“Được.” Ôn Nhiễm gật đầu.
Cô không hỏi đi đâu, đương nhiên không sợ Tạ Vân Lễ sẽ bán người ngốc nghếch như cô.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn nhiều lắm, khoảng cách tương đối xa, lái xe qua đó cộng thêm kẹt xe, phải mất tầm bốn mươi phút.
May thay, bây giờ cô cũng phần nào thích nghi việc ngồi xe anh rồi.
Khi họ đến nơi, mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, các cặp đôi nắm tay sóng vai dạo khắp phố phường, hai bên đường treo đầy đèn con thỏ xinh đẹp tinh xảo.
Tạ Vân Lễ bao nguyên một nhà hàng buffet xoay tròn nằm trên một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Vừa ra khỏi thang máy, Ôn Nhiễm đã choáng ngợp trước cách bài trí xung quanh.
Nhưng toàn bộ nhà hàng vắng vẻ, cô chỉ thấy hai nhân viên phục vụ đang bận rộn.
“Cũng chỉ có… hai chúng ta thôi sao?”
“Ừm.”
Dù hiếm ra ngoài thế nào thì cô vẫn biết, Tạ Vân Lễ đã bao cả nhà hàng.
“Vậy… có phải, tốn kém quá rồi không?” Nhìn đồ ăn ngon trải dài hai bên, Ôn Nhiễm lúng túng hỏi: “Chúng ta… cũng không ăn nổi, nhiều như thế mà?”
“Nên khẩu phần ăn rất ít.” Tạ Vân Lễ dẫn cô tìm chỗ ngồi xuống: “Hôm nay là dịp đặc biệt, tốn kém một chút thì tốn kém một chút thôi, không sao.”
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi.
Lần đầu tiên cô đến nơi thế này, vì nhà hàng nằm trên tầng cao, ban nãy Tạ Vân Lễ còn hỏi liệu cô có sợ không.
Thật ra cô hơi sợ độ cao, nhưng chỉ cần không nhìn xuống dưới lâu, cô vẫn sẽ ổn. Trái lại, nơi này vắng vẻ quá mức còn khiến cô hoảng loạn hơn.
Song, cô nghĩ Tạ Vân Lễ nói đúng.
Dẫu sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt.
Là ngày lễ đầu tiên cô và Tạ Vân Lễ trải qua cùng nhau.
Còn là ngày lễ Tình nhân.
Ôn Nhiễm quan sát xung quanh, vì lần này họ đến nhà hàng buffet, đồ ăn được bày trên bàn dài ở hai bên, đa dạng món ăn đồ uống tráng miệng, được cung cấp cho họ tự do lựa chọn, nên cũng không cần nhân viên bên cạnh.
Chưa kể, vì họ chỉ có hai người, thế nên tuy phong phú đồ ăn nhưng khẩu phần mỗi món rất ít, dù còn thừa cũng không thừa bao nhiêu.
Cứ như vậy, Ôn Nhiễm có thể thoải mái chọn đồ ăn cô thích, không cần lo sẽ có người ở bên cạnh nhìn nữa.
Tạ Vân Lễ không gắp đồ ăn vào dĩa mình nhiều lắm, nhưng trước mặt Ôn Nhiễm, anh lại bày đầy đủ món ăn, mỗi món một phần nhỏ, cô ăn hai ba miếng là hết.
Qua một lát, Ôn Nhiễm phát hiện anh không hề cầm đũa: “Vì sao anh, không ăn?”
Tạ Vân Lễ còn chưa trả lời, Ôn Nhiễm đã đứng dậy: “Anh thích, ăn gì? Để em, lấy cho anh.”
Tạ Vân Lễ nhìn vẻ mặt kích động của cô: “Vậy lấy giúp anh ít trái cây nhé.”
Ôn Nhiễm lập tức xoay người đến quầy trái cây. Vì sợ làm bẩn váy mới, nên lúc lấy thức ăn cô luôn cẩn thận, cúi nhẹ người, nghiêm túc bỏ từng miếng trái cây vào dĩa, còn sắp xếp thứ tự hồi lâu.
Bất luận ngắm nhìn thế nào, khi diện chiếc váy này, cô cũng giống hệt một nàng Công chúa nhỏ xinh đẹp quý phái.
