Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 136



Chẳng hiểu tại sao Ngọc Châu lại cảm thấy giữa Nghiêu Thù Đình và vị tướng quân trẻ tuổi kỳ lạ kia lại có một cảm giác giằng co vi diệu.

Nhưng lại nghĩ đến trước kia lúc Nghiêu Thù Đình nói đến vị Uất Trì Đức Hiền còn mang theo giọng điệu chê bai, ngẫm nghĩ lại, chắc giữa hai người bọn họ không có chuyện gì đâu.

Khi Nghiêu Thù Đình và mấy bằng hữu thân thiết của nàng tập trung lại nói chuyện phiếm với nhau, Ngọc Châu cũng có thơi gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi một chút.

Lại nhìn đến những nhóm người đang tụ năm tụ ba trong đình viện, Ngọc Châu dường như đã phát hiện ra có gì đó không đúng.

Nghiêu Mộ Dã và Bạch Thủy Lưu ngồi một chỗ nói chuyện với nhau không bao lâu thì lại tách ra, mà bên cạnh hai quyền thần bậc nhất Đại ngụy này được một đám trọng thần quyền quý trong triều vậy xung quanh.

Dẫu sao Bạch Thủy Lưu cũng được xem là chủ nhà, cho nên đám người tụ tập bên cạnh nhiều hơn một chút.

Nhưng điều Ngọc Châu cảm thấy bất an là những người bên đứng bên cạnh Nghiêu Mộ Dã- Mặc dầu người nào cũng là trọng thần trong triều đình, quyền cao chức trọng, nhưng mà… Bọn họ thực sự đã quá già rồi, mỗi một người đều tóc trắng râu rậm, tựa như ánh nắng hoàng hôn chực chờ vụt tắt.

Nhìn đến chỗ Bạch thiếu bên kia, chủ yếu là những người ở tuổi trung niên, còn có một số quan viên trẻ tuổi. Trên mặt bọn họ đều hiện rõ dã tâm hùng đồ bá nghiệp, có lẽ tin rằng nếu như đi theo Bạch thiếu thì tiền đồ sự nghiệp quan lại sẽ càng rộng mở.


Ngọc Châu quan sát một lúc, không hiểu tại sao trong lòng hơi căng thẳng.

Cô chưa bao giờ tham gia vào vào con đường làm quan, hôm nay lấy thân phận của một người ngoài cuộc dùng đôi mắt trầm tĩnh lặng lẽ xem xét, thực sự cảm thấy sốt ruột thay cho Nghiêu Mộ Dã.

Bây giờ nàng không phải là một thương phụ nhỏ bé đến từ Tây Bắc xa xôi nữa rồi, thân là một Hoàng thương, tiếp xúc không ít với những quý tộc, dĩ nhiên có thể cảm nhận được thay đổi tinh tế khác thường trong giới thượng lưu ở kinh thành.

Nghiêu gia chắc chắn là danh gia vọng tộc mà người người cần phải ngước nhìn, nhưng mà… thanh cao quá mức, lại khiến người khác có một cảm giác không thể nào với tới.

Nghiêu gia xưa nay không coi trọng sang hèn, dưới trướng của Nghiêu Mộ Dã có rất nhiều tướng quân xuất thân từ bình dân, có thể bọn họ cũng là con nhà võ, nhưng cho dù thăng quan tiến chức như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cùng sát cánh cùng Thái úy trên triều đình.

Còn sang Bạch gia, uy quyền cũng không kém, hơn nữa Bạch thiếu nổi tiếng là người dễ gần, bất kể là chuyện trên triều hay trong gia tộc, tác phong đều nhất quán như một.

Mặc dù hắn trọng dụng những con cháu nhà thế gia, nhưng cũng không thiếu những con em bình dân xuất chúng được hắn tin tưởng giao trọng trách nặng nề, cho dù chức quan không thể sánh với những người xuất thân cao quý, nhưng con đường sự nghiệp thăng tiến đi lên mà những con em thứ dân trước kia không thể tưởng tượng nổi.

Cứ thế này… Ngọc Châu âm thầm thở dài một cái. Hôm nay nàng đã phát hiện ra một số manh mối mơ hồ, khó mà bàng quan làm một người bên lề không liên quan như trước đây nữa rồi.

