Ngày 5 tháng 11, trường Trung Học 1 diễn ra kỳ thi giữa kỳ.
Lần này phân phòng thi theo thành tích kỳ thi tháng trước.
Hướng Noãn cách Lạc Hạ 1996 thí sinh.
Trước khi vào phòng thi, Khâu Chanh và Hướng Noãn đã nhất trí với nhau, thi xong nhất định sẽ không đề cập đến đáp án của mình, phòng khi làm ảnh hưởng đến tâm thái lúc thi môn kế.
Chu Giai đi phía sau bọn họ, vừa khéo nghe được cuộc đối thoại này.
Kết thúc một ngày thi, đầu óc Hướng Noãn cuối cùng cũng đã được thả lỏng đôi chút, cô đeo cặp, theo dòng học sinh đông đúc ra cổng.
Đám người chen chen chúc chúc tản ra tứ phía trong chớp mắt.
Hướng Noãn đứng chờ Khâu Chanh ở bồng hoa ngay cổng trường để về nhà với nhau, Khâu Chanh chưa đến chỗ hẹn, Chu Giai đã xuất hiện gọi to tên Hướng Noãn.
Hướng Noãn xoay mặt nhìn sang, Chu Giai cười, chạy chầm chậm đến trước mặt cô, hỏi: “Đáp án câu 2 của đề toán hỏi giá trị nhỏ nhất ấy, có phải bằng 30 không?”
Hướng Noãn nhíu mày.
Thế đáp án là 30 à?
Cô chỉ làm một nữa, cũng chưa kịp tính ra kết quả cuối cùng.
Cô nhấp nhấp môi, nhàn nhạt trả lời Chu Giai: “Tớ không biết, tớ chưa làm hết bài.”
Chu Giai “Ai” một tiếng, nói tiếp: “Thật ra tớ cũng tính đại thôi, cũng không biết có đúng không nữa.”
Giống như đang tốt bụng an ủi Hướng Noãn vậy, hy vọng Hướng Noãn dễ chịu chút.
Vừa dứt lời, một giọng nói lành lạnh đã cắt ngang, đả kích cô nàng: “Sai rồi, kết quả là 32.”
Chu Giai và Hướng Noãn cùng nhau quay mặt nhìn sang, nhìn Cận Ngôn Châu, Lạc Hạ không biết từ đâu đi lại đây.
Người nói chuyện là Cận Ngôn Châu.
Hướng Noãn liếc nhanh về phía Lạc Hạ, chẳng dám nhìn lâu, cô cúi đầu, mi mắt khẽ run.
Cận Ngôn Châu bình tĩnh liếc nhìn Chu Giai, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu tính sai rồi.”
Vẻ mặt Chu Giai thoáng chốc cứng đờ, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô nàng không tin Cận Ngôn Châu, chăm chú nhìn vào khoé miệng hơi nhếch lên của Lạc Hạ nên cạnh cậu chàng, chờ mong hỏi: “Lạc Hạ, kết quả của cậu thì sao?”
“Hả?” Lạc Hạ đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên có hơi thất thần, ngớ người một chút rồi mới lễ độ trả lời Chu Giai: “Giống Cận Ngôn Châu.”
Chu Giai càng ngượng hơn, giả vờ bình tĩnh, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Tớ làm sai rồi, haizz.”
Đúng lúc ấy, Khâu Chanh đi tới, mấy người bọn họ cũng ai đi đường nấy.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Lạc Hạ cười ra tiếng, trêu Cận Ngôn Châu: “Bao che đấy hả?”
Cận Ngôn Châu tức giận chửi nhỏ: “Bao em gái cậu.”
Lạc Hạ không bực chút nào, cười càng tươi hơn, nói tiếp: “Là em gái cậu mới đúng chứ.”
Mặt Cận Ngôn Châu tối sầm, mạnh miệng: “Ông đây là con một, anh em cái gì.”
Sau khi về đến nhà, Hướng Noãn gặp Cận Ngôn Châu trong phòng khách thì gọi.
“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng, chân thành nói cảm ơn cậu chàng.
Hướng Noãn là người hướng nội, không giỏi biểu đạt cảm xúc, nhưng cũng không phải tên ngốc.
Cận Ngôn Châu là người ngoài lạnh trong nóng, có lẽ là không muốn nhìn thấy cảnh Hướng Noãn bị Chu Giai đả kích, mới chủ động nhiều chuyện nói xen vào, khiến Chu Giai nghẹn lời.
