Nhìn thấy Ngọc Châu ngạc nhiên nhìn mình, Viên tiểu thư cười hì hì một cái, nói: “Ta cũng đã từng gặp qua muội, chỉ là khi đó, muội còn chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.’’
Nghe Viên tiểu thư nói như thế, Ngọc Châu hơi xấu hổ, chỉ có thể nhíu mày nhớ lại, nhưng lúc đó phụ nhân là nổi danh từ lâu, người đến xin chỉ dạy thực sự quá nhiều, khi ấy sở thích của nàng lại là xem gà con ăn gạo, dĩ nhiên không quan tâm lắm đến những vị khách của phụ thân, quả thực không thể nhớ ra.
“Từ trước đến nay ta vẫn luôn yêu thích những thứ liên quan đến chạm khắc vàng đá, được ở bên cạnh Viên đại sư học hỏi vẫn là ta được lợi, trong lòng vẫn một mực biết ơn và cảm động. Đáng tiếc Viên đại sư tuổi xuân mất sớm, muốn được chỉ dạy một lần nữa cũng là điều không thể, nhưng nghe người ta nói rằng Lục tiểu thư đây là người thừa hưởng tài nghệ của Viên đại sư, lại còn vượt trội hơn người. Xem ra sau này có chỗ nào không hiểu, còn phải xin chỉ giáo của Lục tiểu thư rồi.’’
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến đại điện.
Trong đại điện, mọi người đã tề tựu đông đúc, Bạch phu nhân cũng đã đến đây từ rất sớm.
Nhìn thấy hai người đang bước vào, vẻ mặt của Bạch phu nhân nhất thời hơi vi diệu.
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi hai nhà Bach Nghiêu giải trừ hôn ước Bạch phu nhân gặp được một người của Nghiêu gia – Mặc dù Ngọc Châu còn chưa gả vào Nghiêu gia, nhưng tóm lại chắc chắn cũng là con dâu của nhà kia rồi, mà bây giờ Bạch phu nhân lại gặp được người này, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Còn về tình hình cụ thể và chi tiết việc con trai muốn giải trừ hôn ước, người là mẹ như bà cũng rõ ràng hơn ai hết. Nếu như Nghiêu tiểu thư đã không tuân thủ nữ tắc, âm thầm tư thông lén lút qua lại với tiểu thúc tương lai của mình, một nữ nhân như vậy đương nhiên không thể cưới vào cửa Bạch gia. Nhưng con trai cứ khăng khăng muốn giữ gìn danh tiết của vị Nghiêu tiểu thư kia, không muốn việc này được tiết lộ ra bên ngoài, lại còn bịa đặt cái gì mà bản thân mình mang trên người một căn bệnh không thể nói ra, cứ thế đành chịu tiếng xấu phải giải trừ hôn ước. Chuyện này thực sự khiến Bạch phu nhân cảm thấy uất ức trong lòng.
Nhưng việc đã đến nước này, con trai vẫn kiên trì với quyết định của mình, bà cũng đành phải toàn thành, dĩ nhiên phải duy trì hòa khí ở bên ngoài, không thể để cho các phu nhân có mặt ở đây chê cười được.
Tuy nhiên, với vị Viên tiểu thư kia, Bạch phu nhân không thể cười nổi.
Theo như cội nguồn danh thế của Viên gia trước đây, tuyệt đối là Bạch gia với cao, nhưng giờ đây Viên gia trở nên sa sút sau một trận phong ba, mặc dù vẻ ngoài vẫn còn duy trì được thanh danh của một Viên gia của vùng Giang Nam, nhưng con cháu bên trong chỉ đảm nhiệm một vài chức quan nhỏ không đáng kể trong triều đình, như vậy thì sao có thể xứng đáng với Bạch gia? Hơn nữa, tuổi tác của Viên tiểu thư này quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với con trai của mình, sao có thể thích hợp trở thành một mối lương duyên tốt? Nhưng con trai bà hết lần này tới lần khác vẫn mang vào trong cung để trình diện với Thánh Thượng.
