩ nhiên bí mật này chỉ có tôi và lão quản gia ở nhà biết thôi.

“Có thật là uống rồi anh sẽ thả tôi ra chứ?”. Tôi cau mày hỏi, đừng nghĩ tôi là con nhóc nha.

Gã xăm mình cười cười: “Ở thị trấn này có ai mà không biết tới anh Tử Kiệt này. Anh nói lời giữ lời. Cô em không phải keo kiệt với anh như vậy chứ? Chỉ một li thôi mà”.

Tôi cầm lấy li rượu từ tay gã, hơi cau mày. Dĩnh Ngôn trước giờ vẫn dặn không được uống đồ của người lạ. Gã trước mặt này dĩ nhiên là người lạ rồi. Nhưng gã nói không uống hết sẽ không cho tôi về. Thôi được rồi, uống một tí chắc Dĩnh Ngôn cũng chẳng biết đâu nhỉ?

Tôi vừa uống vừa băn khoăn, không hề nhận ra ánh mắt đắc ý kia. Lúc uống hết, tôi đặt li xuống bàn, nhìn gã lắp bắp: “Bây giờ anh cho tôi về được rồi chứ?”.

Tử Kiệt cười thâm hiểm: “Em ngồi chơi tí đi rồi hãy về. Không chừng vài phút nữa em lại nhảy vào lòng anh đòi anh thỏa mãn em đó chứ”.

Gã này đang nói cái gì vậy? Chưa kịp suy nghĩ xong gã đã kéo tôi vào lòng, tôi bực mình, không nghĩ ngợi há mồm cắn mạnh vào tay gã. Dám lừa tôi sao?

Tử Kiệt hét lên một tiếng, đẩy tôi ra. Gã tức khí nhìn dấu răng trên cánh tay thấy cả máu, định giơ tay lên đánh tôi thì một cánh tay khác đã chặn gã lại.

“Anh Tử Kiệt, lâu rồi không gặp”.

Là Hi Văn. Tôi muốn thét lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể chạy đến nấp sau lưng anh. Hi Văn quẳng cho tôi cái nhìn đầy trách mắng. Tôi kệ, sống chết bám riết lấy áo anh. Có anh ấy ở đây là tôi an toàn rồi.

“Hi Văn. Lâu rồi không gặp”. Tử Kiệt nheo mắt, vẻ khó hiểu.

“Cô bé này là bạn gái tôi. Nếu cô ấy có gì đắc tội, mong anh Kiệt bỏ qua cho”. Hi Văn cười đầy tự tin.

Lúc này đã có người bảo vệ, tôi thò đầu ra khỏi người anh, sống chết lè lưỡi trêu chọc gã cao lớn trước mặt.

Ha ha, Hi Văn nhà tôi chính là nhân vật tay không đánh sáu người trong truyền thuyết đó. Lần trước Dĩnh Ngôn còn kể một mình anh ấy chọi lại với cả tá người kia. Thách gã kia dám động tới tôi.

Quả nhiên gã nói: “Ậy, cậu nói vậy là khách khí với tôi rồi. Đã là bạn gái cậu, sao tôi dám động đến chứ”. Tử Kiệt phẩy tay. “Bỏ đi, bỏ đi”.

“Không biết bạn gái tôi đã làm gì đắc tội cậu. Để tỏ thành ý, tôi uống một li rượu phạt vậy”. –Hi Văn cũng cười, giọng nói không nặng không nhẹ.

Anh bước đến bàn đổ rượu trong chai vào chiếc li rỗng, sau đó nâng lên uống cạn. Vẻ mặt tên Tử Kiệt có vẻ hơi ngây ngốc một tí, nhưng khí phách của Hi Văn khiến gã không thể làm gì khác được. Lúc Hi Văn kéo tôi ra xe, tôi còn cố xoay người lại trêu gã. Ấy thế mà gã chẳng tỏ vẻ tức giận tẹo nào, ánh mắt chỉ u uất một mảnh lạnh băng.

Ra đến bên ngoài, Hi Văn kéo tay tôi đang vịn chặt vạt áo anh ấy ra, trừng mắt nhìn tôi. Biết lỗi nên tôi chỉ thu lu cúi đầu chịu tội.

Giọng anh vọng từ trên cao xuống, thoang thoảng mùi rượu: “Suýt chút đã xảy ra chuyện rồi em biết không hả?”.

“Sau này em không dám nữa”. Tôi cúi đầu, ấm ức nói.

Hi Văn lẳng lặng nhìn tôi một lúc, song cũng không nói gì. Một lát sau, anh đưa tay tháo bớt vài cúc áo, vội bước đi theo hướng ngược lại. Tôi dĩ nhiên hiểu ý vội bước theo sau anh. Hi Văn có gì đó cực kì không ổn nha. Gương mặt đỏ bừng, đổ mồ hôi hột. Tôi liếc mắt nhìn mảng lưng anh đã ẩm ướt, bất giác tự sờ lại mặt mình. Không lẽ thời tiết đột ngột trở nóng sao?