Cận Ngôn Châu bước lên cầu thang, nghe thế thì hơi dừng chân, cậu hừ lạnh, đi thẳng về phòng.
Hôm sau thi Lý xong thì cũng đã gần trưa rồi.
Hướng Noãn đi từ phòng thi về lớp thì thấy khung cảnh nháo nhiệt lắm, mọi người đang vội vàng ổn định chỗ ngồi.
Cô chỉnh lại bàn học của mình ngay ngắn rồi đến chỗ Khâu Chanh giúp cô nàng thu dọn bàn ghế, sau đó đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh lúc này cũng kẹt cứng cả rồi.
Lúc Hướng Noãn xếp hàng đợi, xong xuôi quay về phòng học thì cũng hao hết nửa giờ đồng hồ.
Cô vào lớp từ cửa sau, vừa nhìn một cái đã thấy trên bàn của Lạc Hạ đang bày mô hình tháp Đông Kinh được xếp từ gỗ. Chỗ ngồi của cậu và Cận Ngôn Châu đều trống trơn.
Hướng Noãn biết mô hình gỗ đó là nanoblock, sau khi biết Lạc Hạ thích cái này, cô đã lên mạng tìm hiểu rồi.
Lớp học rất ồn ào, mọi người cười cười nói nói và đùa giỡn với nhau.
Hướng Noãn không cố ý đi đến nhìn mô hình trên bàn Lạc Hạ.
Nhưng muốn đến bàn học của cô thì phải đi ngang qua chỗ ngồi Lạc Hạ.
Hướng Noãn chỉ dừng chân trong phút chốc thôi, cúi đầu tò mò nhìn mô hình tháp Đông Kinh một chút thôi.
Lại không ngờ, giây tiếp theo cô đã bị bạn học vì chạy vội mà xô ngã mình.
Cơ thể Hướng Noãn lảo đảo tức khắc.
Cô theo bản năng tìm cạnh bàn làm điểm tựa, nhưng tay lại không chiều theo, bất cẩn làm đổ cả mô hình tháp Đông Kinh bằng gỗ.
Trong nháy mắt Hướng Noãn ngã ngồi trên mặt đất, tháp Đông Kinh cũng đổ thành từng mảnh nhỏ, tiếp đất theo.
Cũng chính lúc này, Lạc Hạ đi vào từ cửa sau.
Chu Giai đẩy ngã Hướng Noãn vội vàng ngồi xổm xuống đất, cầm khối gỗ rơi trên đất đặt lên bàn Lạc Hạ, đau lòng nói: “Trời ơi, đổ cả rồi.”
Hướng Noãn đang ngồi cứng đờ trên đất, đôi mắt cô mông lưng đẫm lệ, vô tình chạm mắt với Lạc Hạ đang rũ mắt nhìn.
Không biết ngã dưới đất đau, hay bị cậu nhìn thấy đau hơn.
Cô cúi đầu né tránh cái nhìn chăm chú của cậu ấy lập tức, lòng vô cùng hoảng loạn và khổ sở, còn áy náy nữa.
Hướng Noãn hít sâu môt hơn, muốn chống tay xuống đất ngồi dậy, tay vừa chạm xuống sàn đã cảm thấy khó chịu.
Lòng bàn tay vừa nóng rát vừa đau.
Hơn nữa lúc cô té, chân bị mắc vào ghế, ngã xuống còn đau hơn bị trật khớp nữa.
Cảm giác làm trò cười cho thiên hạ trước mặt cậu ấy chẳng dễ chịu chút nào.
Mặt cô đỏ bừng, cắn chặt môi, cố nén cơn đau đứng dậy, Lạc Hạ đã nhanh chóng đi đến.
Cậu khom lưng, chẳng ngó ngàng gì đến đống gỗ xếp của mình, chỉ nhỏ giọng hỏi cô: “Có đau không?”
Chu Giai từ nãy giờ vẫn đang nhặt lại mảnh gỗ nghe thế mới vội vàng quan tâm hỏi Hướng Noãn: “Tớ xin lỗi, Hướng Noãn cậu không sao chứ? Ban nãy tớ chạy nhanh quá không dừng lại kịp.”
Cô nàng nói, sau đó muốn đỡ Hướng Noãn dậy.
Vẻ mặt Hướng Noãn bình tĩnh, nghiêng người, tay cũng đặt xuống, mặc kệ việc Chu Giai sẽ cảm thấy xấu hổ, không đủ cô nàng chạm vào cô.
