Tô An vùi đầu vào cổ Tô Diễn: “Nhưng chỉ cần em nhắm mắt lại, thì tất cả những gì xuất hiện trong đầu em đều là hình ảnh anh ôm em trước đây, còn có hình ảnh anh muốn em hết lần này tới lần khác.’’
“Em không có gia đình, người thân, em chỉ có anh.’’
“Em đã cố gắng nhớ lại những lần anh đối xử không tốt với em, nhưng em lại không thể nhớ nổi.’’ Tô An khóc, chôn đầu trong cổ khóc dữ dội.
“Em nói sẽ quên anh đi, cố gắng nỗ lực trong một thời gian dài, đọc rất nhiều kinh Phật sách Thiền cầu mong lòng thanh thản, bình yên, không bao giờ muốn nghĩ đến những điều không tốt mà anh đã làm với em, sau đó em thật sự đã quên. Em rất đau khổ, không muốn lại tiếp tục đau khổ như thế nữa, anh lại đột nhiên trở về và nói chúng ta chưa ly hôn.’’
Tô An nghẹn ngào nức nở một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc đó em chỉ muốn nhớ lại những chuyện không tốt anh đối xử với em, nhưng sau đó lại phát hiện em thực sự không nhớ gì cả. Có phải em thật sự không có chí khí không, Tô Diễn?’’
“Trước kia anh đối xử không tốt với em sao?’’ Cánh tay Tô Diễn vòng qua sau lưng ôm lấy eo Tô An khẽ chuyển động, cuối cùng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút từng chút một.
“Không tốt.’’ Tô An khóc lóc cắn yết hầu Tô Diễn.
Cô mất hơn nửa năm mới có thể khiến bản thân mình thoát khỏi ám ảnh cuộc hôn nhân đó, đi theo Chú Đại Bi được lưu truyền bằng tiếng Tạng lâu như vậy, đọc không biết bao nhiêu kinh Phật cuốn Thiền cầu mong lòng thanh thản, bình yên, quên đi nhiều chuyện, luôn cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ rung động trái tim, cũng sẽ không đau lòng như thế nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc gặp lại Tô Diễn một lần nữa ấy, Tô An đã biết mình xong rồi.
Người ta thường nói, đạo Phật biến chứng và quảng đại, vậy cái gọi là đạo Phật kia ở đâu? Tô Diễn không phải là Phật của cô, mà là ma quỷ của cô.
Khiến cô rơi vào ngọn lửa chói mắt, như con thiêu thân lao vào trong lửa đỏ, cùng nhau sa đọa trong dục vọng tình ái.
Tô Diễn nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu. Cổ áo sơ mi của anh bị nước mắt Tô An thấm ướt đẫm, ướt lạnh đến tận đáy lòng.
Dùng lòng bàn tay lau sạch cằm ướt đẫm của Tô An, Tô Diễn nhéo nhéo đỉnh cằm cô, áp trán vào trán Tô An, khàn khàn giọng hỏi: “An An, bây giờ anh đối xử tốt với em không?’’
Đôi mắt Tô Diễn rất đẹp, đen nhánh lấp lánh tựa như sao trời, nhưng rất hiếm khi có thể nhìn thấy rõ cảm xúc từ trong đôi mắt ấy, từ trước đến nay lúc nào cũng bày ra dáng vẻ trấn tĩnh, lạnh nhạt, nhưng không hiểu tại sao lại khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tô An trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Diễn, gật đầu.
“Vậy từ nay về sau anh sẽ càng đối xử với em tốt hơn, được không?’’ Giọng nói Tô Diễn càng trầm thấp, giống như một khúc ca làm yên lòng người giữa đêm khuya, dụ hoặc Tô An từng bước từng bước đắm chìm vào trong đó.
Những chiếc lá trên đỉnh đầu không ngừng xào xạc, đèn sáng đối diện với mặt trắng, ánh trăng chuyển động theo ánh đèn.
Ánh trăng đêm nay vừa lúc.
Tô An vô thức khẽ ừ một tiếng.
Tô Diễn hôn lên đôi mắt cô, những nụ hôn nhẹ nhàng tựa lông tơ lần lượt rơi xuống, từ đuôi mắt Tô An thẳng đến chóp mũi. Tô An nắm chặt vạt áo âu phục Tô Diễn, cả người bị anh đặt lên thành cửa xe.
Đôi môi mỏng mang theo hơi ấm trượt đến khoé môi cô, Tô Diễn nhẹ nhàng gặm cắn khoé môi sau đó mới đưa tay che hai mắt Tô An, ngậm lấy đôi môi mềm mại kia.
Kiên nhẫn, tinh tế nhấm nháp, vô cùng ôn nhu.
Tầm mắt Tô An hoàn toàn bị che kín, lập tức chìm vào trong bóng tối, cô chớp chớp mắt, lông mi ẩm ướt lướt qua lòng bàn tay khô ráo của Tô Diễn.
“Diễn Diễn?’’ Đôi môi Tô An bị Tô Diễn ngậm lấy, hàm hồ nói.
Động tác Tô Diễn nhẹ nhàng tựa như muốn nhéo ra nước, đôi môi cực kỳ kiên nhẫn phác hoạ hình dáng đôi môi cô, một lát sau mới rơi khỏi nơi mềm mại ấy.
