Trans: Bạch Tửu
Nghe được một tiếng này ngoài cửa, ngược lại Tiêu phi hít một hơi thật sâu. Có những lời nói của Lục muội vừa rồi, lại lần nữa tựa hồ nàng như tìm được tâm phúc.
Quả thật việc này giấu diếm sẽ không được lâu, thay vì lo lắng trong vô vọng chi bằng thản nhiên mà đối mặt. Vì thế Tiêu phi liền bảo thị nữ tiến vào, hậu hạ nàng nằm xuống giường, sau khi buông xuống rèm che, thỉnh thái y đi vào bắt mạch.
Bởi vì đã sắp bốn tháng, cho nên mạch tượng quả thật rõ ràng, ngón tay thái giám vừa đặt xuống một lúc, liền chuẩn ra bệnh, vẻ mặt vui mừng mà chúc mừng Tiêu phi đã mang long chủng.
Tin vui như vậy ngay cả bọn thái giám và thị nữ trong cung cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng. Chủ tử bị vắng vẻ, các cung nữ liên quan phía dưới cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo chốn thâm cung.
Nếu lần này Tiêu phi nương nương có thể thuận lợi sinh hạ long chủng, há chẳng phải Mãn cung lúc ấy có thể trở mình, giành được sự ưu ái rồi sao? Lập tức có người đến tiếp nhận thư khám của thái giám, một đường chạy như bay mà trình báo đến Hoàng thượng.
Đáng tiếc không khí vui mừng khôn xiết trong cung cũng không cách nào lây nhiễm đến Tiêu phi, Ngọc Châu ở bên cạnh nàng chậm rãi đỡ nàng ngồi dậy. Lúc này giương mắt nhìn ra sương mù nặng nề ngoài hiên cửa sổ, mắt thấy đó như một hồi giông tố chuẩn bị kéo xuống.
Quả nhiên, thời điểm Ngọc Châu chuẩn bị rời khỏi cung, phía xa xa vang đến vài tiếng sấm gềnh, ngay sau đó là một trận mưa to tầm tã từ trên trời giáng xuống.
Những hạt mưa dưới mái hiên kết thành một đường xuyến nhỏ, mưa to đến độ không nhìn thấy rõ nơi cung điện phía xa kia. Tiêu phi đương nhiên sẽ không để Ngọc Châu dầm mưa ra khỏi cung.
“Thân thể của muội suy nhược từ trước đến nay, nếu mắc mưa sẽ phải nhiễm phong hàn, không bằng hết mưa rồi lại đi, thực sự không được, ta liền sai người đến nói với thị vệ thủ môn một tiếng làm thủ tục bài tử, lưu muội lại một đêm.”
Bên ngoài trời mưa thật sự quá to, trong phòng liền bắt đầu ẩn ẩn nổi lên hơi ẩm.
Tỷ muội hai người bị nhốt ở trong phòng, nhưng như tìm lại những lạc thú khi còn nhỏ, cùng nhau đắp chung chăn nghe tiếng mưa rơi, mà lúc này Ngọc Châu cũng tỉ mỉ kể lại những gì nàng đã trải qua ở Tây Bắc.
Tiêu phi nói Tiêu gia nguy khốn nhất thời đã được cứu giải, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cầm tay Ngọc Châu, nói: “Thật là làm khó cho muội, còn có thể thay Tiêu gia mà suy nghĩ…Chỉ là sau này, nơi đó của tổ mẫu vẫn nên ít đi thì tốt hơn…”
Ngọc Châu biết ý tứ trong lời nói của Nhị tỷ, không khỏi nắm tay nhị tỷ mà cười nói: “Yên tâm, muội đều có chừng mực.”
Bởi vì trời mưa to, nên cũng không cần lo lắng các phi tần khác kéo nhau đến cửa. Ngọc Châu nhất thời cũng buông lỏng, hai người hàn huyên một hồi, lại nghe ngoài cửa sổ rào rạt tiếng mưa rơi, khiến cho mí mắt người ta thêm nặng trĩu, dần dần chìm vào trong mộng.
Cơn mưa lớn hiếm hoi cũng mang đến những giấc mơ hiếm có. Tỷ muội hai người ôm nhau ngủ đến say sưa, ngoài cửa cung lại truyền đến tiếng gõ cửa, bởi vì trời mưa quá to, người trong phòng cũng không nghe rõ.
Thời điểm có người tiến vào, hai người vẫn còn trong mộng đẹp, thẳng đến khi rèm che bị vén lên, một cổ khí lạnh bọc vào cổ, Ngọc Châu mới cả kinh mà mở mắt trước.
