Nghĩ vậy, giọng điệu của Nghiêu Mộ Dã không khỏi dịu hơn chút: “Tính toán sổ sách vốn không phải sở trường của nàng. Không bằng kêu quản gia trong phủ dẫn người đến giúp nàng xử lý thành quyển, sau này nàng cũng đỡ tốn sức hơn một chút…”
Ngọc Châu ăn vài miếng đã no, để chén đũa xuống rồi nói: “Đây vốn là chuyện bản thân phải tự làm, hà tất phiền đến người khác…”
Nghiêu Mộ Dã nuốt không trôi được miếng thịt vịt trong miệng, hắn có cảm giác rằng “người khác” trong lời nói của nàng chính là mình!
Hắn cũng buông đũa xuống, mở miệng nói: “Hôm qua ta… nói hơi nặng nề. Nhưng đạo lý đó hẳn là nàng cũng hiểu.”
Ngọc Châu không muốn bàn luận lại chuyện đó với hắn, ngắt lời: “Thái úy nói có lý. Nếu không có chuyện gì thì Ngọc Châu tiếp tục tính sổ sách đây.” Nói xong nàng lập tức đứng dậy.
Nghiêu Mộ Dã làm sao có thể nhìn nàng phớt lờ hắn như vậy, duỗi một tay ra bắt lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng nói: “Nếu có lý thì sao nàng còn sưng mặt sưng mày lên như thế? Chẳng lẽ chúng ta lại phải cãi vã vì một người ngoài sao?
Ngọc Châu có chút bất đắc dĩ, đưa tay sửa lại mấy lọn tóc bên gò má, nhẹ giọng nói: “Đối với Thái úy, thật ra ta và Nhị tỷ đều xem như người ngoài, đúng là không đáng để cãi vã. Ngọc Châu đã biết sai, Thái úy có thể buông tay ra chưa?”
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nếu về sau mình có bị tức chết thì nữ tử yếu ớt ở trước mặt này tuyệt đối là thủ phạm đầu sỏ!
Thế nhưng hắn biết rõ tính tình của nữ tử này, nếu tiếp tục ác chiến với nàng, một người tâm tư như tảng đá thế kia thì ai có thể cứng rắn hơn được nàng? Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể kéo nàng vào trong lòng, nói: “Ta là trượng phu của nàng, sao có thể tính là người ngoài? Nếu nàng thân cận với Nhị tỷ nàng thì giúp một tay cũng được. Nhưng phải chú ý biện pháp! Lúc trước nếu nàng báo cho ta chuyện này thì ta có thể giải quyết thay nàng rồi, đâu cần nàng phải thay xà đổi cột*? Nếu bị người phát hiện thì hậu quả này một mình nàng làm sao có thể xử lý gọn ghẽ được?”
*thay xà đổi cột (偷梁换柱): thành ngữ chỉ việc lấy giả đổi thật, thay đồ tốt bằng đồ dở
Nói đến đây, hắn lại ôn hòa hơn một chút: “Hôm nay sau khi hạ triều, ta có đi Ngự hoa viên gặp Thánh thượng, trò chuyện lung tung việc nhà. Ta nói với Thánh thượng rằng Nương Nương Am ở ngoại ô kinh thành rất nhã nhặn, trái cây thơm ngọt, khí hậu dễ chịu, rất thích hợp để nữ nhân mang thai nghỉ ngơi. Trong cung đã lâu không có con nối dõi, lúc trước Tiêu Phi lại sảy thai hai lần rồi, không bằng đến nơi đó nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe. Thánh thượng đã đồng ý rồi. Đến lúc đó Nương Nương Am sẽ đóng cửa không tiếp khách hành hương. Người trong am cũng sẽ được điều tra tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không xuất hiện sơ suất. Bớt đi rắc rối phức tạp của những người trong cung, đến lúc đó có thể sinh hạ long tử hay không thì chỉ còn xem vào sự cố gắng tranh đua của chính Nhị tỷ nàng!”