Tuy rằng trong mắt nàng, những tật xấu trên người Nghiêu Mộ Dã không thể nào đếm được hết, nhưng hắn lại thực lòng đối tốt với nàng. Bất kể có muốn hay không, nàng cũng đã là người của Nghiêu gia, trước họ của nàng đã được đặt chữ Nghiêu lên đầu, giống như mẹ chồng Nghiêu phu nhân đã từng nói, nàng đã bước lên con thuyền lớn trăm năm này, ngay cả khi chiếc thuyền đang đứng trước giông tố bão bùng, cũng phải cùng nhau đương đầu với sóng gió.

Nghiêu Mộ Dã ngẩng đầu nhìn lên thì thấy thê tử của mình đang đứng khơi khúc quanh nhìn mình ngẩn người, hắn chào hỏi với mấy vị đồng liêu mấy câu rồi đi về phía nàng, nói: “Sao chỉ có một mình nàng? Đình nhi lại bỏ nàng lại đi đâu rồi sao?’’

Ngọc Châu ngước nhìn phu quân của mình, không thể phủ nhận hắn thực sự là một mỹ nam dịu dàng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm, nhất là khi hắn đứng giữa đám động, khí chất cao quý kia thực sự mang lại cho người khác một cảm giác không thể leo đến.

Rất khó có thể tưởng tượng nổi nếu như một ngày nào đó nam nhân này ngã từ trên đỉnh cao danh vọng xuống, thì sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Nghĩ đến đây, không hiểu tại sao trong lòng nàng bỗng dưng trào dâng một cảm giác đau xót, vô thức kéo bàn tay của Nghiêu Mộ Dã.

Ánh mắt của Nghiêu Mộ Dã bỗng trở nên mềm mỏng yêu thường, từ trước đến nay hắn vẫn luôn ghét bỏ những nữ nhân nũng nịu, thích tỏ ra yếu đuối dính người, nhưng nữ nhân trước mắt này, từ đầu đến cuối dường như không biết nũng nịu dính người là cái gì, thỉnh thoảng hắn phải chủ động, mới khiến nàng không thể không phụ thuộc vào người mình, nhưng cuối cùng hôm nay cũng chịu kéo tay hắn trước mặt mọi người.

Trong khoảnh khắc ấy, tựa như đã trải qua mọi cung bậc thỏa mãn khác nhau, hắn cũng đưa tay nắm chặt tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh bờ ao cùng nhau ngắm nhìn những đàn cá vui đùa thỏa thích trong nước.

Nam nhân anh tuấn dựa sát bên nữ nhân nhỏ nhắn tha thướt, cảnh đẹp tựa tranh vẽ khiến người khác say đắm.

Viên Hi đứng trong đình nghỉ mát lặng lẽ nhìn, nam nhân nhất mực thanh cao ngạo mạn trong ấn tượng của nàng lúc này lại nở một nụ cười dịu dàng và cưng chiều không thể diễn tả thành lời.

Điều này đã từng là một thứ xa xỉ mà nàng đã từng theo đuổi trong vô vọng, cuối cùng vẫn không thể có được sự ôn nhu- Thứ tưởng chừng như không hề tồn tại trên người nam nhân ấy.

Nhưng hôm nay, hắn lại không chút keo kiệt mà dễ dàng thể hiện với một nữ nhân khác…

“Đừng nhìn nữa, chỉ càng không cam lòng mà thôi.’’ Đúng lúc này, có người đứng ở phía sau nàng mở miệng nói.

Viên Hi quay đầu nhìn lại, Bạch Thủy Lưu đã bưng ly rượu đứng phía sau nàng từ lúc nào.

Mặc dù ngoài miệng hắn khuyên nàng đừng nhìn, nhưng ánh mắt của hắn lại trực tiếp nhìn thẳng vào đôi nam nữ đứng bên hồ kia, không thể kiềm chế được khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ những lời này, chàng phải tự nói cho chính mình đi, nếu như đã không cam lòng, tại sao lúc đầu lại không tận dụng?’’

Bạch Thủy Lưu thu hồi tầm mắt cười một tiếng, đưa tay khoác lên bả vai của Viên Hi, dẫn nàng trong trong mái đình ấm áp, khẽ hôn lên gò má xinh đẹp, nói: “Vì trong lòng ta biết, nàng thích hợp làm vợ ta hơn.’’

Viên Hi bị những lời trêu chọc của hắn làm cho cảm động, nhiều năm làm lời kinh cửa phật không hoàn toàn chôn vùi bản năng của nữ nhân trong người nàng, không thể không thừa nhận, Bạch thiếu quả thực là một tay lão luyện trong tình yêu nam nữ, rất biết kiên nhẫn dỗ dành khiêu khích đồng thời khơi gợi tất cả thất tình lục dục ẩn sâu dưới đáy lòng một nữ nhân.

