Không ai hiểu con bằng mẹ, Nghiêu phu nhân nhìn thấy dáng vẻ vội vàng xông vào của con trai, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn.
Nghiêu phu nhân lặng lẽ liếc con trai một cái, tiếp tục mỉm cười nói với Ngọc Châu: “Nam nhân Nghiêu gia của chúng ta từ xưa đến nay luôn lạnh lùng, mấy trăm năm sau khó khăn lắm mới sinh ra một người có tình thì lại bị con đụng phải, chỉ cần rời ra nửa khắc cũng không thể yên lòng nha…’’
Nghiêu Mộ Dã nghe được ý tứ trào phúng của mẫu thân, cũng chỉ có thể vờ như không biết, vòng vo chuyển chủ đề: “Trong cung gần đây được tiến cống một ít dưa đỏ, rất ngon ngọt. Hoàng thượng có thưởng cho Nghiêu phủ một ít, chỉ là trái cây không thể chịu được thời tiết, nhân lúc còn tươi phải ăn hết, con cho người cắt ra rồi bưng lên, ngoại trừ mang đến phòng của đại ca một phần, phần còn lại đủ cho chúng ta cùng nhau nếm thử, một lát nữa gọi Xu Đình đến ăn đi.’’
Quả dưa đỏ thơm ngon, hơn nữa còn được ướp lạnh thì đúng là càng giải nhiệt ngon miệng.
Nghiêu Xu Đình đã bị giam giữ trong phủ đã mấy ngày, trong lòng tiểu cô nương sớm đã ủ rũ bực bội, lại còn bị phồng rộp trong miệng, mấy ngày nay ăn cái gì cũng không có khẩu vị, nhưng đây lại là dưa hấu giải nhiệt, cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng nĩa vàng nhỏ xiên ăn ngon lành.
Nhưng lúc này trong lòng Ngọc Châu đang lo lắng trăm bề, cho dù trái cây có tươi có ngon đi chăng nữa cũng ăn không trôi.
Nghiêu Mộ Dã dĩ nhiên nhìn thấu tâm trạng của nàng, cho nên sau khi trò chuyện với mẫu thân và muội muội một lát, liền kéo Ngọc Châu rời đi.
Đến khi Nghiêu Mộ Dã thành gia lập thất, hắn cũng sẽ tách sống ở một biệt viện độc lập như đại ca, cho nên Nghiêu Phó Hựu đã mở rộng về hướng Đông một chút, chia sân viện lúc trước của hắn ra, lại xây thêm một hồ đình viện. Theo sở thích của nữ chủ nhân mới, còn thiết kế thêm một xưởng ngọc rộng rãi, ngay cả nhà kho đặt các vật liệu ngọc cũng khá lớn.
Vừa bước ra khỏi xưởng chính là ao sen, xanh biếc và yên tĩnh, đình nghỉ mát sạch sẽ, đến lúc đó nữ chủ nhân có thể dựa vào cửa sổ ngắm cảnh thư giãn làm tiêu tan đi mệt nhọc.
Nghiêu Mộ Dã cố ý đưa Ngọc Châu đến xưởng ngọc vẫn còn dở dang này để nàng có thể thả lỏng tinh thần.
Ngọc Châu nhìn tấm biển mới được treo trong xưởng, trên đó là bốn chữ cứng cáp mạnh mẽ là Nghiêu Mộ Dã đã tự tay đề lên “Tàng Ngọc Nạp Châu”, đó là những từ ngữ để đùa giỡn với mình, nhưng bây giờ lại còn treo lên cao cho người nhìn, đúng thật là… Ngọc Châu hơi lúng túng nói: “Cái tên này…Hình như không được trang trọng cho lắm.’’
Nghiêu Mộ Dã không quan tâm: “Tại hạ cho rằng nó còn trang trọng hơn “Ngọc thô chưa mài.’’.
Bàn về độ chua của vua giấm chua này, một vại lớn cũng không thể so sánh bằng, Ngọc Châu trừng mắt liếc hắn một cái, lười nhắc đến chuyện tấm biến trên cửa hàng của mình vốn dĩ mang theo ý nghĩa vô cùng nghiêm túc.