Đừng nhìn vẻ ngoài vân đạm phong kinh, dịu dàng khiến người khác hài lòng của Bạch phu nhân bay giờ, nhưng trong lòng đang hừng hực một ngọn hỏa khí. Chỉ âm thầm trách móc con trai và Nghiêu Mộ Dã quấn lấy nhau quá lâu, đến mức những thói hư tật xấu trên người hắn đều học được không sót cái gì!
Mà hiện tại hai vị Viên tiểu thư kia lại còn song kiếm hợp bích đi về phía Bạch phu nhân, nội tâm bà cuồn cuộn sóng trào không thể nói thành lời, thực sự muốn mời thêm pháp sư mới có thể bình yên vượt qua được kiếp nạn phía trước.
Nhưng mà, xung quanh còn có rất nhiều vị phu nhân đang có mặt ở đây, Bạch phu nhân cũng phải miễn cưỡng duy trì thể hiện, lạnh nhạt mỉm cười về phía hai người bọn họ, sau đó quay đầu lại nhìn đến Lương Bảo ở phía sau.
Lương Bảo là một con rùa đá được khắc bằng tiếng Phạn của Phật giáo. Dùng mấy sợi dây thừng chắc chắn và cố định ở trong phòng.
Sau khi dự lễ, mọi người còn muốn thắp hương cầu phúc, dâng hương bái phật xong thì trở về chỗ ngồi của riêng mình, lắng nghe những lời cầu phúc của các nhà sư trong am.
Đợi đến khi nghi thức Lương Bảo kết thúc, Bach phu nhân liền hỏi Ngọc Châu khi nào thì có thể hoàn thành tượng Quan Thế Âm ngàn tay.
Sau khi hỏi xong, Bạch phu nhân thực sự không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong hai vị Viên tiểu thư kia nữa, thẳng người ngồi dựa vào cây cột trong góc tường, bị cây cột che chắn, cũng không cần phải nhìn vào người nào nữa.
Bởi vì những chiếc ghế trong am đề được gắn liền với tên, và Bạch phu nhân vừa vặn ngồi vào đúng chỗ ngồi của Ngọc Châu.
Mà chỗ ngồi của Bạch phu nhân lại còn dễ làm người khác chú ý hơn. Ngọc Châu không muốn bị người khác dò xét, lấy lý do đau thắt lưng không thể ngồi xuống, lắng lẽ đứng ở phía sau điện.
Lúc như nhà sư bắt đầu tụng kinh, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngọc Châu âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không ngồi xuống, nếu không…Cái tư thế ngồi trên tấm đệm nhỏ kia đúng là một gánh nặng không nhỏ đói với một người quanh năm làm thủ công như nàng.
Vì không cần thiết phải ngồi thiền tụng kinh, Ngọc Châu có thể tùy tiện nhìn xung quanh, đột nhiên nghe được răng rắc phía trên đại điện cách đó không xa. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt bất chợt biến sắc, chỉ thấy mái đền của đại điện kia dướng như có cảm giác đang lung lay sắp đổ.
Nàng bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Mau tản ra ngoài, đòn dông* sắp gãy rồi.’’
(*Đòn dông: Thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa nhà tạo thành đỉnh cao của nóc nhà.)
Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong tiếng tụng kinh, trong chốc lát không thể hiểu ý nàng. Cũng may còn có Viên tiểu thư nhanh chóng phản xạ kịp thời, ngẩng đầu nhìn lên đòn dông, vội vàng vòng qua cây cột, một tay kéo Bạch phu nhân ngã nhào xuống.
Trong khoảnh khắc nàng kéo ngã Bạch phu nhân ấy, đòn dông chống đỡ Lương Bảo kia gãy lìa trong nháy mắt, con rùa đá sập xuống, mọi người trong đại điện hoảng sợ liên tục la hét, còn có những người ở bên cạnh cũng bị thường, nằm lăn trên mặt đất, gào thét kêu đau kêu cứu, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Nhìn đến Viên tiểu thư và Bạch phu nhân, cả hai đều nằm trên mặt đất, Bạch phu nhân có Viên tiểu thư bảo vệ, nhất thời toàn thân không có gì đáng ngại, chỉ có Viên tiểu thư lại bị những mảnh vỡ đòn dông của con rùa đá văng lên cánh tay, trong chốc lát máu đồ ồ ạt chảy ra.
