Trans: Bạch Tửu
Lời Bạch phu nhân vừa phát ra, vị phu nhân Thạch gia khéo mồm khéo miệng kia cũng liền im lặng, không nhiều lời nữa.
Mà những quý phụ nhân trước đang có ý định muốn làm khó Ngọc Châu cũng lần lượt ngưng lại ý nghĩ muốn nghênh chiến.
Phụ nhân thương gia này, không hổ là một tiểu phụ chợ búa! Trông văn nhã nhàn tịnh, mà mồm miệng lại cực kỳ lợi hại, hơn nữa đã cắn là phải cắn vào điểm yếu của người khác, mà người của các phủ đều ồn ào huyên náo, khó tránh khỏi có người lợi dụng mượn cớ, nếu bị nàng ta không lựa lời mà nói ra những ẩn tình gì trong phủ như thế, chẳng phải là sẽ mất hết mặt mũi trước các vị nữ quyến hay sao?
Vị phu nhân Thạch gia kia thấy như thế, chỉ lấy cớ thân thể không khỏe, liền nổi giận đùng đùng đứng dậy mà đi.
Ngọc Châu một phen quá quắc không nể nang, cuối cùng cũng đổi được nửa ngày thanh tịnh, đến lúc nàng đứng dậy hướng Bạch phu nhân cáo lui, Bạch phu nhân cũng không nhiều lời giữ lại.
Vì thế sau khi Ngọc Châu mang giày vào, lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng thị nữ một đường dọc theo bậc thang mà đi lên, đến khi đi đến bên sườn núi nhỏ nơi cao nhất Nhã viên, nàng quay người nhìn lại, đem toàn bộ thịnh cảnh ăn uống linh đình, trang phục nghê sam trong vườn tất cả thu hết vào mắt.
Thị nữ Hoàn Thúy ở phía sau nàng thấp giọng cười nói: “Ban đầu phu nhân còn lo lắng Lục tiểu thư ứng phó không lại nơi nữ quyến tụ tập này, giờ đây xem ra không cần lo lắng nhiều nữa rồi, tiểu thư mồm miệng lanh lợi ngược lại lại khiến những người tâm địa đó tự chuốc lấy nhục mà thôi!”
Sắc mặt Ngọc Châu quả thực mang theo chút mệt mỏi, chỉ biết đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiếu rọi nơi núi giả, thầm nghĩ tiệc rượu này còn phải mất bao lâu nữa mới có thể kết thúc.
“Lục tiểu thư nếu không chịu được sự ồn ào của nơi này, tại hạ thật ra biết một chỗ thanh tịnh hơn, không biết tiểu thư có bằng lòng đến đó không?”
Đột nhiên có một giọng nam trong trẻo ôn nhã vang lên phía sau Ngọc Châu.
Ngọc Châu vừa xoay người nhìn lại, thế mà lại là Bạch thiếu không biết từ khi nào đã đi đến con đường dạo bộ duy nhất bên sườn núi này.
Ngọc Châu cảm thấy lúc mình chinh quan ở Tây Bắc, đã cùng Bạch thiếu nói rõ ràng với nhau, không biết hắn vì sao còn muốn bắt chuyện với mình, liền hơi giữ lễ tiết, xoay người muốn xuống núi. Nhưng Bạch thiếu đang đứng ở phía trước, nhất thời ngăn chặn con đường xuống núi.
Vì thế nàng đành mở miệng thỉnh Bạch thiếu nhường đường.
Bất quá Bạch thiếu lại mang chút ý cười lạnh lẽo, nói: “Viên tiểu thư là người làm đại sự, hoàng thương nên chú trọng những mối quan hệ rộng, hòa khí sinh tài, vì sao vẫn cứ muốn cự tuyệt tại hạ một cách kiên quyết như vậy, sẽ làm tại hạ tâm sinh một chút oán muộn, mất phong độ quân tử a….”
Ngọc Châu không muốn trả lời, lại cũng cảm thấy lời Bạch thiếu nói có đạo lý.