Chỉ trong thốc lát, Viên Hi đã ngã xuống trên chiếc tháp mềm mại, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên một dáng người khác.

Thỉnh thoảng giương mắt nhìn lên Bạch thiếu đang nằm trên người mình, hắn nhắm chặt mắt, tựa như cũng đang tưởng tượng người đang nằm dưới thân là một nữ nhân khác. Khóe miệng Viên Hi khẽ nhếch lên, không để ý đến vị hôn phu lúc này còn thất thần, nàng cũng nhắm mắt lại, đôi mắt nhắm chặt như che giấu đi tất cả những suy nghĩ thực sự trong lòng mình, dường như mơ hồ còn có thể phân biệt, nàng nhỏ giọng kêu tên một người khác: “Kính… Đường…’’

Sau một hồi mây mưa, Viên Hi từ từ đứng đậy mặc quần áo, sửa sang lại tóc mai rối bù, sau đó nói với Bạch Thủy Lưu:”Thất đệ của chàng thực sự không hiểu chuyện, lại buông tha một mối nhân duyên tốt như Nghiêu tiểu thư, vì nhỏ mất lớn, ếch ngồi đáy giếng, thực sự không nên.’’

Bạch thiếu cũng đã mặc quần áo xong, nhìn nữ nhân trong gương, thờ ơ nói: “Cũng không thể trách hắn được, với sự kiêu ngạo của chủ mẫu Nghiêu gia sao có thể vừa lòng một tên tiểu tử như vậy? Nghiêu phu nhân không đồng ý, nhân duyên này vốn đã định trước sẽ kết thúc trong vô vọng, bây giờ hai người họ cắt đứt, cũng là chuyện không cần phải tiếc nuối.’’

Viên Hi lấy một chiếc lược trong hộp trang điểm nhỏ bên cạnh, cẩn thận chải tóc, tiếp tục nói: “Một ván cờ thật hay, hắn lại tự hủy hoại con đường sự nghiệp của mình. Nghiêu Mộ Dã ngoài mặt lạnh lùng như vậy, nhưng trong lòng lại rất thương yêu muội muội của mình. Lúc đầu hắn điều động Bạch Thủy Thanh đến doanh trại dưới trướng của mình, chính là bằng chứng rành rành cho thấy hắn đã mềm lòng muốn tạo cơ hội. Mặc dù sau đó Nghiêu phu nhân cấm Bạch Thủy Thanh gặp mặt Nghiêu tiểu thư, nhưng không phải Nghiêu Mộ Dã cũng điều động Thất đệ chàng đến nhận nhiệm vụ ở bộ binh sao? Đây cũng là suy nghĩ muốn bồi dưỡng muội phu. Nếu như hắn có thể cắn răng chịu đựng sự lạnh lùng của Nghiêu gia, thì có lẽ không đầy một năm nữa có thể đến cửa cầu hôn được rồi, trở thành rể hiền của Nghiêu gia, tiền đồ vô tận. Mặc dù thế lực của Bạch gia ở trong triều đình đông đảo, nhưng ở trong quân đội quả thực rất ít ỏi.’’

Nói đến đây, nàng quay đầu lại nói: “Bây giờ thì hay rồi, một con ngựa gầy Dương Châu cũng có thể quật ngã hắn. Chỉ mất một mối hôn nhân tốt không nói, sợ rằng sự nghiệp của hắn ở bộ binh của chấm dứt tại đây.’’

Bạch Thiếu lắc đầu nói: “Có lẽ nàng xuống núi quá muộn chăng, nếu như có thể chỉ điểm Thất đệ sớm một chút thì tốt rồi.’’

Viên Hi cười một tiếng, đi đến ngồi xuống giường nhỏ, vòng tay khoác lên cổ hắn, nói: “Chuyện này còn lại xem hắn là người như thế nào, nếu như hắn một lòng kính trọng đại ca, hay không có dã tâm, chỉ điểm cho hắn một chút cũng không sao. Hiện tại hai nhà Nghiêu Bạch xảy ra mâu thuẫn quá căng thẳng cũng không tốt, cưới một tiểu thư Nghiêu gia, cũng không phải chần chừ đắn đó. Còn nếu hắn lại mang trong mình một mưu đồ mạnh mẽ, vậy thì cứ để hắn cưới một con ngựa gầy Dương Châu là được rồi, dẫu sao chàng mới là phu quân tương lai của ta, nếu như ai dám cản bước của chàng, ngay cả đệ đệ ruột thịt, ta cũng sẽ giải quyết hắn sạch sẽ…’’

Lúc nói những lời này, Viên Hi đã không còn tỏ ra dịu dàng hòa nhã như lúc trước nữa, trong ánh mắt nàng lóe lên một sự kiên định nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo tuyệt tình như một nam nhân.