Nhưng cũng vì một màn nói chêm chọc cười này lại khiến sự nặng nề trên khuôn mặt Ngọc Châu hoàn toàn biến mất. Nghiêu Mộ Dã nhân cơ hội giữ lấy eo nàng, nói: “Nàng đừng để tâm đến những chuyện bên ngoài phủ làm gì rồi lại mang theo tâm sự nặng nề, nàng muốn mình nhanh già hơn đúng không, đến lúc đó da dẻ nhăn nhúm, hôn lên chẳng phải chỉ toàn là răng thôi sao?’’
Nói đi nói lại vẫn là những lời khiến Ngọc Châu trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó giận dữ nói một phen. Nhưng hôm nay nàng chỉ yếu ớt thở dài, có thể nói là rất bình tĩnh.
Nghiêu Mộ Dã trêu chọc xong, nhưng không thấy cảnh tượng con mèo xù lông như thường ngày, nhíu mày hỏi: “Tại sao nàng lại thở dài?’’
Ngọc Châu giúp hắn sửa sang lại cổ áo, tiếp tục thở dài một hơi nói: “Đau lòng Thái úy mà thôi, nếu như không phải ngày thường Thái Uý vẫn tỏ ra đoan chính lại xuất thân từ danh gia vọng tộc, chỉ sợ với cái miệng này, ngài nhất định sẽ không cưới được thê tử, sẽ phải cô độc suốt nửa đời sau.’’
Nghiêu Mộ Dã nghe được những lời này, lông mi đều dựng ngược cả lên, ngay cả sống mũi thẳng thẳng tắp cũng căng thẳng đến phát sáng, tức giận nói: “Chà, nói như vậy thì nàng chính là một vị Bồ Tát sống xả thân mình, là Quan Thế Âm phổ độ chúng sinh nhỉ! Nếu như không dễ tìm được một lão bà, vậy có phải nàng nên tận dụng nó hay không, đừng lãng phí một ưu điểm mà trời xanh đã ban tặng cho tại hạ, đó là khiến nàng không thể xuống được giường?’’
Ngọc Châu không nghĩ đến nam nhân này còn có thể nói xằng nói bậy giữa thanh thiên bạch nhật, lập tức bịt miệng hắn buồn bực nói: “Chàng chẳng có lúc nghiêm túc được cả.’’
Nghiêu Mộ Dã nắm lấy bàn tay nàng nói: “Được, hôm nay ta chắc chắn sẽ nghiêm túc yêu thương nàng. Nàng còn nhớ cuốn sách màu mà ta đã cầm mấy ngày hôm trước không? Ta còn đặt một bộ ngọc mười tám hình dáng, to nhỏ đều có, nghe nói nếu dùng đúng phương pháp thì có thể xay ra nước đấy, nàng dùng thử một lần đi, nếu như tốt thì có thể tạo khuôn đúc để bán, đến lúc đó chẳng phải là tiền vào như nước sao?’’
Ngọc Châu nhớ lại quyển sách mà mấy ngày trước người này đã cầm trên tay, khuôn mặt đỏ bừng. Những chuyện xấu xa trong kinh thành thực sự vẫn không ngừng xuất hiện, còn tưởng rằng bên trong giá sách kia của tổ phụ là những bí mật trong cung không thể nói được. Nhưng có ai ngờ rằng đó lại là những đồ chơi đang được thịnh hành gần đây trong kinh thành, càng thêm thối nát không thể chịu nổi. Chưa kể những chiếc gậy gộc có độ dài không giống nhau kia, còn có một bộ khóa ngọc bích của phụ nữ, dĩ nhiên là một cặp với bộ khóa của Thái úy trước đây, nhưng kiểu dáng có phần khéo léo và tinh xảo hơn nhiều, chỉ là khi tưởng tượng đến cũng có thể khiến người khác xấu hổ và giận dữ đến mức phụt máu.
Nhìn thấy nữ nhân này cuối cùng cũng xấu hổ và tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm ráng chiều, Nghiêu Mộ Dã bật cười ha hả, ôm lấy nàng nói: “Vẫn nên cùng Châu Châu của chúng ta nghiêm túc nghiên cứu con đường phát tài thì hơn.’’
Vừa dứt lời đã sải bước đến phòng ngủ của mình, Ngọc Châu sợ hãi biến sắc nhưng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Nếu như Thái úy dám dùng, thì…ta sẽ làm một bộ khóa kia, khóa ngài lại.’’
