Khi Lạc Hạ đến đưa áo khoác cho Hướng Noãn, Cận Ngôn Châu đã đi tìm Khâu Chanh.
Khâu Chanh nghe Cận Ngôn Châu nói xong thì chạy tới đây ngay.
Lúc coi đến, vừa khéo nghe được câu của Lạc Hạ: “Không có gì phải khóc cả, cậu không làm sai.”
Khâu Chanh cũng vội vàng an ủi Hướng Noãn: “Lạc Hạ nói đúng, Noãn Noãn cậu đừng khóc.”
Cô nắm cánh tay Hướng Noãn, lời nói mang theo ý trấn an, muốn làm Hướng Noãn an tâm: “Tớ đi với cậu về lớp.”
Khi cả hai cùng đi về lớp học, Khâu Chanh nhịn không được hỏi: “Cậu sao rồi? Có đau bụng không?”
Hướng Noãn hít mũi, cố gắng nín khóc, lắc đầu.
Nếu bụng cô đau thì không đến mức mải mê ngắm Lạc Hạ mà chẳng biết gì.
Hướng Noãn vào nhà WC rồi trở về lớp học, Khâu Chanh đã cầm theo cặp sách của hai người đi cùng Hướng Noãn về nhà.
Hai ngày tổ chức đại hội thể thao, trường học cũng thoáng, có thể nhân lúc bác bảo vệ ở cổng không chú ý lẻn ra ngoài.
Quần Hướng Noãn đã bẩn rồi, dù sao cũng phải thay.
Vừa về đến nhà, Hướng Noãn đã trốn ngay vào phòng ngủ thay quần áo.
Sau đó cô ngâm quần áo bẩn của mình vào nước, rồi giặt áo khoác trước.
Áo khoác ban nãy cô nhận được là áo khoác Cận Ngôn Châu mang đi học buổi sáng.
Khâu Chanh dựa cửa nhà vệ sinh trong nhà, nói với Hướng Noãn: “Áo khoác này là của Cận Ngôn Châu nhỉ?”
Hướng Noãn gật đầu, nói nhỏ: “Ừ.”
“Cậu ấy tới tìm tớ đấy chứ, kêu tớ nhanh tới gặp cậu, còn không thì tớ cũng không biết bên cậu có chuyện rồi.” Khâu Chanh than.
“Thật ra con người cậu chàng vẫn tốt phết nhì?” Cô hỏi Hướng Noãn.
Hướng Noãn lại gật đầu.
Cận Ngôn Châu là kiểu người độc miệng nhưng mềm lòng.
Nhìn như người không dễ ở chung, nói chuyện cũng chả nể nang gì ai nhưng tâm thì không xấu, thậm chí còn tốt bụng nữa.
“Cậu đừng buồn Noãn Noãn à,” Khâu Chanh an ủi cô: “Không có gì ghê gớm hết.”
“Sông có khúc người có lúc, chẳng có ai suôn sẻ cả đời cả. Mấy ai trong đời mà không phạm sai lầm hay gặp xui xẻo chứ? Nên cậu không cần quá để tâm.”
Hướng Noãn hít một hơi sâu, “Tớ biết rồi.”
Cô vẫn luôn hiểu.
Nhưng Khâu Chanh không biết cô đang thích Lạc Hạ.
Bọn con trai chỉ trỏ cười nhạo có làm Hướng Noãn khó chịu thật đấy, nhưng khiến cô xấu hổ hơn cả là việc mặt xấu của cô bị cậu ấy thấy được mất rồi.
Chua xót nhất là ngay cả người chạy đến giúp cô cũng là cậu.
Cậu tốt như thế.
Cô biết cậu nhất định sẽ không lén cười nhạo mình.
Nhưng cô chẳng có mặt mũi nào gặp lại cậu ấy nữa hết.
Vì chuyện này, chiều Hướng Noãn không đến trường.
Lượt chạy tiếp sức 400m của Lạc Hạ cô đương nhiên cũng không thấy được.
Khâu Chanh ăn trưa với Hướng Noãn xong thì về trường.
Chiều tan học, Khâu Chanh nói với Cận Ngôn Châu tiện đường thì chở mình về nhà họ Cận.
“Chị muốn qua nhìn Noãn Noãn chút!”