Bạch Thủy Lưu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cười một tiếng: “Lúc trước ta thường nói, trong người Viên tiểu thư đây có một ý chí lớn lao tựa như một nam nhân thực thụ, đáng tiếc lại sinh ra trong một thân xác nữ nhân, thật là ý trời trêu ngươi!’’

Viên Hi cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh của Bạch thiếu một cái, nói: “ Là nữ nhân thì sao chứ? Dù sao ta cũng đã có chàng, đợi đến khi chàng bước lên đỉnh cao, đó cũng là lúc hoàn thành tham vọng của ta, trời xanh cuối cùng cũng không đối xử tệ với ta, để ta gặp được chàng…’’

Bạch Thủy Lưu nắm chặt tay nàng, chậm rãi mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, sau tất cả, tâm nguyện của ta và nàng đều sẽ đạt được…’’

Bữa tiệc tân gia này kết thúc tốt đẹp, mặc dù Viên tiểu thư bỗng nhiên biến mất giữa buổi tiệc một lúc, nhưng lại cố ý mời gánh hát dến biểu diễn những tiết mục đặc sắc, cũng xem như đền bù cho lúc chủ nhân lười biếng.

Chỉ là Ngọc Châu cảm thấy cô em chồng của mình còn chơi chưa tận mắt, vẻ mặt đầy buồn bực, có lẽ có liên quan đến chuyện của Bạch thất công tử. Lúc nàng va Thái úy cùng nhau ngắm nhìn đàn cá trong hồ một lúc rồi đi đến tiền viện xem gánh hát thì phát hiện Nghiêu Thù Đình không có ở đây, nha hoàn ma ma bên người nàng ấy cũng bị tách ra khỏi tiểu thư của mình, sốt ruột đến mức thiếu chút nữa trầm mình tự sát, sau đó lại thấy một mình Nghiêu Thù Đình đi ra từ sau hậu hoa viên, gò má đỏ ửng, cả người đều tỏ ra hốt hoảng.

Ngọc Châu không thể không nghi ngờ nàng đi theo Bạch thất công tử gặp gỡ riêng tư, nhưng Bạch thất công tử vẫn luôn ngồi cùng với mấy thiếu niên khác uống rượu cười đùa, dáng vẻ dường như chưa từng rời đi.

Nghiêu Mộ Dã không suy nghĩ quá nhiều, chỉ thấy muội muội không được vui cho lắm, nhận ra điều này, trong lòng hắn cũng không vui cho lắm, âm thầm tính toán ngày mai phải cho người sắp xếp điều động Bạch Thủy Thanh đi đến nơi khác nhận chức vụ, đến lúc đó hắn thích tuyển thêm bao nhiêu kỹ nữ cũng mặc kệ, chỉ cần đừng mang đến trước mặt muội muội hắn là được.

Trở về phủ, Nghiêu Mộ Dã đến thư phòng làm việc, còn Ngọc Châu thì phải đến thỉnh an mẹ chồng.

Từ trước đến giờ Nghiêu Mộ Dã không thích nữ nhân quấy rầy mình làm việc, Ngọc Châu cũng biết rõ chuyện này, cho nên có mấy lời không tiện nói trực tiếp với hắn, chỉ có thể tâm sự một hai với mẹ chồng.

Lúc nàng khéo léo nói ra sự lo lắng trong lòng mình, chân mày Nghiêu phu nhân dần dần nhíu chặt, trong ánh mắt lộ rõ sự sắc bén hiếm có.

Nếu như đổi thành bất kỳ một tiểu thư nào được dạy dỗ trong thế gia, sẽ không nói ra những lời đại nghịch bất đạo mong muốn trượng phu có xuất thân cao quý sẽ thân cận với những người có xuất thân thường dân.

Nhưng người con dâu này của bà lại không phải là tiểu thư con nhà thế gia nào, cứ như vậy nói ra những ý nghĩ viễn vông trong lòng mình.

Đổi lại thành chủ mẫu của nhà khác, nhất định sẽ lên án mạnh mẽ nàng khuyên nhủ, dụ dỗ phu quân của mình đắm chìm trong trụy lạc, không để ý thân phận, uổng công tạo thành một trò cười cho người khác.

