Lúc Bạch Thủy Lưu ngồi xuống, thật ra cũng có liếc mắt qua Ngũ tiểu thư đang ngồi một bên, nhìn hắn cười e lệ kia, đương nhiên Bạch thiếu gia sẽ không chủ động hỏi thăm tên họ của một nữ quyến xa lạ, hắn nhẹ nhàng chuyển ánh mắt trở về, hòa nhã hỏi: "Vốn tưởng rằng có thể gặp mặt Thái úy một lần ở chỗ này, không biết hắn có ở chinh quan hay không?"
Ngọc Châu nói: "Thái úy bận rộn quân vụ, chưa từng ở lại chinh quan, phòng ốc thô sơ quê mùa, không lấy ra được loại trà ngon gì, mong Bạch thiếu gia đừng chê..."
Bạch Thủy Lưu hơi mỉm cười, liếc mắt sang phía Ngũ tiểu thư một cái, nói: "Tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo Lục tiểu thư, không biết vị tiểu thư này có thể tránh mặt một lát hay không?"
Tiêu Trân Nhi không ngờ đến vị mỹ nam này lại có thể mở miệng đuổi mình đi, trên mặt hiện lên vài vết nứt vỡ, còn chưa đợi Ngọc Châu mở miệng đã hầm hầm hừ hừ đứng lên chạy đi.
Chờ sau khi Ngũ tiểu thư rời đi, Bạch Thủy Lưu mới ung dung mở miệng: "Lần này đến, ngoài trừ vì việc công ra, còn phải gặp mặt Lục tiểu thư để tạ lỗi..."
Ngọc Châu hơi hơi nhướng đuôi mắt, khiến cho hai tròng mắt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm động lòng người, nàng nhẹ giọng: "Không biết vì sao mà Bạch thiếu gia lại áy náy?"
Bạch thiếu gia thản nhiên nói: "Lúc trước, tại hạ cho rằng duyên phận giữa Lục tiểu thư và Thái úy đã tận, không tự chủ được mà sinh ra lòng nhớ thương, trực tiếp bày tỏ tình ý với tiểu thư, quân tử không đoạt nhân sở ái, nếu duyên phận giữa tiểu thư và Thái úy vẫn còn, tạ hạ đương nhiên sẽ kiềm chế lại lòng nhớ thương, an ổn nhìn tiểu thư an khang trôi chảy... Hy vọng tiểu thư đừng vì việc này mà sinh lòng oán hận với Bạch mỗ....."
Ngọc Châu suy nghĩ, mơ hồ hiểu được ý tứ của Bạch thiếu gia. Lần này hắn đến chinh quan, có lẽ là vì công vụ, nhưng lại cố ý đến phủ của mình, không phải vì thăm hỏi Nghiêu Mộ Dã mà là đến phủi tiếng xấu "phong lưu" của bản thân!
Bạch thiếu này không hổ là bạn tri kỉ của Thái úy, bản lĩnh trợn mắt nói dối, điên đảo thị phi của hai người thật sự là nhất đẳng, tuyệt diệu vô cùng.
Lời uy hiếp lúc ở trong kinh thành kia nháy mắt biến thành lòng ái mộ thuần khiết của mối tình mới chớm nở, lần này Bạch thiếu gia đến là để thu dọn tàn cuộc của trận chiến đoạt mỹ nhân thất bại trước đây, càng là để ám chỉ Ngọc Châu chớ có nói năng lung tung trước mặt Nghiêu Mộ Dã, châm ngòi ly gián quan hệ tri kỉ giữa hai người bọn họ.
Thật ra hắn không cần ám chỉ như vậy, Ngọc Châu cũng sẽ tuyệt đối không tự tìm phiền toái, đi làm đổ hũ dấm lâu năm của Nghiêu Thái úy. Ngọc Châu vừa nghĩ như vậy liền mở miệng: "Bạch thiếu gia không đề cập đến chuyện này thì Ngọc Châu đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại, chỉ là có một chuyện hi vọng Bạch thiếu gia sẽ xử lý thật ổn thỏa, nếu Bạch thiếu gia đã biết trong lòng Nghiêu tiểu thư có người khác, vậy thì nên tác thành cho người, không biết Bạch thiếu gia có thể tìm một cái cớ hợp tình hợp lý, không làm ảnh hưởng đến thanh danh của Nghiêu tiểu thư mà giải trừ hôn ước giữa hai vị hay không?"
