Ôn Nhiễm không biết mình đã thiếp đi thế nào.
Cô cảm giác bản thân như đang bước vào một giấc mộng. Ở đấy, cô lặng lẽ chạy tới đầu giường của Tạ Vân Lễ, nắm ngón tay anh, sau đó… hình như cô đã đánh thức Tạ Vân Lễ.
Anh nói gì ấy nhỉ?
À, anh bảo anh sắp đánh đuổi được quái vật rồi.
Kế tiếp anh trao cho cô một nụ hôn.
Nhớ về cảnh ấy, Ôn Nhiễm ngồi bật dậy che trán mình.
Tạ Vân Lễ… hôn trán cô? Là thật sao?
Không không không, nhất định chỉ là mơ thôi đúng không?
Nhưng dường như giấc mơ này là thật đấy?
Ôn Nhiễm càng nghĩ càng thấy không đúng, càng ngẫm càng đỏ mặt. Cuối cùng khắp người cô còn nóng bừng, Ca Ca nhảy quanh giường cũng không thấy cô chú ý đến mình. Đợi tới lúc cô nhìn Ca Ca, bé đã ư ử tủi thân rồi.
“Ca Ca…” Ôn Nhiễm vội vàng bế bé lên: “Ca Ca… chị xin lỗi, chị không để ý tới em… Em có biết, đêm qua chị… ừm… có phải đêm qua… có phải, đã lén lút sang phòng của Tạ Vân Lễ không?”
Ca Ca nghiêng đầu nhỏ, tỏ vẻ mình không biết gì cả.
Thế nên… thật sự không phải là mơ?
Nhận ra sự thật dịu dàng này, cô ôm má, nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đợi nhiệt độ giảm xuống, cô nhớ ra hôm qua tựa hồ mình đã tự về phòng.
Hình như vì… sau nụ hôn của Tạ Vân Lễ, cô đã ngây ngẩn.
Cũng không rõ cô bần thần bao lâu, Tạ Vân Lễ chợt hỏi: “Cần anh dỗ em ngủ không?”
Cô nghe được câu này, tâm trí như trở nên trống rỗng.
Cô lắc đầu, choáng váng tự về phòng, choáng váng leo lên giường.
Chẳng mấy chốc cô đã buồn ngủ.
Lúc sắp ngủ, dường như cô nghe thấy tiếng Tạ Vân Lễ đến giường cô nhìn cô một lát, anh còn sờ trán cô.
Sau đó cô đã hoàn toàn chìm vào mộng.
Đang ngẩn người nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô đột nhiên phát hiện cô đã chậm trễ không ít thời gian. Từ lúc cô tỉnh giấc cho đến bây giờ, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Cô vẫn chưa dẫn Ca Ca đi vệ sinh nữa! Bảo sao Ca Ca cứ uất ức chạy quanh cô.
“A… Xin lỗi Ca Ca!” Ôn Nhiễm hốt hoảng mặc quần áo vào rồi bế Ca Ca lên. Vừa xuống lầu, cô đã thấy Tạ Vân Lễ đứng ở cầu thang, đang chuẩn bị bước lên.
Vào khoảnh khắc đôi bên chạm mắt, Ôn Nhiễm giật mình nhìn sang chỗ khác.
Nhịp tim lập tức tăng tốc.
“Dậy rồi à em?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Em… em phải dẫn Ca Ca đi…”
“Để anh, đứng dưới lầu còn nghe thấy tiếng bé ư ử nữa.” Tạ Vân Lễ vươn tay, ý bảo cô đưa Ca Ca cho anh: “Em… có vẻ mặc ngược áo rồi, về phòng chỉnh lại đi em.”
Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn mình.
Quả nhiên, cô mặc áo ngược rồi!
Sau khi giao Ca Ca cho Tạ Vân Lễ, cô tức tốc về phòng thay đồ khác.
Mất mặt quá…
Hôm nay sẽ tới thăm dì Chúc, nói cách khác, cô phải ra ngoài, đã ra ngoài thì phải ăn mặc đàng hoàng một chút.
Đợi đến khi cô không dễ gì mới tìm quần áo xong, cũng đã mất hơn hai mươi phút đồng hồ.
“Nhiễm Nhiễm, em đang làm gì vậy?” Ở cửa truyền đến giọng của Tạ Vân Lễ.
“À… em đang… em đang mặc đồ.”
Ngoài phòng, Tạ Vân Lễ im lặng một chốc rồi hỏi cô: “Gặp khó khăn gì sao?”