Nhưng mà, may mắn thay, Nghiêu phu nhân không phải là những phụ nhân trong trạch viện bình thường khác, mặc dù Ngọc Châu kín đáo nói ra, nhưng những lo lắng trong lòng nàng bà cũng hiểu rõ tường tận.

Mặc dù bây giờ lực lượng của hai nhà Nghiêu Bạch trong triều đình thoạt nhìn thì có vẻ cân bằng, duy trì vẻ ngoài hòa thuận.

Tuy nhiên Nghiêu gia muốn đi theo con đường tự chống đỡ, hiển nhiên là chưa đủ, nếu như một ngày nào đó, các lão thần dần dần cáo quan từ chức, đến lúc đó, lực lượng thăng bằng của hai nhà Nghiêu Bạch sẽ bị phá vỡ lần nữa.

Tranh đoạt quyền lợi trên triều đình xưa nay vẫn đi cùng với máu chảy thành sông, về điểm này, một người từng trải qua sự thay đổi trên chốn quan trường trong kinh thành như Nghiêu phu nhân rõ ràng hơn ai hết.

Cho nên sau khi nghe Ngọc Châu nói như vậy, trong lòng bà nhất thời hoảng sợ, nhưng Nghiêu phu nhân đã nhanh chóng ngẫm nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Những lời như thế này, ta không thể chuyển lời đến phu quân của con được. Xưa nay nó vẫn luôn bướng bỉnh, lại biết kết giao với những bằng hữu thân thích với những người trâm anh thế phiệt thích hợp. Nhưng mà con nói cũng rất có đạo lý, nếu như có cơ hội, cứ nói cho nó nghe, còn muốn nó nghe lọt, thì chính con phải nghĩ cách rồi.’’

Ý tứ của Nghiêu phu nhân là muốn giao trách nhiệm nặng nề ngàn cân này cho con dâu của mình.

Ngọc Châu nghe vậy không thể không cười khổ một cái, sau đó tán gẫu với Nghiêu phu nhân một lúc rồi trở về viện của mình.

Đến khi nàng vào cửa, lại nghe nha hoàn Hoàn Thúy nói, Nghiêu tiểu thư tới tìm nàng, đã chờ ở trong phòng.

Lúc này cũng sắp đến giờ dùng cơm rồi, nhưng nha hoàn trong viện đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, nấu nước pha trà. Ngọc Châu trở về phủ đã thay xong quần áo, cho nên không để cho nha hoàn thiếp thân đi vào, mà chỉ vào một mình.

Mấy ngày nay nàng thích đi những đôi giày gọn gàng có đế gàng mềm mại, lúc đi đường cũng nhẹ nhàng không tiếng động.

Cứ như vậy lặng yên không tiếng động đi vào, nhưng lại nhìn thấy Nghiêu Thù Đình đang đứng trước giá sách nhỏ trong nội thất cúi đầu lật xem cái gì đó.

Ngọc Châu lên tiếng nói: “Muội xem cái gì mà nhập tâm như vậy?’’

Âm thành đột ngột phát ra khiến Nghiêu Thù Đình bị giật mình run tay một cái, cuốn sách trong tay rơi xuống đất.

Lúc đầu Ngọc Châu không quan tâm lắm, nhưng đợi đến khi nàng nhìn thấy cuốn sách cô em chồng đang xem, khuôn mặt trắng như tuyết nhất thời biến hành hai đám mây đỏ.

Mấy ngày trước phu quân không biết xấu hổ, vô sỉ mặt dày của nàng đã cầm về mấy quyển sách đặt trong khuê phòng, nghe nói đó là hàng hóa được vận chuyển bởi tàu biển của Đông doanh (Nhật bản), những bức vẽ bên trong cũng không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả khi nàng là một phụ nhân, lúc cùng xem với phu quân cũng ngượng ngùng xấu hổ đến mức không thể mở mắt ra.

Nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô em chồng lại chạy vào nội thất trong phòng tân hôn của phu thê nàng, lại còn có thể tìm được cuốn sách nằm ở một nơi bí mật trên kệ, nhìn dáng vẻ dường như đã xem được một nữa rồi.

Ngọc Châu nhớ lại tâm trạng khiếp sợ và xấu hổ của mình khi xem những bức ảnh này năm đó, hôm nay cô em chồng không chỉ có nhìn lén, còn bị bắt quả tang ngay tại hiện tượng, nàng không khỏi cảm thấy lúng túng vô hạn thay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv