Loại vàng mà Vương Côn nói, qua một ngày thì có tôi tớ đưa đến hành cung mà Ngọc Châu ở tạm.
Loại vàng kia còn cứng rắn và lấp lánh hơn cả loại vàng cứng lúc trước. Dùng nó để khảm ngọc thạch châu báu thì không còn gì tốt hơn.
Ngọc Châu vuốt ve khối vàng này, trong lòng không khỏi càng cảm kích Vương lang. Nàng biết, điều chế ra vàng có tỉ lệ như thế này đương nhiên sẽ tốn nhiều tâm huyết hơn so với trước đây, thế nhưng giá cả mà Vương gia cho mình xem như phải chăng, tất nhiên cũng là nhờ có Vương lang nói đỡ.
Chỉ là ngày ấy thấy thân thể hắn có vẻ như lại không khỏe, sắc mặt tái nhợt càng khiến người ta lo lắng.
Cho nên ngày hôm đó trước khi hồi kinh, nàng muốn đi tới chỗ Đào thần y để hỏi một chút về bệnh tình của Vương lang.
May là hành quán nơi thần y sống cũng không xa. Lần này Ngọc Châu cố ý chọn mấy hộp thuốc bằng ngọc gần đây mình điêu khắc ra đưa cho thần y ngắm, cũng tiện nhờ ông ấy chỉ ra chỗ sai hay thiếu sót của bản thân.
Đào thần y gặp được cố nhân đương nhiên là tiếp đón nồng hậu, lấy ra trà ngon bản thân trân quý, đun nước lấy từ tuyết đọng trên hoa mai, ở trong tiểu viện của mình cùng bầu bạn thưởng trà trong hương thuốc.
Khi Ngọc Châu hỏi đến tình trạng sức khỏe của Vương Côn, Đào thần y chậm rãi lắc đầu nói: “Lão phu cũng đã làm hết sức mình, chỉ còn xem ý trời thôi. Có điều hôm nay Vương công tử cũng hẹn với lão phu sẽ đến xem bệnh đấy. Ước chừng một lát nữa sẽ tới, trái lại nhờ Lục tiểu thư khuyên nhủ hẳn một chút, chớ có vất vả tổn hao tinh thần nữa, bằng không sinh lực cạn kiệt, thuốc và kim châm cứu cũng uổng công thôi!”
Ngọc Châu nghe được trong lòng căng thẳng, tất nhiên biết hắn hao phí sức lực vì điều gì.
Đúng lúc này bên ngoài viện truyền tới tiếng chuông trên vòng cổ ngựa cùng tiếng bánh xe. Ngọc Châu đứng ở giữa sân nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là xe ngựa Vương gia.
Chỉ chốc lát sau, Vương Côn được thị nữ nâng đỡ, vừa ho khan vừa xuống xe ngựa.
Ngọc Châu đi lên tiếp đón, thấp giọng nói: “Thân mình đã không tốt như vậy sao lại chỉ mặc một bộ sam mỏng thế này.”
Vương Côn thấy nàng thì hơi hơi mỉm cười: “Đoán chừng là có thể sẽ gặp được nàng ở đây, ăn mặc cồng kềnh quá chẳng phải là sẽ khó coi sao?”
Tuy là Ngọc Châu lo lắng nhưng vẫn không nhịn được cong môi cười.
Dẫn Vương Côn vào trong viện, để Đào thần y bắt mạch bốc thuốc cho hắn.
Tính cách Đào thần y cổ quái, từ trước đến nay không dễ qua lại thân thiết với người khác, thế nhưng trái lại rất hợp tính tình với Vương Côn này, còn xem như tri kỷ.
Bắt mạch theo lệ thường xong, ông giữ hai người lại dùng cơm.
Có điều bởi vì thần y thích yên tĩnh nên tôi tớ Vương gia và người theo hầu Ngọc Châu dẫn tới đều ở lại bên ngoài viện. Thần y tự mình rửa tay nấu canh.
Đoạn thời gian ở chinh quan Tây Bắc, Ngọc Châu đã học được chút tài nấu nướng, đào trong sân của thần y chút dược liệu ăn vào bổ máu, nấu một nồi canh gà đen nhỏ. Mà món dược thiện của Đào thần y cũng thật là độc đáo.
Món dược thiện sườn heo sốt dầu vừng ánh lên sắc đỏ hồng bóng nhẫy, rau cải ngắt trong vườn cắt khúc làm rau trộn, một con cá tươi sống sáng sớm mới câu lên, thêm chút gừng thái sợi, hành băm nhỏ, nước sốt, bỏ vào nồi hấp lên. Đáy đĩa chan ít nước mắm, ăn cùng bánh nướng trấu cám, hương vị cực ngon.
Ba người bầu bạn ngồi trong sân viện ngắm chim chóc núi xanh ở xa xa, nhấm nháp hương vị đồng quê giữa núi rừng, quả thực là thư thái khoan khoái nói không nên lời.
Ngọc Châu uống một hớp rượu thuốc Ngũ Chi mà Đào thần y tự chưng cất, đột nhiên thở dài một hơi.
Vương Côn không thể uống rượu, lấy nước lọc thay thế, thấy Ngọc Châu vô cớ thở dài liền hòa nhã nói: “Sao đột nhiên lại cảm khái vậy?”
Ngọc Châu nhìn mấy con gà đang chạy qua chạy lại mổ mổ, bùi ngùi nói: “Thời khắc này chính là cuộc sống mà lòng ta mong mỏi, có cảnh đẹp để ngắm, có bạn tốt tâm tình, về với quê nhà, không màng thế sự… Chỉ là ngày tốt quá ngắn, giây lát mà thôi…”
Cảm khái như vậy không giống thiếu nữ đang độ thanh xuân có thể nói ra, ngược lại giống như lời của một người già dặn trải qua mưa gió.
Thế nhưng trong lòng Vương Côn biết, lời này đúng là tâm tình của Ngọc Châu. Hắn yên lặng rót đầy chén rượu cho Ngọc Châu, đưa đến trong tay nàng, nhìn khuôn mặt thanh thuần, đẹp đẽ của nữ tử trước mặt, hòa nhã cười nói: “Châu nhi cứ yên tâm giải quyết tâm nguyện của mình, đợi đến khi nàng về, tự nhiên sẽ thấy cảnh đẹp núi non vẫn còn đây, ta… và Đào tiên sinh tất nhiên cũng ở đây chờ được cùng nàng nâng ly tán gẫu khi rảnh rỗi… Chung quy là sẽ không để lòng nàng có tiếc nuối….”
Đào tiên sinh nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt sóng mắt lưu động, trong lòng cũng cảm khái, theo tình hình thực tế mà nói ra: “Trai tài gái sắc, một đôi bích nhân trời sinh. Lão phu thật không hiểu vì sao phải ầm ĩ đến mỗi người một ngả. Không biết có thể có một ngày gương vỡ lại lành hay không?”
Lời này nói ra, đúng là khiến cho hai người có hơi chút xấu hổ.
Ngay khi Vương Côn định mở miệng giảm bớt xấu hổ trước mắt thì nơi cửa viện có người lên tiếng: “Có lẽ là Đào tiên sinh hiểu lầm rồi, Lục tiểu thư đã có lương phối khác, chuẩn bị thành hôn. Gương đã vỡ rồi, cần gì đoàn tụ?”
Ngọc Châu nghe được cứng đờ, xoay người nhìn lại, vị hôn phu ngọc thụ lâm phong của mình đang đứng trước cửa viện của Đào thần y.
Trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ: Không phải nói hôm nay mở tiệc chiêu đãi các chiến hữu à, sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này?
Lại nói tiếp, Nghiêu Thái úy cũng là có một cái tâm bệnh cần chữa trị, lại khổ vì không tìm thấy lương y có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Hôm nay có vài vị tướng quân đến hành quán, báo cáo công việc lui binh với Thái úy. Ôn Tật Tài cũng là một vị trong số đó.