“Không, không có, em đã…” Ôn Nhiễm vội vàng mở cửa ra.
Vào lúc thấy cô, Tạ Vân Lễ sửng sốt.
Ôn Nhiễm cũng ngẩn ra, hai người gần như đồng loạt nhìn sang chỗ khác.
“... Xuống ăn sáng trước đã.”
Dưới bàn, Ca Ca đang tận hưởng bữa sáng của mình, khi ăn xong, bé mong đợi nhìn hai người. Thấy bé cứ nhìn mình, Ôn Nhiễm có phần mềm lòng, nhưng cũng biết cún không thể ăn đồ của người, bèn nghiêm túc nói với bé: “Mấy món này… cún không ăn được. Ca Ca, lát nữa lấy đồ ăn vặt, của chó… cho em nhé?”
Dứt lời mới phát hiện Tạ Vân Lễ luôn quan sát cô.
Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn áo mình chọn, đây là đồ mà dì Chúc vừa thấy đã ưng ý hết mức rồi mua cho cô. Kể từ khi dì mua, hôm nay mới là lần đầu tiên cô mặc. Huống hồ áo và váy chung một bộ, phối với nhau sẽ không sai.
Tuy ít khi rời khỏi biệt thự, nhưng cô vẫn có vài bộ trang phục vớ giày có thể mặc ra ngoài, dì Chúc đã sắm trên mạng cho cô hết.
Nhưng khi nhận ra anh luôn nhìn mình, Ôn Nhiễm chợt trở nên thiếu tự tin.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không… không ổn chỗ nào à anh?”
Bấy giờ Tạ Vân Lễ mới phát hiện ánh mắt của mình khiến cô mất tự nhiên.
“Không… Lát nữa anh chải tóc cho em nhé.”
Ôn Nhiễm sờ lên tóc mình, gật đầu.
Nhiều năm lắm rồi cô chưa cắt tỉa tóc tai, cứ để tóc mọc dài, may thay vẫn rất mượt, trông không rối mấy.
Song… liệu Tạ Vân Lễ có để ý tóc cô dài quá không? Dù sao mỗi người sẽ có một sở thích riêng, cô biết, vài người đàn ông khá chuộng con gái tóc ngắn.
“Có phải… cắt tóc thì tốt hơn không?”
Tạ Vân Lễ khựng tay: “Em muốn cắt tóc à?”
Ôn Nhiễm do dự lắc đầu, cô không thích đến tiệm cắt tóc, còn phải để người khác chạm vào tóc mình. Trong quá khứ, mẹ cô dẫn cô tới chỗ của một bà cụ về hưu nhà hàng xóm, để bà ấy cắt cho cô. Kể từ khi bà cụ qua đời, cô chưa từng cắt tóc lại.
“Vậy thôi, bây giờ em cũng rất tốt mà.”
“Vâng.” Ôn Nhiễm gật đầu.
Thật ra cô nào biết, cô xõa mái tóc dài, mặc đồ màu trắng phấn, trông xinh đẹp xiết bao. Song, trong vẻ đẹp của cô, luôn thoáng lộ ra nét vô tội mong manh, dễ dàng khiến người ta dừng mắt trên người cô, không thể rời đi.
Mãi đến khi Tạ Vân Lễ cầm lược và dây buộc tóc đến, Ôn Nhiễm mới nhận ra anh đang nói thật. Anh sẽ chải tóc cho cô, sẽ thắt bím cho cô.
“Qua đây ngồi xuống nào em.”
Thấy anh nghiêm túc, Ôn Nhiễm ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống ghế.
“Nếu đau thì phải nói cho anh đấy, đừng chịu đựng, biết không?”
“Vâng… ạ.” Ôn Nhiễm gật đầu.
Tạ Vân Lễ nói: “Được, bây giờ bắt đầu, đừng lộn xộn nhé.”
Ôn Nhiễm hồi hộp, không phải vì sợ anh làm tóc mình không đẹp, mà do mỗi lần anh luồn ngón tay vào tóc cô, cô sẽ căng thẳng suýt run lên.
Thật ra Tạ Vân Lễ cũng chẳng thoải mái gì, vì anh chỉ mới xem hướng dẫn tết tóc mấy lần vào sáng nay. Dù đã xem rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu thử thắt bím cho cô. Anh vừa lo sẽ khiến cô đau, vừa lo làm không đẹp sẽ để cô thất vọng.
Ôn Nhiễm ngước mắt thoáng nhìn, trong gương, Tạ Vân Lễ vô cùng chuyên chú.