“Anh không sao chứ?”. Tôi túm áo anh lại, sờ sờ trán anh. “Sao lại nóng như vậy? Không lẽ mới uống một tí đã say rồi?”.

Hi Văn cau mày nhìn tôi. Đúng là anh say thật rồi, nếu không sao hơi thở lại nóng như vậy chứ. Anh cứ cúi xuống như vậy khiến tôi cũng phát nóng theo. Tôi ngơ ngẩn lấy tay sờ trán mình rồi lại sờ trán anh. Chẳng lẽ bệnh sốt ở thị trấn này lây lan nhanh như vậy sao?

Gương mặt Hi Văn thoáng chốc cừng đờ khi cánh tay tôi chạm vào người anh, mắt anh như thấy cả tơ máu. Tôi hít hơi mạnh, cảm thấy một luồng nhiệt đang dần dần bốc lên trong cơ thể. Cảm giác này thật sự rất kì lạ.

“Monmon, đột nhiên em cảm thấy khó chịu quá”. Tôi nói. “Anh…”.

Tôi không nói được hết câu, bởi Hi Văn đã giữ chặt lấy gương mặt tôi. Trước khi tôi kịp hoàn hồn, hơi thở ấm áp của anh đã đặt lên môi tôi.

A, anh thế mà lại hôn tôi. Không phải anh cũng đang muốn kiểm nghiệm xem mình có thật sự thích tôi hay không đấy chứ? Không được nha, anh là anh rể của tôi cơ mà.

Tuy tôi đã từng hôn Khải Nam, thế nhưng cách chạm môi của Nam rất nhẹ nhàng uyển chuyển, không giống như Văn lúc này, hoàn toàn không cho tôi chút hơi sức nào để thở cả.

Tôi cố dùng hết sức đẩy Văn ra, song anh cứ như con thú cuồng dã, cánh tay chỉ dùng chút lực đã ấn chặt tôi vào thân cây gần đó, một tay giữ lấy sau gáy tôi, tay còn lại bắt đầu lần tìm sau vạt áo.

Lúc bàn tay ấm nóng của anh chạm vào ngực, tôi run rẩy kêu lên. Một vật gì đó mềm mềm nhân lúc ấy đột nhiên lại xâm chiếm, càn rỡ nuốt lấy hương vị trong miệng tôi như thể thưởng thức một que kem ngọt ngào.

Bắt đầu từ giây phút đó, mọi giác quan trong tôi như bùng nổ. Hi Văn dường như đã đi đến cực hạn cuối cùng, hai tay siết chặt lấy cơ thể tôi không còn một chỗ hở. Môi anh ấm nóng, lại có chút hương cay cay của rượu. Nụ hôn khiến tôi tê dại, đầu óc hoàn toàn không nghĩ đến gì nữa.

Luồng nhiệt lúc nãy lại đột nhiên dâng lên, cả người tôi xuội lơ tựa vào thân thể anh, dường như chỉ có như vậy mới khiến tôi bớt khó chịu hơn. Tôi cũng chẳng còn tí thần trí nhìn xem anh thế nào, chỉ mặc anh tự ý làm càn.

Tôi gần như muốn khóc. Dần dần, dường như môi chạm môi nóng bỏng cũng không giúp tôi hết cảm giác nóng khô trong người. Cơ thể tôi bất giác giãy giụa, cánh tay siết chặt lấy vạt áo Hi Văn khiến hàng cúc trên cùng rớt ra, rơi vãi xuống đất. Trong khi tôi vẫn không thể khống chế được mình, Hi Văn bỗng nhiên nâng cằm tôi lên, để đôi mắt tôi chạm vào mắt anh.

Không hề cắn rứt, không hề mâu thuẫn. Mặc kệ tiếng nói bên trong kêu gào nói không thể, tôi vẫn buông xuôi tất cả, cánh tay choàng qua cổ anh, xiết chặt.

Ánh trăng vàng vọt trồi lên đỉnh đầu, đắp lên người tôi và anh một màu nhàn nhạt. Bao nhiêu tình cảm bị kìm nén cứ như suối nguồn tan chảy. Trong thế giới của tôi lúc này, từng mảnh, từng mảnh đều là anh.



Tôi nằm trên một chiếc ghế rộng bằng cả cái giường nhỏ, không ngừng vặn vẹo, thần trí chập chờn hư ảo. Cứ như đang ở trên một chiếc thuyền giữa biển, sóng dội vào mạn thuyền, không ngừng lắc lư, có lúc tôi tưởng như chỉ cần giơ tay ra sẽ chạm đến tận mây, có lúc lại vùi mình xuống mặt nước. Tôi sợ hãi ôm lấy cây cột gỗ bên cạnh, dùng mọi sức lực có thể trèo lên nó, như thể chỉ cần tôi buông tay, tôi sẽ bị kéo xuống chín tầng địa ngục vậy.