Trong lòng Hướng Noãn khó chịu lắm, chóp mũi ươn ướt, mắt đã nhoè đi.
Không phải vì Chu Giai, mà là vì Lạc Hạ.
Cô đẩy đổ mô hình cậu thích nhất rồi, nhưng việc đầu tiên cậu làm lại hỏi cô có ổn không.
Hướng Noãn vốn đang chua xót, nghe được câu ấy thì bỗng cảm thấy ngọt ngào, rồi khổ sở thêm.
Cô không trả lời cậu, sau đó nghe cậu ấy hỏi tiếp: “Có đứng lên được không?”
Hướng Noãn cố sức khiến cổ họng mình bớt nghẹn đi, gật đầu không ngừng, ngồi xổm lên.
Nước mắt vẫn chưa chảy ra, cô nhanh chóng chớp chớp hàng mi, nuốt ngược nước mắt vào.
Hướng Noãn cúi đầu, dùng bàn tay còn đặt trên đất cầm lấy từng thanh gỗ nằm rải rác đặt lại bàn cậu.
Cô không dám ngước mắt nhìn cậu, cứng đờ cả người, giọng nói vừa nhỏ vừa run, còn mang theo vài phần nức nở: “Xin lỗi cậu, phá đổ tháp Đông Kinh của cậu rồi.”
Lạc Hạ không tỏ vẻ không có gì, cười trả lời: “Không sao mà, tớ cũng định dỡ xuống rồi.”
Giống như đang muốn an ủi vậy, nói cô đừng để ý quá.
Hướng Noãn nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, mơ mơ màng màng về chỗ ngồi của mình.
Cô ngơ ngác, cúi đầu nhìn lòng bàn tay trái có vết máu đo đỏ.
Là do bị cạnh bàn quệt trúng.
Khâu Chanh vừa vào lớp thì đã bị Lạc Hạ đang thu dọn thanh gỗ chặn lại, không biết cậu nói gì với Khâu Chanh, chỉ thấy Khâu Chanh lấy từ chỗ Lạc Hạ hai chai Yakult, tiện tay cầm theo cả khăn giấy trên bàn cậu.
Hướng Noãn dùng tay phải xoa nhẹ vết thương.
Tay trái cô bỗng nhiên bị người khác kéo sang.
Khâu Chanh cau chặt mày, Lạc Hạ vừa mới kể lại cho cô nghe, còn nói có thể tay Hướng Noãn sẽ để lại vết thương.
Quả nhiên.
Khâu Chanh xem kỹ, không sâu, nhưng chắc chắn là đau.
Vết thương do cạnh bàn học để lại sẽ nông, không chảy máu nhiều, mà ê ẩm liên tục.
Cô lấy khăn giấy lau máu trên vết thương cho Hướng Noãn, sau đó dùng mảnh giấy khác bao kín, gọn ghẽ cố định.
Xong xuôi, Khâu Chanh vội vội vàng vàng trở về chỗ ngồi, lúc quay trở lại bên cạnh Hướng Noãn thì trong tay đã mang theo một đôi găng tay lộ ngón.
“Cho cậu dùng một chiếc đây này.”
Khâu Chanh quơ quơ chiếc găng tay cô nàng đang mang bên tay phải mình, đưa cho Hướng Noãn găng tay của tay trái.
Hốc mắt Hướng Noãn vốn đã đỏ ửng rồi, bấy giờ thì khóc thẳng ra luôn.
Cô bĩu môi, đến cả đuôi mắt cũng đỏ hồng.
Khâu Chanh biết cô khó chịu, cúi người nhỏ giọng an ủi: “Thứ hai tuần sau có thành tích thì xin thầy đổi chỗ đi, đừng ngồi kế cái cô đó nữa.”
Hướng Noãn gật đầu.
Cô hít sâu một hơi, cười khẽ với Khâu Chanh, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Tớ không sao.”
Khâu Chanh cũng cười cười, không nói gì, chỉ đặt lên bàn Hướng Noãn hai chai Yakult, đưa tận tay cô một chai, “Uống Yakult đi này, lát sẽ vui lên đó.”
Hướng Noãn nắm chặt chai Yakult nhỏ, hạ mắt, hàng mi run rẩy.
Đầu cô nhớ đến cảnh vừa rồi.
Cậu đi tới, khom lưng, nhỏ giọng hỏi cô có khoẻ không.
Không khoẻ.