Ánh mắt Cận Ngôn Châu nhìn cô nàng đầy ghét bỏ, nói thẳng: “Chị muốn gặp anh Trình chứ gì?”
Khâu Chanh cười nhẹ, “Cậu có biết cái gì gọi là ngầm hiểu hay không hả!”
Cận Ngôn Châu hừ một tiếng, để cô ngồi yên sau xe.
Trời đã gần cuối thu, không khí hơi ẩm thấp.
Ban đầu Cận Ngôn Châu có mặc áo khoác. Tới giờ thì chỉ còn mặc độc một chiếc áo ngắn tay.
Hơn nữa cậu phải đạp xe, lạnh đến mức muốn chết cóng luôn.
Cả Khâu Chanh mặc áo hoodie ngồi ở yên sau được Cận Ngôn Châu chắn gió cho cũng cảm thấy không được ấm áp gì lắm.
Cô nhịn không được hỏi: “Cậu có lạnh không đấy?”
Cận Ngôn Châu mạnh miệng: “Không lạnh.”
Khâu Chanh nói tiếp: “Cậu mà nói lạnh thì chị cũng chả giúp được gì.”
Cận Ngôn Châu: “……”
“Thật ra cậu không ghét Hướng Noãn đúng không?” Khâu Chanh lại hỏi.
Cận Ngôn Châu không nói gì.
Hệt như vì gió quá lớn mà không nghe thấy câu hỏi của cô nàng vậy.
Khâu Chanh cũng không cố chấp muốn nghe câu trả lời, khoé miệng hơi nhếch, không nhịn được trêu: “Cận Ngôn Châu này, cậu mà chịu tốt tính một chút, đối xử dịu dàng với người ta một chút thì số đào hoa cũng chẳng kém cạnh gì Lạc Hạ đâu.”
Cận Ngôn Châu lạnh giọng phản bác: “Tôi không có cần.”
Khâu Chanh: “……”
Xem ra câu đầu là cố ý lãng tai đây mà.
Câu sau đáp lại có tinh thần dữ.
Khâu Chanh cười, nghĩ thầm: Chị đây chờ xem cái tính xấu của cậu thì tìm bạn gái kiểu gì.
Lúc cảm xúc Hướng Noãn không ổn định thường sẽ ngủ một giấc dài.
Cô ngủ trọn cả chiều, lúc dậy cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Thu Trình vừa tới nơi thì đã bị cô nàng Khâu Chanh chầu chực ở nhà họ Cận nhào đến ôm lấy, qua một lát, anh mới lên lầu dạy kèm cho Hướng Noãn.
Không biết vì bị kỳ sinh lý hay chuyện hôm nay làm ảnh hưởng mà đầu óc Hướng Noãn lúc học bù không được tỉnh táo lắm.
Thu Trình cũng không hối thúc, buông bút nhẹ giọng nói với cô: “Nghỉ giải lao vài phút.”
Anh tìm bài nhạc Khi Nho Chín Hướng Noãn thích rồi bật lên cho cô nghe.
Nhạc dạo vang lên, Thu Trình dịu dàng nói trong sự kinh ngạc của Hướng Noãn: “Cho em điều chỉnh đầu óc trong một bản nhạc đấy, nghe hết bài này phải tập trung học nhé.”
Hướng Noãn mấp máy môi, gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Cô nhắm mắt, lắng tai nghe giọng nam trầm từ tính vang lên, tâm trạng cũng dần dần ổn định hơn.
Mãi đến khi bài hát gần kết thúc, Hướng Noãn nghe câu “Tôi biết ngày sau sẽ không còn cuộc gặp gỡ nào đẹp đẽ đến thế nữa.”, thì bỗng chốc xúc động.
Tuy cô vẫn chưa trải qua cái gọi là “ngày sau”, nhưng Hướng Noãn vẫn có thể chắc chắn, trong tương lai của cô, nhất định sẽ không thể gặp được một người con trai nào tốt đẹp như Lạc Hạ nữa.
Đôi mắt cô hơi ẩm ướt, Hướng Noãn không kiềm được nhớ tới chuyện trên sân thể dục.
Cổ họng cô không khỏi nghẹn ngào.
Có lẽ bài hát ấy thật sự có ma lực thần kỳ, Hướng Noãn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái của mình, chuyên tâm học tập.
Trước khi ngủ, Hướng Noãn ngơ ngẩn nhìn khung chat Q.Q của cô với Lạc Hạ.
