Edit: Táo Mèo
Vì bị đạp nên công chúa Quan Dương nhất thời cúi gập người, nghe Quảng Tuấn Vương nói vậy, nàng ta càng ngây ngốc ngồi dưới đất, phẫn nộ cất tiếng, "Vì ả đàn bà thô lỗ này, Thái úy có thể giết bổn cung hả? Không thể nào! Bổn...bổn cung không tin!"
Quảng Tuấn Vương chẳng buồn quan tâm nàng ta có tin hay không, chất nữ này của hắn từ nhỏ đã được nuông chiều, những chuyện hoang đường nàng ta từng làm trước kia trong cung có thể áp đảo hết các công chúa khác trong các triều đại tiền triều, viết ra cũng đủ làm đứt cả ngòi bút của sử quan.
Lần này, Dương Tố lĩnh thánh chỉ dẫn công chúa Quan Dương hồi triều, nếu trong quân doanh xuất hiện sự tình kinh thiên động địa như Thái úy tự tay giết chết công chúa, như vậy thứ nhất là hoàng thất và Nghiêu gia sẽ động binh khí, thứ hai là Dương tố cũng không chịu nổi.
Giải quyết việc trước mắt, chỉ có thể mau đưa cái đứa chất nữ điên gây họa này rời khỏi, sớm tới kinh thành ném lại cho Thánh thượng, giải thoát khỏi nhiệm vụ này mới được.
Nếu còn ở lại đây, không chừng còn phát sinh thêm chuyện mất...
Nghĩ vậy, Quảng Tuấn Vương không nhàn hạ thoải mái đi săn thú nữa mà vội vã gọi thị vệ chuẩn bị xe ngựa, sau đó lôi kéo công chúa Quan Dương lên xe, một mạch đi về phía chinh quan đoạn tuyệt nhân thế.
Còn Ngọc Châu, trước khi chạy tới trướng chủ soái, nàng có ngoảnh lại nhìn, thấy công chúa Quan Dương không tiếp tục đuổi theo, nàng đoán có lẽ đã bị Quảng Tuấn Vương ngăn lại, lúc này, Ngọc Châu mới định thần, bắt đầu chải lại đầu tóc tán loạn của mình.
Vừa nãy chạy gấp quá cho nên đầu Ngọc Châu lấm tấm mồ hôi, trời đã tối, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngọc Châu không khỏi rùng mình...
Chuyện vừa rồi xảy ra quá cấp bách nên nàng chỉ có thể chạy, bây giờ tâm trạng đã ổn định, đương nhiên phải suy nghĩ nên làm gì kế tiếp.
Cứ thế chạy bừa vào doanh trại soái tướng cáo trạng với Thái úy hiển nhiên là không ổn, chưa tính tới chuyện liệu công chúa có định trả đũa, vu hại mình hay không. Dù Thái úy tin lời nói của nàng, thì chẳng lẽ nàng còn muốn Thái úy xích mích với công chúa, tình nhân cũ của chàng sao? Sợ rằng như vậy càng không yên ổn...
Nghĩ tới đây, Ngọc Châu quyết định nhân nhượng cho khỏi phiền hà, miễn mà công chúa kia không tới cáo trạng thì nàng cũng chẳng rảnh đi phao tin, chỉ là hai ngày tới nên cách xa nàng ta một chút...Nhưng mà sau khi hồi kinh thì sao? Bản thân nàng là nhà buôn của hoàng thất, không thể không giao thiệp với hoàng cung, xích mích với công chúa Quan Dương đúng là không ổn...
Khi Ngọc Châu nghĩ tới đây thì Nghiêu Mộ Dã từ trong trướng bước ra sau khi thấy rèm soái trướng thoáng lay động, ai ngờ hắn lại thấy Ngọc Châu đang ngơ ngác đứng cạnh trướng, hắn không nhịn được cau mày hỏi, "Sao vậy? Vì sao nàng không vào?"
Ngọc Châu chậm rãi bước vào, chưa được bao lâu, có binh lính tiến vào báo với Nghiêu Mộ Dã rằng Quảng Tuấn Vương không đợi yến tiệc bắt đầu đã không từ mà biệt, đưa công chúa Quan Dương một đường hồi kinh.
Dương Tố này là một kẻ thích náo nhiệt, lúc nãy còn la hét nhất định phải tham gia tiệc mừng, không lý nào chưa bắt đầu đã từ giã!