Nhưng nàng không mở mắt hoàn toàn, chỉ nhìn thấy một nam tử giống như thủy quái bò ra từ đáy nước, tóc đen tán loạn dán chặt trên y phục và trước trán, cả người đều ướt sủng. Còn mang theo ánh đèn, quả thật giống như tinh quái cường tráng.
Mới vừa ngủ mơ tỉnh lại, liền thấy tinh quái thân hình cường tráng ướt sủng, so với ác mộng chẳng khác là bao.
Ngọc Châu vừa mở miệng, thiếu chút nữa liền kinh hô ra tiếng. Nhưng tiếng la đã vọt tới cổ họng, lại kiềm chế nuốt trở về.
Nhưng ngay sau đó Tiêu phi bên cạnh tỉnh lại nhưng định lực không tốt như vậy. Vừa mở mắt, bị dọa đến sợ hãi mà kêu oa một tiếng.
Nhưng sau một tiếng kêu to, nàng rốt cuộc cũng định thần lại, mới thấy rõ người nọ một thân long bào ướt sủng dán chặt lên người.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Tiêu phi hoàn toàn ngây cả người, căn bản không nghĩ đến bên ngoài mưa lớn như vậy, mà Hoàng thượng lại dầm mưa đến nơi không khác gì lãnh cung.
Ngọc Châu âm thầm cảm thấy may mắn khi mình không cởi áo ngoài, lập tức từ trên giường bước xuống, quỳ trên mặt đất hành lễ vạn phúc kim an với vị Thánh thượng ướt nhẹp kia.
Tiêu phi cũng muốn xuống đất, lại bị Thánh thượng ngăn cản: “Nàng đang có thai, như thế nào lại đứng dậy nhanh như vậy, chẳng lẽ không biết thai phụ làm việc gì cũng phải chậm hơn vài phần sao?”
Trong lúc nói chuyện, Thánh thượng duỗi tay nâng Tiêu phi đứng dậy, cặp mắt nhìn vào bụng nhỏ của nàng, bởi vì quần áo rộng thùng thình, nhất thời cũng không nhìn rõ cái gì.
Vì thế hắn liền mở miệng hỏi: “Mang thai bao lâu rồi?”
Ngọc Châu cuối đầu lắng nghe, nhưng lại sợ Nhị tỷ nói sai. Bất quá nghĩ đến Nhị tỷ thông minh phản ứng lại cực nhanh, thấp giọng nói: “Từ sau lần trước sinh non, nguyệt sự không chuẩn lắm, mấy tháng này không có tới, cũng không để trong lòng, nhất thời cũng nói không rõ, bất quá thái y có nói đại khái là được bốn tháng rồi.”
Trên gương mặt anh tuấn của Hoàng thượng có chút hiện lên sự tức giận, duỗi tay vuốt ve bụng nàng, nói: “Thật là hồ đồ! Làm thế nào mà chuyện này của nữ nhân, đều hỗn độn như vậy, khó trách hai lần trước đều…” Nói đến đây, lại miễn cưỡng không nói nữa.
Nhưng Tiêu phi lại biết Thánh thượng đang nói đến hai lần sinh non trước của nàng, sắc mặt cũng trở nên có chút tái nhợt.
Đúng lúc này, Ngọc Châu đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên mở miệng nói: “Tiêu phi nương nương từ nhỏ đã có chút sợ hàn, gian cung điện này lại nằm bên cạnh hồ nước, ngày thường hơi nước đã lớn, đến mùa mưa càng thêm ẩm ướt, nếu là người thể trạng suy nhược, bị hàn khí, nguyệt sự không chuẩn cũng là chuyện bình thường.”
Hoàng đế lúc này mới đưa mắt nhìn tới Ngọc Châu, cười như không cười mà mở miệng nói: “Trẫm nhất thời nóng vội, lại quên kêu Viên tiểu thư đứng lên, nhanh đứng lên đi, miễn cho một hồi Nghiêu khanh tức bực, một đường lại chạy đến thâm cung.”
Lời này tuy rằng đa phần có vẻ là lời nói đùa, nhưng từ trong miệng Đế vương nói ra, lại có khả năng dẫn đến tinh hỏa châm thành biển máu.
Tiêu phi nghe lời này trong lòng liền co rụt lại, lập tức nghĩ đến mấy ngày trước, Thái úy vì Ngọc Châu mà tức giận bắn Quan Dương công chúa.
Nhưng Ngọc Châu vẫn không nhanh không mà vẫn quỳ nói: “Chi ngôn của Thánh thượng thật sự khiến cho người khác sợ hãi. Thái úy đại nhân cũng không phải vì dẫn nữ mà vô lễ với Quan Dương công chúa. Mong rằng Thánh thượng minh giám.”