Nghiêu Mộ Dã dùng chân đóng cửa lại, vội vàng ngậm lấy đôi môi của nàng, trêu chọc cái lưỡi nhỏ của nàng nói: “Nàng dùng cái gì để khóa? Ngọc bích không thể gãi ngứa được đâu.’’
Ngay sau đó, Thái úy đại nhân tự thân thể nghiệm nói với nữ nhân đang nằm dưới người mình rằng, ngay cả khi không có tướng mạo gia thế, chỉ bằng cái thứ cứng rắn dưới rốn của mình, hắn cũng có thể cưới được một thể tử mềm mại yêu kiều.
Một đêm hồ đồ nhưng lại khiến Ngọc Châu quên đi những suy nghĩ phiền muộn về việc rắc rối trong kinh thành.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể vẫn hơi bủn rủn rời rạc, bởi vì hôm nay trùng hợp lại là ngày hưu mộc trong triều, Nghiêu Mộ Dũ cũng lười biếng một hôm ngủ lấy lại sức.
Nam nhân này sau khi cởi quần áo, đều lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cường tráng, suồng sã mà đường hoàng chiếm trọn giường, cặp đùi thon dài rắn chắc kẹp chặt lấy Ngọc Châu không cho nàng đứng dậy, thế nào cũng phải cần nàng lên tiếng khuyên giải hứa hẹn, nói mình ngồi dậy rồi sẽ quay lại, lúc này hắn mới miễn cưỡng thả lỏng, trong miệng còn hàm hồ nói: “Quay lại sớm nhé, rồi ngủ với ta.’’
Nhưng Ngọc Châu nhất thời không cảm thấy buồn ngủ nữa, lúc trở về phòng chỉ có thể cầm theo tập tranh hai ngày nay mình đã vẽ, lại nằm ngửa trên giường, để mặc hắn ôm, còn bản thân thì chỉnh sửa các mẫu cần sửa.
Hôm qua nàng và Nghiêu phu nhân đã nói chuyện một lúc lâu, ý tứ của Nghiêu phu nhân là muốn nàng tiếp tục chuyên tâm làm những gì mình muốn, còn những việc vụn vặt phía sau, nàng không cần phải quan tâm.
Có được những lời này của Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu cũng đã tìm được chủ kiến, trước mắt chỉ có thể làm theo những ý tưởng ban đầu của mình. Nhưng mà hôm nay nàng muốn đi thăm hỏi một nơi, cần phải xuất phủ một chuyến, không biết Nghiêu Thái úy có đồng ý hay không?
Cuối cùng, nàng thực sự không thể nhịn được nữa, đành phải đẩy đẩy nam nhân đang nằm ngủ một cái, thì thầm nói ra ý nghĩ của chính mình với hắn.
Nghiêu Mộ Dã uể oải dụi dụi mắt, cuối cùng đôi mắt phượng cũng tỉnh táo nói: “Một lát nữa ta sẽ xuất phủ cùng nàng.’’
Sau khi thức dậy, hai người chỉ ăn cháo và bánh bột mì rán mật đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay trời đổ cơn mưa, Nghiêu Mộ Dã gọi Giác Nhi đi lấy cho Ngọc Châu một bộ y phục thật dày.
Giác Nhi nhận lệnh, bước ra khỏi viện Thái úy đi về phía sân viện của Ngọc Châu.
Nhưng chỉ mới đi được nửa đường, nàng đã nhìn thấy hai thị vệ trong phủ dẫn hai nha hoàn bị trói chặt mang ra ngoài.
Giác Nhi nhận ra hai nha hoàn này, chính là hai người mà nàng đã vô tình phát hiện đang len lén nghị luận về chuyện đứt gãy xà nhà và cái chết của hai nha hoàn trông coi hoa viên.
Trước kia hai nha hoàn này còn hoạt bát lanh lợi, bây giờ thì bị đánh đến hấp hối, rũ thấp đầu, miệng bị bịt chặt cùng với một đường máu tươi lưu lại.
Từ trước đến nay, Giác Nhi chưa bao giờ thấy cảnh tượng đáng sợ như thế này, lúc trước ở Tiêu gia, cho dù những nha hoàn làm trái với quy củ cũng không có chuyện bị đánh đập như vậy, chỉ cần giao cho người môi giới bán đi là xong việc.