Nhìn gương mặt với gò má ửng hồng của Ngọc Châu, Nghiêu Mộ Dã không khỏi nghi ngờ, hắn dùng một tay nâng cằm nàng, "Vừa rồi...gặp Quảng Tuấn Vương hả?"
Ngọc Châu đang mải chìm đắm trong tâm tư của mình, nghe thấy câu hỏi bất ngờ của Nghiêu Mộ Dã, nàng tạm thời chưa kịp định thần, cho nên chỉ "Hả" một tiếng đáp lời.
Lúc này Nghiêu Mộ Dã càng xác định, chắc chắn vừa rồi Ngọc Châu và Quảng Tuấn Vương đã xảy ra chuyện gì đó, thế là hắn bèn siết chặt ngón tay nói, "Hình như hắn ta nói gì đó với nàng à? Hay là lại mê sảng nói yêu nàng gì đó? Nàng cần nhớ kỹ, nàng là thê tử chưa qua cửa của Nghiêu Mộ Dã ta, cách xa ong bướm một chút!"
Ngọc Châu hơi chớp mắt, suýt phì cười, cái biệt danh "ong bướm" này nên để lại cho đám người tình cũ Thái úy mới đúng, cái hành động lầy như xách đao chém người tình mới kia đúng là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Quảng Tuấn Vương có kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa cũng không dám điên cuồng xách đao chém tình địch đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, trái tim Ngọc Châu lạnh hẳn đi, "Chỉ là tán gẫu đôi câu, Thái úy đại nhân nghĩ nhiều rồi, chiến sự giờ vừa qua, Thái úy đại nhân có phải nên thảnh thơi xử lý chuyện giữa ta và chàng không?"
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nữ nhân này đúng là mưa nắng thất thường, là một tiểu mẫu lang đối xử với người ngoài còn tốt hơn người nhà.
Một canh giờ trước, lúc nàng giặt y phục cho mình trở về soái doanh, hắn còn lôi kéo nàng nhân lúc nghỉ trưa, cùng nhau nằm lên nhuyễn tháp nghỉ ngơi trong chốc lát.
Vì bên ngoài soái trướng luôn có binh lính đóng giữ, lúc hắn vòi vĩnh nàng, nàng còn sợ bản thân kêu thành tiếng cho nên luôn gắt gao cắn lên bờ vai hắn.
Bây giờ, tiểu nữ tử này khi bị hắn chòng ghẹo đã càng lúc càng có tiền đồ hơn, đôi lúc nàng hứng thú, biểu cảm say mê của nàng quả thiệt khiến cho người ta muốn mà không ngừng được.
Nếu chỉ đơn giản nói về việc đạt được lạc thú lúc trên giường, nhất định hắn mạnh hơn người chồng ốm cũ ốm yếu, không còn dùng được của nàng.
Dù tâm hồn của nàng còn trẻ chưa hiểu mọi chuyện, vẫn bị bộ dạng khôi ngô gầy gò của Vương Côn cuốn hút, nhưng nàng vẫn hiểu, sự sung sướng chân chính của nữ tử là việc mà Vương Côn kia không thể đem lại.
Chính bởi những suy nghĩ này, Nghiêu Mộ Dã đã bỏ qua quá khứ mà làm theo ý mình, mỗi lần giao hoan cùng với nàng, hắn luôn dùng hết khả năng săn sóc tới cảm nhận của nàng.
Nhưng dù hắn đã tủi thân cẩn thận hầu hạ vẫn không thể sưởi ấm con tim nàng, hay lắm, tự dưng đi qua đi lại một vòng, nói vài câu với Quảng Tuấn Vương, quay về không đầu không đuôi, đã muốn nhắc tới việc giải trừ hôn ước ư?
"Công vụ của Thái úy bề bộn dĩ nhiên cần chăm chỉ xử lý, không cần vì Ngọc Châu mà phí tâm lòng vòng đi một chuyến tới Tây Bắc làm gì, ngày mai Ngọc Châu tự mình lên đường. Còn về việc giải trừ hôn ước, ta sẽ viết công văn, số bạc ngài dùng để mua chiếc ấm ngọc minh châu ấy coi như sính lễ, ta sẽ hoàn trả lại gấp bội, xin Thái úy tới lúc đó đóng dấu tay, tránh sau này liên quan..."