Nếu thật sự có người thấy cô không tốt hoặc khác thường, vậy chắc chắn người đó có vấn đề. Dù sao, so với người “bình thường” cứ nghĩ mình thông minh, chỉ biết chế giễu người khác, một cô gái tốt bụng trong sáng cũng tốt hơn nhiều.
Giữa chừng Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tạ Vân Lễ, như muốn xác nhận anh vẫn còn ở đấy.
Cô thấy anh chống cằm, ngồi thảnh thơi nhìn cô, trong mắt thấp thoáng niềm vui.
Chẳng rõ cớ sao, vào giờ phút này, ánh mắt anh lại khiến Ôn Nhiễm có phần thẹn thùng.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã nhận ra Tạ Vân Lễ luôn nhìn cô. Hơn nữa, chỉ cần hai người ở bên nhau, anh vẫn luôn lẳng lặng chăm chú dõi theo cô.
Dù không nhìn anh, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh.
Bởi lẽ, trong mắt anh tựa như dấy lên một ngọn lửa, khiến gương mặt cô vô thức nóng bừng…
Khi lấy trái cây về, Ôn Nhiễm mới phát hiện điện thoại của anh cứ lóe lên, hình như có người đang gọi cho anh.
Nhưng Tạ Vân Lễ không kiểm tra điện thoại ngay, ăn mấy miếng trái cây mà cô lấy xong, anh mới chậm rãi mở điện thoại ra xem.
“Có… việc gì gấp à anh?” Ôn Nhiễm hỏi.
“Không có gì, anh ra ngoài gọi điện thoại, em ở đây chờ anh một lát.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”
Tạ Vân Lễ nhận cuộc gọi, chỉ chưa đầy một phút, anh cũng không đi xa, ngoảnh đầu đã có thể thấy cô.
Song, khi anh vội vàng nói chuyện điện thoại xong rồi quay về, cô không còn ở chỗ ngồi ban đầu nữa.
Tạ Vân Lễ sửng sốt, nhanh chóng bước đến, kết quả phát hiện Ôn Nhiễm đang đứng ở khu đồ uống cách đó không xa.
Thì ra cô đã bị hấp dẫn bởi mấy món đồ uống xanh xanh đỏ đỏ kia, còn cầm lấy hai ly uống mấy ngụm.
Tạ Vân Lễ thở phào nhẹ nhõm.
Dù cô chỉ biến mất khỏi tầm mắt mấy giây thôi, thần kinh của anh cũng trở nên căng thẳng hết mức.
Lúc quay về, Ôn Nhiễm còn cười với anh.
Một lát sau, Tạ Vân Lễ đã nhận ra điểm bất thường.
Cô bắt đầu đỏ mặt, không phải ửng đỏ vì thẹn thùng hay hồi hộp, mà là màu đỏ bất thường.
Tạ Vân Lễ nhíu mày: “Nhiễm Nhiễm, em vừa uống gì vậy?”
“Hửm?” Hai tay chống cằm, Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát rồi cười hì hì: “Uống… nước trái cây, ngọt lắm.”
Tạ Vân Lễ đứng dậy, cầm “nước trái cây” cô mới uống nếm thử một ngụm.
Quả nhiên là rượu Rum.
Tuy về vị sẽ không nếm được vị cồn, nhưng trong rượu vẫn có một lượng nhỏ. Đối với kiểu người chưa từng uống rượu như Ôn Nhiễm, tất nhiên sẽ không biết.
Sắc mặt Tạ Vân Lễ thay đổi, anh cầm điện thoại gọi cho dì Chúc.
“Dì Chúc, Nhiễm Nhiễm có dị ứng với rượu không? Em ấy vừa uống khoảng nửa ly rượu Rum.”
“Hả, uống rượu ư?” Dì Chúc hơi lo: “Có dị ứng không tôi cũng không biết, vì từ trước đến giờ con bé chưa từng uống rượu, một giọt cũng không. Nhưng cậu tạm thời đừng hoảng, chắc con bé không phải kiểu dễ dị ứng đâu. Cậu quan sát trước một lát, nếu xảy ra triệu chứng lạ thường, cậu cứ nhanh chóng đưa con bé đến bệnh viện.”
