Edit: Châu
Gia Nhu tìm kiếm ở chợ Đông cả buổi, hỏi thăm tất cả quán ăn, quán rượu, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Lý Diệp đâu. Trên đường, nàng gặp Thôi Thời Chiếu và Trương Hiến, bọn họ cũng đã tìm kiếm khắp chợ Tây nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Thôi Thời Chiếu thấy vẻ mặt sốt ruột của Gia Nhu thì nói: “Các ngươi nghĩ lại cẩn thận xem Lý Diệp thường đi đến những đâu? Nếu không tìm thấy ở trong thành, hay là ra khỏi thành rồi chăng?”
Vân Tùng trả lời: “Lang quân thường ngày nếu không ở nhà, thì chỉ đi Biệt thự Ly Sơn, hoặc Quảng Lăng Vương phủ thôi. Nhưng tiểu nhân đã hỏi cả hai nơi rồi, đều không thấy. Không hiểu Lang quân đi đâu nhỉ? Trước đây khi nào khó chịu lắm, thì ngài ấy cũng chỉ trèo lên nóc nhà ngồi ngắm sao cả đêm mà thôi, chưa bao giờ như thế này cả.”
Thôi Thời Chiếu nhìn dòng người đi lại tấp nập trên đường, chắp tay nói: “Như vậy có thể Lý Diệp đã cố tình trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm ra được.” Với thân thế như vậy thì dù là ai chăng nữa cũng khó mà chấp nhận nổi trong thời gian ngắn.
Bỗng nhiên có một người chạy đến cạnh Thôi Thời Chiếu, nói nhỏ mấy câu. Thôi Thời Chiếu hỏi lại: “Thật à?”
Người kia gật đầu.
Thôi Thời Chiếu liền nói với mọi người: “Nếu đã tìm hết các quán rượu trên phố lớn rồi, thì tìm tiếp trong các ngõ nhỏ đi, chắc Lý Diệp đi uống rượu đấy.”
Vân Tùng ngạc nhiên: “Làm sao có thể ạ? Lang quân không uống rượu. Mà thể trạng Lang quân cũng không uống được rượu, nếu cứ uống, cả người sẽ phát ban nổi mẩn, vừa nóng vừa ngứa. Sao Lang quân lại làm chuyện thương tổn chính mình được?”
“Có người nói cho ta biết như thế, chắc không sai đâu. Nói chung trước mắt cứ chia ra tìm đi.” Thôi Thời Chiếu nói.
Uống rượu có thể làm cho mình quên hết tất cả, dù cho tửu lượng kém, thì cũng có thể mượn rượu tiêu sầu, điểm ấy Gia Nhu biết rất rõ. Nàng nói: “Sau một canh giờ, lại gặp nhau ở đây nhé.”
Thôi Thời Chiếu gật đầu, mấy người lại chia ra một lần nữa. Gia Nhu tìm liên tục trong mấy ngõ hẻm, rõ ràng là ngày xuân mà đầu nàng đầy mồ hôi, Ngọc Hồ khuyên nàng nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng không chịu nghe, nàng chỉ tay về phía một quán rượu treo cờ mới khai trương ở cuối đường, nói: “Vào quán kia hỏi thử xem.”
Nhìn bên ngoài, quán rượu rất nhỏ, trên quầy chỉ có một chưởng quỹ đang nheo mắt gảy bàn tính, râu tóc đều đã muối tiêu. Phòng lớp ở lầu một chỉ có năm, sáu chỗ ngồi, không có khách nào cả. Chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn thấy có chuyện làm ăn, vội vã bắt chuyện: “Xin mời hai vị khách ngồi đi.”
Gia Nhu vốn không hi vọng nhiều, Ngọc Hồ quen miệng hỏi một câu: “Chưởng quỹ, ông có thấy một vị lang quân da rất trắng, cao tầm như này đến uống rượu không? Hắn là người quan phủ đang tìm, đừng có che giấu đấy.”
“Không, không thấy.” Chưởng quỹ do dự một chút rồi nói.
Gia Nhu phát hiện phản ứng của Chưởng quỹ không bình thường, lại thấy có có hi vọng. Nàng đi vào trong cửa hàng đánh giá chung quanh, nhìn thấy có một cầu thang gỗ vô cùng cũ kỹ, chắc hẳn hàng ngày có vô số người lên xuống. Nàng bảo Ngọc Hồ ngăn chưởng quỹ lại, còn mình thì đi tới cầu thang.