Hoàng thượng nhướng mày, duỗi tay tiếp nhận khăn mặt mà Tiêu phi đưa, sau khi lau chùi thân thể, liền đi đến sau bình phong, không coi ai ra gì mà để thái giám hầu hạ thay quần áo, hoàn toàn không màng đến Ngọc Châu còn ở trong phòng, chỉ lười biếng nói: “Thái úy lại vì hồng nhan nào mà tức giận lên tận trời như thế?”
Ngọc Châu thấp giọng nói: “Ngày ấy trở về, Thái úy khiển trách dân phụ không biết tiến thối, đắc tội Quan Dương công chúa, sau đó nói ‘Thánh thượng nhân ái, không thể làm cho công chúa gả xa làm bẩn thanh danh nhân đức của Thánh thượng, cho nên muốn cho Quan Dương công chúa hiểu rõ đạo lý ‘đả thương người khác cũng chẳng khác nào tự đả thương mình’, bằng không tương lai ngài ấy gả đi Nam Di xa xôi, nếu cũng hành sự như vậy, làm gì có người nào chịu hạ thủ lưu tình với ngài ấy. Chỉ là cái danh ác nhân này, không thể để cho Thánh thượng và Thái hậu gánh vác, không bằng để hắn một mình gánh chịu.”
Lúc này, Hoàng thượng đã thay đổi y phục xong, từ sau bình phong đi ra, đôi mắt thâm trầm kia ngược lại cẩn thận mà đánh giá Ngọc Châu một hồi, sau đó cười nói: “Nếu là như vậy, trẫm thật sự phải hảo hảo cảm ơn Nghiêu khanh đã một phen khổ tâm rồi. Bất quá trùng quan nhất nộ chỉ vì hồng nhan, đích xác không phải phong cách của Nghiêu khanh…”
Ngọc Châu hơi mỉm cười cũng không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đối vị Thánh thượng có ba phần hiểu biết. Lời nói của vị Thánh thượng này quả không hổ danh là người cầm quyền của một đất nước, từ trước đến nay kiêu ngạo đến không cố kỵ tâm tư người khác.
Chỉ là một người tâm tư ấm áp tinh tế như Nhị tỷ, hầu hạ nam nhân như vậy, sẽ bị dày vò như thế nào đây?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa cung lại có thái giám bẩm báo: “Khởi bẩm Tiêu phi nương nương, bởi vì Nghiêu phu nhân sớm đã ra khỏi cung, cho nên xe ngựa của Nghiêu phủ đã được phái đến ở bên ngoài cửa cung chờ Viên tiểu thư.”
Ngọc Châu liền lấy cớ này hành lễ từ biệt đến Thánh thượng và Tiêu phi. Ở ngoài cửa cung nữ đưa áo choàng có mũ đến, thay guốc gỗ cao, Giác nhi bên cạnh bung dù, một đường xao động chạy chậm ra đến cửa cung, sau đó liền lên xe ngựa.
Sau khi lên xe ngựa, Giác nhi lúc này mới nhỏ giọng nói: “Lục cô nương, ngài điên rồi sao? Ở trước mặt Thánh thượng sao ngài lại dám nói như vậy?’
Ngọc Châu mặc dù mang áo choàng có mũ, nhưng mưa quá lớn, khi vào trong xe ngựa, quần áo cũng đều ướt đẫm, cũng có chút lý giải bộ dáng chật vật của Hoàng thượng khi nãy.
Nàng lau cái trán, nữa nói đùa: “Thái úy đại nhân từng nói, thiên lậu do hắn đứng đầu, ta muốn thử xem có dùng được không.”
Giác nhi bị tiểu thư đùa giỡn nghẹn đến trừng mắt.
Lúc này Ngọc Châu mới không nhanh không chậm mà nói: “Nhị tỷ ở trong cung bơ vơ không nơi nương tựa, tuy rằng Thái hậu yêu thích tỷ ấy, nhưng lại không chú ý bảo vệ thân thể. Trong cung này, cũng chỉ có Thánh thượng mới có thể giữ được tánh mạng mẫu tử hai người. Ta thấy hôm nay Thánh thượng có thể dầm mưa đến, trong lòng tuyệt không vô tình với Nhị tỷ, nhưng nên như thế nào…”
Nói được một nữa, Ngọc Châu liền ngậm miệng không nói nữa. Chỉ an tĩnh mà lau đi những giọt nước, nhìn một trận mưa bụi ngoài hiên xe.