Edit: Châu
Hôm ấy, sau khi Lý Mộ Vân vào cung thì không quay lại Lý phủ, Vương Tuệ Lan nói Từ Lương viện đưa Lý Mộ Vân về Quảng Lăng Vương phủ luôn, đúng như Gia Nhu dự liệu.
Tuy Gia Nhu chưa gặp Từ Lương viện mấy lần, thế nhưng nàng quá rõ thủ đoạn của Hiếu Hiền Thái hậu.
Sau khi Nguyên Hòa đế đăng cơ thì không lập hậu, Hiếu Hiền Thái hậu là người thâu tóm mói việc của hậu cung. Bà ta mở rộng hậu cung cho Nguyên Hòa đế, tăng nhanh số lượng dòng dõi hoàng gia, đẩy mạnh liên hệ với các quyền thần tiền triều, đồng thời nghiêm cấm sử dụng các loại đan dược trong nội cung. Hành động của bà ta mạnh mẽ dứt khoát, khác một trời một vực khi bà ta còn là Lương Viện mềm mỏng nhẹ nhàng.
Chẳng qua bây giờ bà ta đang phải giấu tài, một khi ra tay, chắc chắn chỉ một đòn là trúng. Bà ta chỉ có một nhi tử là Quảng Lăng Vương, tất nhiên làm gì cũng phải đặt Quảng Lăng Vương lên trên hết. Thế nên vì họ Thôi đất Thanh Hà, vì Lý Diệp, bà ta sẽ ủng hộ Lý Mộ Vân. Gia Nhu định dùng Quách thị khơi chuyện ra, nhằm để Đông cung ra tay đối phó với Thư Vương phi, như vậy thì tiện hơn nhiều so với nàng tự mình hành động.
Nàng đã bàn bạc từng bước đi của kế hoạch cùng Lý Diệp mấy lần, bảo đảm không có chỗ nào sơ suất lớn, sau khi thu xếp cả phương án ngoại phạm, hai người mới phái người truyền tin cho Mạc đại phu.
Gia Nhu chỉ còn duy nhất một chuyện là chưa yên tâm, đêm trước hôm đi Quảng Lăng Vương phủ, nàng nằm trong lòng Lý Diệp, hỏi chàng: “Nàng nói xem, hôm ấy ở Điện Cam Lộ có cả Thái tử. Mấy người Lưu Oanh tổ cáo chàng không phải là nhi tử của Lý gia, chả lẽ họ không đi điều tra thân thế của chàng à? Nếu họ biết chàng là nhi tử của Thư Vương thì liệu có tin tưởng chàng nữa không?”
Lý Diệp nắm lọn tóc dài như tơ lụa của nàng, chậm rãi nói: “Tra chứ, thậm chí đã hết sự thật rồi. Bọn họ sẽ không bỏ ta, những cũng không yên tâm dùng ta nữa. Ta biết quá nhiều chuyện, cũng đã làm rất nhiều chuyện chống đối Thư Vương. Giờ ta ở vị trí rất khó làm. Không thể toàn tâm toàn ý đối phó Thư Vương, cũng không có cách nào dốc toàn lực vì Quảng Lăng Vương nữa, vị trí phận đúng là khó xử.”
Kiếp trước chàng lựa chọn ẩn cư, chắc là cũng vì không nghĩ tới chuyện bị cuốn vào trong chốn triều đình. Nhưng trên đời mưa gió khó lường, nào có ai hoàn toàn nắm được vận mệnh của mình. Gia Nhu cũng không muốn nghĩ nhiều những chuyện sau này, quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất.
Ánh nến ngoài màn chiếu ánh sáng mờ mờ vào giữa giường. Ban tay Gia Nhu lần vào trong áo Lý Diệp, vuốt ve dấu vết nhàn nhạt trước ngực chàng. Tuy vết bầm đã nhạt rất nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được. Tôn Tòng Chu nói chàng không thể bị thương, nếu bị thương sẽ rất lâu khỏi.
Lý Diệp bị nàng vuốt ve mà ngứa ngáy cả người, bụng dưới nóng lên, chàng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, xoay người lên trên người nàng.