Nhờ có liên hoàn khổ nhục kế, Ôn Tật Tài mới có thể lột được lớp da chịu cay đắng lập kỳ công, coi như là ưu khuyết bù đắp, cuối cùng lại có thể xoay chuyển tình thế được trên con đường làm quan. Thế nê lúc này tinh thần phấn chấn, xóa tan mây mù trước đó.
Khiến cho hắn đắc ý nhất là trong lúc ở Bắc Vực, vì lấy được lòng tin của Đại hãn mà thu nhận một mỹ nhân Đại hãn Bắc Vực tặng cho về làm thếp, hơn thế nữa là lén ngủ với một phi thiếp của Đại hãn. Ôn tướng quân vì triều đình xã tắc không tiếc hi sinh nhan sắc, ngày đêm cày cấy,kết quả là hai mỹ nhân đều đồng thời mang thai.
Mặc dù có Công chúa là chính thê, không tiện đưa hai nữ tử dị tộc này hồi phủ nhưng nuôi ở ngoại trạch gần quân doanh cũng rất tốt.
Được chu toàn cả quốc sự lẫn gia sự như vậy, thật khiến cho các chiến hữu thổn thức bội phục.
Nghị sự xong, mọi người luôn sẽ chè chén một phen.
Đầu bếp trong hành quán của Nghiêu Thái úy là dùng một số tiền lớn mời về, thức ăn tinh xảo, nhắm rượu là tuyệt vời, nhất thời làm cho mọi người noi theo tập tục của sĩ khanh nơi kinh thành khi say sưa sẽ cởi phanh áo ra, để trần nửa người ngồi một chỗ cùng nhau chè chén.
Thế nhưng mấy nam tử này dáng người của ai cũng đều chắc nịch mạnh mẽ, đường cong phập phồng bắp thịt rắn chắc, rõ là hơn đứt cơ thể mập mạp nhão nhoẹt của đám sĩ khanh.
Khiến cho đám thị nữ theo hầu nhìn đến mặt đỏ tim đập, khi rót rượu đưa đồ ăn đều lén quan sát.
Nghiêu Thái úy uống rượu ủ lâu năm, nhìn Ôn Tật Tài đang mắt đi mày lại với thị nữ rót rượu cho hắn ta, đột nhiên tâm huyết dâng trào mở miệng hỏi: “Vệ Ôn Tướng quân tình trường hơn người, không biết khi người mình nhìn trúng đã có ý trung nhân thì Tướng quân có cách gì để đoạt người đẹp về tay?”
Vừa hỏi như thế, mọi người đều trở nên hào hứng, bởi vì… vị Ôn Tướng quân này thật sự là một chuyên gia đào góc tường. Tuy rằng trước kia cũng có chuyện xấu trong nhà như gạch tường nhà hắn bị đào đi nhưng tì vết không che được ánh ngọc, chuyện đó cũng không thể đánh tan sự thực Ôn Tướng quân là một cao thủ trộm nữ nhân của người khác.
Làm nam nhân, khi rượu bốc lên thì tất cả đều là háo sắc, tất nhiên muốn nghe một chút chuyện tình ái phong lưu mà Ôn Tướng quân ngủ với nữ nhân của Đại hãn Bắc Vực.
Ôn Tướng quân đã uống khá nhiều, thấy Thái úy tự mình mở miệng hỏi, cũng vực lên tinh thần, chọn chuyện đắc ý nhất cuộc đời hắn ta ra phân tích một phen.