Huống chi, nàng cũng không nghĩ giữa Bạch thiếu và Nghiêu Thái úy lại phát sinh xích mích chuyện cũ gì nữa, vì thế nhàn nhạt nói: “Thụy Quốc phu nhân chỉ nói muốn mở tiệc chiêu đãi tướng sĩ biên quan và người có công thu phục cố thổ, Bạch đại nhân chưa khoác chiến lũ, cũng chưa từng ra trận giết địch, không biết vì sao cũng được mời đến Nhã viên?’
Bạch thiếu biểu tình hòa hoãn, xoay người nhường đường, tay áo rộng theo cánh tay duỗi xuống hạ trước người Ngọc Châu, sau đó hắn theo sát phía sau Ngọc Châu, mở miệng nói: “Thụy Quốc phu nhân từ trước đến nay đều quan tâm lo lắng cho các gia đình nữ quyến có nữ nhi chưa gả đang cầu mai mối, lần này tuy rằng có ý tưởng khao thưởng các tướng soái, nhưng thị lang phu nhân cũng là đang xem xét trong nhóm tướng soái này ai có thể cưới vợ, cho dù dáng vẻ bình thường, lại không phải con nhà gia thế, mà tướng mạo tạm được, lại chưa lập gia đình, phu nhân tự nhiên cũng nguyện ý châm trước vài bước…”
Nghe Bạch thiếu nói như vậy, trong lòng Ngọc Châu cũng bừng tỉnh, thì ra đây lại là buổi thịnh hội thân cận biến tướng, lại thuận tiện làm cho các phu nhân đã kết hôn dễ chịu đôi mắt. Chẳng trách Nghiêu Thái úy cùng mấy viên hổ tướng kia lại không ở đây, dưới trướng hắn là một đám tướng quân bình dân lỗ mãng tùy hứng, cũng không phù hợp với khẩu vị và ánh mắt của các vị nữ quyến trong viện.
Nghĩ vậy, Ngọc Châu cười khẽ nói: “Hôn ước hai nhà Nghiêu Bạch tựa hồ vẫn chưa công khai giải trừ, mà Bạch thiếu đã vội vàng vào đây tham gia, tại đây Ngọc Châu cũng mong ước Bạch thiếu sớm kết lương duyên.”
Bạch Thủy Lưu nhìn thật sâu vào đôi mắt nữ tử xinh đẹp đang mỉm cười đầy dịu dàng, đương nhiên sẽ không thể không nhận ra ý nghĩ trêu chọc trong lời nói của nàng.
Mới vừa rồi khi nàng khẩu chiến với phu nhân Thạch gia, kỳ thật khi đó hắn đã ở một bên bụi hoa nghiêng tai lắng nghe hai người khẩu chiến.
Nếu không phải chính tai nghe thấy, hắn cũng sẽ không tin được một nữ tử thường ngày dịu dàng trầm mặc khi bị sỉ nhục ngay trước mặt, còn có thể vững vàng ứng đối, mồm miệng sắc bén, không thua gì sĩ khanh đại phu tư biện nhanh nhẹn trên triều đình, còn can đảm kích cho kẻ xâm phạm nàng một kích mãnh liệt.
Trước đây, hắn mặc dù thích thú nữ tử này, nhưng bất quá cũng chỉ cảm thấy nàng dung mạo mị hoặc mà thôi. Bản thân đang ở địa vị cao, bất quá cũng chỉ xem như theo đuổi nhà đẹp mỹ xá, mỹ tửu hồng nhan tốt nhất thế gian. Có nữ tử tuyệt diễm, nếu không động tâm mà sinh ra ý nghĩ chiếm hữu, thì chẳng khác nào cây khô già yếu quái dị sao!
Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy, Nghiêu Mộ Dã kia đã say mê nữ tử này như điên như dại, chỉ sợ không đơn giản là do dung mạo của nàng. Cùng nữ tử này ở chung càng lâu, sẽ càng phát hiện, hiểu biết về nàng vẫn là quá mức nông cạn…
Nghĩ đến đây, hắn hơi nhếch khóe miệng, đáp trả một tiếng chúc mừng kia của Ngọc Châu, nhẹ nhàng nói: “Làm thế nào mà còn có thể coi trọng người khác được nữa chứ? Phải biết rằng ‘Hoa đã đi qua lười nhìn lại – Bán duyên tu đạo bán duyên quân’…”
Lúc này Ngọc Châu đã đi xuống sườn núi, nghe hắn mở lời ở phía sau mình, còn cố tình lại gần nói nhỏ như đùa giỡn, không khỏi bước nhanh bước chân, chỉ coi như giả vờ không nghe thấy, nói: “Đại nhân còn có chuyện, nô gia liền không dám làm phiền.” Nói xong lập tức bước nhanh rời đi.