Ngọc Châu nghe vậy, có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nàng không ngờ rằng sau cuộc cãi vã hôm qua, Nghiêu Mộ Dã lại tự mình đi nói chuyện với Thánh thượng về việc của nữ tử trong hậu cung… Hắn luôn luôn lười quản những chuyện này, sao bỗng nhiên lại mở miệng nói với Hoàng thượng?
Có lẽ Nghiêu Mộ Dã nhìn ra được sự ngạc nhiên trong lòng nàng, nhàn nhạt nói: “Cho nên sau này mấy chuyện như vậy nàng đừng tự quyết định, ta sẽ luôn có biện pháp càng ổn thỏa hơn nàng.”
Thế là, trong lòng Ngọc Châu lại cảm thấy xấu hổ, lập tức muốn hạ bái cảm tạ Thái úy đã cứu giúp tỷ tỷ ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nghiêu Mộ Dã xách ống tay áo của nàng lên, không cần nàng làm mấy hình thức giả dối khách sáo ấy, hơi giễu cợt: “Cũng khó trách gió thổi bên gối lợi hại như vậy. Đúng là nghe theo thì gió xuân vô hạn, còn trái ý thì gió lạnh buốt xương mà!”
Ngọc Châu cắn môi một cái, cũng không nói gì.
Nghiêu Mộ Dã kề sát lại mặt nàng, nói: “Được rồi, sao còn lạnh mặt như thế? Ầm ĩ như vậy, cơm không ăn được nữa, ngủ cũng không ngon, mau theo ta hồi phủ đi thôi!”
Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy vẫn nên nói rõ với Thái úy thì tốt hơn: “Thái úy, tuy là Ngọc Châu cảm tạ Thái úy vất vả một phen nhưng xuất thân hay thân thích đều là thứ không thể thay đổi. Phụ thân của Ngọc Châu là tội nhân, thân thích đa phần cũng là thương nhân, điều này, dù có gả cho Thái úy thì vẫn không thay đổi được. Trong khi đó Thái úy quyền cao chức trọng, Nghiêu gia lại là vọng tộc trăm năm, nếu cưới một nữ tử có xuất thân như ta thì chắc chắn không xứng đôi. Lúc tình nồng, ngọt ngào làm quên đi những khác biệt ấy. Nhưng đến khi tình phai, chỉ sợ sẽ cảm thấy phiền phức vô cùng. Biết vậy thà chẳng làm…”
Nghiêu Mộ Dã nắm chặt cánh tay nàng, nói: “Ai hối hận? Ta? Hay là nàng! Vậy dựa theo ý của nàng thì nên làm sao? Tuyệt đối đừng có nói ra lời cắt đứt quan hệ, ta không thích nghe điều này!”
Ngọc Châu thấp giọng nói: “Nếu Thái úy khăng khăng muốn cưới thì Ngọc Châu không còn lời gì nữa. Nhưng khẩn cầu Thái úy viết cho Ngọc Châu một phong hưu thư trước, tránh cho sau này Thái úy hối hận, đến lúc đó Ngọc Châu sẽ tự xin đi, tuyệt đối không dính líu dì đến Thái úy nữa.”
Đây là lần đầu tiên Ngọc Châu đòi hỏi đồ cưới từ khi hai người bàn chuyện hôn sự tới nay. Theo lý thuyết thì lẽ ra Thái úy đại nhân phải nên thỏa mãn một chút.
Thế nhưng món đồ cưới này thực sự rất khác biệt, khiến người ta không thể không tức giận!
Thái úy hít sâu một hơi nhưng lời nói thì vẫn không kiềm chế được: “Viên Ngọc Châu, trong đầu nàng đừng chăm chăm cái ý tưởng đó nữa! Chưa thành hôn đã viết hưu thư, mất công nàng còn nghĩ ra được! Cửa lớn của Nghiêu gia ta không có dễ dàng bước ra vậy đâu! Sao không suy nghĩ xem làm gì để lấy lòng trượng phu, để không mất sủng ái! Ta cũng không phải là Vương Kính Đường, trong lòng luyến tiếc nhưng lại cứ rộng lượng buông tay! Không có cửa đâu!”