Chưởng quỹ kêu la ở phía dưới: “Đó là nơi ta ở, sao cô lại xông loạn vào thế! Ta sẽ báo quan.”
Ngọc Hồ trách mắng: “Vị lang quân kia nhất định là cho ông nhiều tiền lắm hả, bảo ông không được nói gì hả? Ông mà muốn giữ được khoản tiền kia, thì ngoan ngoãn ngồi lại đây đi!” Ngọc Hồ vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện hai phủ binh nhìn chằm vào chưởng quỹ như hung thần ác sát. Chưởng quỹ biết đám người này không dễ trêu, chỉ biết giật giật môi, không nói gì thêm nữa.
Chẳng qua chỉ là quán xá nhỏ, không thể đắc tội bất cứ người nào được.
Gia Nhu lên lầu, thấy lầu hai có hai gian phòng riêng, yên tĩnh không hề có một tiếng động nào. Trong đó có một gian đang khép cửa, bên trong có tiếng nói chuyện nho nhỏ: “Khách quan? Tóm lại khách quan ngài có biết uống rượu hay không thế? Ta gặp bao nhiêu người đến đây uống rượu rồi, nhưng chưa thấy ai tửu lượng kém như vậy…”
Gia Nhu bước nhanh tới, đẩy cánh cửa ra. Lý Diệp đang gục xuống bàn, bên cạnh có mấy bình rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, có bình đã rỗng, có bình thì còn. Một tiểu nhị đang ngồi bên cạnh, đặt tay trên vai chàng. Nàng vọt tới bên cạnh Lý Diệp, thấy cả khuôn mặt chàng đã đỏ đến mức như quét sơn, người đầy mùi rượu, hai mắt nhắm nghiền, đã không biết gì nữa.
Gia Nhu kéo phắt tiểu nhị ra, ngồi xuống cạnh Lý Diệp, trong lòng không biết là đang giận hay đang đau lòng.
Tiểu nhị nhìn Lý Diệp chằm chằm: “Cô, Cô là ai? Sao lại xông vào đây loạn lên thế!”
“Đây là phu quân của ta, các ngươi cho chàng uống bao nhiêu rượu rồi!” Gia Nhu giận không nhịn nổi.
Tiểu nhị vung tay: “Này nương tử, chúng ta không thể khóa cửa quán được. Vị Lang quân này ra tay xa hoa, vừa vào quán thì lập tức bảo chúng ta mang mấy loại rượu ngon nhất cho ông ấy. Chúng ta làm ăn, nào có kiểu đuổi khách bao giờ. Tưởng là tửu lượng được, ai biết mới uống một tý đã như vậy…”
“Ngươi lập tức xuống lầu gọi người lên đây, nếu chàng có chuyện bất trắc gì, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
Tiểu nhị lùi lại hai bước, rồi chạy ngay xuống lầu. Xem dung mạo khí thế nương tử này không giống người tầm thường chút nào. Vừa nãy, có một thoáng, thấy vị lang quân kia gục xuống không biết gì, tiểu nhị đã nổi lòng tham, định lần túi lấy tiền của vị khách ây. Giờ xem ra, may mà chưa động tay động chân, bằng không mạng nhỏ này toi rồi.
Gia Nhu đau lòng vuốt đầu Lý Diệp, rồi lại cuốn tay áo của chàng lên kiểm tra, quả nhiên đúng như Vân Tùng nói, người chàng đỏ rực, nhìn như nốt sởi. Lý Diệp hé miệng, chỉ thốt ra ba từ: “Ta không phải”.
Gia Nhu ngồi bên cạnh chàng, ôm chặt chàng, gần như nhấc cả người chàng áp vào mình. Chàng quá gầy, chả khác nào chỉ có da bọc xương, nhẹ bỗng.
“Sao chàng đần thế? Nếu có gì khổ sở trong lòng, đều có thể nói hết với ta mà. Sao phải một mình trốn đi, làm khổ bản thân như thế? Lẽ nào ngay cả ta mà chàng cũng không thể tin cậy được hay sao?” Gia Nhu vừa tức vừa bực, trong lòng lại chua xót, hận không thể làm cho chàng tỉnh lại ngay lập tức để mà mắng xối xả cho một trận.
Xem ra nếu không phải đã gặp chuyện gì đó vô cùng khó khăn, thì hẳn là chàng sẽ không thế này.