Ôn Nhiễm nghe thấy lời anh nói, lập tức lắc đầu: “Không dị ứng, không dị ứng, đừng sợ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ cúp điện thoại, nhíu mày nhìn gương mặt còn đỏ hơn vừa rồi của cô: “Sao em biết mình không dị ứng?”
“Vì, trước đây em, trước đây em từng lén, uống… rượu vang của mẹ.” Ôn Nhiễm cười tủm tỉm: “Em uống xong, thì ngủ mất, ngủ xong dậy, thì ăn cơm. Không ai biết, em từng uống trộm, nên không dị ứng, đừng sợ.”
Thấy quả thực cô không khó chịu gì, chỉ cười tít mắt mãi, nom vui vẻ lắm, rốt cuộc Tạ Vân Lễ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh thoáng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vươn tay về phía Ôn Nhiễm: “Đi thôi.”
Ôn Nhiễm không hề nghĩ ngợi gì, cứ đặt tay vào tay anh. Có lẽ vì chóng mặt nhẹ, cô không chú ý đến sức lực, lúc đưa tay cho anh đã vang lên một tiếng bộp, trên miệng còn nói: “Đi thôi!”
Tạ Vân Lễ buồn cười: “Không hỏi anh đi đâu à? Không sợ anh bán em sao?”
Ôn Nhiễm nói: “Ai mà thèm mua em… từ tay anh chứ? Em đâu có, chỗ nào đáng giá.”
“Em nói sai rồi.” Một tay cầm tay cô, một tay đỡ cô dậy, Tạ Vân Lễ nghiêm túc trịnh trọng bảo: “Em là báu vật vô giá, đáng giá hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.”
“Nên chúng ta sẽ đi đâu vậy?” Ôn Nhiễm mù mờ theo sau bước chân anh: “Thật, thật sự muốn, bán em à?”
Bán em?
Mặc dù biết cô lơ mơ nói lung tung, Tạ Vân Lễ vẫn vừa buồn cười vừa có phần tức giận.
Chỉ hai từ “bán em” thôi, nếu không phải do cô nói, chỉ sợ anh đã sớm nổi giận.
Khoan nói đến việc anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Dù trên đời thật sự xuất hiện tên ngu dám nói mấy lời như muốn mua cô từ tay Tạ Vân Lễ, hậu quả cũng sẽ lập tức bị anh đánh thành đầu heo.
Tạ Vân Lễ cũng không dẫn cô đi xa mà chỉ xuống tầng dưới, băng qua một quán bar tạm ngừng kinh doanh, tới quảng trường nhỏ bên ngoài.
Vừa vào vườn hoa lấp lánh ánh đèn như trời sao, Ôn Nhiễm đã hoàn toàn choáng ngợp.
Ngẩng đầu là có thể ngắm bầu trời giăng đầy vì tinh tú, toàn bộ khu vực được trang trí như một mảnh vườn ánh sao huyền ảo, khắp nơi vang lên từng bản nhạc piano du dương.
Tầng này vốn dĩ là một vườn hoa trên cao ngoài quán bar, mỗi khi đến dịp lễ, nơi đây sẽ trở thành địa điểm chụp hình check-in.
Nhưng tối nay Tạ Vân Lễ đã thuê chỗ này, nên ngoại trừ hai người họ và một vài nhân viên, sẽ không có người ngoài.
Đêm nay, tại đây, anh muốn thực hiện một chuyện hết sức quan trọng.
Anh để Ôn Nhiễm cảm nhận khung cảnh xung quanh trước tiên, để cô vui vẻ tận hưởng một lát.
Ôn Nhiễm chưa bao giờ đứng ở nơi cao thế này nhìn bầu trời đêm, thật sự tuyệt đẹp, khiến cô không nhịn được mà xoay một vòng.
Nhưng cô vẫn hơi váng đầu, chưa đi được mấy bước thì suýt té ngã, may sao Tạ Vân Lễ đã nhanh tay đỡ cô.
“Cẩn thận.” Tạ Vân Lễ không dám cách xa cô quá.
“Ở đây, đẹp quá, cao quá.”
Tạ Vân Lễ hỏi cô: “Đúng là cao lắm, sợ không em?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Chỉ cần, không nhìn xuống thì sẽ không sợ.”
