1.
Hạ Thanh Nam không có bất kỳ phản kháng nào, Triệu Sơ Đông sắp xếp sao anh liền làm như vậy. Ngoan ngoãn đi vào ở phòng của Triệu Sơ Đông, mặc dù tối đó bị Triệu Sơ Đông ôm ngủ cũng không thấy phản ứng gì.
Tỉnh dậy vào sáng sớm, mỗi người đã tự động lăn ra một góc khác nhau. Nhưng thực chất cũng chỉ có Triệu Sơ Đông lăn đi, còn Hạ Thanh Nam vẫn nằm một chỗ như cũ.
Triệu Sơ Đông lăn trở lại, ôm Hạ Thanh Nam vào trong lòng. Dùng tay vuốt ve tóc của Hạ Thanh Nam, khiến người đang ngủ cũng mơ màng tỉnh giấc. Để ôm được Hạ Thanh Nam vào lòng, Triệu Sơ Đông cố ý nằm nhích lên cao. Do đó khi tỉnh lại, Hạ Thanh Nam vô thức ngẩng đầu ngước nhìn lên trên.
Từ góc nhìn của Triệu Sơ Đông, có thể cảm nhận được đôi mắt mơ màng này rất hấp dẫn. Nhưng bên trong lại có chút trống rỗng, Triệu Sơ Đông không thích như vậy. Một nụ hôn nhẹ được đặt lên đôi mắt xinh đẹp ấy.
Giữa Triệu Sơ Đông và Hạ Thanh Nam xuất hiện một khoảng lặng, đôi mắt hai người nhìn nhau, không ai nói gì cả. Sau đó, Triệu Sơ Đông cuối xuống, hôn nhẹ lên đôi môi của Hạ Thanh Nam.
"Chào buổi sáng."
Nhìn bộ dạng ngơ ngác trên khuôn mặt một người đàn ông trưởng thành, Triệu Sơ Đông chỉ thấy cuốn hút vô cùng, cả khuôn mặt đều như được uống mật ngọt, đặc biệt vui vẻ.
"Không sao chứ?"
Câu nói ra cũng là lời thì thầm bên tai, khiến Hạ Thanh Nam vô thức rụt người lại, lắc đầu.
"Không sao, chỉ hơi ngứa."
Triệu Sơ Đông bật cười, lại hôn nhẹ Hạ Thanh Nam. Hai người cứ thế ôm nhau nằm trên giường, hưởng thụ giây phút thư thái ấm áp này.
2.
Triệu Sơ Đông cạo râu rồi.
Khuôn mặt Triệu Sơ Đông vốn rất ưa nhìn, phối hợp với áo blue trắng càng nâng cao nhan sắc, khiến ai đi ngang cũng phải ngước nhìn.
Các nữ y tá trong bệnh viện từ lúc nhìn thấy Triệu Sơ Đông của ngày hôm nay đã bàn luận không ngớt, có thời gian rảnh lại chạy tới khoa cấp cứu, khiến khoa ngày thường tấp nập nay lại náo nhiệt hơn.
Bác sĩ đồng nghiệp nhân lúc rảnh rỗi liền hóng hớt: "Nay bác sĩ Đông thành idol trong bệnh viện rồi. Sáng giờ không biết bao nhiêu cô y tá chạy qua đây."
Triệu Sơ Đông cười không trả lời, ánh mắt vẫn tập trung vào điện thoại.
Người đồng nghiệp hỏi tiếp thắc mắc của rất nhiều người trong khoa: "Mà sao nay cậu lại cạo râu rồi. Tôi nhớ cậu nói để râu để tạo thêm niềm tin cho bệnh nhân mà?"
Triệu Sơ Đông ngước mắt lên, bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể thấy được Triệu Sơ Đông đang vui vẻ: "Người ở nhà chê râu đâm vào đau, cũng hết cách rồi!"
"Ầy, bác sĩ Đông khoa cấp cứu đã chịu hạ phàm rồi. Chịu yêu đương rồi!"
3.
Tin tức cứ thế truyền đi rất nhanh, chẳng mấy chốc các khoa khác cũng đã biết bác sĩ Đông của khoa cấp cứu đã có người yêu.
Đối với việc này Triệu Sơ Đông không chút để tâm, sau khi kết thúc giờ làm việc liền đến trung tâm thương mại mua một vài món đồ, trong đó có điện thoại và ba chậu hoa hướng dương.
Lúc về tới nhà Hạ Thanh Nam đang ngồi trên ghế sofa làm việc, nhìn nhân viên giao hoa bưng hai chậu hoa hướng dương đặt ở bên ban công, một chậu lại đưa vào phòng ngủ thì không khỏi thắc mắc.
"Sao lại muốn để ở trong phòng ngủ?"
"Vì nó đẹp. Giống như ai đó, muốn mở mắt ra là nhìn thấy!"
Triệu Sơ Đông ôm vai Hạ Thanh Nam, cúi người, hôn nhẹ lên môi Hạ Thanh Nam: "Chào buổi tối."
Sau đó lại đi chơi đùa với Gấu và Trúc. Hạ Thanh Nam ngồi trên ghế sofa, nhìn hai chậu hoa ngoài ban công mà ngây người.
Lúc lên giường đi ngủ, Triệu Sơ Đông bất ngờ từ phía sau ôm gọn Hạ Thanh Nam vào lòng, lấy điện thoại đã mua hồi chiều ra tặng cho anh.
Hạ Thanh Nam nhìn món quà trước mắt lắc đầu: "Tôi có điện thoại rồi."
"Ừ, điện thoại đó để xử lý công việc, điện thoại này chỉ dùng để liên lạc với tôi được không?"
Vừa nói, Triệu Sơ Đông vừa hôn lên khuôn mặt của Hạ Thanh Nam. Lúc thì ở má, lúc thì ở tai. Hơi thở của hai người rất gần nhau, âm thanh của Triệu Sơ Đông rất nhỏ, vang lên bên tai, vừa trầm lắng lại vừa ấm áp.
"Tôi muốn nhắn tin với cậu. Những tin nhắn chỉ hai chúng ta biết thôi. Lúc cậu cầm lấy chiếc điện thoại này lên, tâm trí sẽ luôn nghĩ đến tôi thôi. Có được không?"