Lần cuối hai người họ chat với nhau là đêm ngày 5 tháng 9, hẹn cô ở thư viện tỉnh học bù, còn cô chỉ biết keo kiệt trả lời một chữ “Được”.
Do dự mất một lúc lâu, Hướng Noãn lấy hết can đảm chủ động nhắn tin cho Lạc Hạ.
[Hướng Noãn: Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay.]
Ít lâu sau, cô nàng Hướng Noãn vẫn luôn nhìn chằm chằm khung chat nhận được câu trả lời của Lạc Hạ.
[LX: Đừng khách sáo.]
[LX: Áo khoác là của Cận Ngôn Châu.]
Hướng Noãn chậm chạp gõ tin: [Ừ, tớ biết rồi.]
Sáng hôm sau, Hướng Noãn xuống lâu ăn cơm, hiếm khi thấy Cận Ngôn Châu xuống sớm hơn cô.
Tối hôm qua không có cơ hội, giờ bàn ăn chỉ có hai người bọn họ, Hướng Noãn chân thành cảm ơn: “Cảm ơn chiếc áo khoác hôm qua của cậu.”
Cận Ngôn Châu giống như không để ý tới cô vậy, chộp lấy cặp sách của mình rồi đi ngay.
Khi cánh cửa đóng lại, Hướng Noãn dường như nghe thấy vài trận ho khan.
Cô hơi trầm tư, cắn cắn môi.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao chủ yếu là dành để tổ chức trận bóng rổ.
Sau khi Hướng Noãn đi cùng Khâu Chanh đến trường thì Khâu Chanh đưa cặp sách mình cho cô về lớp học trước, còn cô nàng đến thẳng nhà vệ sinh.
Hướng Noãn vừa ngồi vào chỗ ngồi, Chu Giai đã tràn đầy hứng thú nói với cô: “Hướng Noãn cậu biết không, hôm qua cảnh Lạc Hạ chạy tiếp sức tuyệt đến mức có thể được phong thần luôn đó!”
Cô không biết.
Hướng Noãn im lặng không nói gì, Chu Giai bên cạnh tiếp tục bừng bừng khí thế mô tả: “Lớp chúng mình có cậu cầm gậy một vô tình bị ngã, nên lớp cũng hoàn thành xong gậy một chậm nhất, nhưng Lạc Hạ cầm gậy số bốn chạy nhanh cực, cuối cùng giành được hạng ba.”
“Dù không được hạng nhất nhưng hạng ba vẫn giỏi lắm rồi đó!”
Chu Giai kích động vui vẻ nói: “Trời ơi Lạc Hạ đẹp trai lắm!”
Hướng Noãn không biết phải tiếp lời thế nào, cô suy tư, Chu Giai đã đứng dậy lôi kéo cô đến sân bóng rổ.
“Mình đi đi Hướng Noãn, xem bóng rổ nè, trận hôm nay có Lạc Hạ!”
Hướng Noãn tránh người khỏi cánh tay của Chu Giai, chời nhạt trả lời: “Cậu cứ đến đó trước, tớ còn phải chờ Chanh Nhỏ.”
Chu Giai không để ý, vẫy tay với cô rồi nhẹ giọng: “Vậy tớ đi đây! Cậu tới rồi thì nhớ tìm tớ đấy nhé!”
Chu Giai đi rồi, Hướng Noãn thở phào một hơi.
Lớp học không còn ai, cô lấy gói thuốc giải cảm từ trong cặp sách mình ra, bước đến bàn học phía sau cùng, nhét vào ngăn bàn.
Rồi Hướng Noãn nghe được giọng nói của cô nàng Khâu Chanh sau cửa lớp: “Noãn Noãn lén đưa thứ tốt gì cho anh mình vậy nhở?”
Hướng Noãn hoảng sợ, đỏ bừng cả mặt vì câu nói của Khâu Chanh.
Ánh mắt cô trốn tránh, lầm bầm: “Thuốc giải cảm.”
Khâu Chanh nghiêng đầu cười, không nói tiếp chủ đề đấy, chỉ nói: “Đi thôi, xem trận bóng rổ.”
Hướng Noãn bấy giờ mới kéo cánh tay Khâu Chanh rời khỏi khu học.
Trước khi đến sân bóng rổ, hai người bọn cô đến căn tin mua ít đồ.