Giờ phút này, từ gò má, cổ lẫn tai cô đều ửng hồng, nhưng dù sao cô cũng uống không nhiều nên vẫn tỉnh táo.
Cô cũng nhận ra, Tạ Vân Lễ đã dốc lòng chuẩn bị cho hôm nay thế nào, quả thực hết sức dốc lòng.
Vì tất cả các việc này, cô chưa bao giờ ngờ, một ai đó sẽ thật sự dành nhiều thời gian, công sức và tiền bạc như vậy để làm cho cô.
Cô dang hai tay, hít sâu một hơi, cảm thấy giờ khắc này mình hạnh phúc quá đỗi.
Nhưng cô không biết nên nói gì với Tạ Vân Lễ, lời cảm ơn sao?
Một câu cảm ơn, so với biết bao việc anh làm cho cô, dường như vẫn chưa đủ.
Nhưng giờ đây, Ôn Nhiễm nào hay, Tạ Vân Lễ sẽ không chỉ làm mỗi việc này.
Khi sắp đến giờ, Tạ Vân Lễ lặng lẽ tới phía sau cô.
“Nhiễm Nhiễm.” Tạ Vân Lễ cúi xuống, gần như bao bọc khắp người cô trong ngực mình: “Từ giờ trở đi, em cứ đứng yên lắng nghe anh nói nhé.”
Vốn dĩ định xoay người nhìn anh, Ôn Nhiễm lập tức bất động.
“Hoa hồng hôm nay anh mua cho em, em thích không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Thích ạ.”
“Thật ra, vẫn còn một loài hoa khác anh muốn tặng em.” Tạ Vân Lễ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt trên vai cô, ôm cô vào lòng: “Dạo trước, anh cứ đau đáu mãi về một vấn đề, mình phải làm gì mới có thể khiến em vui vẻ đây. Em biết không? Trong mắt anh, thật ra tới tận bây giờ đây vẫn là một câu hỏi khó, đặc biệt… vào thời điểm anh vừa quen biết em, để khiến em vui vẻ là một việc nan giải đối với anh.”
Ôn Nhiễm bất ngờ.
Cô muốn nói với anh, thật ra tất cả mọi việc anh làm luôn khiến cô vui lắm.
Nhưng cô còn chưa lên tiếng, Tạ Vân Lễ đã bỗng dưng trầm giọng thở dài: “Em không biết, anh muốn thấy em vui vẻ thế này đến mức nào đâu. Vì vậy, dù mất bao nhiêu thời gian, cần nỗ lực bao nhiêu, tất cả đều hoàn toàn đáng giá với anh.”
Ôn Nhiễm không thấy gương mặt và ánh mắt anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ trên người anh.
Nhiệt độ nóng hổi mãnh liệt ấy, không ngừng truyền từ người anh sang cô, sưởi ấm toàn thân cô.
“Nhiễm Nhiễm, em nhìn xem, đứng ở đây có phải thấy thế gian này rộng lớn bao la lắm không?”
Tại vườn treo nằm trên tầng cao, vừa thoáng nhìn đã có thể bao quát phần lớn thành phố như đang chìm trong màn đêm xen lẫn vô số ánh đèn.
Quả thực, ở góc nhìn này, thế giới đã trở nên to lớn hơn, phức tạp hơn.
Do đó, trong lòng cô, chắc hẳn thế gian khổng lồ đến mức đáng sợ.
Song, vào giờ phút này, cô không hề cảm thấy hoảng loạn.
“Nhưng cũng rất đẹp, đúng không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”
“Anh hy vọng trong mắt em, thế giới này có thể trở nên tươi đẹp hơn.” Tạ Vân Lễ cúi đầu, thủ thỉ bên tai cô: “Chí ít khi ở bên anh, anh hy vọng em sẽ không còn e ngại nữa. Bởi lẽ, anh sẽ mãi mãi đứng sau lưng em…”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu.
Tạ Vân Lễ đang áp sát người vào lưng cô, nên cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh, mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần kiên định.
Trong thoáng chốc, dường như cô đã nảy sinh một linh cảm kỳ lạ.