Tại sao những đòn dông lớn kia có thể ầm ầm sụp xuống? Có người nhanh chóng phát hiện ra rằng những chiếc xà kia sớm đã bị người động tay động chân, lờ mờ còn có dấu vết bị cưa. Vì phải chống đõ một Lương Bảo, rõ ràng không thể chịu được sức nặng của con rùa đá, gãy đổ chỉ là chuyện sớm muộn.
May mà có Ngọc Châu phát hiện đúng lúc, hét lên nhắc nhở mọi người, cộng thêm việc Viên tiểu thư phản ứng kịp thời, mọi người chỉ bị thương nhẹ, không cần phải lo lắng đến tính mạng.
Nhưng nhìn vào chỗ ngồi của Bạch phu nhân, nó đã bị con rùa đá đập cho nát bấy, nếu như người còn ở đó, hậu quả thật không thể lường trước được.
Việc này đã không thể dùng ba chữ ngoài ý muốn để giải thích nữa rồi. Ngay sau đó, Kinh Triệu ty đã phái chuyên gia đến khám xét hiện trường, trích xuất vật chứng, tất cả những thợ mộc tham gia xây dựng đều bị giam giữ để lấy khẩu cung.
Còn những người bị thương cũng được mang ra ngoài chữa trị, lúc dầu Quảng Tuấn Vương còn ôm tâm tư ích kỷ, muốn cố gắng được ở gần Ngọc Châu một chút, ngay cả chỗ ngồi cũng cách nàng rất gần, kết quả bắp đùi bị đòn đông va phải đâu đớn đến mức kêu cha gọi mẹ, được nằm trên cáng mang đi.
Một lúc sau, Nghiêu Mộ Dã và Bạch Thủy Lưu hạ triều cũng nghe được bẩm báo vội vàng đến hiện trường.
Trước khi đến am, người đến thông báo cũng không biết tình hình cụ thể trong đó, chỉ nói Từ Vân am ở vùng ngoại ô xảy ra chuyện đòn dông gãy đổ, người thân của mình còn ở trong đại điện, trong lòng hai người vô cùng vô lắng, không thể nhàn nhã ngồi xe ngựa đến, cưỡi ngựa một mạch đi nhanh như tên bắn.
Đợi đến khi vào trong am, mọi người hầu như đã di tản hơn một nửa, hai người nhìn thấy chỗ ngồi có đề tên của Viên tiểu thư bị bể nát, cùng với một vệt máu ở bên cạnh.
Bạch thiếu vẫn còn ổn, chỉ nhíu mày hỏi người bên ngoài xem ai bị thương.
Còn toàn thân Nghiêu Mộ Dã đã hơi lảo đảo, chỉ trừng mắt nhìn cái tên trên ghế đã nát vụn, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy dầu, hoảng hốt hét lên: “Người ngồi ở đây đâu rồi.’’
Đúng lúc này, Ngọc Châu từ ngoài điện thò đầu vào nhẹ giọng nói: “Thái úy, chàng cũng đến đây sao?’’
Nghiêu Mộ Dã và Bạch Thủy Lưu thấy nàng vẫn còn an lành không hề bị thương chỗ nào, dáng vẻ vẫn mềm mại đáng yêu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tới, đồng thời nói: “Nàng không có việc gì chứ?’’
Nghe vậy, Ngọc Châu cảm thấy hơi lúng túng, những quý phu nhân nhà thế gia xung quanh còn chưa kịp tản rời đều quay đầu nhìn về phía này. Cũng may Bạch thiếu cũng nhận ra được mình hơi quá phận, mỉm cười nói: “Không sao thì tốt rồi, ta đi xem mẫu thân của ta đang ở đâu.’’
Ngọc Châu gật đầu: “Lúc xảy ra chuyện, con rùa đá kia rơi xuống ngay chỗ Bạch phu nhân đang ngồi, cũng may có Viên tiểu thư nhanh tay nhanh mắt kéo Bạch phu nhân ra, nhưng mà Viên tiểu thư cũng bị thương rồi, xin Bạch thiếu mau đi xem một chút.