“Chính nàng buộc ta phá giới đấy nhé . . .” Lý Diệp cúi đầu áp xuống môi nàng, tháo thắt lưng áo ngủ.
Gia Nhu hơi cười, đưa tay ôm cổ chàng để cả người chàng dán chặt vào mình, hai chân bạo dạn quấn lấy vòng eo thon gọn của chàng. Người chàng đang nóng như lửa, bị nàng quấn như thế, càng không kiềm chế được nữa, hơi thở nặng nề hẳn.
Đã lâu hai người chưa thân thiết, trong lòng Lý Diệp vừa thương, vừa yêu Gia Nhu, thêm vào đó, tình cảm quý trọng tràn ngập lòng chàng. Trải qua những ngày mưa gió, tình cảm của hai người không chỉ là yêu thương lẫn nhau, mà còn là gắn kết một lòng. Chàng vốn là con cá phải ngược dòng nước tối, nàng lại là ánh sáng dẫn đường.
Động tác của Lý Diệp vô cùng nhẹ nhàng, ôm sát nàng vào ngực, gắn bó triền miên, mỗi một lần đều đụng vào rất sâu. Đã bắt đầu là khó lòng kiềm chế, gắn bó không ngừng, ngừng rồi lại tiếp tục đến mấy lần, đến nỗi Gia Nhu không chịu nổi nữa. Sau đó nàng dựa vào cánh tay nam nhân, ôm lấy chàng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Lý Diệp phải đến Đại Lý Tự nhậm chức, mặc dù chỉ chức quan Thất phẩm bé tí ti, nhưng cũng không thể qua loa được. Sáng sớm chàng đã thay bộ y phục xanh để ra ngoài. Gia Nhu thì tiếp tục ngủ. Mãi đến tận khi Ngọc Hồ đến giục, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ hẹn với Mạc đại phu thì nàng mới miễn cưỡng dậy, ôm chăn ngồi trên giường.
Từ cổ đến trước ngực đều có vết đỏ to nhỏ, như từng đoá hoa nhạt mầu nở trên da thịt như ngọc, vô cùng bắt mắt. Miệng nàng nở nụ cười, trên người còn lưu lại hương vị nhàn nhạt như hoa sen trên của chàng, dường như vẫn đang còn trong vòng tay chàng vậy.
Nếu như bọn họ chỉ là đôi phu thê bình thường, chàng làm một chức quan nhỏ đầu sai cho quan phủ, hoặc buôn bán nhỏ, sáng đi làm tối về nhà, nàng chuẩn bị một bữa cơm ngon lành, tâm sự việc nhà thì tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc bọn họ không làm chủ được bản thân, bị cuốn vào trong vòng xoát tránh đoạt hoàng quyền này. Mà chuyện của Lý Giáng lần này chẳng qua chỉ là sự bắt đầu mà thôi.
Kiếp trước Gia Nhu bị Ngu Bắc Huyền vây trong trạch viện, Ngu Bắc Huyền cố chấp, không thích nàng nhúng tay vào chuyện quân chính của y, nếu y có đi với nàng thì cũng chỉ tán gẫu chuyện trên trời dưới bể. Nàng cũng vui vẻ làm cá trong chậu, chim trong lồng, chỉ cần toàn tâm toàn ý làm vui lòng nam nhân nàng yêu là được.
Ngu Bắc Huyền cho nàng ăn mặc xiêm y xinh đẹp nhất, đánh cho nàng những bộ trang sức lộng lẫy nhất, phương thức lấy lòng nàng y thường dùng là làm sao cho nàng trông sang trọng xinh đẹp nhất. Thế nhưng nàng kỳ thực không thích như vậy. Nàng thường xuyên nhớ tới thuở nhỏ được cưỡi ngựa lang thang giữa núi rừng, nhớ cảm giác hào hùng tự do khi giương cung bắn tên. Nàng đã cất hết những mong ước đó đi, làm mất đi bản thân mình.