Khâu Chanh mua vài cây kẹo mút, Hướng Noãn thì mua theo nước.
Khâu Chanh thấy thế không nhịn được cười, trêu cô: “Không phải là mua cho Cận Ngôn Châu đâu ha?”
Hướng Noãn bình tĩnh lắc đầu, giọng điệu lại không được thong dong cho lắm, còn để lộ sự chột dạ của mình: “Tớ tự uống.”
Hướng Noãn cũng không kéo Khâu Chanh đi tìm Chu Giai.
Hai cô tuỳ tiện tìm hai chỗ cạnh nhau ngồi xuống.
Trận bóng vẫn chưa bắt đầu, Hướng Noãn nhìn bọn con trai đang tập kết bên một góc sân, vừa liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng của Lạc Hạ.
Vẫn là đồng phục bóng rổ quen thuộc, vẫn là con số 17 sau lưng.
Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm hướng cậu đang đứng, miệng nhẩm đi nhẩm lại công thức để thuộc lòng.
Lúc quên, Hướng Noãn lấy cuốn sổ nhỏ mà cô luôn mang theo bên mình từ trong túi ra, bên trong chứa rất nhiều công thức và kiến thức do cô tự soạn.
Khâu Chanh bên cạnh nhìn cô nàng Hướng Noãn xem bóng rổ cũng không quên học tập, nhịn không được than: “Noãn Noãn, cậu bị cuồng học tập đó hả?”
Hướng Noãn không nhìn nữa, cười nhẹ trong tầm mắt khiếp sợ của Khâu Chanh, giọng điệu tự nhiên: “Tớ chỉ có thể cố gắng cần cù bù thông minh thôi.”
Chỉ có thể bán mạng cố gắng bắt kịp bóng lưng của cậu ấy.
Khâu Chanh khâm phục vô cùng, giơ ngón tay cái lên với Hướng Noãn.
“Tớ chưa gặp bạn học sinh nào chăm hơn cậu hết,” Khâu Chanh khẳng định chắc nịch: “Kỳ thi sau cậu nhất định sẽ tiến bộ rất lớn cho xem.”
Hướng Noãn lại cười, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng: “Mong được như lời chúc của cậu!”
Tiếng còi vang lên, trận bóng rổ chính thức khai màn.
Ánh mắt Hướng Noãn lần nữa trở lại sân bóng.
Đôi mắt cô luôn dõi theo bộ đồng phục trắng số 17.
Cô đã từng xem qua cảnh cậu chơi bóng rổ rồi.
Ở sân bóng đối diện quán Lý Ký.
Cậu ấy chơi đến đổ cả mồ hôi, phối hợp ăn ý với bạn mình, thuận lợi ném bóng vào rổ.
Đầy ngạo nghễ và mạnh mẽ, nhưng lại không có chút kiêu ngạo quá đáng nào.
Vài giây ngắn ngủi trước khi hiệp một kết thúc, Lạc Hạ nhịp nhàng dứt một cú ném rổ ba điểm.
Tiếng còi nghỉ giữa hiệp vang lên.
Lạc Hạ tươi tắn vươn tay, chạy vòng quanh sân bóng, các cô học sinh ngồi dưới khán đài đều gọi tên cậu đến khản cả cổ rồi, nồng nhiệt giống như đang theo đuổi idol vậy.
Khâu Chanh bên cạnh cũng đứng dậy hò hét cổ vũ vì màn trình diễn đầy ấn tượng của Lạc Hạ.
Cả sân bóng sục sôi nhiệt huyết, tiếng hò reo hoà lẫn vào nhau. Tất cả mọi người đều nồng nhiệt cực kỳ.
Hướng Noãn cảm thấy máu trong người mình cũng bị không khí sôi động chung quanh làm ảnh hưởng mà hưng phấn theo.
Tim cô thình thịch hỗn loạn.
Nhưng kể cả thế, Hướng Noãn vẫn chưa đủ can đảm mở miệng gọi tên Lạc Hạ.
Thật ra nếu cô có kêu một tiếng thì cũng chẳng có ai để ý đến.
Hai chữ “Lạc Hạ” này quá nặng với Hướng Noãn.
Nặng đến mức trĩu lên trái tim cô, khiến cô không thốt nổi nên lời.
Có thể là vì thích đến đâu thì cũng nhút nhát đến đấy.