Bọn Ngọc Hồ xông lên lầu, Gia Nhu cho phủ binh vác Lý Diệp lên, còn mình thì cầm hai vỏ chai rượu dưới đất, rồi đi xuống lầu. Chưởng quỹ vốn còn muốn tiền thưởng, mắt thấy tình cảnh này, thì không dám mở miệng nữa, chỉ có thể tự nhận xui xẻo về mình. Cũng may lúc mới đến Lý Diệp đã cho một nắm tiền rồi, cộng trừ lại chắc cũng không đến nỗi thiệt thòi.
Gia Nhu đưa người về Lý gia, cũng không dám đi cửa chính, mà là từ cửa hông về luôn nơi ở. Nàng bảo Ngọc Hồ đi lấy nước nóng, tự mình lau người cho Lý Diệp, nhưng những nốt đỏ trên người chàng càng lúc càng nhiều, bôi thuốc mỡ làm mát cũng không có tác dụng.
“Quận chúa, vậy phải làm sao bây giờ? Hay là đi mời đại phu tới xem thế nào?” Ngọc Hồ nói.
“Để ta xem cho.” Phía sau hai người vang lên một giọng nói. Gia Nhu quay đầu lại thì thấy Vân Tùng dìu Tôn Tòng Chu đang đi chầm chậm tới.
“Tôn đại phu, mấy hôm nay ông đi đâu thế?” Ngọc Hồ vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng hỏi.
Tôn Tòng Chu khoát tay một cái, khập khễnh ngồi xuống mép giường: “Quên đi, không cần nói đến đâu. Cũng may Lang quân Thôi gia sớm đón được ta. Ta biết ngay mà… Lần trước lúc Lão sư qua đời, huynh ấu cũng uống tới như vậy. Chỗ này để ta chăm sóc, mọi người đều đi ra ngoài đi.”
Gia Nhu biết lúc Tôn Tòng Chu trị liệu đều không thích có người khác ở cạnh, liền cùng mọi người đi ra ngoài.
Ngọc Hồ đóng cửa lại, lặng lẽ hỏi Gia Nhu: “Sao trông Tôn đại phu giống như vừa bị trọng thương ấy nhỉ? Mà không biết mấy ngày nay Tôn đại phu đi những đâu.”
Gia Nhu đoán Tôn Tòng Chu đã bị Thư Vương bắt, lại được Thôi Thời Chiếu cứu. Những chuyện đã xảy ra đến giờ, chỉ có mấy người trong cuộc kia là biết thôi. Nàng đứng ở hành lang, nhìn những đám mây đen cuộn từ chân trời, sau đó trời bỗng nhiên đổ mưa ào ào, nước mưa rời xuống đất làm nổi lên bao nhiêu bọt nước, làm ướt góc quần nàng, nhưng nàng không hề phát hiện ra.
Ngọc Hồ vội vã kéo Gia Nhu lại phía sau: “Thời tiết mùa này đúng là thay đổi chóng cả mặt. Quận chúa, ngài còn chưa khỏe hẳn, đừng để dính mưa.”
Gia Nhu giũ hạt mưa trên người, nhìn mưa to trước mắt, từ từ bình tĩnh lại. Lúc đầu đúng là nàng bực vì Lý Diệp, nhưng giờ nàng muốn chính miệng hỏi chàng mọi chuyện. Nàng muốn chàng biết, mình không phải là một cây hoa chỉ biết dựa dẫm. Nàng cũng là cây, có thể cùng cây đại thụ là chàng sóng vai đón gió đón mưa.
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, không còn cái gì có thể làm nàng ngã gục nữa.
Nàng nói với Ngọc Hồ: “Có chuyện nay ta cần ngươi làm đây. Chờ mấy ngày nữa, tam nương tử cùng đại tẩu tiến cung thì ngươi kín đáo lấy một vài thứ đồ vật mà Tam nương tử thường ngày hay dùng về đây, nhớ là đừng để bị ai phát hiện ra đấy. Rồi tiếp tục cho người di mời Mạc đại phu đi nhé.”
“Quận chúa nghi ngờ… Tam nương tử cũng bị… ?” Ngọc Hồ muốn nói lại thôi. Bao năm nay Lý Mộ Vân cũng chưa hề mang thai. Mà Lý Mộ Vân giờ là người của hoàng gia, rất nhiều chuyện đều bị bưng bít, khả năng cũng chẳng biết gì.