Rồi cô thấy Tạ Vân Lễ chợt đưa tay lên, thấp giọng đọc…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nghe được, anh đang đếm số.
“... Ba, hai, một.”
Đếm hết số cuối cùng, Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng che tai cô.
Ngay theo sau, pháo hoa rực rỡ nở rộ đầy trời.
Màn pháo hoa hoành tráng gần như thâu trọn vòm trời đêm trước mặt cô, muôn vàn bông hoa rạng ngời đa sắc liên tiếp bừng sáng giữa không trung. Khung cảnh tuyệt vời đầy kiêu hãnh ấy, dường như hóa bầu trời đêm tĩnh lặng thành một sân khấu kỳ công lộng lẫy, còn pháo hoa đẹp đẽ chính là điệu nhảy tự do duyên dáng nhất dành riêng cho hai người.
Cô hoàn toàn không tài nào suy nghĩ được nữa.
Nếu nói cuộc đời con người được hình thành từ hằng hà sa số khoảnh khắc vui vẻ, buồn bã hay kỳ diệu, vậy giây phút này đây, chắc chắn nằm trong số những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời cô.
Đôi mắt cô đang rạng rỡ xán lạn, rồi từ từ ngân ngấn lệ, nước mắt chậm rãi lăn dài trên má.
Bố, mẹ… liệu hai người có đang chứng kiến không?
Pháo hoa nở rộ trên trời vào giờ phút này, cảnh đẹp ngần ấy, bố mẹ cũng đang chứng kiến giống con đúng không?
Đang đắm chìm trong màn pháo hoa rợp trời, cô bất chợt cảm nhận được Tạ Vân Lễ sau lưng nhẹ nhàng tách khỏi cô.
Cô vội vàng xoay người tìm anh, phát hiện thật ra anh vẫn đứng phía sau cô, anh chỉ cách ra hai bước thôi, anh luôn ở đây, chẳng hề rời xa.
Trong mắt anh ánh lên nét cười, nhưng rồi cũng như đang thấp thoáng nỗi niềm không rõ khác.
“... Tạ Vân Lễ?” Ôn Nhiễm không khỏi gọi tên anh.
“Anh đây.”
Anh chỉ cách hai bước chân thôi mà Ôn Nhiễm đã không quen rồi.
Cô nhìn Tạ Vân Lễ, đột nhiên cảm thấy, dưới ngàn tia sáng chiếu rọi của pháo hoa chiếm trọn trời sao, trông gương mặt anh quá đỗi hấp dẫn, khiến cô nhất thời ngắm đến si mê.
Và chẳng hay từ lúc nào, Tạ Vân Lễ đã cầm một vật trên tay.
“Nhiễm Nhiễm ơi.”
“Vâng?” Ôn Nhiễm vô thức đáp một tiếng.
“Em từng kể, lần đầu tiên em gặp anh, anh đã cầu hôn em, đúng không?”
Cô gật đầu: “Dạ, trong trí nhớ của em, đúng là thế.”
Tạ Vân Lễ cụp mắt, cười khẽ: “Bây giờ ngẫm lại, ắt hẳn em vẫn thấy vừa đột ngột vừa phi lý nhỉ?”
Anh ngẩng đầu.
Trước ánh mắt khó hiểu của cô, anh bỗng quỳ một gối xuống.
Ôn Nhiễm giật mình, không biết nên lùi về sau một bước, hay tiến lên nói anh hãy đứng dậy.
Anh duy trì tư thế quỳ một chân, sống lưng thẳng tắp.
Giống hệt một kỵ sĩ nho nhã lịch sự, đôi mắt anh chất chứa bao niềm hạnh phúc dịu dàng, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
“Thế nên, bây giờ khi em đã quen với anh rồi, anh muốn ngỏ lời một lần nữa.” Anh giơ một tay lên, trong tay chợt xuất hiện một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, tựa muôn vàn vì tinh tú trải dài cả một vùng trời đêm.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Ôn Nhiễm, anh nhấn mạnh từng từ: “Ôn Nhiễm, em có bằng lòng lấy anh, để anh săn sóc em không?”
