Hàng lông mi dài mảnh của Tô An khẽ run rẩy, bàn tay đang bị Tô Diễn nắm lấy vô thức siết chặt một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Cô tên là Tô An, Tô An không nổi tiếng mà chỉ là một nhà thiết kế nội thất không chút tiếng tăm trong giới, không liên quan gì đến những bức hoạ giá trên trời, giống như nhiều nhà thiết kế bình thường khác, tiếp nhận các đơn đặt hàng, dựa trên nhu cầu của khách hàng để vẽ thiết kế, cuối cùng là gửi bản thảo.
Nếu không có tin tức kia, có lẽ cô đã quên mất bản thân mình từng là An.
“Có chuyện gì vậy?’’ Tô Diễn tinh ý nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Tô An.
Tô An lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là chuyện công tác thôi, ông chủ bảo em lát nữa đến công ty một chuyến.’’
Trong lúc nói chuyện, ngón tay đang siết chặt điện thoại di động của Tô An khẽ run rẩy, động tác rất nhỏ nhưng cũng không thể qua được mắt Tô Diễn.
Tô Diễn chống hai tay bên người Tô An, nhất thời không động đậy, trong mắt tụ hội gió nổi mây phun một màu đen u ám.
Tô An: “…..”
Người chồng người yêu không đủ này, anh có thể cút xuống từ trên người em được không? Anh không biết vào sáng sớm làm ra tư thế này rất dễ bị hiểu lầm sao?
Vứt di động sang một bên, một tay Tô An vòng qua cổ Tô Diễn đè xuống dưới, một tay khác lướt qua cơ bắp rắn chắc nơi lồng ngực anh, hỏi: “Lén lút rèn luyện à?’’
Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay cô đặt trên eo anh khẽ xoa nhẹ một chút khiến cánh tay Tô Diễn suýt nữa đã không thể chống đỡ được, anh híp mắt nhìn Tô An. Tô An thực hiện được quỷ kế, lập tức chui ra từ dưới cánh tay anh, đi vào nhà tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách tí tách.
Tô Diễn lật người ngã nằm trên giường, cầm điện thoại di động của mình nhìn đồng hồ, bấm số của trợ lý.
Nghĩ đến Nhuế Như Thị thích ăn canh bánh bao nóng vào buổi sáng, Tô An nấu một nồi cháo đậu đỏ dưỡng nhan xong lại gọi thêm bốn phần canh bánh bao nữa. Bánh bao nhanh chóng được đưa đến, Tô An cầm một cái cặp lồng nhỏ, số còn lại đặt trên bàn cơm.
Tô Diễn vừa mới tắm rửa xong, nửa người trên vẫn trần truồng như cũ, những đường cong cơ bắp rõ ràng như không hề khoa trương, mái tóc đen trên trán ướt đẫm nước, lúc này có vẻ hơi biếng nhác.
Cắn một miếng bánh bao thơm ngọt đậm đà, Tô An nhìn Tô Diễn liếm liếm khoé môi.
Tô Diễn liếc mắt nhìn cô một cái, đưa tay cài nút áo sơ mi.
“Đi ngay bây giờ sao?’’
“Vâng.’’ Tô An ăn xong một miếng bánh bao cuối cùng, nói: “Có lẽ hôm nay Tô Bảo sẽ không dậy sớm đâu, tối qua còn ngủ muộn. Đợi lát nữa mẹ thức dậy, nếu canh bánh bao nguội rồi thì có thể gọi thêm mấy cái nữa.’’
“Đúng rồi, còn tiểu tuỳ tùng* của con, tạm thời chỉ cần cho nó ăn thức ăn cho chó là tốt rồi.
(*Người hầu)
Trước khi đi Tô An có nhắc đến con trai và mẹ của anh, ngay cả con chó cũng nhắc đến, nhưng lại không hề đả động đến người bị cô xem là gối đầu suốt cả một đêm là anh, nghe tiếng đóng cửa, Tô Diễn tựa lưng vào bàn ăn, không vui mím chặt môi.
Thức dậy quá sớm, còn chưa đến giờ cao điểm của ca làm việc buổi sáng, trên đường đi gần như không gặp tắc đường, Tô An đi thẳng đến Thượng Phẩm.
Vào thu, bầu trời buổi sáng sương mù mênh mông, xa xa tựa như màu mực nhạt, ánh nắng ban mai phủ lên đám mây dày từng chút từng chút một, giống như làn nước trong veo trong bức tranh thuỷ mặc, làm nhoè đi vết mực nhạt ở phía xa xa.