Nhưng Nghiêu gia là một gia tộc có căn cơ thâm hậu, ngoại trừ chủ tử khai ân chuộc thân cho mình, hoặc ở bên ngoài buôn bán kiếm tiền cho chủ, rất ít người hầu trong phủ bị bán đi.
Đây là bí mật tuyệt đối trong phủ công hầu không thể bị truyền ra ngoài, ngộ nhỡ một hạ nhân bị bán mang theo lòng oán hận của mình rơi vào tay kẻ thù chính trị thì có thể tạo nên một sóng gió dữ dội, mặc kệ những lời của kẻ nô tài kia là thật hay giả đều khiến triều đình nổi lên bão táp phong ba, cho nên phải âm thầm xử lý, sẽ không thể cho người sống đi ra.
Mặc dầu trước đây Giác Nhi đã từng nghe qua, nhưng từ khi bước chân vào phủ cho đến nay, Thái úy chưa bao giờ trách móc nặng nề với hạ nhân, rất hiếm khi đánh mắng, còn hòa nhã hơn cả chủ tử của Tiêu phủ. Ngay cả khi thỉnh thoảng có nghe nói những nha hoàn khác đã từng bị trầm giếng từ đời trước của Thái úy, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, còn bây giờ cảnh tượng này lại đang xuất hiện trước mắt nàng.
Nhìn những vết máu trên sàn đá, Giác Nhi bất động ngây người một lúc lâu.
Đợi đến khi trở về đã thấy Lục tiểu thư không còn ở trong phòng, nghe nói là bị Nghiêu phu nhân gọi đi dặn dò vài chuyện. Ngay khi nàng đang muốn thả y phục xuống rồi xoay người ra khỏi phòng thì lại bị Thái úy gọi lại.
Giác Nhi hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: “Thái úy có gì phân phó, nô tỳ còn phải quay lại viện tìm y phục cho Lục tiểu thư.’’
Nghiêu Mộ Dã nửa tựa vào ghế thái sư, ngón tay thon dài thưởng thức miếng ngọc bội, lạnh lùng nói: “Ngươi đã theo Lục tiểu thư bao lâu rồi?’’
Giác Nhi thật thà nói: “Khi người môi giới bán nô tỳ, nô tỳ cũng không nhớ rõ lắm, khoảng chừng bảy tám tuổi đã hầu hạ Lục tiểu thư rồi.’’
Nghiêu Mộ Dã tiếp tục rũ mắtt nói: “Lục tiểu thư của ngươi tính tình lương thiện, xem ngươi như muội muội ruột thịt mà đối đãi, nhưng đó chỉ là sự thoải mái lúc ở trong sân viện nhỏ, chủ tử của ngươi lương thiện, nhưng không có nghĩa là làm nô tại có thể tùy tiện! Quên mất bổn phận của nô tài, ở trong danh môn thế gia như thế này ngươi khó mà sống lâu được! Lục tiểu thư gả cho ta, cho dù là Nhị thiếu phu nhân nhưng trong Nghiêu phủ này có chủ tử thân phận lớn hơn nàng là lão phu nhân, là ta, nếu như ngươi còn muốn ở đây, trong mắt chỉ có Lục tiểu thư mà không có người khác chính là tự mình tìm chết.’’
Giác Nhi không biết mình đã làm sai chuyện gì khiến cho vị Thái úy đại nhân này không vui, ngay khi đang muốn mở miệng cãi lại, một gã sai mặt đứng bên cạnh đã cho nàng một cái bạt tai.
Cái đánh này không nặng nhưng Giác Nhi từ khi đi theo Lục tiểu thư đến giờ đã bao giờ chịu sự tức giận vô cớ như thế này đâu, cộng thêm tình cảnh lúc nãy rõ mồn một ngay trước mặt, nhất thời vừa oan ức vừa sợ hãi bật khóc.
Nghiêu Mộ Dã từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Rõ ràng ta đã thông báo cho tất cả mọi người trong phủ không thể mang những lời đồn ở bên ngoài vào, nhưng người thân là một nha hoàn thiếp thân, lại liều mạng trở về cáo trạng, là muốn Lục tiểu thư của ngươi xuất phủ gặp nạn? Điều này còn tệ hơn cả một kẻ trộm đang ẩn nấp trong bóng tối, một người ngu xuẩn như thế này, trực tiếp lôi ra trầm giếng.’’
Lúc này Giác Nhi mới sợ hãi khóc thét lên.