Cảm giác dễ chịu không nói nên lời cứ từng chút một đánh ập tới. Rồi bỗng nhiên bầu trời quang đãng như pháo hoa nở rộ sau cơn mưa, tất cả giác quan của tôi lặng chìm dần xuống tận đáy.

Trong cơn mê muội, tôi cảm thấy cảnh tượng này có gì đó quen thuộc. Dường như tôi đang đi trong một hành lang tối, cuối hành lang đó là chiếc lồng sắt, nơi có một cô gái bị trói vật vã nằm dưới đất, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó. Cánh tay cô nắm chặt lồng sắt, thần trí rã rời. Cửa lồng mở, một thanh niên bước vào. Gương mặt hắn thấp thoáng dưới ánh đèn. Hắn liếc mắt nhìn cô gái, đoạn tiến đến mở dây xích ra. Sau đó rất thư thái bắc một chiếc ghế gồi vắt chân lên đó.

“Không phải bao nhiêu chuyện cô làm đều chờ mong có ngày này sao? Được, bây giờ tôi thả cô, đi đâu tôi cũng không cản. Nhưng nếu trong vòng một tiếng nữa mà cô vẫn không thể đi, vậy thì đừng bao giờ đòi trốn nữa”.

Cô gái ngẩng đầu, mái tóc lòa xòa che kín gương mặt khiến không ai có thể nhận rõ nét mặt cô. Trái với dự đoán của gã thanh niên. Cô chỉ cười gằn.

Gương mặt gã thanh niên quay lại nhìn ra cửa, bất chợt biến sắc.

Là hắn?

Tôi dường như tỉnh khỏi cơn mê, mồ hôi nhỏ xuống thành giọt. Những hình ảnh trong mộng vẫn khiến tôi bất giác run lẩy bẩy.

Lạc Bân? Có thể là anh ấy sao?

Tôi ôm lấy đầu, tâm trí chưa kịp tỉnh đã nhận ra một luồng hơi ấm áp đang thổi vào gáy vào tai mình. Tôi giơ tay, định đẩy người nọ ra nhưng cả hai tay đều bị giữ chặt, trước mắt là gương mặt không còn chút thần trí nào của Hi Văn.

Cảnh tượng này như dòng thác đổ ào ạt kéo tôi trở về hiện tại.

Tôi và Hi Văn… trên giường.

Tôi vùng vẫy, nhưng không cách nào thoát ra được sự kìm kẹp của anh. Môi anh dịu dàng mà áp bức lướt qua người tôi, đi đến đâu lại khiến tôi nín thở đến đó.

Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng vừa rồi tôi… rõ ràng.

Giống như tiếng sét đánh, tôi không tin nổi, nhìn vào người con trai trước mắt mình, lại không ngừng tự bảo mình phải nhớ lại. Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đi vào quán bar, sau đó uống một li rượu của gã giang hồ trong đó. Hi Văn cũng uống, rồi sau đó, sau đó…

Thế giới trong tôi như vỡ òa ra. Tôi hét lên, cố gắng đẩy Hi Văn ra, nhưng anh mặc. Hai tay anh đè chặt tay tôi, ghì xuống giường, gương mặt mê man chậm rãi hôn lên vùng ngực đã sớm trống trải. Tôi rùng mình, cảm giác run rẩy như lan truyền đến từng tế bào trong cơ thể. Ánh mắt anh mơ hồ một tầng sương mộng mị. Biết không thể vờ làm nũng được vào lúc này, tôi vận dụng chút hơi sức cuối cùng, gọi tên Dĩnh Ngôn.

“Đừng… Dĩnh Ngôn...”.

“Dĩnh Ngôn?”. Hi Văn như nhận ra điều gì đó, động tác anh nhẹ nhàng hẳn nhưng vẫn không dừng lại. Anh lại hôn một đường từ ngực lên cổ tôi. Lúc hơi ấm phập phồng đến mang tai, anh thì thào: “Dĩnh Ngôn, anh yêu em”.

Nước mắt tôi không biết vì sao lại chảy như mưa. Không thể phản kháng, tôi nắm chặt tấm chăn bên dưới, cơ thể rung động kịch liệt.

Hình như bên ngoài lác đác tiếng mưa rơi.

Trêu ngươi như vậy, cả ông trời cũng cười cợt tôi sao?

Dần dà, dưới sự dụ dỗ của anh và luồng nhiệt nóng quỷ quái đang giằng co trong người, toàn thân tôi run rẩy, máu trong cơ thể dường như đều tụ lại một nơi. Tôi nghiêng đầu, nhắm chặt mắt lại, để mặc anh tùy ý làm càn trên người.

Cứ như vậy, dùng dằng dây dưa. Là thiên đàng hay địa ngục, tôi cũng chẳng rõ nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv