Đúng lúc này, màn xe lay động, một nữ tử bước xuống. Ngọc Châu đưa mắt nhìn sang, nữ tử này thật sự trông rất đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, bộ váy dài xanh nhạt càng làm tôn lên làn da tuyết trắng. Khuôn mặt trái xoan trời sinh phú quý, hai gò má như hoa đào nở rộ, đôi mắt lúng liếng, phong thái toàn thân khiến người khác không kiềm được phải nhìn về phía nàng ta.
Sau khi nàng ta xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn qua thấy Nghiêu Mộ Dã thì có vẻ sửng sốt, dường như sóng mắt thấp thoáng điều gì đó. Sau đấy nàng ta giữ lễ tiết, nói: “Thái úy đại nhân, đã lâu không gặp.”
Rõ ràng là Nghiêu Mộ Dã đang gặp lại cố nhân, thế nhưng hai hàng mày rậm hơi cau lại, có chút ngây người.
Bạch Thủy Lưu nhìn ánh mắt qua lại của hai người, mỉm cười nhìn về phía Ngọc Châu. Ngọc Châu đang quan sát tình hình hai người kia, tạm thời không nhìn ra được có tức giận gì qua nét mặt.
Có điều dường như nàng đã phát hiện ra ánh mắt thăm dò của Bạch Thủy Lưu, Ngọc Châu không hề hoang mang thu hồi tầm mắt, tự nhiên hào phóng nhìn lại Bạch Thủy Lưu, cuối cùng khiến cho hắn ta cười khổ thu lại ánh mắt quan sát kia.
Nghiêu Mộ Dã hoàn hồn đầu tiên, chỉ gật đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt, bước về phía trước, hình như cũng không có ý giới thiệu với Ngọc Châu.
Ngọc Châu cũng chỉ có thể gật đầu chào hỏi hai người rồi đi theo Nghiêu Mộ Dã vào trong cung.
Buổi cung yến này chính là sự kiện khởi động trước đêm Thất tịch. Có điều theo Ngọc Châu thấy chẳng qua đây là cái cớ cho các vị quý nhân có một buổi vui chơi mà thôi.
Cung yến được tổ chức bên cạnh khe nước trong cung. Khe suối này chảy xuống từ núi Văn Long phía sau hoàng cung, được truyền tụng là nước bọt của rồng, uống vào có vị thơm ngọt, nước uống trong cung đều lấy từ khe suối này.
Lúc này trên dòng suối có rất nhiều hoa đăng lấp lánh, càng làm cho đình viện được trang hoàng đẹp đẽ tăng thêm mấy phần rực rỡ lung linh.
Các đôi các cặp phu thê nhộn nhịp đi vào đình viện, từng người đều trò chuyện vui vẻ thoải mái.
Nghiêu Mộ Dã kéo Ngọc Châu đi theo thái giám đến một đình đài. Lúc này Ngọc Châu mới phát hiện hình như trên đình đài này đều là thuộc cấp của Nghiêu Mộ Dã.
Đa số bọn họ xuất thân bần hàn, tất nhiên thê tử kết tóc đều chẳng đủ để lên mặt đài, thậm chí có phu nhân mặt ngăm đen đỏ ửng, cho thấy vết tích đã từng làm chuyện đồng áng.
Thường ngày tụ hội tất nhiên bọn họ đều dẫn theo mỹ thiếp tân sủng, thế nhưng hôm nay phải dẫn nguyên phối ra khỏi cửa tới bêu xấu.
Nhưng bọn họ không muốn mất mặt trước một số thế gia nên đều ào ào kéo đến một bên, chen ở trên đình đài này.
Đương nhiên Nghiêu Mộ Dã nhìn ra được thuộc cấp không được tự nhiên, xoay người nói khẽ với Ngọc Châu, bảo nàng dẫn những phu nhân kia đến chỗ bàn nhỏ ở đình đài bên dưới mà uống rượu ăn thịt nướng.