Trong giờ giải lao, Lạc Hạ đi về phía khán đài, một nhóm học sinh nữ đã tràn lên như ong vỡ tổ, vây kín quanh cậu, tranh giành cơ hội được đưa nước cho cậu giải khát.
Tống Hân và Chu Giai cũng nằm trong số ấy, hai người họ bị chèn lên phía trước.
Lạc Hạ bị doạ luôn rồi, lùi liên tục hai ha bước về sau.
Khâu Chanh ngồi trên đài không nhịn cười mở miệng cười, trêu ghẹo: “Lạc Hạ cũng chẳng thua kém gì ngày trước nhở, ba năm mới tổ chức đại hội thể thao một lần, thế mà lần nào có trận bóng rổ cũng bị một nhóm lớn con gái vây quanh như thế, lần nào cậu chàng cũng hốt hoảng lùi về sau cả.”
Hướng Noãn bỗng nhiên cảm thấy, cậu kinh hoàng vụng về thế….thật sự có chút đáng yêu.
Hoá ra, cũng sẽ có lúc cậu không thể kiểm soát tình hình dễ dàng.
Cô ngồi trên khán đài, mím môi nhìn nhóm nữ sinh đang chen chúc phía đó, siết chặt chai nước khoáng còn chưa mở nắp trong tay mình.
Thật ra cô mua nó cho cậu.
Cô muốn đưa nước để cậu ấy uống, nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi.
Lạc Hạ không nhận nước của ai cả.
Cậu đi đến phía bên kia sân, lấy chai nước khoáng của mình từ trong túi xách, ngửa đầu uống từng ngụm một.
Cổ cậu trai thon dài, yến hầu vì uống nước mà chuyển động không ngừng, trông đặc biệt gợi cảm.
Trận bóng rổ diễn ra gần một ngày, Hướng Noãn yên lặng ngồi trên khán đài xem cậu chơi bóng, cổ vũ âm thầm cho cậu trong lòng.
Khi Lạc Hạ không ra sân, cô sẽ giở cuốn sổ nhỏ ra ngồi học công thức.
Hoàn cảnh xung quanh không làm xao nhãng được cô.
Khoảng bốn giờ chiều, đại hội thể thao bế mạc.
Học sinh các lớp tốp năm tốp ba lần lượt trở về lớp học.
Hướng Noãn cầm chai nước khoáng cả ngày, không mở ra uống ngụm nào.
Cô ngồi trên bàn mình, đặt chai nước xuống, lấy một mảnh giấy màu từ trong ngăn bàn ra, viết vài câu rồi xếp thành một chú hạc giấy nho nhỏ.
Chu Giai vừa đi về chỗ ngồi thì bắt gặp, Hướng Noãn thấy thế thì nhanh chóng bỏ chú hạc giấy lại vào ngăn bàn. Cô đứng dậy, muốn đến nhà vệ sinh. Chu Giai đuổi theo cô, cười nói: “Hướng Noãn, chờ tớ với!”
Hướng Noãn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng cô nàng.
Khi hai người đi cùng nhau về lớp, thầy chủ nhiệm có dặn là sẽ đến lớp dạy bài, nhưng các cô cậu học sinh xung quanh vẫn ồn ào lắm, mọi người hãy còn đang đắm chìm trong sự nhiệt huyết của đại hội thể thao.
Khâu Chanh và Dư Độ đang đứng cạnh bàn học chả Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ, cả bốn người bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.
Hướng Noãn cũng không định đến gia nhập cuộc buôn dưa.
Vì chuyện xảy ra hôm qua mà hiện tại cô không quá muốn xuất hiện trước mặt Lạc Hạ.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp về chỗ ngồi, Chu Giai đứng kế bên đã nhanh nhẹn kéo cô qua đây.
“Các cậu đang nói gì đó?” Chu Giai tò mò hỏi.
Tuy Khâu Chanh và Chu Giai đồng lứa với nhau, nhưng năm bọn học học rất đông học sinh, cả hai cũng chẳng học cùng lớp, hiểu về nhau nhiều nhất là tên đối phương mà thôi, không thân thiết gì.
Khâu Chanh trả lời cô nàng: “Nói về trận thi vừa rồi!”