Cố Thừa Càn ngồi trước màn hình máy tính trong văn phòng làm việc xem các bài post trên các diễn đàn nghệ thuật nước ngoài, tách cà phê trên tay dần dần trở nên nguội lạnh. Chuyện của Tô An bị vạch trần, bây giờ đã truyền ra nước ngoài, ngay cả diễn đàn trường học của bọn họ cũng đang sôi sục…
Nữ vương An đã từng mai danh ẩn tích bây giờ đã kết hôn và cam tâm tình nguyện trở thành một nhà thiết kế nhỏ vô danh tiểu tốt.
Chuyện này nói ra ai tin chứ?
Nhưng Tô An thực sự đã làm như thế, tuỳ tiện vẽ một bức tranh cũng đủ để cô sống đủ ăn đủ uống lại không làm, mà lại trở thành một nhà thiết kế nội thất nhỏ bé ngày ngày cãi nhau với khách hàng.
Đây không phải là bị bệnh thần kinh sao?
An là Tô An, Tô An là An.
Lúc biết chuyện, anh cũng cảm thấy Tô An đúng là điên rồi.
Tô An nổi lên trong giới hội hoạ truyền thống Trung Quốc khi chỉ mới mười mấy tuổi, những nét bút vẽ tranh phong cảnh thuỷ mặc tuy còn khá non nớt nhưng lại cực kỳ nắm chắc về những đường nét. Hơn nữa vì tuổi cô còn nhỏ nên được các bậc thầy tiền bối đặt nhiều kỳ vọng, một người vốn dĩ sẽ có tương lai đầy hứa hẹn trong làng tranh phong cảnh, nhưng sau đó lại không có bất cứ tác phẩm nào xuất hiện nữa, những bức tranh thuỷ mặc đầu tiên của cô đều được ký tên là Tô An. Còn thế hệ xuất sắc nhất trong ngành hội hoạ Trung Quốc hiện hay chính là Tiếu Nhiễm- Hoạ sĩ có sở trường về lối vẽ tỉ mỉ, nhắc đến Tô An, ngoại trừ thổn thức thì cũng chỉ có thổn thức mà thôi.
Tác phẩm thực sự khiến cho An được mệnh danh là “Nữ Vương” chính là bức tranh “Hoa cẩm tú cầu héo rũ” được cô vẽ trong lúc còn đi học. Đó là một bức tranh sơn dầu với tông màu tối, sử dụng một lượng lớn màu đen và xám, cây cẩm tú cầu héo rũ kia không chỉ héo rũ cành mà đến cả bộ rễ cũng bắt đầu thối rữa, khả năng đánh vào thị giác vô cùng mãnh liệt. Cũng chính bức tranh kia đã trực tiếp giúp cô giành được các giải thưởng lớn hàng năm, sau đó trong một lần tham dự bữa tiệc tối, cô được đông đảo nghệ sĩ trong giới nghệ thuật hâm mộ cuồng nhiệt bởi dung mạo quá mức lộng lẫy xinh đẹp và khí chất vô cùng đặc biệt, danh hiệu nữ vương cũng từ đó mà ra.
Sau đó nữ vương mai danh ẩn tích, không có bất cứ tác phẩm nào xuất hiện trong giới nữa.
Chỉ còn một đám người cuồng nhiệt vẫn ở đó.
Cố Thừa Càn đưa tác cà phê trong tay lên miệng khẽ nhấp một ngụm, hương vị cà phê đã nguội lạnh thực sự không ngon chút nào, cực kỳ đắng. Đọc những bình luận khó nghe trên diễn đàn nghệ thuật, Cố Thừa Càn không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.
Nhấp chuột vào bức ảnh chụp của Tô An được đăng trên diễn đàn, Cố Thừa Càn bật cười một tiếng, bây giờ Tô An là một người sống tạm bợ không có chí tiến thủ, mặc dù hơi mơ hồ nhưng tốt xấu gì cũng có biểu cảm sinh động, thỉnh thoảng còn giận dỗi người khác.
Còn An- Người được một đám người mất trí ca tụng là nữ hoàng lại suốt ngày bày ra vẻ mặt chán đời, dáng vẻ lạnh lùng u ám tựa như ai nợ cô ấy mấy ngàn vạn vậy.
“Cốc, cốc, cốc.’’ Tô An nửa dựa vào cánh cửa văn phòng của Cố Thừa Càn, đưa tay gõ cửa.