Ngọc Châu nghe xong, ngẩng đầu nói: “Sao ngài lại nói đến hắn, ta đã nói với ngài rồi, ta kính yêu hắn như huynh trưởng, hắn đối đãi với ta cũng như thân muội vậy!”
Lần này Nghiêu Mộ Dã không nói gì, có điều trong lòng thì cười quái dị một tiếng: Huynh muội? Hắn chẳng thấy được chút yêu thương của huynh trưởng nào trong ánh mắt của cái tên bệnh lao kia. Lần trước trên bàn rượu, ánh mắt của vị phu quân trước kia khó nén được ghen tuông, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được! Nhưng trách ai bây giờ, ai bảo ngày xưa hắn ta đã rộng lượng buông tay? Vậy không nên trách người khác được lời!
Thế nhưng phải biết lấy vết xe đổ đó ra làm bài học! Vì vậy cái ý nghĩ kỳ lạ của tiểu phụ nhân này, hắn xem như đánh rắm là được!
Nghĩ vậy, hắn lại vừa dỗ vừa khuyên mà kéo tiểu phụ nhân này lên xe ngựa, một đường quay về phủ.
Dù sao thì một vấn đề hóc búa trong lòng Ngọc Châu cũng đã được giải quyết. Trở lại trong phủ, nàng có thể an ổn ngủ một đêm. Đợi đến ngày hôm sau nàng còn phải đi Nương Nương Am kia nhìn trước một cái.
Nương Nương Am này không to lớn như Từ Vân Am, chỉ là một cái chùa nhỏ. Thế nhưng năm xưa một vị phu nhân Nghiêu gia bởi vì cùng trượng phu ăn mấy bữa chay nấu từ nước giếng của nơi này, sau nhiều năm khó sinh lại có được một bào thai đôi, thế là tạo nên truyền thuyết. Nghiêu gia càng bỏ ra nhiều bạc để tu sửa chùa, nơi đây cũng trở thành địa điểm dưỡng thai của rất nhiều thai phụ Nghiêu gia.
Bởi vì nổi danh đã lâu nên khi Thánh thượng nghe được lời kiến nghị của Nghiêu Mộ Dã thì lập tức đồng ý.
Chỉ là như thế đồng nghĩa với việc Nghiêu Mộ Dã một mình gánh lấy an nguy của Tiêu Phi và long thai. Nếu có chuyện sơ suất xảy ra, Nghiêu Mộ Dã cũng khó thoát trách nhiệm.
Đương nhiên Ngọc Châu hiểu rõ lý lẽ trong đó, thế nên nàng cũng muốn tự mình xem xét một phen mới an tâm. Nàng thật sự không muốn vì mình và Nhị tỷ mà liên lụy đến Thái úy. Thậm chí, nàng có hơi hối hận rằng lúc trước bị ấm đầu nên mới báo việc này cho Thái úy.
Chính là việc đã đến nước này, nghĩ nhiều vô ích, chi bằng cẩn thận làm thật tốt từng chuyện.
Trái cây ở trên núi đều là Nương Nương Am tự trồng. Thai phụ không nên chỉ ăn chay, cho nên tiểu viện nhà nông ở bên cạnh am có nuôi mấy chục con gà, con vịt, chuyên dùng để nấu cơm, đồ bổ cho các thai phụ đến nghỉ ngơi.
Lần này Nghiêu Thái úy sắp xếp cho thái y đáng tin cậy nhất trong Thái y giám đến đây theo hầu, tỉ mỉ kiểm tra thuốc uống. Tiêu Phi cũng chỉ dẫn theo thị nữ, thái giám thân cận lên núi, còn lại đều để lại dưới chân núi.
Khi Tiêu Phi tiến vào miếu am, Ngọc Châu và Giác nhi đã tự dọn dẹp phòng ốc của Nhị tỷ xong xuôi, chăn mền cũng được bày biện, sửa sang lại ổn thỏa.