Bạch thiếu gia không ngờ đến nàng sẽ đột nhiên mở miệng đề cập đến chuyện này, ánh mắt lại ảm đạm đi, rõ ràng là không lường trước được Ngọc Châu sẽ suy xét vì thanh danh của Nghiêu tiểu thư, nghiễm nhiên bày ra tư thế của một tẩu tẩu trong nhà. Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ là Nghiêu Thái úy một mình áp đặt, hiện tại xem ra, nữ tử này cũng rất tận tâm tận lực vì Nghiêu phủ...
Đầu mày hắn lập tức giãn ra, mặt mang theo mỉm cười: "Đây là đương nhiên, khi tại hạ gặp lại Thái úy sẽ tự mình nói với hắn... trong lòng tại hạ có tổn thương về tình cảm, nhất thời không cách nào nói đến chuyện tình yêu nam nữ, đương nhiên không thể vì như vậy mà chậm trễ hôn sự của Nghiêu tiểu thư... Chỉ là tác thành lương duyên cho người khác, lại không biết kiếp này có còn được may mắn, có thể đợi đến khi tại hạ dứt tình, một ngày nào đó lại cùng nhau ngồi chung trên một chiếc chiếu thưởng hoa dưới tàng cây hay không..."
Loại bản lĩnh một khắc trước còn tỏ vẻ thê tử của bạn tốt sẽ không khinh nhờn, một khắc sau lại buông lời trêu chọc đầy sự tiếc nuối, hận không thể rời khỏi nhân gian này, khiến cho một tiểu phụ nhân quen sống ở Tây Bắc chưa thấy bao giờ không thế không cảm thán, tử đệ chốn kinh thành có một thân bản lĩnh phong lưu thật không tệ.
Cũng khó trách các phủ các nhà gièm pha không ngừng, nhất thời trở thành lề thói giữa những thế gia.
Trong nhất thời Ngọc Châu không cách nào bù đắp nuối tiếc trong kiếp này của Bạch thiếu gia, nhưng lại không thể mở miệng nói thẳng, xin Bạch thiếu gia hết hy vọng, cắt đứt đoạn tình này đi! Nàng lại không còn chuyện gì có thể nói cùng Bạch thiếu gia, chỉ đành mỉm cười nói mấy câu ám chỉ rằng Bạch thiếu gia nên đi rồi.
Bạch thiếu gia cũng cực kỳ am hiểu nhìn sắc mặt người khác, đương nhiên sẽ không tiếp tục quấy rầy một cách vô vị nữa, hắn lập tức đứng dậy cáo từ, lúc rời đi, Bạch thiếu gia dường như nhớ đến cái gì, cười nói: "Không biết hôn kỳ của tiểu thư và Thái úy quyết định vào khi nào? Đến lúc đó cũng tiện cho Bạch mỗ chuẩn bị tốt một chút....."
Ngọc Châu đang âm thầm phiền lòng việc Nghiêu Mộ Dã lật lọng, vừa nghe Bạch thiếu nói như vậy, lạnh nhạt mở miệng: "Đang lúc chiến sự, không nên nhắc đến mấy chuyện tình cảm nhỏ nhoi này."
Bạch thiếu gia gật gật đầu, cũng thật sự đồng tình rằng lúc này không nên bàn đến mấy chuyện như hôn sự, vì thế lại mở miệng: "Còn một chuyện quên nói với tiểu thư, mẫu thân của ta rất thưởng thức tài nghệ của tiểu thư, đã xin gia phụ tấu lên Thánh thượng ân chuẩn lấy Từ Vân am làm quốc am của Hoàng thất, cũng mời tiểu thư điêu khắc phần chi tiết cho tượng Phật ngọc trong Từ Vân am, còn phần điêu khắc thô ban đầu sẽ do Hồ Vạn Trù hoàn thành. Vậy nên xin tiểu thư chớ nên trì hoãn ở Tây Bắc thêm nữa, mau chóng trở về kinh thành thi hành thánh dụ."
Sau khi nói xong liền cười cười, lên xe ngựa, dứt khoát rời đi.
Đối với hành vi Bạch thiếu nói chuyện quan trọng nhất ở cuối cùng, Ngọc Châu tự mình hít một hơi thật sâu. Nếu nàng không có cách nào thoát khỏi loạn cục giữa hai nhà Bạch Nghiêu, vậy thì cần phải ổn định lại tinh thần, gặp chiêu phá chiêu thôi.