“Vào.’’ Cố Thừa Càn chỉ nói một chữ, giống như chỉ cần nói thêm một chữ nữa thì sẽ lấy mạng anh không bằng.
Tô An đẩy cửa ra, giày cao gót dẫm lên sàn nhà đi vào, khi còn cách Cố Thừa Càn không xa thì dừng lại nói: “Ông chủ, hôm nay anh đi làm sớm nhỉ, có một người lãnh đạo mẫu mực vừa trẻ tuổi lại vừa có năng lực như ông chủ ngài đây, sau này Thượng Phẩm chắc chắn sẽ không ngừng phát triển, thịnh vượng phát đạt.’’
Cố Thừa Càn đảo mắt liếc nhìn cô một cái, ý bảo Tô An câm miệng lại.
“Ông chủ à, vị kia nhà tôi mới sáng sớm hứng thú đang dào dạt thì lại bị một cuộc điện thoại của anh phá hỏng.’’
“Ngài xem, phải làm sao bây giờ?’’ Tô An một tay chống eo.
“….” Nếu không phải có chuyện còn chưa giải quyết xong, suýt nữa Cố Thừa Càn đã yêu cầu Tô An cút đi.
“Tự mình lại đây xem đi.’’ Cố Thừa Càn xoay laptop lại, hất cằm với Tô An.
Tô An đặt tay lên con chuột bên cạnh, tuỳ ý trượt vài cái, sau đó lập tức tắt giao diện.
“Những thứ này thật vô nghĩ.’’ Tô An lắc đầu nói: “Không phải anh vẫn luôn muốn biết tại sao tôi không vẽ tranh sao?’’
Cố Thừa Càn gật gật đầu, anh thực sự vẫn luôn muốn biết tại sao Tô An lại ngưng cầm bút vẽ.
Tô An nhất thời không mở miệng nói chuyện.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua khẽ hở giữa các song cửa chớp chiếu rọi một thứ ánh sáng ấm áp lên chậu cây xương rồng đặt trên bàn làm việc. Một nửa người Tô An đắm chìm trong ánh mặt trời, một nửa khuất trong bóng tối.
Ánh sáng và bóng tối từng chút từng chút dịch chuyển lên cao, thẳng cho đến khi cả người Tô An đều bao phủ trong ánh mặt trời.
“Anh không cảm thấy những bức ảnh trước kia của tôi rất đáng ghét sao?’’ Câu hỏi của Tô An quá thẳng thắn khiến Cố Thừa Càn đang nghĩ đến vô số lý do cũng bị mắc kẹt trong đó.
“Nói thật lòng đi, ông chủ.’’ Tô An cười một tiếng, nói: “Nếu anh không nói thật thì hiệu suất công việc của quý sau sẽ bị giảm sút.’’
Cố Thừa Càn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói ba chữ: “Rất đáng ghét.’’
Dáng vẻ chán đời của cô thực sự khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng không ngừng chuyển động.
Giống như cuộc đời con người, sớm nở tối tàn, từ chuông sớm đến trông chiều, chẳng bằng một đám phù du cô độc trong hoàng hôn, thế gian sớm tối trôi qua, thế gian đã đánh mất ta.
Tô An đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng màu vàng tràn vào trong đồng tử đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp vô cùng, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy chán ghét, cực kỳ chán ghét bản thân mình như thế.’’
Cũng giống như khi vấn đề giữa cô và Tô Diễn vẫn còn chưa được giải quyết thì cô đã rơi vào trong ngõ cụt của việc Tô Diễn không yêu cô, không dứt ra được.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng vẫn không hoàn hảo, dường như bản thân cô trời sinh đã khuyết thiếu tình cảm, không ai dạy cô cách yêu một người như thế nào, cách thích thế giới này như thế nào, bởi vì không có cảm xúc nên đến cả những bức tranh dưới ngòi bút của cô cũng vậy, chỉ có hình không có thần, và bức tranh kia đã biến cô trở thành một nữ vương tràn đầy tuyệt vọng.
Cô biết rõ khuyết điểm của mình ở đâu, nhưng lại bất lực và bất tài, không có cảm xúc chính là không có cảm xúc, nhưng những bức tranh kia còn được người ta chào đón như vậy.
Giống như đang cười nhạo.
Căm ghét thế giới này, căm ghét đến cực điểm, nghĩ đến việc tự mình bỏ cuộc, tự mình vứt bỏ, sống trong chán nản và áp lực.
Nhưng cô lại không có cách nào loại bỏ tất cả những thứ này, cô không thể bày ra dáng vẻ chán đời trước mặt Tô Diễn, cô sợ Tô Diễn không thích bản thân mình như thế.
“Anh biết Nietzsche không?’’
Cố Thừa Càn mở to mắt.
“Tôi sợ nếu tiếp tục vẽ, tôi cũng sẽ giống như Nietzsche, lựa chọn cái chết theo cùng một cách, cho nên tôi không vẽ nữa.’’
Nietzsche là một thiên tài, nhưng cũng là một kẻ điên, bởi vì không có bất cứ người nào hiểu rõ mình mà nổi điên đến chết.
Hầu hết những người theo đuổi con đường nghệ thuật đều tìm kiếm linh hồn của mình, và dòng cảm xúc không ngừng trào dưng trong lòng chính là nguồn cảm hứng. Hết lần này đến lần khác trong nút thắt cổ chai, nếu không sống lại, nếu không huỷ diệt, nếu không có giải thoát mà chỉ có cái chết, thì cho dù người nghệ sĩ có điên cuồng đến nhường nào đi chăng nữa thì họ cũng có điểm mấu chốt của riêng mình.
Mà điểm mấu chốt cuối cùng của Tô An có lẽ chính là cuộc sống đơn giản nhất, yên ổn sống qua ngày.
Cô Thừa Càn yên lặng trong chốc lát, sau đó thở phải nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Cô có muốn xoá những bài viết trên diễn đàn nước ngoài không, tôi có thể nhờ người giúp.’’
“Không cần, chẳng có ý nghĩa gì cả.’’ Tô An nói ra những lời này, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, chỉ vào tách cà phê trên bàn Cố Thừa Càn nói: “Ông chủ, cà phê của anh nguội rồi.’’
Cố Thừa Càn bưng lên uống một ngụm, ý thức được một vấn đề: “Vị kia nhà cô là ai?’’
“Ba của Tô Bảo?’’
“Ừ.’’ Tô An suy nghĩ một chút rồi lại cười nói: “Sau này muốn gọi điện cho tôi thì nhớ để ý thời gian nhé, dù sao tôi cũng là phụ nữ nhà lành, anh có quá nhiều tiền án không tốt, ngộ nhỡ vị kia nhà tôi cho răng giữa tôi và anh có gì đó thì phải làm sao bây giờ?’’
“Khụ khụ…’’ Cố Thừa Càn bị sặc cà phê nguội, đưa tay gõ gõ mặt bàn, không chút khách khí nói: “Cút.’’
Tô An cút.
Lúc trợ lý gửi những thông tin mình tra được cho Tô Diễn, con trai Tô Bảo và mẹ Nhuế Như Thị của anh vẫn còn chưa thức dậy.
Kéo cánh cửa kéo ban công ra, Tô Diễn dựa lưng vào lan can, lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, sau đó ném hộp thuốc lên chiếc bàn nhỏ trên ban công.
“Pặc” một tiếng, ngọn lửa trên chiếc bật lửa nhanh chóng liếm trọn đầu điếu thuốc, Tô Diễn rũ mắt, hút một hơi.
Cao Lâm vẫn còn đang lần lượt gửi tài liệu đến đây, anh bấm vào một trong số đó mở ra xem rồi không thèm bấm vào những thông tin được gửi bên dưới nữa.
Nhờ bài đăng Weibo kia của Mộc Mộc Tử, rồi có người tìm được ảnh chụp các nhà thiết kế trên trang web chính thức của Thượng Phẩm, bức ảnh của Tô An được đăng bên dưới bình luận nhanh chóng được đẩy lên top, kết quả có bạn cùng trường của cô nhận ra đó chính là nữ vương An.
Nghĩ đến nguyên nhân dẫn chuyện này, Tô Diễn cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp dụi tắt điếu thuốc. Tô An vẫn không nỡ từ chối người khác giống như trước đây.
Lúc Cao Lâm sắp xếp lại thông tin, vừa cảm thán phu nhân của ông chủ quả nhiên không phải là người bình thường vừa do dự không biết có nên gửi những tin tức nước ngoài đó cho ông chủ hay không, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định gửi cho Tô Diễn.
Tô Diễn khẽ nhúc nhích ngón tay, click mở vào tin tin tức dưới cùng, bản tin nhanh chóng nhảy ra, tiêu đề cực kỳ chói mắt.
[ Thiên tài sa ngã, đã từng là một nữ vương bây giờ cam tâm tình nguyện làm người bình thường.]
Phía dưới có không ít những lời nói khó nghe, khăng khăng chỉ trích Tô An từ bỏ nghệ thuật, cho rằng chính cuộc sống hiện tại đã huỷ hoại cô, một con người sinh ra vì nghệ thuật phải cống hiến cả đời cho nghệ thuật.
Tô Diễn khẽ nhếch môi, nhưng người đó không biết là thần thánh phương nào mà lại đánh rắm không giống người bình thường như thế. Sở dĩ một người nghệ sĩ rởm không thể trở thành nghệ sĩ chân chính là bởi vì họ cho rằng nghệ thuật là phải đưa đi xếp xó mà không nhận ra rằng bản thân nghệ thuật phải xuất phát từ cuộc sống, và cao hơn cuộc sống chính là dương xuân bạch tuyết, cũng là cây nhà lá vườn.
Lùi lại vạn bước, bọn họ hoàn toàn không có tư cách khoa tay múa chân bàn luận về sự lựa chọn của vợ anh.
Nghe được âm thanh lạch bạch, Tô Diễn dụi tắt điếu thuốc, cất điện thoại. Tô Bảo đã tỉnh nhưng khi đôi chân ngắn ngủn lộc cộc chạy ra, hai mắt vẫn còn chưa mở.
Con Corgi Cư Cư thức dậy sớm hơn Tô Bảo đã đi theo sau Tô Diễn từ lâu, sau khi được anh cho ăn thức ăn cho chó thì nằm dài trên ban công phơi nắng.
Tô Diễn mở cánh cửa ban công ra, nhưng không ôm Tô Bảo ngay lập tức.
Anh vừa mới hút thuốc xong, mùi khói thuốc trên người vẫn chưa hết.
Tô Bảo chạy vòng quanh con Corgi một vòng nói: “Cư Cư dậy sớm quá.’’
Corgi lăn một vòng, giơ bốn chân ngắn ngủi nhìn Tô Bảo, như muốn đáp lại lời Tô Bảo còn rên rỉ một tiếng.
Nhuế Như Thị mở cửa tiến vào, liếc mắt nhìn Tô Diễn và Tô Bảo đang đứng ngoài ban công rồi vẫy vẫy tay với Tô Bảo, nói: “Bảo Bảo đến đây với bà nội nào.’’
Tô Bảo lại lộc cộc đôi chân ngắn nhỏ chạy về phía Nhuế Như Thị, con Corgi vẫn còn vừa nằm vừa lăn trên sàn nhà ban công cũng lộc cộc bò dậy đi theo sau Tô Bảo đi vào nhà.
Tô Diễn không đi vào mà trực tiếp gọi điện cho biên tập viên của Tân Hoa Xã.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, mùi khói trên người anh đã tản đi không ít.
Tô Bảo được Nhuế Như Thị bế đi ăn sáng. Nhóc con được đặt vào ghế dành cho trẻ em, trên vách ngăn là cái chén nhỏ của cậu nhóc, trong bát là một cái bánh bao nước canh mà Nhuế Như Thị gắp bỏ vào cho nhóc.
Tô Bảo cầm chiếc thìa nhỏ chọc vào bánh bao, vỏ bánh vừa mỏng lại mềm, vừa chọc một cái đã lập tức vỡ nát, nhân thịt chia thành hai nửa, nước canh bên trong lập tức chảy ra, nhóc con lại chọc chọc nhưng không hề ăn được một miếng.
“A?’’ Tô Bảo không ăn được, ngửa mắt trông mong nhìn Tô Diễn.
Tô Diễn nhìn con trai, sau đó lấy một đôi đũa sạch gắp một cái bánh bao còn nguyên đưa lên miệng thổi thổi rồi đặt bánh bao nước canh lên một cái muỗng khác, bắt đầu đút cho Tô Bảo.
Tô Bảo nghiêm túc căn chiếc bánh bao mềm ngọt nhiều nước, sau khi cắn một nửa bánh bao trong miệng, nhóc con phồng má chậm rãi nhai nuốt, đôi môi nhỏ nhạt hồng hào nhanh chóng dính đầy dầu mỡ.
Tô Diễn rút một tờ giấy ăn, ngồi xổm xuống trước mặt Tô Bảo, vừa đút cho con trai ăn vừa lau miệng cho cậu nhóc, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn chút nào.
Nhuế Như Thị nhìn đến quên mất cả ăn cơm.