Nhưng trong lòng nàng ngược lại lại cảm thấy Bạch thiếu quả thật có chút hài hước. Suy nghĩ lại, Bạch thiếu hắn cũng không phải là dạng người tu tiên gì, cho dù đi dạo giữa vườn hoa mà không ngoảnh đầu nhìn lại, đoán chừng là ở trên triều cũng bấu véo lẫn nhau đến cực độ với Nghiêu gia nhị lang hảo bằng hữu của hắn, nên không có lòng mà thưởng thức hoa.
Còn giai nhân có thể làm vướng bận một nữa tâm tư của Bạch thiếu kia, đó càng không liên quan gì đến Viên Ngọc Châu nàng!
Lần này trong dòng dõi quý tộc quyền quý trong Kinh thành, nàng đã trêu vào một con ác thú tham ăn miệng rộng một khi đã bị cắn liền thoát không xong, còn các “Chim thú quái lạ” khác, vẫn muốn lưu lại với những tiểu thư chưa chồng ở Kinh thành để tận hưởng!
Nhìn thân ảnh Ngọc Châu trốn chạy, Bạch thiếu ngược lại cũng không đuổi theo, chỉ nghiền ngẫm mà cười, thật lâu vẫn không thu hồi ánh mắt.
Khi đặt sự yêu thích trên người một nữ nhân thông minh, điều đó luôn khiến cho người ta có tâm tình vui vẻ, ngay cả khi không thể ôm được giai nhân đó vào lòng, cũng có thể nhẫn nhịn mà hạ tâm kỳ vọng.
Bởi vì một nữ nhân thật sự thông minh, thì tự nhiên sẽ thiếu đi những ngu ngốc thường tình của nữ tử cái gọi là thâm tình sống chết có nhau. Đợi đến khi nàng thấy rõ con lốc xoáy thay đổi bất ngờ của Kinh thành, hắn sẽ lại cho nàng một cơ hội, lựa chọn cọc gỗ tốt mà lưu lại…
Sau khi Ngọc Châu vội vã xuống núi, cảm thấy thời gian cũng không còn nhiều, hiện tại rời đi cũng không tính là thất lễ, vì thế liền mở miệng cáo từ Thụy Quốc phu nhân.
Mà lúc này, Thụy Quốc phu nhân cùng các vị nữ quyến đang trò chuyện, cùng với những thanh niên tuấn tài đang chơi trò bắn tên đánh trụ trong khuôn viên, nghe nói Ngọc Châu phải rời đi, liền vội vã nói: “Đừng vội, Nghiêu Thái úy thiên về cưỡi ngựa bắn cung, như vậy có lẽ Lục tiểu thư cũng thông hiểu một chút về nó, có thể thể hiện bản lĩnh bắn vài mũi tên được không?”
Ngọc Châu cười khổ tiếp nhận tiểu cung được đặc chế nhẹ chuyên dùng cho nữ tử mà Thụy Quốc phu nhân đưa qua, chuẩn bị múa rìu qua mắt thợ một hồi, liền có thể thuận lợi chạy lấy người.
Nhưng khi nàng định đi lên trên đài, bên cạnh có một nữ tử lớn giọng nói: “Thiết nghĩ những bia bắn rơm rạ đó, có gì mà thú vị, nếu Thụy Quốc phu nhân có nhã hứng, bổn cung thật ra là có cách chơi thú vị hơn, không biết chư vị có muốn thử không?”
Ngọc Châu nghe đến giọng nói thâm hậu ấn tượng trong ký ức kia, trong lòng không khỏi trầm xuống, quay đầu nhìn lại, quả nhiên không ngoài dự đoán, chính là Quan Dương công chúa khi còn ở Tây Bắc, nàng ta đã cầm chủy thủ trong tay muốn đả thương nàng.
