Thật ra, bắt đầu từ khi xuống xe, Ôn Nhiễm đã làm được một việc vô cùng dũng cảm.
Nếu không lấy hết dũng khí, nếu không vì thật sự muốn thấy anh, sao cô có thể chịu được tất cả cảm giác bức bối khi một mình tiến từng bước trên đường chứ?
Khắp con đường chìm trong đủ mọi tạp âm, ô tô, dòng người hối hả và nhà cao tầng san sát, yếu tố nào cũng rất đáng sợ đối với cô.
Anh từng xem phim tài liệu về bệnh nhân tự kỷ, được chiếu dưới góc nhìn của một đứa trẻ tự kỷ.
Toàn bộ mọi thứ đứa trẻ phải trải qua từ khi bước vào trung tâm thương mại, mỗi phút mỗi giây luôn khiến người ta cảm giác như bị áp lực đè nặng, khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi.
Lo âu, hồi hộp, khủng hoảng, chóng mặt…
Áp lực về tinh thần, cơn đau về thể xác, sẽ giày vò người ta, khiến họ gần như sụp đổ.
Đây chính là thế giới chồng chéo đầy lạ lẫm trong mắt một số bệnh nhân tự kỷ.
Việc không tưởng đối với người bình thường, họ lại có thể cảm nhận rõ hằng ngày.
Còn cảm nhận của Ôn Nhiễm sẽ thế nào đây? Xã hội bên ngoài trong mắt cô cũng như vậy sao?
Anh không dám nghĩ, vì chỉ cần vừa nghĩ đến, trái tim sẽ đau đớn.
Từ nơi cô xuống xe đến cổng tòa nhà văn phòng, bình thường chỉ tốn tầm năm phút, nhưng cô đã mất biết bao lượt năm phút, gồng gánh được từng cơn ngột ngạt để chạm tới cửa.
Khó khăn lắm mới vượt qua cổng chính, cô phải tiếp tục đối mặt với thang máy người đến người đi.
Khi thấy Ôn Nhiễm buộc mình phải bước vào thang máy hết lần này đến lần khác, quả thực Tạ Vân Lễ không dám xem nữa.
Không ai biết, rốt cuộc cô đã lấy hết can đảm cỡ nào mới có thể đi đến bước ấy.
Rõ ràng chỉ cần nói cho anh biết một tiếng, anh sẽ lập tức tới bên cô, nhưng cô vẫn lựa chọn đoạn đường khó khăn với cô như thế.
Nếu không phải cuối cùng Lương Trạch Kỳ xông lên, giúp cô chặn cửa thang máy sắp đóng lại, vậy nhiều khả năng cô sẽ sợ hãi trước cửa thang máy một lần nữa, nói không chừng sẽ bị thương cũng nên…
Thậm chí nếu cô thành công vào thang máy, vậy khi ở trong không gian chật hẹp với ba người xa lạ, sao cô chịu đựng được đây?
Xuyên suốt gần một tiếng đồng hồ, cô đã vượt qua vô số chướng ngại, tiến từng bước một, chỉ để xuất hiện trước mặt anh.
Xem đến đoạn cuối cùng, Tạ Vân Lễ đã siết chặt tay thành nắm đấm từ lúc nào chẳng hay.
Đoạn video kéo dài mấy chục phút, anh cứ xem đi xem lại ba lần như vậy.
Cũng để bản thân chìm trong nỗi xót xa ngàn lần.
Nhưng ngay cả khi đối mặt với nhiều đau khổ gian truân trên đường nhường ấy, lúc gặp anh, cô vẫn dịu dàng ngại ngùng, tựa như mình chỉ chịu ít tủi thân thôi.
Sau đó họ dạo phố ăn cơm, dường như cô đã quên mất mấy chuyện trên, không nhắc tới nửa câu. Đương nhiên, cô cũng không biết Chu Duy đã quay lại hết hành trình đầy nỗ lực của cô.
“Để đến gặp anh, quả thực cô Tạ đã dũng cảm khôn cùng.” Lúc gửi video cho anh, Chu Duy kể: “Giữa chừng vài lần tôi đã muốn tiến lên giúp đỡ cô ấy, nhưng tôi sợ cô ấy sẽ tự trách, sẽ giận bản thân vì vẫn không thể một mình đến tìm anh. Thế nên tôi đã dằn lòng, chỉ theo sau cô ấy, sau đó gặp được Lương Trạch Kỳ ở dưới lầu. Anh ấy cũng thật sự không cầm lòng nổi nữa nên mới tiến lên giúp cô ấy, bấy giờ cả hai chúng tôi chỉ cảm thấy cô ấy sắp khóc rồi…”
Nhưng cô không khóc, cô cứ nhất quyết chịu đựng, mãi tới khi anh dẫn cô vào văn phòng, cô mới ứa nước mắt.