“Có hay không, cứ điều tra là biết thôi. Vì thế hôm nay ta mới giúp Tam nương tử, sau này còn có thể nhờ vả lại.” Gia Nhu lạnh nhạt nói.
***
Nam Chiếu đã bắt đầu vào mùa mưa, càng ngày thành Dương Tư Mị càng có nhiều trận mưa to, đường xá trở nên cực kỳ lầy lội.
Mộc Thành Tiết đang thảo luận với mấy phụ tá về vẫn đề bố trí phòng ngự ở biên giới ở tiền viện. Từ khi người phụ tá tên là Triệu Nghĩa kia đến Vương phủ, ông ta đã đưa ra rất nhiều biện pháp cải cách mới, hiệu quả, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được tín nhiệm của Mộc Thành Tiết cùng các vị tộc trưởng khác.
Mộc Cảnh Thanh vừa đi gặp Mộc Thành Tiết xong, đang che dù quay lại nơi ở của Thôi thị. Tôn Linh Nguyên cùng A Thường ở bên trong, những người còn lại thì đều canh giữ ở bên ngoài. Mộc Cảnh Thanh không đi vào, chỉ đi qua đi lại ngoài hành lang. Bản thân cậu không tin thần phật, nhưng A nương quanh năm ăn chay niệm phật, thường ngày cũng làm rất nhiều việc thiện. Hi vọng Phật tổ chứng giám, phù hộ cho bà sống lâu trăm tuổi.
Một lát sau, Tôn Linh Nguyên đi ra, Mộc Cảnh Thanh lập tức tiến lên đón, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tôn Linh Nguyên nhìn xung quanh, thấy nơi này không tiện nói chuyện lắm. Mộc Cảnh Thanh liền cầm ô che mưa đang dựng ở góc tường, kéo Tôn Linh Nguyên đi ra chỗ sân sau rộng rãi vắng người, sau đó cậu chỉnh ô che kín đầu Tôn Linh Nguyên: “Bây giờ có thể nói được rồi.”
Tôn Linh Nguyên thấy hai vai và lưng Mộc Cảnh Thanh đều bị ướt mưa thì nhíu mày, sau đó mới nói: “Ta phát hiện ra liều lượng thuốc cho vào dầu tắm, hương liệu cùng quần áo mặc hàng ngày không đồng nhất, diện, điều này chứng tỏ có người liên tục bỏ thuốc hàng ngày. May là dù Vương phi trúng độc đã một thời gian, nhưng giờ cũng đã phát hiện được, chưa quá muộn đến mức không thể cứu. Bệnh tê chân cũng là do bị ngộ độc mà nặng thêm. Ta đã thống nhất với Thường ma ma, trước tiên kín đáo đổi lại những thứ đồ này, rồi bí mật quan sát, tóm người hạ độc.”
Mộc Cảnh Thanh gật gật đầu: “Mấy người cứ quyết đi. Có cần ta và A cha trợ giúp gì không?”
“Ý của Vương phi là Vân Nam Vương trăm công ngàn việc, những việc này cũng không cần làm phiền ông ấy. Chờ bắt được người rồi, thì Thế tử phụ trách thẩm vấn để lôi người sau màn ra nhé, rồi thông báo cho Quận chúa ở Trường An là được.” Tôn Linh Nguyên định đẩy cái ô nghiêng về phía Mộc Cảnh Thanh, nhưng Mộc Cảnh Thanh cố chấp nghiêng ô lại.
“Không đáng kể đâu, cô là nữ hài tử, nếu dính mưa sẽ bị cảm lạnh đấy. Thôi mau trở về đi thôi.” Mộc Cảnh Thanh nhét ô vào tay Tôn Linh Nguyên, còn bản thân quay đầu đi vào trong màn mưa.
Tôn Linh Nguyên há mồm định bảo Mộc Cảnh Thanh trú mưa, nhưng Mộc Cảnh Thanh đã đi rất nhanh. Rõ ràng chính mình còn là hài tử choai choai, thế mà nhất định phải ra dáng lão luyện thành thục cơ, thật là vừa bực vừa buồn cười. Suốt dọc đường xuôi nam, rõ ràng Tôn Linh Nguyên lớn hơn Mộc Cảnh Thanh ba tuổi, thế mà lại bị Mộc Cảnh Thanh quản rất chặt, người không biết đều cho là bọn họ hai là huynh muội cơ đấy.