Vì thế, sau này, khi nghe mấy lời kia của Thái giám trên pháp trường, đã làm nàng bị ngấm đòn trí mạng. Nàng đã từ bỏ tất cả để đổi lấy chân tình, những đáp lại chỉ là âm mưu cùng lợi dụng từ đầu chí cuối, cho dù là thật hay giả, trước khi chết, thông tin đó đủ để đánh bại ý chí của nàng.
Đời này gả cho Lý Diệp, lúc mới bắt đầu Gia Nhu cũng nghĩ đơn giản, chỉ muốn sống tháng ngày an ổn. Nhưng rồi nàng phát hiện ra, dù là đời trước hay đời này, nàng đều không có cách nào trốn khỏi bàn tay số phận, nếu nàng mềm yếu đầu hàng, những người thân thiết nhất của nàng sẽ bị làm hại, nàng không thể ngồi yên được.
Sau khi tắm rửa sáchj sẽ, Gia Nhu mặc một bộ váy màu đỏ vừa người, búi tóc cao, trên đầu cài trâm có hình đóa hoa hải đường đong đưa theo bước đi. Khuôn mặt Gia Nhu vốn xinh đẹp sẵn, lại thêm cây trâm hoa hải đường, trông lại càng rực rỡ hơn.
Ngọc Hồ chọn một đôi khuyên tay có tua rũ xuống cho nàng, nói nhỏ nhẹ: “Quận chúa đi thăm phủ Quảng Lăng Vương mà trang phục long trọng như vậy, không sợ át mất Tam nương tử à?”
Gia Nhu nhìn Ngọc Hồ qua tấm gương đồng: “Ta muốn đi át Quách thị, chứ không phải át Tam nương tử. Chẳng phải nói là Quách thị rất đẹp sao?”
“Đồn đại mà thôi. Theo như nô tỳ thấy, chỉ có Quận chúa Trường Bình còn có thể so với ngài.”
Gia Nhu vịn tay Ngọc Hồ đứng lên, sửa lại tấm khăn lụa mạ vàng trên lưng và chuỗi ngọc trên eo: “Hôm nay phải đi làm chính sự, chứ không phải đi đua sắc đâu. Ngươi cầm đồ đạc cẩn thận đấy, đến lúc ấy tùy cơ ứng biến. Vệ Quốc Công vừa lập được đại công, nghe nói phong thưởng không ít, Quách thị đang lúc đắc ý đấy.”
Ngọc Hồ gật gật đầu: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ chuẩn bị xong hết rồi.”
Mọi người đi ra sân, ở ngoài sân thì đụng phải Vương Tuệ Lan. Vương Tuệ Lan nhìn thấy Gia Nhu thì ánh mắt tối lại, rồi lập tức cười nghênh đón: “Nghe nói Quận chúa khó lắm mới mời được Mạc đại phu, định dẫn đến Quảng Lăng Vương phủ xem mạch cho Tam nương tử. Đúng lúc hôm nay ta rảnh, hay là ta theo cô cùng đi nhỉ?”
Sau khi Vũ Ninh Hầu phủ bị phạt, Vương Tuệ Lan biết điều hẳn. Giờ Vương Tuệ Lan không có gì khác để dựa vào, Lý Sưởng thì bị hạ ngục, may mắn lắm thì cũng phải bị lưu đày, Quảng Lăng vương phi Lý Mộ Vân giờ là hy vọng lớn nhất của Lý gia. Vương Tuệ Lan muốn cùng Gia Nhu đi thăm viếng, chẳng qua cũng chỉ muốn được thơm lây, muốn Lý Mộ Vân nhớ mình kỹ hơn một chút mà thôi, nên Gia Nhu không từ chối.
Nhiều người cũng đi cũng hay, khẳng định Vương Tuệ Lan cùng Quách thị không cùng đường rồi.
Mấy người cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, Bảo Chi cùng Ngọc Hồ đều đi theo bên ngoài. Xe ngựa đi trong nội thành cũng không quá nhanh. Đêm qua Gia Nhu ngủ không được ngon, lúc này nàng cúi thấp đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Tuệ Lan quan sát Gia Nhu, vừa nhìn đã thấy ngay chỗ cổ Gia Nhu lộ ra một vết đỏ, không phải dấu hôn thì là cái gì?
Vương Tuệ Lan thấy xót xa trong lòng. Sau khi Lý Huyên biết phụ thân cũng có chuyện, thì không đòi cứu Lý Sưởng nữa. Nhưng mỗi khi trở về, Lý Huyên chỉ nói chuyện với Lý Tâm Ngư, coi Vương Tuệ Lan là đồ trang trí. Hai bên vốn cũng chẳng có cảm tình, chỉ vì Vương Tuệ Lan xuất thân từ phủ Vũ Ninh Hầu phủ, nên Lý Huyên mới cưới Vương Tuệ Lan. Giờ phủ Vũ Ninh Hầu dính án thu tiền phi pháp bị mất chức, đối với Lý Huyên mà nói, Vương Tuệ Lan có cũng được mà không có cũng không sao. Vương Tuệ Lan chỉ còn cách thân thiết với Lý Tâm Ngư hơn một chút, biết đâu Lý Huyên nể tình nha đầu kia mà nhìn Vương Tuệ Lan vừa mắt hơn chăng.
“Đêm qua Tứ đệ muội ngủ không ngon à?” Vương Tuệ Lan cười hỏi.
Gia Nhu bình thản trả lời: “Còn phải đi đường một lúc lâu, đại tẩu cũng nghỉ một chút đi.”
“Ta không sao. Lần này Thánh Nhân phong thưởng cho phủ Vệ Quốc Công, thế mà đối với Quảng Lăng Vương thì chưa thấy ban gì nhỉ, Tứ đệ muội có biết vì sao không?” Vương Tuệ Lan hỏi.
Đơn giản là vì Quảng Lăng Vương không có chỉ mà đã vào cung, Thánh Nhân còn đang tức giận, nhưng sẽ không thể không khen thưởng được. Những năm gần đây, thế lực của Thư Vương quá lớn mạnh, gần như độc đoán trên triều đình, Thiên Tử không thể không kiêng kỵ. Đấy đều là bệnh chung của Hoàng đế cả, đương nhiên sẽ muốn kiềm chế Thư Vương.
Đông cung không có năng lực, nhưng kiếm của Quảng Lăng Vương thì vừa được mài sắc bén xong, sớm muộn đều sẽ được phong thưởng. Nói không chắc, Quảng Lăng Vương còn có thể nắm binh quyền. Bây giờ ở kinh đô và vùng lân cận, có thể nói là binh lực của Thư Vương và Quảng Lăng Vương ngang sức ngang tài, chỉ còn phải tranh thủ Tiết độ sứ các nơi mà thôi.
Lần này Quảng Lăng Vương thu phục vùng Hà Sóc, thêm vào đó lại có ơn cũ đối với Vương Thừa Nguyên, cói như thế lực mạn này đã thuộc về Quảng Lăng Vương, thậm chí vùng gần Lạc Dương cũng dễ nói chuyện hơn nhiều. Thư Vương chỉ có thể thông qua Ngu Bắc Huyền để lung lạc mấy Tiết độ sứ ở phía nam.
“Có lẽ phải chờ đám hàng tướng Hà Sóc vào Kinh thành thì mới nói chuyện thưởng phạt được.” Gia Nhu nói, “Đại tẩu hỏi cái này làm gì thế?”
Đối với việc hậu trạch thì Vương Tuệ Lan là một tay cao thủ, lúc còn ở nhà cũng chỉ học những thứ này. Nhưng đối mấy chuyện chính sự thì không rõ ràng như Gia Nhu. Gia Nhu có kiến thức của hai đời, thêm vào đó, hồi còn ở Vân Nam Vương phủ, những lúc Mộc Thành Tiết thảo luận chính sự thì Gia Nhu với Mộc Cảnh Thanh hay chơi loanh quanh ở phòng cạnh đó, cho nên cũng được mưa dầm thấm đất ít nhiều.