Nữ nhân này càng nói lại càng vô lý, Thái úy lạnh lùng nói, "Nghĩ hay quá nhỉ! Nàng tưởng hôn ước nàng muốn là có thể giải trừ được ư? Hay là thấy Vương Côn ốm yếu kia đã khỏe hơn nên nàng muốn tới Tây Bắc nối lại tiền duyên với hắn? Đưa lại sính lễ cho ta? Ngân lượng thì còn trả được, nhưng những cam lộ mà ta từng trao cho nàng, nàng trả cho ta thế nào được? Nàng không thể thoải mái hưởng thụ, lợi dụng xong rồi thì tùy tiện quẳng đi chứ?"
Ngọc Châu có chút không hiểu được cái món nợ này, về chuyện diễn vai nói mấy lời hạ lưu, nàng vĩnh viễn không thông suốt được chút tuệ tâm nào, đợi tới khi hiểu cam lộ mà Thái úy nói tới là gì, gương mặt Ngọc Châu đã đỏ lại càng đỏ thêm, nàng trừng mắt, cắn môi phản kích, "Lời này của ngươi...Thế mà ngươi cũng nói ra được hả? Ai muốn chứ, không phải ai ngươi cũng tặng đai lưng (*) cho sao!"
(*)Hãn cân: là một chiếc khăn có thể làm khăn tay hoặc còn có thể làm ðai lýng buộc giữ áo lót. Trong Hồng Lâu Mộng, "hãn cân" Tưởng Ngọc Hàm tặng cho Bảo Ngọc cũng là dạng này. Mặc dù "hãn cân" này không thể sánh bằng đồ lót ngày nay, nhưng về mức độ thân mật riêng tư thì đương đương. Ví như, Tưởng Ngọc Hàm muốn cởi "hãn cân" xuống thì trước tiên phải vén áo ngoài lên rồi mới có thể cởi ra. Nói chung, việc trao đổi "hãn cân" thể hiện sự kết hợp tình cảm giữa hai người với nhau.
Thái úy nhếch miệng, uể oải ôm lấy nàng nói, "Châu Châu ðang oán trách ta ý? Hay là từ tối nay trở đi tất cả đều giao hết cho nàng ðýợc chứ, không để lãng phí dù chỉ là một giọt..."
Bây giờ Thái úy đã thành thạo việc lấy bốn lạng ðịch ngàn cân, mỗi lần tiểu nữ nhân Tây Bắc này ðột nhiên nhớ tới chuyện giải trừ hôn ước thì Thái úy sẽ nhẹ nhàng lái sang lĩnh vực mà nàng không am hiểu.
Ngọc Châu hơi bực mình, từ khi sáu tuổi cho tới giờ, nàng luôn cố gắng tự kiềm chế bản thân để không thể hiện sự tực giận trên gương mặt.
Ví dụ như lúc mới vào Tiêu gia, Ngũ tỷ vừa ý xiêm y và cái vòng tay đậu phộng của nàng, tuy nàng không muốn, nhưng khi thấy tổ phụ cãi vã với tổ mẫu trong phòng chỉ vì muốn gắng sức thu nhận mình, nàng lặng lẽ cởi lắc tay, gấp gọn xiêm y rồi chủ động đưa cho Ngũ tỷ.
Bởi nàng biết, những thứ Tiêu gia dành cho mình hơn xa những thứ mà nàng tự phải bỏ ra, từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ nàng phải ghi nhớ ân đức của người ta, đã ăn nhờ ở đậu thì càng không có quyền tùy hứng làm nũng các kiểu.
Cho nên dần dần nàng đã học được cách khống chế tâm tình, trước mặt người khác, chưa bao giờ nàng thể hiện sự giận dữ hay kể cả mừng rỡ. Chỉ là một tiểu cô nương vậy mà muốn tỏ ra chững chạc như lão ni cô ngồi thiền.
Nhưng cái tên cẩu Thái úy này đang tính toán gì vậy, dù nàng có thiếu nợ hắn, nhưng nàng cũng đã cố gắng hết mình để có thể bồi thường cho hắn rồi còn gì! Đã nói là không còn nợ nần gì nhau, sao hắn cứ chốc chốc lại đổi ý? Rồi còn rước thêm vài nữ nhân thần kinh tới gây phiền phức cho nàng nữa!
Vừa mới bị kinh sợ vì bị truy đuổi, khoảnh khắc này, tất cả sự phẫn nộ và xúc động hòa lẫn với nhau, cùng với những lời nói bưng bít vô lý của Thái úy khiến cho Ngọc Châu không nhịn được mà òa khóc nức nở.