Cô bỗng hiểu ra vì sao anh lại tập trung và nghiêm túc như vậy. Đấu tranh hồi lâu, cô bèn lên tiếng: “Nếu… không đẹp… cũng, cũng không sao.”
Tạ Vân Lễ dừng tay một chút: “Anh sẽ cố hết sức.”
Anh học theo dì Chúc, tết tóc xong, anh nhẹ nhàng chỉnh cho phồng ra. Động tác nào cũng dịu dàng đến mức gần như cô không cảm nhận được gì.
Hệt như lần đầu tiên cô chạm vào Ca Ca khi bé bị thương.
Sau nửa tiếng đồng hồ, anh mới khàn giọng nói: “Được rồi.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn, bím tóc mà anh nghiêm túc thắt cho cô, chẳng những xinh xắn, mà còn hợp với cô vô cùng.
“Có chỗ nào khó chịu không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không ạ, cảm ơn anh…”
Thấy thời gian đã bị trì hoãn không ít, Ôn Nhiễm vội vàng mang giày. Trước ánh mắt chăm chú của anh, cô bèn ngoan ngoãn đưa khăn choàng cổ cho anh để anh buộc giúp mình, nên khăn choàng đã che hết nửa mặt của cô.
Lúc cô sắp ra ngoài, Tạ Vân Lễ chợt gọi cô lại, đeo chụp tai chống ồn cho cô.
Anh chu đáo tinh tế nhường ấy, khiến cô có phần khó tin.
Vì thi thoảng, ngay cả dì Chúc cũng không nhớ kỹ như vậy, có thể quên vài chuyện.
Về phần Tạ Vân Lễ, anh chỉ ước gì mình có thể thực hiện mỗi một chi tiết nhỏ đầy đủ một trăm phần trăm, không bỏ sót bất cứ điều nào.
Tạ Vân Lễ nhìn bề ngoài của cô, mặc dù vẫn cuốn hút nhưng chí ít đã che khuất hơn nửa mặt.
Ôn Nhiễm hỏi anh: “Em muốn mua… một bó hoa… cho dì Chúc, được không?”
“Anh đã đặt rồi, lúc chạy ngang qua có thể ghé vào tiệm hoa lấy.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Hóa ra, anh thật sự có thể nhớ tỉ mỉ tất cả mọi mặt.
Còn cô, hình như không hiểu gì, không biết gì, chỉ khi được anh nhắc nhở, cô mới biết nên làm sao.
Giữa dòng đời này, nếu rời xa anh và dì Chúc, ắt hẳn cô sẽ khó lòng cất nổi nửa bước ra ngoài.
Ôn Nhiễm khe khẽ thở dài.
Cứ tưởng Tạ Vân Lễ đang tập trung lái xe sẽ không phát hiện, nhưng một lát sau, cô chợt nghe anh hỏi: “Sao thở dài thế em?”
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt, khó tin nhìn anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Âm thanh nhẹ như vậy mà anh vẫn nghe được ư? Chẳng lẽ thính giác của anh cũng nhạy cảm không kém gì cô?
Tạ Vân Lễ nhìn cô: “Buồn phiền gì cứ tâm sự với anh, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Trong lòng Ôn Nhiễm rung động: “Vậy còn… buồn phiền của anh, xử lý được chưa? Đêm qua anh, ngủ… ngủ ngon không? Con quái vật, còn quấy nhiễu anh không?”
Tạ Vân Lễ nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là không.”
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Ôn Nhiễm đã nghe anh nói tiếp: “Em đã đến trông chừng anh rồi mà? Em kề bên như thế, sao anh có thể ngủ không ngon đây?”
Ôn Nhiễm cúi đầu, rúc hơn nửa gương mặt vào khăn choàng cổ, lặng lẽ mỉm cười.
…
Ở tầng một bệnh viện, dì Chúc đã chờ họ từ lâu. Ôn Nhiễm vừa xuống xe, dì đã ôm cô vào lòng rồi nhìn trên nhìn dưới, như sợ thiếu vắng mình hai ba ngày sẽ khiến đứa trẻ ở nhà đói bụng gầy đi hoặc trở nên không khỏe.
Nhưng sự thật thì, Ôn Nhiễm không những mạnh khỏe, không hề gầy gò, cô vẫn là Ôn Nhiễm xinh đẹp sạch sẽ, thậm chí còn tràn đầy sức sống.