May thay Chu Duy luôn theo sau cô, may thay rốt cuộc Lương Trạch Kỳ cũng ra mặt, bằng không, anh thật sự khó lòng tưởng tượng được cô còn phải chịu bao nhiêu áp lực nữa.
Tạ Vân Lễ mất ngủ gần cả đêm, trong đầu chỉ xoay quanh chuyện của Ôn Nhiễm ngày hôm qua, đến khi trời hửng sáng anh mới chợp mắt được một lát.
Còn Ôn Nhiễm dậy sớm lắm, vì cô ngủ sớm lắm, so với ngày thường cô đã thức sớm hơn một tiếng đồng hồ đấy.
Vì vậy lúc cô rời phòng, Tạ Vân Lễ vẫn còn trong phòng ngủ chưa ra.
Cô bèn bế Ca Ca lên, nhẹ chân xuống lầu, đưa Ca Ca đi vệ sinh, cho bé ăn sáng.
Hôm nay dì Chúc sẽ xuất viện, nhưng dì nói chú Kiều sẽ đến bệnh viện đón dì, dì Chúc còn phải trải qua ngày lễ với chú Kiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng rồi, hôm nay là lễ Tình nhân…
Tuy hôm qua cô đã tặng quà cho anh, cả hai cũng dùng bữa với nhau, nhưng lễ Tình nhân thì vẫn phải khác.
“Ca Ca, chị nên… đón lễ Tình nhân anh ấy thế nào đây?” Ngồi xổm xuống nhìn Ca Ca, Ôn Nhiễm đăm chiêu một lát, quyết định tạm thời không nghĩ nhiều nữa, giờ nên bắt đầu từ việc của buổi sáng trước.
Giúp Tạ Vân Lễ chuẩn bị bữa sáng!
Mặc dù cô hay gây chuyện trong phòng bếp, nhưng giúp đỡ một tí vẫn được nhỉ?
“Ừm, mình có thể, giúp anh ấy luộc trứng, hoặc nướng bánh mì!”
Việc phức tạp cô không biết làm, việc đơn giản thì được.
Cô nhớ về trình tự luộc trứng bình thường của dì Chúc và Tạ Vân Lễ, rửa sạch trứng trước, rồi bỏ vào máy luộc trứng.
Nướng bánh mì càng đơn giản hơn, để bánh mì vào máy nướng, cài đặt thời gian là xong.
Bỏ qua chuyện sơ ý làm vỡ hai quả trứng, rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng luộc trứng thành công.
Nhìn trứng gà nóng hổi, cô vui vẻ cực, cứ như mới hoàn thành một tác phẩm đặc biệt.
Cô nhìn ba quả trứng gà bốc hơi nghi ngút: “Tổng cộng ba quả, Tạ Vân Lễ một quả, mình một quả, Ca Ca một quả… Ba chúng ta, hai người một chó mỗi bên một quả.”
Thấy bánh mì sắp chín, Ôn Nhiễm nghĩ, có nên hâm nóng sữa, hay khuấy sữa đậu nành không?
Nhưng nếu hôm nay anh không muốn uống sữa hoặc sữa đậu nành thì sao?
Cô muốn xem thử Tạ Vân Lễ dậy chưa trước, kết quả vừa mới lên lầu đã thấy Tạ Vân Lễ đứng bất động ở cửa phòng mình.
Anh đưa lưng về phía cô, Ôn Nhiễm không thấy vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác như anh là lạ.
“Anh đang… đang tìm em à?”
Mãi đến khi nghe tiếng của cô, Tạ Vân Lễ mới quay phắt đầu nhìn cô.
Thấy anh bước nhanh về phía mình, Ôn Nhiễm còn chưa phản ứng gì, anh đã ôm cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được nhịp thở của anh không ổn định, trông như vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô bèn giơ tay lên khẽ vỗ lưng anh: “Anh… sao vậy? Gặp ác mộng à?”