Nghiêu Mộ Dã giật nảy mình. Đây là lần thứ hai hắn trông thấy nàng khóc. Lần trước là khi nàng trông thấy tác phẩm của cha nàng trong viện hắn, nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi.
Hắn im lặng không vội lên tiếng, chỉ cau mày nhìn vành mắt ửng đỏ vì khóc sụt sùi của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường luôn nhã nhặn trầm tính, hiếm khi thấy nhăn nhó đau lòng cỡ này, đôi môi anh đào hồng nhạt mím chặt, đôi mắt mở to không chớp, nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má phúng phính, từng giọt từng giọt nện thẳng vào trong lòng hắn...
Sao? Vì hắn không đồng ý giải trừ hôn ước nên mới khiến nàng tủi thân thế ư?
Một nam nhân sắp tới cái tuổi "nhi lập"(*) như hắn mà còn không giải quyết được một tiểu nha đầu dối trá như nàng sao? Quả đúng là chuyện cười!
(*)"Tam thập nhi lập" có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự-lập mới có thể chắc-chắn và vững-vàng. Thực vậy, khi đạt tới 30 tuổi, con người có thể tự lập và gây dựng nên sự nghiệp cho mình với điều kiện là họ phải có chí tự lập cũng như được cha mẹ săn sóc và giáo dục chu đáo.
Đã hạ quyết tâm, hắn thô lỗ duỗi tay lau đi vệt nước trên gương mặt nàng, "Giờ không cứng rắn nữa mà chuyển sang mềm yếu hả? Khóc cái gì mà khóc! Khóc cũng vô dụng! Sau này đừng nhắc lại việc này nữa!"
Nói xong, hắn buông lỏng tay, không nhìn nàng thêm nữa mà xoay người cứng rắn rời đi trong chớp mắt.
Nghiêu Mộ Dã cho rằng là do trước đó bản thân chưa tỏ thái độ đủ rõ ràng cho nên mới khiến nữ nhân này mới ôm lòng chờ may mắn. Bây giờ hắn nên tỏ rõ lập trường để nàng hiểu, việc này không thể bàn bạc.
Vì vậy, dù đã tới giờ tổ chức lễ chúc mừng mà Thái úy cũng không cố tình phái người qua gọi nàng, hắn nghĩ nên để nàng ở một mình tự suy nghĩ về điều đó.
Mức độ chịu đựng tiểu nữ tử này của hắn cũng tựa như việc hành quân, thắng thua còn chưa định, ai là người cười tới cuối cùng mới thật sự là kẻ thắng cuộc!
Chẳng qua tới buổi tối, Thái úy đại nhân ngồi ở buổi tiệc chúc mừng đột nhiên tâm huyết dâng trào, sau khi hắn tìm người để hỏi về chuyện xảy ra trước cửa doanh trướng vào ban ngày, thị vệ giữ cửa đương nhiên đã nghe được cuộc cãi vã giữa bọn họ cho nên đã mô phỏng học theo kể lại một lượt.
Càng nghe, sắc mặt Thái úy càng dữ tợn, nhất là đoạn công chúa Quan Dương đoạt lấy cung tên của Quảng Tuấn Vương định bắn về phía Ngọc Châu là hắn cười không nổi nữa.
Sự khác lạ lúc ban ngày của Ngọc Châu đã được giải đáp toàn bộ.
Trong một khoảnh khắc, đầu Nghiêu Mộ Dã có chút nhói đau, hắn đã nghĩ tới việc phi ngựa đuổi theo công chúa Quan Dương, rồi một đao chặt chết người đàn bà đanh đá ấy. Nhớ lại lúc Ngọc Châu khóc nỉ non, hắn chỉ muốn hung dữ tự vả vào cái miệng hèn hạ của mình một cái!
Hắn nuốt ực hớp rượu ngọt rồi đứng phắt dậy, sải bước ra khỏi quân trước đi về xem tình hình của Ngọc Châu.
Khi hắn vén mành soái trướng, bên trong tối om như mực, tiếng hít thở đã báo cho hắn biết nữ nhân kia không ăn mà đã đi ngủ.
Nghiêu Mộ Dã rón rén bước qua, giơ tay vuốt ve, dường như nàng ngủ rất say, nhưng mà trán lại nóng hầm hập...