Không khoẻ chút nào.
Nhưng tớ làm sao dám nói cậu biết đây chứ.
Qua một lát, Cận Ngôn Châu đi ngang qua bàn học cô, ném lên bàn một hộp băng cá nhân.
Hướng Noãn ngạc nhiên, sau đó cầm lấy hộp băng cá nhân lẩm bẩm.
Cận Ngôn Châu giống như chỉ đơn giản đi ngang qua thôi, nhưng vẫn bị Chu Giai vừa mới trở lại chỗ ngồi nhìn thấy hết.
Chu Giai tò mò hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, Cận Ngôn Châu thích cậu hả?”
Tính cách cậu chàng thoạt nhìn rất lạnh lùng, cũng không phải người chủ động, nhưng hôm qua lúc cô lôi kéo Hướng Noãn so đáp án thì lại dùng kết quả chính xác 32 đả kích cô, hôm nay lại lén đưa băng cá nhân cho Hướng Noãn.
Chắc là thích Hướng Noãn rồi đi?
Hướng Noãn bị vấn đề Chu Giai nói làm khó chịu cau mày.
Cả trường trừ Lạc Hạ, Dư Độ và Khâu Chanh ra thì chẳng có nổi người thứ tư biết cô và Cận Ngôn Châu là anh em kế.
Dù bình thường cô chơi với Khâu Chanh, tiếp xúc với bọn Lạc Hạ khá nhiều nhưng cảm giác tồn tại của Hướng Noãn cũng chả có bao nhiêu.
Cận Ngôn Châu cũng không thân thiết gì với cô cả.
Nên vốn chẳng có ai nghi hai người bọn cô có quan hệ gì khác ngoài quan hệ bạn học.
Hơn nữa, Cận Ngôn Châu không ghét cô thì đã là việc khó hơn cả lên trời rồi.
Đưa cô băng cá nhân có lẽ là vì muốn có qua có lại mà thôi, lần trước cô cũng mua cho cậu chàng thuốc giải cảm cơ mà.
Giọng Hướng Noãn có hơi lạnh lùng, nghiên túc trả lời: “Không có khả năng.”
Chu Giai cảm thấy lạ, “Sao cậu lại chắc chắn thế?”
Hướng Noãn không nói nữa.
Chu Giai bị bơ, cô nàng cạn lời nhún vai, không tiếp tục đề tài này nữa.
Học xong tiết học bù chiều nay, Hướng Noãn thả lỏng tinh thần, tiện tay mở Tieba.
Có một topic về chuyện yêu thầm, trong đó hỏi: [Là giây phút nào khiến bạn yêu thầm người kia vậy?]
Hướng Noãn nhớ lại cảnh tượng gần đây nhất, cậu khom lưng, hỏi cô có ổn không.
Như cuộn phim quay chậm, phát ngược lại từng phần.
——
Ngày hôm qua, cậu đứng cạnh Cận Ngôn Châu, cười nhạt, đôi mắt đầy sạch sẽ trong vắt.
Một tuần trước, mưa thu kéo đến cùng chiều muộn, cậu xuất hiện trước mắt cô
ngay phút cô nghĩ rằng cậu đã đi rồi.
Cuộn phim thời gian tiếp tục chảy ngược trở về ————
Ngày tổ chức đại hội thể thao, cậu tự mình cột ống tay áo khoác cho cô.
Ngày đi học lại sau kỳ nghỉ Quốc Khánh dài, cậu ấy tặng cô món sầu riêng làm điểm tâm.
……
Ngày gặp lại, cậu trả tiền giải vây giúp cô, lễ độ khom lưng nghe cô nói chuyện.
Sau cùng, trở về mùa hè năm ấy.
Cậu bé tắm mình trong ánh mặt trời, vươn tay về phía cô.
“Ngồi mãi trên đất không tốt đâu, cậu đứng lên đi.”
Mùa hè năm ấy mãi được ghi khắc trong tâm trí cô, mãi chẳng nhạt phai.
Ngón tay Hướng Noãn chậm rãi đánh chữ, gửi đi.
[Một một phút một giây.]
“06.11.2009, vô tình ngã đổ mô hình tháp Đông Kinh của cậu ấy, thế mà cậu ấy chỉ khom lưng, hỏi mình “Có ổn không.” Cậu ấy tốt biết mấy.”
“06.11.2009, mình thầm yêu cậu ấy, yêu từng phút rồi từng giây, từng tháng rồi từng ngày.”