Chu Giai khen không dứt miệng: “Đây là trận đấu nhiệt huyết nhất tớ từng thấy luôn, mấy trận đấu bóng rổ ở đại học cũng không khiến người ta hưng phấn thế này.”
Khâu Chanh cười, không ừ hử gì thêm, Chu Giai đề nghị: “Từ giờ đến lúc thầy đến vẫn còn khá lâu, không thì bọn mình chơi trò mày chút đi?”
Dư Độ là người ham vui, chỉ nghe đến chữ chơi thôi mà hai mắt đã sáng rỡ rồi, tò mò hỏi lại: “Chơi gì mới được? Đấu địa chủ hay trò làm vua?”
“Không phải hai trò đó, chơi đi chơi lại miết chả vui gì nữa rồi,” Chu Giai cầm cây bút trên bàn Lạc Hạ lên, nhẹ nhàng xoay thân bút, nói tiếp: “Chơi chuyền bút đi, đầu bút hướng về ai thì người đấy thua, hình phạt là phải lấy một thứ trong ngăn bàn mình đưa cho tất cả mọi người cùng xem.”
Cô chưa nói hết, Hướng Noãn đã nhăn mày. Tốc độ tim đập cũng nhanh hơn.
Trong bàn cô có để một ngàn chú hạt giấy nhỏ.
Nếu bị phát hiện cũng không sao, nhưng lỡ như bị mở ra……
Cô hoảng sợ vô cùng, đang muốn mở miệng nói mình không chơi thì đã có người lên tiếng trước.
Là Lạc Hạ.
Cậu con trai dựa bàn, tay cầm chai Yakult đã vơi một nửa, tư thế thoải mái, còn có chút biếng lười.
Đôi mắt vốn đang rũ xuống của cậu khẽ nhếch, nhìn về phía Chu Giai, khoé miệng hơi giương lên, bình tĩnh nói: “Tớ cảm thấy ngăn bàn là chỗ để đồ riêng tư của mỗi người.”
Lạc Hạ cười nhạt, nhưng lại trông rất nghiêm túc, nói từng chữ: “Tớ có thể chơi, nhưng tớ không thể lấy không gian riêng tư của người khác ra để phạt họ được.”
Hướng Noãn ngơ ngác nhìn về phía Lạc Hạ.
Trái tim vốn đang đập kịch liệt của cô lúc này giống như được thoát khỏi dây cương vậy, đập mạnh đến mức như muốn làm điếc của tai cô.
Tuy biết cậu không phải đang nói đỡ cho mình, nhưng cậu vô tình thốt ra điều cô muốn nói.
Cô không có cách nào ngừng mê mẩn cái sự quyến đoán, nhạy cảm và lối suy nghĩ có chủ kiến của cậu được.
Con trai tuổi này thường ít ai vậy lắm, luôn giữ được phép lịch sự tối thiểu dù đang trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Trong phút chốc, Hướng Noãn bỗng hiểu được cảm giác tâm linh tương thông là thế nào. Mặc dù, tâm linh tương thông giữa cô và cậu ấy cũng chỉ có mình cô biết mà thôi.
Hướng Noãn thật sự cảm thấy bản thân không cứu được nổi nữa rồi.
Vì ngay cả khi cậu từ chối người ta cũng khiến cô mê muội đến thế này đây.
Chu Giai hơi xấu hổ, vừa muốn giải thích, Hướng Noãn đã mở miệng, giọng nói bình thường nhưng vô cùng kiên định từ chối: “Tớ cũng cảm thấy không ổn, không muốn chơi.”
“15.10.2009, xấu mặt trước cậu ấy mất rồi, cuối cùng vẫn là cậu ấy đến giúp đỡ mình. Mình đã gặp được một chàng trai dịu dàng, lịch thiệp và tốt bụng nhất trên thế giới rồi, mình biết, cuộc đời này của mình sẽ chẳng còn có thể gặp ai tốt hơn cậu ấy nữa.”
“16.15.2009, có mua nước khoáng cho cậu ấy, nhưng mình cầm nó cả ngày cũng không đưa nổi cho người ta, hệt như việc đến nay mình vẫn chưa dám gọi tên cậu ấy vậy. Mình là cái đồ nhát gan.”
“16.10.2009, mình có vô vàn, vô vàn lý do để thích cậu ấy, chẳng hạn như, cảm giác thoải mái tự nhiên mà cậu ấy mang lại cho mình.”