Ngọc Châu gật đầu, chào hỏi mấy vị phu nhân rồi cùng nhau xuống đình dưới.
Một vị tướng quân béo lùn trong đó thấy lão bà của mình đi theo các phu nhân khác xuống đình dưới uống rượu, lúc này mới ca thán với Nghiêu Thái úy: “Cung yến như này, về sau có đánh chết cũng không tham gia nữa. Mụ nhà ta ăn uống chọp chẹp, ở cùng với mấy phu nhân thế gia thì miệng không dám mở to, lần trước tham gia xong về nhà oán giận với ta là ăn không no. Hôm nay trước khi ra cửa đã ăn hết một tô mì to rồi mới đi.”
Lời này vừa thốt ra đã chọc cho các vị tướng quân trong đình cười ha ha. Ôn Tật Tài cũng vừa đi đến, nghe được đoạn này thì rất hâm mộ, “Chư vị chớ có đang ở trong phúc mà không biết hưởng. Nguyên phối không lên được mặt bàn thì bản thân ‘dùng’ thoải mái. Chúng ta suốt ngày hành quân chiến đấu ở bên ngoài, trong nhà chỉ cần một bà cô biết quán xuyến hiếu kính cha mẹ chồng. Những tì thiếp xinh đẹp quyến rũ kia, mình lại phải hao tổn đầu óc!”
Một vị tướng quân khác bưng ly rượu lên trêu ghẹo: “Trong mấy người chúng ta, Ôn tướng quân ngươi là có phúc nhất. Chính thê đường đường là Công chúa, dung mạo dáng vẻ đều muôn vàn phú quý, sao lại chạy đến đây, chen vào cái đình này với bọn ta?”
Hôm nay Ôn Tướng quân mặc một bộ lễ phục cổ hẹp gần đây đang thịnh hành ở kinh thành, cổ bị bó chặt đến thở không nổi, vừa lên tới đài cao lập tức nới cổ áo ra nói: “Không lên đây thì bị cái bộ y phục này giết chết tươi ngay trong cung mất. Nếu các vị ước ao được như tại hạ thì lát nữa ta sẽ đi bẩm với Thánh thượng, để các vị bỏ chính thê, mỗi người cưới một nàng Công chúa về, đảm bảo sẽ khiến các vị hận không thể mỗi ngày đều có chiến sự, không bao giờ… quay về phủ!”
Trần Bằng Vũ ở bên cạnh trêu ghẹo: “Sao lại thế? Chẳng lẽ thiên kim quý thể yêu cầu cao quá, Ôn Tướng quân lớn tuổi rồi, không chịu nổi chăng?”
Ôn Tật Tài duỗi chân đạp hắn ta một cái, nói: “Ông đây hàng ngon kiệt xuất, chẳng lẽ phải móc ra cho ngươi xem?”
Nói xong, trên đình lại một trận cười!
Ôn Tật Tài lại nói tiếp: “Cưới một quý nữ chính là tự rước gậy phạt về cho mình. Con mẹ nó quy củ nhiều vô kể, hận không thể thay toàn bộ thị nữ, tôi tớ trong phủ thành cung nữ, thái giám trong cung. Ăn cơm không được ăn hành, tránh sinh mùi lạ; uống trà thì phải huân hương gảy đàn, quy củ nặng nề, hận không thể xì cái rắm cũng phải dùng nước hoa tắm rửa lại một lần rồi mới bỏ qua. Hơi chút trừng mắt với nàng ta thì lập tức “Bổn cung phải nói với phụ hoàng!” Ôi mẹ ơi, thích nói thì nói đi! Tốt nhất cho ta một tờ hưu thư luôn càng tốt! Hôm nay phải về phủ đưa nàng ta ra ngoài, con mẹ nó lại tìm cho ta bộ y phục này, thật sự là sống mà khổ sở!”