Lại nói sau khi Bạch thiếu gia xuất phát rời khỏi chinh quan thì mau chóng lao về hướng đại doanh ở phương Bắc.
Lúc xe ngựa dừng lại bên ngoài quân doanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một thanh niên vừa mới cởi bỏ áo giáp, đang xách một xô nước rửa sạch vết máu và bụi đất trên áo giáp.
Đến khi chàng thanh niên kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch thiếu gia chưa được bao lâu, lại hơi sửng sốt, bởi vì chàng thanh niên này không phải ai khác mà chính là Thất thiếu gia của Bạch gia, người lén rời nhà trốn đi.
Bạch Thủy Thanh không ngờ rằng sẽ gặp được huynh trưởng nhà mình ở nơi đại doanh biên quan này, vậy nên lập tức hơi thấp thỏm.
Bạch Thủy Lưu lạnh lùng liếc qua đệ đệ nhà mình, cũng không nói lời nào với hắn ta, chỉ lệnh cho thị vệ thông báo với Nghiêu Đại soái, Đốc quân Bạch Thủy Lưu do triều đình cử đến đã tới quân doanh.
Một lát sau, phó tướng Trần Bằng Vũ của Nghiêu Mộ Dã tự mình đi ra nghênh đón Bạch hầu tiến vào doanh trướng.
Mới vừa rồi, kỵ binh dũng mãnh mà quân Ngụy phái ra vừa mới xuất kích, đánh ta đòn tấn công của Bắc nhân, trong quân trướng lúc này, Nghiêu Mộ Dã đang cùng chúng tướng có liên quan bàn bạc kế sách tiếp theo.
Sau khi thấy Bạch Thủy Lưu tiến vào, Nghiêu Mộ Dã liền ra dấu ý bảo chúng võ tướng đi ra ngoài.
Cẩn thận tính toán, hai người bạn tốt bọn họ cũng đã lâu không cùng ngồi chung một chỗ, tĩnh tâm đàm đạo lâu dài.
Lúc này gặp nhau ở đất phương Bắc, hai người lại không thể thoải mái cười to, tán gẫu không chút cố kỵ về chuyện kinh hoa phong vân như lúc trước nữa.
Nghiêu Mộ Dã nâng mắt phượng lên nhìn Bạch thiếu gia, nói: "Nghe nói Bạch thiếu gia đi từ hướng chinh quan đến đây?"
Bạch thiếu gia cười nói: "Bởi vì có khẩu dụ của Thánh thượng cần phải truyền cho Lục tiểu thư, cho nên mới ở trong phủ của Lục tiểu thư trì hoãn một lát....."
Đối với việc Bạch thiếu không chút che đậy hành vi của hắn, Nghiêu Mộ Dã hơi cười lạnh: "Dường như Bạch huynh đã quan tâm đến vị hôn thê của tại hạ khá nhiều, không biết tại hạ nên cảm tạ Bạch huynh thế nào đây?"
Bạch Thủy Lưu cũng hơi mỉm cười: "Làm người ai mà không có lòng yêu cái đẹp, giống như Thất đệ của ta vậy, biết rõ Nghiêu tiểu thư là thê tử chưa qua cửa của ta nhưng cũng không ngăn được lòng yêu cái đẹp của nó đấy thôi?"
Tháy Bạch thiếu gia trực tiếp đề cập đến vấn đề chấn động như vụ bê bối bí mật này, Nghiêu Mộ Dã thật ra lại không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ trấn định, gật gật đầu: "Gia phong của Bạch gia đúng là nên chấn chỉnh lại, thấy đồ của người khác thì liền nghĩ đến muốn có được, quả nhiên không phải phong phạm mà một thế gia nên có!"
Bạch thiếu nghe xong lời đáp trả của hắn thì cười lắc lắc đầu: "Được rồi, Nghiêu huynh, lẽ nào giữa hai ta lại vì một nữ nhân mà nảy sinh hiềm khích? Trước kia cũng đâu phải chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này, cũng không thấy huynh nói lời lạnh lùng tàn nhẫn như vậy."