Nhưng quả là ngoại trừ sư huynh và A huynh thì trên đời này chưa có nam nhân nào chắm sóc cho Tôn Linh Nguyên chu đáo như thế cả.
Tôn Linh Nguyên đã quen một thân một mình, từ nấu ăn giặt quần áo thu dọn nhà cửa, đến xem bệnh cho người vào lúc rảnh rỗi, hay là nghiên cứu y thuật. Giờ bỗng có một người làm thay mọi chuyện cho mình, các món ăn còn ngon hơn so với khi Tôn Linh Nguyên tự nấu, làm cho Tôn Linh Nguyên thấy thừa chân thừa tay. Mộc Cảnh Thanh là Thế tử của Vân Nam Vương, thân phận cao quý, nhưng cậu lại không hề có chút thói xấu công tử bột mào, trái lại tự làm tất cả mọi việc. Mấy ngày nay, Tôn Linh Nguyên còn nghe hạ nhân nói, mặc dù Mộc Cảnh Thanh còn nhỏ tuổi, nhưng đã lập nhiều chiến công hiển hách, thông tin đó đã lật ngược hoàn cách nhìn nhận của Tôn Linh Nguyên về đám con cháu nhà cao cửa rộng.
Xem ra Vân Nam Vương dạy con rất khá. Mộc Cảnh Thanh thẳng thắn đơn giản, biết đối nhân xử thế, đi cùng với cậu thì không bao giờ thấy mệt mỏi cả.
Vì lẽ đó, dù là vì sư huynh, hay là vì thiếu niên này, Tôn Linh Nguyên đều sẽ cố hết sức lực cứu Vân Nam Vương phi.
Hai hôm sau, A Thường bắt được kẻ tình nghi lớn nhất là Xuân Đào.
Xuân Đào được Thôi thị đưa theo từ Trường An, vẫn thường được giao những việc quan trọng, không ngờ cô ả lại là tay trong của kẻ khác. Mộc Cảnh Thanh phải dùng mấy hình phạt nghiêm khắc bức cung, Xuân Đào mới nhận tội, nói là mình bị Thư Vương phi sai khiến, trộn thuốc bột vào hương liệu, dầu tắm, son phấn, hun độc vào xiêm y của Thôi thị. Nhưng đến lúc hành động, Xuân Đào nhớ đến tình cảm chủ tớ nhiều năm, nên dùng liều lượng rất nhỏ, cho nên động chân động tay đã hơn năm mà không có bị ai phát hiện ra.
Xuân Đào còn nói, tất cả thân nhân đều đang ở Trường An và đều bị Thư Vương phi khống chế, nên không thể không nghe theo Thư Vương phi.
Mộc Cảnh Thanh nói lại hết cho Thôi thị. Thôi thị nằm trên giường, nhắm mắt hồi lâu mà không nói gì. Mãi sau, bà mới thở dài một tiếng, lẩm bẩm không rõ là hỏi người ngoài hay là tự hỏi mình: “Người đó hận ta đến vậy sao? Hại ta tam phen tứ bận không đủ, còn muốn cho ta chết không có đường chôn. Lần này nếu Chiêu Chiêu không phát hiện được, chỉ sợ ta…”
A Thường nắm tay Thôi thị: “Xin Ngài đừng khổ sở làm gì, chỉ tổ hại đến thân thể chính mình thôi, không đáng đâu. Chuyện năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng bà ta. Bà ta không chịu buông tha cho bản thân, cũng không chịu buông tha cho ngài.”
Gương mặt Thôi thị đột nhiên hiện lên vẻ giận dữ, bà chống tay ngồi dậy: “Tưởng là ta sẽ không phản kích hay sao? Sự tình đến nước này, đừng oán ta không để ý đến tình tỷ muội nữa nhé. A Thường, mài mực giúp ta đi.”
“Ngài muốn làm gì đây?” A Thường đỡ Thôi thị, “Ngài còn đang bệnh, cứ nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi đã.”
“Ta chỉ viết hai phong thư thôi, ngươi giúp ta đưa thư đi là được.” Thôi thị nhất định xuống giường, A Thường không khuyên nổi, đành phải dìu bà đến sau án thư, rồi mài mực.
Thôi thị cầm bút, vẻ mặt nghiêm nghị mà dứt khoát.