Quan Dương công chúa lúc này, sớm đã tẩy đi một đường bụi bặm trên người khi ở biên quan, trên người cũng không mặc quân trang, mà là kim tước nghê thường được lưu hành gần đây ở cung đình.
Bộ y phục này chính là kim tước điểu trân quý được lựa chọn và lấy từ trong rừng rậm Tây Nam, chỉ lấy một số lông kim tước sáng nhất trên cánh, tách thành tơ, vuốt thành từng sợi, cuối cùng đem đi dệt mà thành, hơn một ngàn con tước điểu, mới có thể hoàn thành được một bộ xiêm y lấp lánh theo ánh mặt trời này, có thể nói là vô cùng quý giá.
Thánh thượng săn sóc thân muội ở Bắc Vực vì nước mà chịu khổ, nên cố ý đem xiêm y kim tước này ban thưởng cho Quan Dương công chúa.
Quan Dương công chúa lúc này tóc mây được quấn lên cao, trên đầu cài đầy kim thoa, mỗi một chuyển động đều hiện lên kim quang bắt mắt động lòng người, mấy vị công chúa khác trong cung dáng vẻ lay động cũng cùng nhau đi đến.
Thụy Quốc phu nhân vừa thấy, vội vàng đi qua đón tiếp, đầu tiên là thỉnh an mấy vị công chúa, sau lại thấp giọng quát lớn một đám tôi tớ dẫn đường bên cạnh: “Các công chúa tôn quý đến phủ, vì sao lại không đến thông báo?”
Quan Dương công chúa ngưỡng cằm, mắt to lưu động mà đánh giá Ngọc Châu bên cạnh, một đôi mắt sắt bén như dao, sau khi cố tình đảo qua khuôn mặt trắng sứ của nàng, còn liếc đến chiếc eo thon nhỏ, mới cười nói: “Là bổn cung muốn nhóm tôi tớ im miệng, bổn cung đây chính là muốn im lặng như vậy mà đi vào, miễn cho dọa người khác chạy mất, phải không?”
Ngọc Châu bất động thanh sắt mà đứng thẳng một bên, hơi cúi đầu, cũng không nhìn về phía Quan Dương công chúa.
Phải biết là các phu nhân khác đều dễ ứng phó, nhưng không ngờ ở đây lại gặp phải công chúa bệnh hoạn này! Trước đó nàng đã cố ý uyển chuyển hỏi qua Nghiêu phu nhân, chỉ nghe nói công chúa không được mời tham gia a!
Vị công chúa lúc này nhìn qua cẩm y hoa phục, bộ dáng ung dung hoa quý, đoán chừng trước mặt người khác vẫn phải thể hiện lễ nghi hoàng gia.
Nhưng bản thân ngàn vạn lần không thể đứng chung chỗ này cùng nàng ta. Bằng không dựa vào vị công chúa lớn mật bừa bãi này, Ngọc Châu quả thật có chút đoán không được, không biết bước tiếp theo nàng ta còn làm ra việc điên cuồng gì.
Hôm nay Thái úy phụng thánh chỉ vào cung, đoán chừng sẽ không đến đây giải vây cho nàng, mà Quảng Tuấn Vương lại là nam tử đã thành hôn, đương nhiên cũng sẽ không nằm tron danh sách được mời của Thụy Quốc phu nhân.
Đầu óc Ngọc Châu nhanh nhẹn chuyển động, liền đem tiểu cung trong tay để lại trên khay, chuẩn bị lấy cớ thân thể không khỏe, lập tức cáo từ.
Nhưng cổ tay nàng lại đột nhiên bị Quan Dương công chúa đi đến bắt lấy!
Ngọc Châu giương mắt nhìn, Quan Dương công chúa cười ngâm nga nói: “Làm sao chưa chơi mà lại bỏ xuống rồi, chẳng lẽ Ngọc Châu tiểu thư vẫn giữ trong lòng chuyện cũ ở Tây Bắc, thấy bổn cung, liền muốn tránh đi?”
Khi nói lời này, Quan Dương công chúa cười đến sáng lạn, son môi được chiết xuất từ hoa Khấu Đan đỏ thắm của Điền Nam, đỏ thắm như màu máu loãng.