Nghe những lời này, Nghiêu Mộ Dã và Bạch Thủy Lưu đều cau mày, đồng thanh nói: “Nàng ấy không sao chứ.’’
Ngọc Châu yên lặng một chút rồi nói: “Cánh tay của Viên tiểu thư bị thương, Bạch phu nhân đang giúp nàng băng bó ở bên ngoài.’’
Sau khi Bạch thiếu nghe xong, vội vàng chạy sang phòng bên.
Ngọc Châu nhìn Thái úy ở bên cạnh mình dường như đang rơi vào trầm tư, nói: “Thái úy đại nhân không đi qua thăm hỏi một chút sao?’’
Tâm trí của Nghiêu Mộ Dã sớm đã bay đến một nơi nào không biết tên, trực tiếp hỏi: “Rõ ràng trên ghế ấy viết tên của nàng, tại sao Bạch phu nhân lại ngồi ở đó.’’
Vì thế, Ngọc Châu kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một lần.
Nghiêu Mộ Dã vừa lắng nghe, vừa vẫy vẫy người của Kinh Triệu ty đến để ghi chép, sau đó chỉ ra điểm mấu chốt: “Nói cách khác nếu như không phải Bạch phu nhân tự ý đổi chỗ ngồi, thì người ngồi ở chỗ đó, vốn dĩ nên là nàng đúng không?’’
Ngọc Châu mím chặt môi gật đầu, đến giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như không có sự trùng hợp này, chỉ sợ nàng cũng sẽ không đứng ở bên đại điện để kịp thời phát hiện dòn đông có dấu hiệu gãy lìa, vậy thì bây giờ nàng…
Nghiêu Mộ Dã hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điểm này, sắc mặt càng trở nên khó coi, cuối cùng chỉ nói: “Ta sẽ phái người hộ tống nàng về phủ, nàng ngoan ngoãn ngây ngô trong nhà đi, đừng đi đâu cả… Cửa hàng cũng không được phép đi.’’
Sau khi nói xong còn đích thân đưa nàng ra khỏi núi, rồi gọi thị vệ bên cạnh mình đến dặn dò cẩn thận một phen mới bảo nàng ngồi vào trong xe ngựa.
Mà Nghiêu Mộ Dã tiếp tục ở lại hiện trường, tự mình cùng với người của Kinh Triệu ty tiếp tục khám xét tra hỏi.
Ngọc Châu quay trở lại Nghiêu phủ, dĩ nhiên không thể biết được, đêm đó có vô số nữ tu và thợ mộc, công nhân đều bị bắt đến đại lao của Kinh Triệu ty, nghiêm khắc tra hỏi thấm vấn kỹ lưỡng. Cuối cùng cũng thẩm tra ra một người thợ mộc họ Lý, sau khi đóng đinh xong vào sáng nay đã biến mất không rõ tung tích.
Khuôn mặt của người thợ mộc họ Lý cũng được vẽ ra, nhanh chóng phát lệnh truy nã trong vòng bán kính một trăm dặm.
Sau khi Ngọc Châu trở về phủ, uống một tách trà an thần mà Giác nhi tự tay pha, ngồi ở trên ghế mềm mại ngửi ngửi mùi gỗ đàn hương trấn tĩnh, cũng cẩn thận suy xét về chuyện này, cuối cùng nghĩ đến một khả năng, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
Nếu chuyện này thực sự có người đứng đằng sau bày mưu tính kế, há chẳng phải là đang hướng đến nàng sao? Điều quan trọng nhất là công trình tu sửa này là do Bạch phu nhân đứng rà làm chủ, dựa theo mối quan hệ hiện tại giữa hai nhà Bạch Nghiêu, nếu như con dâu Nghiêu gia chết trên công trình tu sửa của Bạch gia, vậy thì Bạch gia có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được!
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu hít một hơi, vậy thì người đằng sau kia muốn gì đây? Là muốn châm ngòi khiêu khích giữa nhà Nghiêu Bạch? Hay là hận Viên Ngọc Châu nàng đến tận xương tủy nên muốn nhanh chóng loại bỏ?