“Thái úy đã hỏi như vậy, chứng tỏ là đã tiến dần từng bước. Cưới vợ nạp thiếp tuy là thích nhưng không thích bằng cảm giác khoan khoái khi đoạt được người trong lòng người khác. Vốn dĩ mỹ nhân không phải của mình nhưng lại muốn cạy đi từ trong tay người khác, ngoại trừ tài mạo, phong lưu ra, phải dùng hai chữ ‘để tâm’ khó nắm chắc nhất kia. Giống như phi tử mà Đại hãn sủng ái nhất kia, trẻ trung xinh đẹp thì đương nhiên muốn được nam nhân ôn tồn khen tặng. Cái gọi là lấy thừa bù thiếu, phụ nhân nơi khuê phòng tịch mịch, phải biết được thứ nàng ấy thiếu chính là nhu tình hay là mật ý, rồi dâng qua một phần gấp đôi, như thế thì dù có là trinh phụ tâm địa sắt đá cũng phải mềm nhũn. Đến lúc đó là muốn mút hương hay muốn trộm ngọc, chẳng phải là tùy quân xử trí sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao cười lớn khen tuyệt diệu. Nhưng là ngoại trừ cảm thấy thật là phiền phức ra thì từng người lại càng chú ý cẩn thận hơn mấy phần, tuyệt đối không để cho họ Ôn này gặp thê thất nhà mình.
Nghiêu Thái úy nghe xong thì chân mày anh tuấn cũng có chút sa sầm. Đương nhiên từ trước đến nay Thái úy tự nhận định rằng thiên hạ chẳng có mấy người so được với hắn, lại càng không hề có điểm yếu gì khi ở chung với phụ nhân.
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như bản thân có chút khinh thường với chuyện làm ăn chạm khắc ngọc của Ngọc Châu, mà tên bệnh tật họ Vương kia thì nơi nơi bày ra tư thế tri kỉ như Bá Nhạc. Nếu xét ra thì chẳng phải tên thư sinh gầy yếu không thôi kia đang đào góc tường của mình sao?
Nghĩ như thế, tường cao chồng chất nguy cấp, nhất thời chẳng thể còn tâm tư chè chén.
Thế là hắn kêu các chiến hữu hãy tiếp tục thoải mái tận hứng. Hắn đứng dậy dựa vào cớ đi cho tỉnh rượu hỏi tôi tớ xem hôm này Lục tiểu thư đi đâu.
Khi nghe được là nàng đến chỗ Đào thần y, Nghiêu Mộ Dã không khỏi nhướng mày.
Tất nhiên hắn sẽ không quên ngày trước mục đích nàng lên núi là để tìm thầy thuốc chữa trị cho Vương Côn.
Lúc đó kính nể nàng niệm tình xưa, có chút mỹ đức của phụ nhân. Hiện tại nhìn lại thật đúng là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, đa tình đến tràn lan!
Nhất thời trong lòng khó chịu, thế là Nghiêu Mộ Dã liền dựa vào tản bộ mà đi men đến sườn núi chỗ sân viện của Đào thần y.
Ai ngờ mới tới cửa viện đã nghe được lão gia hoa mắt ù tai kia vẽ loạn khúc uyên ương.
Lão đầu này, không chăm chỉ chẩn bệnh, làm đúng chức trách thôi, lại còn kiêm cả dẫn mối dẫn khách thế này. Quả nhiên là ăn no dửng mỡ mà!
Đào thần y chưa từng nghe chuyện Ngọc Châu sẽ gả cho Nghiêu Mộ Dã, lập tức kinh ngạc, quên cả thi lễ với Nghiêu Thái úy, chỉ cau mày nói: “Ngươi? Là vị hôn phu của Lục cô nương? Thật không vậy? Như vậy… như vậy đâu có xứng đôi chứ!”
Nghiêu Mộ Dã là người làm chuyện lớn, trải qua biết bao nhiêu gió lớn sóng giữ, khi phải nhẫn nhịn tất nhiên là đan điền vững vàng. Nhưng lúc này nghe được lời thẳng thắn ‘đâu có xứng đôi’ của Đào thần y, thật sự chỉ muốn ‘bay’ thẳng qua, chém cái lão già mắt mù này cho hả giận!
Thế nhưng lời vàng ngọc của Ôn chiến hữu còn ở phía trước, trong lòng hắn biển giận thét gào nhưng lại không thể để lộ điểm yếu. Hắn cực kỳ có khí phách, kiềm chế đi qua, kèm theo vẻ ôn hòa quỷ dị không nói nên lời: “Đã có rượu nhắm thức ăn ngon, không ngại khi tại hạ và chư vị cùng uống chứ?”