Lúc Tiêu Phi bước vào nhà rồi mỉm cười kéo tay muội muội, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười thoải mái thường thấy khi còn là một cô nương: "Ta gả vào hoàng gia lâu như vậy rồi, không ngờ là đời này còn có thể xuất cung sống mấy ngày vui sướng. Lục muội, ta biết phải cảm ơn muội thế nào đây?"
Ngọc Châu thấy Nhị tỷ vui vẻ như vậy, nàng cũng cười nói: "Chẳng qua là một am nhỏ, sân nhỏ phòng chật, khó mà thoải mái dễ chịu được như trong hoàng cung, Nhị tỷ không chê là tốt rồi. Hiện giờ tỷ ở đây điều lại tâm trạng, cẩn thận điều dưỡng thân thể, bình an sinh hạ long tử là được."
Nói xong, nàng đi ra chỗ tàng cây hạnh ở ngoài phòng, nhặt mấy quả hạnh vàng óng lên dùng nước giếng rửa sạch, bưng tới cho Tiêu Phi một chén nhỏ.
Từng quả hạnh to chín mọng, ăn vào trong miệng mềm dẻo lại thơm ngọt, ăn cùng bánh tô cũng có một vị rất riêng.
Tiêu Phi ăn hai cái xong, hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Phi tần xuất cung sinh hài tử là chuyện chưa từng có tiền lệ, lần này sao Thánh thượng lại nhận lời nhỉ?"
Ngọc Châu suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Ngọai trừ việc đây là đề nghị của Thái úy nên Thánh thượng coi trọng ra... chỉ sợ là trong lòng Thánh thượng vẫn sủng ái Nhị tỷ chăng?"
Tiêu Phi nghe vậy không khỏi cười khổ, nói: "Ta vào cung lâu rồi, đã chẳng còn nhan sắc tươi trẻ nữa, đây là Thánh thượng còn nể chút tình cảm ngày xưa thôi, đâu ra mà sủng ái gì chứ?"
Ngọc Châu thì không cho là vậy, nàng nhớ tới ngày ấy vào lúc mưa to xối xả, Hoàng thượng đội mưa đến đây khiến cả người ướt đẫm. Hoàng thượng đã có con nối dõi từ lâu, lại không phải lần đầu làm phụ thân, nếu không phải trong lòng có Nhị tỷ thì làm sao sẽ kích động đến mức không đợi tạnh mưa, bất chấp đội mưa to đến thăm?
Nhưng nếu như nói là ngài ấy thương Nhị tỷ, rồi lại cố ý lạnh nhạt với Nhị tỷ, hại tỷ ấy nhiều lần sảy thai...
Nghĩ vậy, Ngọc Châu cảm thấy tình yêu của những nam nhân quyền cao chức trọng này thật sự giống như bánh ngọt chứa độc dược, vào miệng thì thơm ngọt nhưng lại muốn mạng người. Hiện giờ Nhị tỷ có vẻ đã nghĩ thông suốt, không trông mong vào sủng ái của Thánh thượng cũng tốt. Sống trong thâm cung, thật sự có quá nhiều thứ thực dụng hơn so với việc theo đuổi tình yêu chân chính.
Có điều nghe Nhị tỷ nói lần này tỷ ấy xuất cung, dường như Hoàng hậu có phê bình kín đáo, cho nên Nhị tỷ luôn nghi ngờ trong lòng rằng cái vòng tay thuốc trước kia là ý của Hoàng hậu.
Tuy rằng trước mắt có thể đảm bảo bình an sinh hài tử nhưng chuyện sau này ôm hài nhi hồi cung lại là một việc khiến người ta đau đầu. Nhưng Tiêu Phi cũng quyết tâm nghe theo lời muội muội, đi một bước tính một bước.
Chung quy là không thể vì ưu phiền ngày mai mà đánh mất niềm vui của hôm nay.