…
Đến bây giờ cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc dì Chúc dẫn cô ra phòng khách gặp Tạ Vân Lễ, cô vừa bất an vừa sợ sệt. Vì bấy giờ, lâu lắm rồi cô không gặp người lạ nào, cũng vì mẹ đã qua đời nên cô càng thêm tách biệt tuyệt vọng với thế giới này.
Còn Tạ Vân Lễ đột ngột xuất hiện trước mặt cô cũng xa lạ chẳng kém.
Cô nhớ rõ, câu đầu tiên anh nói với cô là: “Ôn Nhiễm, chào em, tôi tên Tạ Vân Lễ.”
Cô không hề biết anh, cũng chưa từng nghe dì Chúc hoặc mẹ nhắc tới anh, nhưng dì Chúc bảo, có lẽ Tạ Vân Lễ là người mẹ cô nhờ cậy. Chẳng qua, hình như dì Chúc cũng chỉ suy đoán thôi, vì dì kể, bố cô nói người này có thể tin tưởng được, đôi bên có thể gặp nhau.
Do đó, dì Chúc mới đưa cô đến gặp anh.
Nghe người nọ nói chuyện, cô chỉ căng thẳng cứng đờ người, không đáp được câu nào, cũng không thể ngước mắt nhìn anh, cô đành đứng tần ngần nhìn đăm đăm vào ống quần và giày của anh.
Hôm ấy, chắc anh đã mặc âu phục đen rất nghiêm trang, giày cũng màu đen, mang đến cảm giác chỉn chu tươm tất.
Giống giọng anh, khiến cô cảm thấy chín chắn dứt khoát.
Song, cô vẫn không thể mở lời với anh, cô cứ bứt rứt bất an đứng cạnh dì Chúc, căng thẳng nắm cánh tay dì.
Khi ấy Tạ Vân Lễ cũng nhận ra cô sợ hãi, anh bèn ngừng nói, giọng điệu chậm hơn: “Em không cần sợ, tôi chỉ muốn tới ghé thăm em thôi. Dạo trước tôi… đã nghe kể về vài việc của em, bây giờ em khỏe hơn phần nào chưa?”
Ôn Nhiễm nắm chặt áo dì Chúc, cắn môi mình.
Cô nghe thấy dì Chúc ôn hòa nói với anh về tình hình của cô, Tạ Vân Lễ nghe xong cũng im lặng, rồi anh bảo hôm nay chỉ muốn để cô gặp mình.
Sau khi nói lời này, hình như anh nhìn cô thêm một lúc, tiếp đó xoay người rời khỏi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, những tưởng anh thật sự phải đi rồi.
Nhưng khi anh tới cửa, cô chợt thấy anh dừng bước xoay người lại.
“Tôi biết, có thể mấy lời này rất phi lý với em, nhưng…”
Cô thấy anh chậm rãi tiến đến trước mặt cô, rồi dừng ở nơi cách cô hai ba bước, sau đó anh nho nhã lễ độ cúi người.
Hỏi cô một câu: “Ôn Nhiễm, liệu em bằng lòng để tôi chăm sóc em không?”
- Bấy giờ cô đã trả lời thế nào?
Từng giọt lệ trực trào, tầm mắt cô mờ nhòe, rốt cuộc cô cũng nhớ ra rồi. Bấy giờ cô giống kẻ ngốc, chỉ hoảng loạn lắc đầu, ngay sau đó không biết nghĩ gì, cô lại ngây ngô gật đầu.
Có lẽ, ngay lúc ấy cô cũng không biết mình nên làm gì, nên đồng ý hay nên từ chối, nên cự tuyệt thế nào, hoặc nói vì sao phải chấp nhận?
Cô không biết, hoàn toàn không biết gì về các vấn đề này, vì khi đấy tâm trí cô đã mất hết khả năng suy ngẫm.
Có lẽ, chỉ trong nháy mắt ấy thôi, cô đã hoảng hốt, vô thức, hoặc có lẽ gật đầu theo một trực giác nào đó.
Còn hiện giờ, cô cắn môi, tiến một bước đến trước mặt anh, đặt tay mình vào tay anh.
Cuối cùng, cô nghiêm túc gật đầu.
“Em đồng ý.” Cô nói từng từ, cố gắng kiềm chế giọng nói nghẹn ngào của mình: “Em đồng ý, gả cho anh.”