Thường ngày Ôn Tật Tài đều tự cho mình là nho tướng, hôm nay lại phun ra lời thô tục, có thể tưởng tượng được sự dày vò hằng ngày ở trong phủ. Có điều nghe nói bình thường hắn cũng chẳng mấy khi hồi phủ, ở bên ngoài nuôi biết bao nhiêu mỹ thiếp!
Ngọc Châu ở dưới đài, loáng thoáng có thể nghe được tiếng trò chuyện của mấy nam nhân trên đài cao, không khỏi thở dài lắc đầu… Mấy nam tử từ quân doanh đi ra này, mỗi người đều quen thói ta là số một. Ngay cả Công chúa đương triều cũng không quản được nổi… cái đám võ phu này.
Mà Thái úy đại nhân, quả thật là một giuộc với đám thuộc cấp. Nhớ lại lúc trước khi nàng và Thái úy mới quen biết, dáng vẻ ‘hái hoa’ cà lơ phất phơ của Thái úy khi ở hành quán thì có gì khác với Ôn Tật Tài? Hiện tại xem ra, thật đúng là chuột xà một ổ, lây nhiễm lẫn nhau mà thôi!
Đúng lúc này, Thánh thượng dẫn theo Hoàng hậu di giá đình viện, cùng vui vẻ với các ái khanh.
Bởi vì là cung yến nên không câu nệ như tế tự triều bái, mọi người thi lễ với Thánh thượng ngồi trên đài cao xong thì tiếp tục từng người vui chơi.
Ngược lại Ngọc Châu thì nhìn thật kỹ Hoàng hậu mấy lần. Vị Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ hiện nay chính là xuất thân từ thế gia Viên thị. Nàng ta lớn hơn Thánh thượng chừng sáu tuổi. Nghe nói năm đó Thái tử bị bệnh cấp tính, đang rất nguy kịch. Tiên hoàng tra hỏi cao tăng, nghe nói bát tự của nàng ta cực kì hợp với Thánh thượng cho nên lập tức đặc cách tuyển vào cung, trở thành Thái tử phi.
Từ đó về sau, đúng là thân thể của Thái tử đã khỏe lên.
Còn sau này Viên gia gặp họa, tất nhiên vị Hoàng hậu này có bị dính líu nhưng từ sau khi nàng ta gả cho Thánh thượng thì nàng ta rất được lòng Thái hậu, hơn nữa Viên gia lại là đại gia, cho dù chém ngã một chút thế lực thì trong triều vẫn còn rất nhiều đệ tử họ Viên đang làm quan, không nên đuổi tận giết tuyệt tạo nên tiếng xấu là hoàng gia tuyệt tình. Thế nên vị Viên Hoàng hậu này bảo vệ được hậu vị nhưng không được thánh sủng. Đã rất lâu không cùng giường với Hoàng thượng, dưới gối lại càng chẳng có con, chỉ theo lời Thái hậu mà nhận hài tử của một cung nữ thân phận thấp hèn trong cung mình để giữ vững hậu vị mà thôi.
Hiện tại nhìn nàng ta tuy chỉ lớn hơn Hoàng đế sáu tuổi nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc, xem tướng mạo lại cứ như là đồng lứa với bên nhà mẹ của Thánh thượng…
Chẳng lẽ vị Hoàng hậu này là vì yêu sinh hận mà dùng vòng tay thuốc kia để hạ độc thủ với Nhị tỷ mình? Ngọc Châu nhíu mày nghĩ.
Viên gia đã trải qua một vụ án vu thuật trong cung, rất e dè với cổ thuật vu độc. Vị Hoàng hậu đã mất thánh sủng này thật sự sẽ giẫm lên vết xe đổ sao?
Đúng lúc này, nàng thấy Bạch Thủy Lưu dẫn nữ tử kia đi gặp đế hậu.