Vương Tuệ Lan gượng cười: “Ta chỉ tiện mồm thôi. Nghe nói Tiết độ sứ Hoài Tây đã vào thành rồi. Lần trước vùng Hoài Tây phát sinh giặc cỏ phản loạn, chiếm được những mấy tòa thành, cuối cùng vẫn bị Ngu Bắc Huyền đàn áp đẫm máu. Nghe nói bắt được giặc cỏ thì Ngu Bắc Huyền đều chôn sống, chỉ chừa lại mấy tên trùm thổ phỉ. Ngu Bắc Huyền đích thân áp giải đến Kinh thành cho Thiên Tử xử lý. Thủ đoạn của người này quả là tàn nhẫn.”
Ngu Bắc Huyền. . .tay Gia Nhu nắm chặt trong tay áo. Lần trước, giặc cỏ tấn công Hoài Tây là Lý Diệp bố trí, mặc dù Gia Nhu không biết tiếp sau đó có chuyện gì, nhưng thấy Ngu Bắc Huyền không đuổi theo, thì biết chắc chắn y không thoát thân được. Sau đó Ngu Bắc Huyền trút giận cũng là khó tránh khỏi.
Ngu Bắc Huyền đến Kinh thành, sợ là mục đích không đơn giản như vậy, có thể y sẽ cùng Thư Vương bí mật âm mưu việc lớn. Dù sao chắc chắn Thư Vương không thể nhìn Quảng Lăng Vương lớn mạnh được rồi. Thời điểm này đối phó với Thư Vương phi, đương nhiên Gia Nhu cũng phải cân nhắc đến phương diện này.
Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Nàng đã không phải là nàng của lúc trước nữa rồi.
Tại Quảng Lăng Vương phủ, trời vừa sáng Lý Mộ Vân đã nhận được tin của Lý Diệp, nói Gia Nhu mời Mạc đại phu đến bắt mạch cho mình, trong lòng Lý Mộ Vân cảm thấy hơi kỳ lạ. Lý Mộ Vân với Gia Nhu không được coi là thân, sao Gia Nhu lại nhiệt tình giúp thế? Sau ngẫm i ngẫm lại, Lý gia hiện nguy cơ tứ phía, phụ thân lại bị đình chức, chẳng phải là phải dựa vào Quảng Lăng Vương phi này chống lưng cho à?
Bởi vậy những người này vội vàng tới nịnh bợ cũng là đúng.
Lý Mộ Vân ăn mặc thật đẹp, ngồi ngay ngắn trong chính viện, nhàn nhã thản nhiên chờ mọi người đến. Coi như sống ở Quảng Lăng Vương có tệ, thì cũng không thể để những người này biết được, huống hồ mấy hôm nay Lý Thuần đều ở lại nơi này .
Đến lúc tỳ nữ đưa mấy người Gia Nhu đến, Lý Mộ Vân nhíu mày, Mộc Gia Nhu này ăn mặc kiểu gì thế đây? Rêu rao thật thôi.
Gia Nhu cũng không dông dài, giới thiệu Mạc đại phu cho Lý Mộ Vân luôn: “Mạc đại phu là chuyên gia hàng đầu về phụ khoa và nhi khoa trong kinh thành, A tỷ hãy để ông ấy bắt mạch cẩn thận, có khi năm sau lại có thể mang thai đấy.”
Lý Mộ Vân nghe xong cũng thấy hơi bùi tai. Có nằm mơ Lý Mộ Vân cũng muốn có hài tử, nhưng mấy năm qua đại phu lớn bé trong cung, ngoài cung đều đã khám qua mà chưa thấy hi vọng gì. Danh tiếng Mạc đại phu này đã sớm nổi như cồn, Lý Mộ Vân cũng từng muốn mời, nhưng quá khó, nên đành phải thôi.
Mạc đại phu tiến đến, ngồi xuống bắt mạch cho Lý Mộ Vân. Mạc đại phu đã được Lý Diệp dặn dò, nên không nói chứng bệnh của Lý Mộ Vân ngay, mà hỏi han hết chuyện ăn uống hàng ngày, sau lại nói tiếp: “Vương phi có thể cho ta xem một chút ít vật dụng thường dùng hàng ngày hay không?”