“Ừm.” Tạ Vân Lễ cúi người xuống, vùi mặt vào cổ cô.
Dù bị anh ôm chặt nhưng Ôn Nhiễm vẫn cố gắng an ủi anh: “Không sao, không sao đâu, mơ thường là giả thôi…”
Tạ Vân Lễ nhắm mắt.
Không điều gì khiến anh lo lắng hơn việc không tìm thấy cô sau khi tỉnh giấc.
Nhất là khi trong mộng còn chứng kiến cô lạc lối bên ngoài không biết đường về nhà, anh giật mình choàng tỉnh, ngay cả áo cũng không kịp mặc đã ra ngoài tìm cô. Nào ngờ trên giường trong phòng ngủ không có ai, Ca Ca cũng biến mất.
“Anh cứ nghĩ em rời khỏi nhà nữa rồi.”
“Hả? Không đâu.” Ôn Nhiễm nói: “Hôm qua, em muốn… tìm anh, nên mới ra ngoài.”
Tạ Vân Lễ buông cô ra, nhìn mặt cô: “Sáng nay dậy sớm thế?”
“Vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu, trong mắt thấp thoáng niềm vui: “Lúc… em dậy, anh vẫn chưa thức đâu.”
“Vậy sao em không gọi anh dậy?”
“Vì… vẫn chưa tới lúc, anh làm việc mà.” Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, thấy vẻ sầu lo thoáng qua trên mặt anh, thoạt trông anh thật sự ngủ không ngon lắm.
“Đừng nói anh, mơ thấy, quái vật nữa đấy?”
“Không.” Tạ Vân Lễ thấp giọng nói: “Nhưng so với thấy quái vật, cảm giác càng không tốt hơn…”
Tốt xấu gì anh cũng trừng trị được quái vật, nhưng nếu cô lạc đường ở một nơi không rõ, vậy quả thực còn đáng sợ hơn.
Ôn Nhiễm thấy ánh mắt anh trở nên ảm đạm, trong lòng cũng chùng xuống, cô không nhịn được mà dang hai tay, ra sức ôm chặt anh.
Tạ Vân Lễ đứng sững người.
Dường như đây… là lần đầu tiên Ôn Nhiễm chủ động ôm anh, thậm chí còn ôm chặt, tựa hồ đang cố gắng truyền hơi ấm nơi cơ thể mình sang bên anh.
Cô còn nhắm mắt, nép đầu vào lòng anh.
“Nếu… em ở đấy thì tốt rồi, khi anh… gặp ác mộng, em, có thể bảo vệ anh.”
Anh chưa bao giờ đóng cửa phòng vì sợ không nghe thấy tiếng của cô.
Anh từng nói với cô không chỉ một lần, nếu buổi tối gặp ác mộng, khó chịu sợ hãi, hoặc muốn gặp anh, cô cứ gọi tên anh, anh sẽ đến bên cô ngay.
Nhưng ngay cả Tạ Vân Lễ, dẫu mạnh mẽ tới đâu, anh cũng sẽ có lúc cần người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỗng dưng cô dâng trào hy vọng, mình sẽ là người được anh cần đến…
Tạ Vân Lễ nhắm mắt, cảm nhận độ ấm cơ thể cô đến tận xương tủy. Sau đó anh thở dài, cất giọng trầm ấm cưng chiều nói với cô: “Được, lần sau, em hãy tới bảo vệ anh.”
…
“Do đó, em xuống lầu vì muốn chuẩn bị bữa sáng trước?”
“Vâng! Em còn luộc, trứng gà nữa, nhưng bánh mì, khét mất rồi…”
Nhìn bánh mì đã bị nướng cháy, Ôn Nhiễm lo sợ bất an: “Em cứ tưởng, em làm được.”
“Không sao, bánh mì còn nhiều mà, để anh nướng nhé.” Tạ Vân Lễ xoa đầu cô, cười khích lệ cô: “Em giỏi lắm.”
“Có… giỏi đâu.” Ôn Nhiễm lẩm bẩm: “Em chẳng làm được gì, uổng công, dậy sớm thế.”
“Nào có?” Tạ Vân Lễ kiên nhẫn nói với cô: “Em đã luộc trứng cho anh và Ca Ca, còn dẫn Ca Ca đi vệ sinh đấy? Bây giờ bé đang phơi nắng bên ngoài nhỉ?”
“Đúng vậy, em còn luộc… trứng gà nữa.”