Đúng vậy, vào lúc Nghiêu thiếu gia phong lưu trước đây, cũng có chuyện nữ tử sau khi tương giao với Nghiêu thiếu gia, ngược lại đi nhớ nhung Bạch thiếu gia, từ trước đến nay Nghiêu thiếu gia vẫn luôn chẳng quan tâm, càng sẽ không lấy chuyện nhi nữ tình trường kiểu này đi trách móc nặng nề bạn tốt.
Dù sao thì nữ nhân như y phục, bằng hữu như tay chân. Quá keo kiệt chỉ khiến bản thân mất đi khí độ phong lưu.
Nhưng hôm nay, Nghiêu Mộ Dã lại cảm thấy hành vi lén lút sau lưng hắn của Bạch huynh đáng trách vô cùng!
Hắn lạnh lùng mở miệng: "Bạch huynh cũng biết lúc trước cùng lắm cũng chỉ là vài đoạn tình cảm phong lưu, mà lần này là vị hôn thê Nghiêu Mộ Dã ta đã chiếu cáo cả thiên hạ! Còn mong Bạch huynh về sau cách nàng xa một chút..."
Bạch Thủy Lưu tất nhiên là cười, ôm quyền: "Nghiêu huynh, xin quên chuyện này đi, về sau tại hạ sẽ kính Lục tiểu thư giống như tẩu tẩu vậy..... Chúng ta có phải nên dừng việc nhi nữ tình trường này lại, nói đến việc chính?"
Nghiêu Mộ Dã rùng mình, hắn đương nhiên biết việc chính mà Bạch Thủy Lưu nhắc đến là việc gì.
Việc dùng binh trong triều, từ trước đến nay đều là chuyện lớn liên quan đến cuộc sống cơ bản của người dân. Nếu đại quân thế như chẻ tre thì trong triều còn có thể đồng thanh đồng khí.
Chính là nếu chiến sự thất bại khó tránh khỏi dao động quân tâm, trong triều sẽ nổi lên tạp âm ở bốn phía.
Lúc trước, bởi vì tin tức đại bại của Ôn Tật Tài đã khiến cho trong triều nổi lên dị nghị, hiện tại, mắt thấy chiến sự kéo dài, quân nhu quân lương cần tăng thêm, tiếng nói của phái chủ hòa trong triều lại càng lúc càng lớn hơn.
Trong mắt phái chủ hòa, lặp lại vinh quanh lúc trước của Đại Ngụy dù sao cũng không thể so sánh được với giữ vững an ổn hiện tại của xã tắc.
Đại Ngụy trải qua mất đời Hoàng đế, thật vất vả mới duy trì được cục diện an ổn như hiện tại, chính là Nghiêu Mộ Dã lại ham mê mở rộng xã tắc, một mình phá bỏ thế cục cân bằng với người Bắc, dẫn đến chiến sự nơi biên quan, nếu chiến sự phía trước còn bất lợi, như vậy thiên thu của Đại Nguy sẽ bị hủy trong tay Nghiêu Mộ Dã hắn.
Thời gian từ đó đến nay, ý muốn nghị hòa trong triều không ngừng vang lên, lại còn có người không ngừng can gián Thánh thượng là Nghiêu Mộ Dã độc đoán triều cương, là một thế hệ nịnh thần!
Tuy rằng những tấu chương đó đều bị Thánh thượng cố tình áp xuống, nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ, chỉ cần tiến tuyến lại thất bại lần nữa, vậy thì con đường làm quan của Nghiêu Mộ Dã nhất định sẽ nổi lên sóng to gió lớn khó có thể lường trước!
Quả nhiên khi Bạch thiếu gia mở miệng lần nữa, chính là thay Thánh thượng truyền ý chỉ, tuy rằng Thánh thượng không hiển lộ Thánh ý ra bên ngoài cho quần thần xem, nhưng ý tứ trong lòng ngài chính là, không muốn chiến sự tiếp tục kéo dài thêm nữa, lần này lệnh cho Bạch hầu truyền ý chỉ, ra lệnh Nghiêu Mộ Dã tìm cơ hội thích hợp, nghị hòa với Bắc nhân. Mà mật sử tiếp xúc với Bắc nhân cũng đã sớm xuất phát đi phương Bắc.
Nghe xong ý chỉ mà Bạch thiếu gia truyền, mặt Nghiêu Mộ Dã không biểu lộ gì, qua hồi lâu im lặng mới lạnh lùng mở miệng: "Vậy thì Bạch huynh đây là chủ chiến hay chủ hòa?"