Tất nhiên những vị phu nhân tướng quân ngồi tán gẫu bên cạnh nàng cũng thấy, trong đó có một người nghĩ gì nói đó, thấp giọng bảo: “Đó… Đó không phải Viên Hi tiểu thư sao?”
Một vị khác lại tiếp lời: “Đúng là Viên Hi tiểu thư, ta cũng nhớ rõ nàng ta, năm đó là tài nữ tài mạo song toàn của kinh thành, thật đúng là có tài mà, thi họa không ai sánh được, còn vượt trội hơn cả Bạch Thanh Nguyệt hiện tại cơ. Trước kia nàng ta luôn ra vào quân doanh cùng Thái úy đấy! Khi đó, chúng ta đều cho rằng Thái úy đại nhân chắc chắn sẽ cưới nàng ta!”
Lời này vừa nói xong, xung quanh lập tức trở nên yên lặng. Vị phu nhân vừa nói chuyện sau cùng cũng là vị đã ở trong phủ ăn trước một tô mì kia, bởi vì trượng phu chính là bộ hạ lâu năm của Thái úy nên tất nhiên biết được không ít chuyện hay ho về Thái úy thời niên thiếu. Chỉ là cái miệng này thật sự quá rộng, lại nhất thời lỡ miệng ngay trước mặt Thái úy phu nhân đương nhiệm, chỉ hận tô mì nước mình ăn trước khi đi quá ít, không đủ lấp kín miệng mình.
Có điều Ngọc Châu vẫn ổn, thấy các vị phu nhân đột nhiên không nói, đều nhìn về phía nàng, chỉ mỉm cười nói: “Đừng mất tự nhiên, những việc này Thái úy đại nhân cũng không hề che giấu gì, chuyện cũ năm xưa ngươi, ta đều không để trong lòng, mọi người chỉ xem như nói giỡn thôi.”
Nghe Ngọc Châu nói vậy, mọi người cũng cười theo, phu nhân mì nước kia nói: “Còn không phải sao, xét về tuổi thì năm đó Viên tiểu thư ngài còn nhỏ mà! Thái úy đại nhân của chúng ta cũng không thể hẹn hò yêu đương với một nhóc con được đúng không? Nhưng khi đó làm sao có thể ngờ rằng, ngàn dặm nhân duyên một sợi ràng*, chẳng phải hiện giờ rốt cuộc Thái úy đại nhân vẫn cưới một vị Viên tiểu thư đó sao?”
*ngàn dặm nhân duyên một sợi ràng(千里姻緣一線牽 ): xuất phát từ câu chuyện thời nhà Đường, người sau thường dùng để nói về duyên phận, ngụ ý vợ chồng xứng đôi là do trời định, được Nguyệt Lão xe duyên từ một sợi tơ hồng. (baidu)
Nói xong, các phu nhân lại cười to một trận, nói thẳng duyên phận này thật đúng là tuyệt không thể tả.
Ngọc Châu cũng cười theo mọi người, chỉ là Giác nhi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, ý cười của Lục cô nương nhà mình… rất nhạt.
Sau đó hứng thú của các vị phu nhân đều chuyển dời đến việc tại sao hiện giờ vị Viên Hi cô nương này lại tới tham gia cung yến với Bạch thiếu. Đương nhiên trong đó còn đề cập tới Nghiêu tiểu thư đã giải trừ hôn ước.
Tuy là các phu nhân không tiện hỏi thẳng nhưng ở trong phủ trạch nhàm chán nên sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt khó có thể dập tắt trong thoáng chốc, trực giác mách bảo rằng nhất định bên trong đó là một vở kịch tình cảm của ba nhà Nghiêu - Bạch - Viên!
Nhưng mà nói bóng nói gió một phen, Ngọc Châu tiểu thư lại ung dung dời đề tài, cuối cùng còn dứt khoát đứng dậy, ôn tồn cáo lui với các nàng rồi nhấc bước đi nơi khác.