Lý Mộ Vân chưa từng nghe nói chẩn bệnh còn phải xem đồ dùng, thế nhưng vì danh tiếng Mạc đại phu thực sự quá lớn, nên cũng đành phải nửa tin nửa ngờ làm theo.
Gia Nhu liếc mắt gia hiệu với Ngọc Hồ, Ngọc Hồ lặng lẽ lui ra.
Vương Tuệ Lan nhìn thấy, những không biết hai chủ tớ kia định làm trò gì, chỉ chăm chú nhìn hành động của Mạc đại phu bên kia. Mạc đại phu cầm cái khăn của Lý Mộ Vân lên ngửi một cái, lại sai người lấy một chậu nước đến ngâm khăn vào, rồi lấy một cái bình sứ rắc một ít bột phấn vào chậu nước, không ngờ nước trong chậu đổi mầu.
“Này, chuyện gì thế này?” Lý Mộ Vân ngạc nhiên hỏi.
Mạc đại phu nhìn hai bên một chút, rồi nói với Lý Mộ Vân: “Vương phi, ngài có biết trong cung có một thứ gọi là Viên tan máu không?”
Gương mặt Vương Tuệ Lan lập tức đổi màu.
Lý Mộ Vân lắc đầu, số lần Lý Mộ Vân tiến cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường ngày lại không để ý đến chuyện bên ngoài, sao mà biết được những thứ này. Nhưng tỳ nữ của Lý Mộ Vân có người đã phục vụ trong Hoàng thất lâu năm, biết được ít nhiều, nói với Lý Mộ Vân: “Vương phi, Viên tan máu này ngăn ngừa người ta mang thai .”
Lý Mộ Vân lập tức đứng lên: “Có nhẽ đâu thế, (Sao lại thế được), đồ dùng hàng ngày của ta sao có thể có cái này!”
Mạc đại phu nói: “Trong viên tan máu này có một vị thuốc, mà gặp thuốc bột của ta thì sẽ đổi mầu. Thực không dám giấu giếm, trước đây từng có thiếp thất bên ngoài của vài vị quan lớn mời ta đến để phân biệt thuốc này. Vì thế ta tương đối chắc chắn. Vừa nãy bắt mạch cho ngài, rồi nghe ngài nói ăn uống đồ dùng hàng ngày như vậy, sợ là dùng thuốc mấy năm mất rồi.”
Mấy người có mặt đều trầm mặc không nói. Lý Mộ Vân nhất thời lên cơn giận dữ, không biết kẻ nào mà lại ác độc như vậy! Dám hạ độc trên đồ dùng hàng ngày, không cho mình mang thai. Không trách sức khỏe luôn tốt, mà mãi vẫn không sinh được hài tử. Mà sao những vị y quan của Thượng dược cục trong cung kia cũng không nhìn ra nhỉ?
Lý Mộ Vân không ngu xuẩn như vậy, lập tức nghĩ tới, đồ trong cung đều qua tay Thượng dược cục làm ra, sao không thấy được? Chỉ sợ là đã sớm bị người khác điều khiển, vờ như không biết.
Kẻ có quyền lực này, tất là kẻ có thủ đoạn kinh người.
“Ta phải nói cho Quảng Lăng Vương biết, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua được!” Lý Mộ Vân lớn tiếng nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng nói õng ẹo vang lên: “Vương phi có chuyện gì phải nói cho Quảng Lăng Vương thế? Hay là cũng nói cho ta nghe luôn đi, được không?”
Lý Mộ Vân sầm mặt, sao đã đến đây rồi? Tin tức thật nhanh đấy.
Không nghe thấy thông báo, chỉ thấy mấy nữ tử đi vào. Đi đầu là một người mắt ngọc mày ngài, gương mặt xinh đẹp, quả thực là mỹ nhân. Nữ nhân nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt chỉ dừng ở chỗ Gia Nhu một chút, rồi đi tới bên cạnh Mạc đại phu: “Vị này chính là Mạc đại phu hử? Nghe nói ngài là chuyên gia phụ khoa, nếu đã đến Quảng Lăng Vương phủ, hay là xem luôn mạch cho ta nhé? Tiền xem mạch đương nhiên sẽ không thiếu của ngài rồi.”