Ôn Nhiễm tiếp tục trở nên vui vẻ, cô định lấy trứng gà ra bỏ vào dĩa, kết quả vừa mới đưa tay qua, đã bị Tạ Vân Lễ nhanh chóng giữ lại.
“Sẽ phỏng tay.” Tạ Vân Lễ hơi nhíu mày: “Đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, để mình bị thương thì biết sao đây?”
Dứt lời, anh vươn tay lấy trứng gà ra.
Ôn Nhiễm sửng sốt nhìn anh lấy trứng gà, thuận tay bỏ vào chén để kế bên. Anh làm hết sức tự nhiên, như thể hành động nhíu mày ngăn cô vừa rồi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cô đột nhiên nảy sinh ảo giác bị xem như con nít, bèn nói: “Nhưng, anh cầm trứng gà, đâu bị… bỏng.”
“Vì anh da dày thịt béo.” Tạ Vân Lễ giơ tay lên cho cô xem: “Lớn hơn tay em nhiều nữa, đương nhiên không thấy nóng rồi.”
Ôn Nhiễm nhìn tay anh, rồi ngó tay mình, ồ một tiếng và xoay người ra tìm Ca Ca.
Cuối cùng cô đã hiểu, Tạ Vân Lễ sẽ không đồng ý để cô vào bếp giúp đỡ, luộc trứng gà cũng sợ cô bị bỏng.
Quả nhiên, trẻ con còn giỏi hơn cô.
Cô không nhịn được mà xoa đầu bé cún, như đang giải tỏa nỗi bất mãn của mình.
Ca Ca, Ca Ca, may mà em không chê chị, còn xem chị là người bạn tốt của em.
Một lát sau, Tạ Vân Lễ ra tìm cô: “Nhiễm Nhiễm, có thể ăn rồi.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”
“À.” Tạ Vân Lễ chợt nói: “Ban nãy anh ăn mất trứng của Ca Ca rồi, hai bọn em chỉ có thể chia nhau quả còn lại thôi.”
Ôn Nhiễm nhìn Ca Ca: “Vâng, em với Ca Ca, một quả là đủ.”
Tạ Vân Lễ ngồi sát bên cô: “Không hỏi anh sao lại ăn hai quả à?”
Ôn Nhiễm chớp mắt, thuận theo anh hỏi: “Vì sao ạ?”
“Vì trứng gà em luộc ngon quá.” Tạ Vân Lễ trả lời: “Nên anh không nhịn nổi mà lén ăn thêm một quả.”
Ôn Nhiễm định lên tiếng, anh đã bổ sung: “Nhưng sau này anh vẫn sẽ không để em vào bếp.”
Ôn Nhiễm hé môi, sắp mở lời thì bị anh cắt ngang tiếp.
Lần này, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt vào tay mình: “Đôi tay này của em, hãy dùng để vẽ tranh, ôm Ca Ca, đánh đàn nhé. Còn mấy chuyện có thể sẽ khiến bản thân bị thương như nấu ăn ấy, em đừng nên làm. Anh không muốn em bị thương, ngay cả một vết thương nhỏ cũng không được.”
Ôn Nhiễm chớp mắt, trông có phần hụt hẫng, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Nhưng Tạ Vân Lễ vừa nhìn đã biết rõ suy nghĩ của cô.
“Đừng nghĩ mình vô dụng, mỗi người một sở trường khác nhau, như anh đó, từ trước đến nay đâu biết vẽ tranh… Em cũng chưa bao giờ thấy anh vô dụng vì không biết vẽ tranh, đúng không?”
“Nhiễm Nhiễm, em thật sự, đã xuất sắc lắm rồi.”
Anh nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh: “Em là cô gái dũng cảm nhất, gan dạ nhất mà anh từng gặp trên đời đấy.”
Một câu thôi, đã xua tan hết phần hụt hẫng ít ỏi trong lòng Ôn Nhiễm.
Hóa ra trong mắt Tạ Vân Lễ, cô tuyệt vời đến thế.
Dẫu cô chưa từng nghĩ mình tốt như vậy… cũng chưa từng có người nào khen cô như vậy. Ít nhất trong hơn hai mươi năm trước đây của cô, chưa một ai khiến cô cảm thấy, hóa ra mình vẫn có ưu điểm đáng để tự hào như khoảnh khắc này.
Hóa ra, sự hiện hữu của mình cũng được người khác trân trọng ngần ấy…