“Ôi, kiểu tóc này xinh quá, đẹp hơn dì thắt cho cháu nữa, ai tết vậy?” Dì Chúc nghi ngờ nói: “Đừng bảo là cậu Tạ…”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng…”
Dì Chúc kinh ngạc hết sức, hai ngày nay dì chỉ mong, mỗi ngày Tạ Vân Lễ có thể để Ôn Nhiễm ăn món cô thích, buổi tối có thể giúp cô ngoan ngoãn ngủ, đừng khiến cô khóc là được rồi.
Nếu bất ổn thật, vậy đợi dì xuất viện về sẽ cẩn thận xoa dịu. Nhưng ngờ đâu, Tạ Vân Lễ lại chăm sóc Ôn Nhiễm tốt vượt mức mong đợi.
Thậm chí còn tốt hơn cả dì.
Chưa kể dì vẫn nhận ra, hình như Ôn Nhiễm không hề bài xích Tạ Vân Lễ.
Ban nãy khi Tạ Vân Lễ vội vàng cầm điện thoại ra ngoài xử lý công việc, Ôn Nhiễm còn dõi theo anh, tựa như không nỡ để anh rời xa mình.
Dì Chúc kéo cô đến giường bệnh ngồi xuống: “Nào, Nhiễm Nhiễm, cháu kể dì nghe xem, vài ngày qua ở chung với cậu Tạ, cháu thấy thế nào? Có khó chịu hay không vui gì không?”
…
“Tổng giám đốc Tạ, anh muốn tôi gửi mớ bằng chứng này cho Hứa Lan Tâm sao?”
“Không, vẫn chưa đủ.” Tạ Vân Lễ nói: “Tôi muốn cậu, gửi cho tất cả những người phụ nữ từng hẹn hò với hắn trong vòng hai năm gần đây.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: “Xét theo tình hình điều tra hiện nay, lần nào hắn cũng câu một lúc ba người phụ nữ, bắt cá ba tay, có thể lừa được người nào thì hay người nấy. Và người phụ nữ bị dụ dỗ, khoan bàn tới việc bị lừa tình lừa thân, cô ấy còn bị lừa không ít tiền một cách cam tâm tình nguyện. Sau đó, kẻ này sẽ lợi dụng thời gian rảnh rỗi để mồi chài mấy cô gái trẻ tuổi khác. Tôi tìm được một sinh viên nữ mà hắn từng hẹn hò, em ấy kể mình đã thấy hàng ngàn tấm hình các bé gái trong laptop hắn. Ba năm qua, những người phụ nữ hắn cặp kè đều giống hệt Hứa Lan Tâm, nhiều tiền tài giỏi đầy cá tính. Nếu thật sự để họ biết gã đàn ông này là hạng người thế nào, vậy có lẽ… ngày hắn bị hành hạ đến chết bởi nhóm phụ nữ mạnh mẽ ấy cũng không còn xa nữa đâu.”
“Chuyện này, nội trong hôm nay phải có kết quả.” Tạ Vân Lễ trầm giọng nói: “Tối nay, tôi muốn thấy hắn bị Hứa Lan Tâm đuổi khỏi biệt thự.”
Đầu bên kia hơi kinh ngạc, từ khi Tạ Vân Lễ bảo anh ta điều tra Triệu Nam Phong cho tới nay, dù sao cũng chỉ mới qua mấy ngày thôi: “... Gấp thế sao sếp Tạ?”
“Ừ.” Tạ Vân Lễ thản nhiên đáp: “Một ngày cũng không chờ nổi nữa.”
“Vâng, tôi bảo đảm sẽ dứt điểm xong. Được hợp lý hợp pháp trừng trị gã khốn nạn này, tôi cũng bằng lòng ra sức.”
Như nghĩ đến gì đó, Tạ Vân Lễ nhấn mạnh: “À, cậu phải nghĩ cách nói với Hứa Lan Tâm, cố gắng giữ máy ảnh và laptop của hắn lại, hoặc xóa sạch sẽ.”
Anh tuyệt không cho phép ảnh của Ôn Nhiễm tiếp tục tồn tại trong laptop hoặc máy ảnh của Triệu Nam Phong, còn cả những người phụ nữ vô tội kia nữa, xóa hết là tốt nhất.
Về phần sau này xử lý Triệu Nam Phong thế nào, anh không cần nhúng tay vào, vì sẽ có nhiều người trừng trị hắn thôi.
Anh chỉ cần chờ xem kết cục của hắn là đủ.
“OK, tôi hiểu rồi, tối nay anh sẽ nhận được kết quả.”