“Diễn Diễn?”
Tô Diễn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi môi cô thì Tô An đã sốt sắng rướn người về phía trước, bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo âu phục của Tô Diễn vội vàng đặt lên cà vạt, thuần thục tháo ra, chiếc cà vạt lỏng lẽo treo trên cổ Tô Diễn, cúc áo sơ mi cũng bị xé toạc hai cái, lộ ra yết hầu đang không ngừng chuyển động lên xuống.
Tô Diễn hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Tô An ấn xuống dưới yết hầu của mình, nói: “Hôn ở đây.’’
Động tác Tô An không nhẹ không nặng, đầu răng cắn lên trên yết hầu.
Cô bỗng nhiên bất động, ngửa đầu nhìn Tô Diễn, trong mắt tràn ngập tủi thân. Tô Diễn cúi đầu nhìn xuống, nhéo nhéo cằm Tô An rồi hôn lên đôi môi cô một lần nữa.
Hơi thở của hai người càng lúc càng trở nên nặng nề, mà Tô An đáp lại còn mãnh liệt hơn cả Tô Diễn, đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh theo cúc áo sơ mi trượt xuống, trượt đến trên thắt lưng.
Tiếng mở khoá dây lưng mờ ám như rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh.
Tô Diễn ngừng gặm cắn đôi môi Tô An, tay trái đè chặt lên tay Tô An ngăn cản động tác của cô, khàn khàn giọng: “Anh ôm em lên nhé?’’
“Hay là em muốn ở trong xe?’’
Âm thanh câu nói phía sau tựa như bị nuốt vào trong cổ họng, cợt nhã nhưng không kém phần gợi cảm.
Vùi đầu vào trong lồng ngực Tô Diễn, Tô An không ngừng cọ cọ. Tô Diễn bế Tô An đang không an phận vào thang máy, cà vạt trên cổ bị Tô An rút ra, nắm trong tay.
Tô An vòng tay ôm chặt lấy cổ Tô Diễn, ngả đầu tựa trên vai anh, có lẽ đêm nay do đã nhớ lại quá nhiều chuyện, hoặc là cảm xúc đè nén trong lòng toàn bộ trút bỏ ra ngoài, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ dưới lầu đi lên lầu, cô đã ngủ thiếp đi.
Tô Diễn ôm Tô An vào phòng tắm, cởi giày rồi đặt cô vào trong bồn tắm, xoay người nhìn bản thân mình trong gương. Chiếc cà vạt bị Tô An tháo mở rồi rút ra, cúc áo sơ mi cũng bị cô bứt đứt mấy cái, chỗ yết hầu còn bị đầu răng cô cắn thành mấy vết đỏ bừng.
Đầu ngón tay lau qua khoé môi, lau sạch chút son kem còn sót lại trên đó, Tô Diễn đưa tay lên thong thả cởi từng chiếc cúc áo còn lại. Chiếc áo sơ mi bị vứt trên sàn nhà phòng tắm, lộ ra vòng eo rắn chắc của người đàn ông, tấm lưng trơn bóng thẳng tắp.
Tô An đã ngủ say, đầu gối lên cánh tay, cánh tay gác trên thành bồn tắm, ngủ ngon lành. Mái tóc dài xoăn nhẹ màu hạt dẻ ôm lấy nửa khuôn mặt, nửa còn lại bày ra vẻ tủi thân uất ức, mỹ nhân- ngay cả khi tủi thân cũng vô cùng xinh đẹp.
Nhìn người con gái đang say sưa chìm vào giấc ngủ, lại cúi đầu nhìn xuống cả người mình bị cô đốt lên dục hoả, Tô Diễn buộc chính mình phải thoát ra khỏi những xúc cảm nóng bỏng trước đó, mở vòi hoa sen rồi chỉnh sang nước lạnh. Tắm dưới dòng nước lạnh băng khiến hắn bình tĩnh hơn không ít.
Để nước ấm tràn ngập toàn bộ phòng tắm, mùi rượu nhàn nhạt bị nước ấm từ từ tản đi, Tô An thoải mái thả lỏng hàng lông mày vẫn luôn chíu chặt. Lau khô nước trên người Tô An, Tô Diễn đặt mu bàn tay lên trán, ngẩng đầu nặng nề thở dốc rồi xoay người đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc áo sơ mi nam sạch sẽ cho Tô An mặc vào.
Ôm Tô An về phòng ngủ, Tô Diễn lại quay lại tắm nước lạnh một phen.
Tiếng nước chảy tí tách tí tách, mãi đến hơn nửa giờ sau mới dừng lại.
Trước khi đi ngủ, Tô Diễn đi xem Tô Bảo trước, Tô Bảo đang nằm úp sấp người ngủ ngon lành, lòng bàn chân lộ ra bên ngoài chăn bông. Nhóc con được Tô An nuôi nấng rất chu đáo, ngay cả bàn chân cũng đều là thịt mềm mại úc núc. Tô Diễn gãi gãi lòng bàn chân con trai, Tô Bảo đang chìm trong giấc ngủ say vô thức đá đá vài cái.
Một đêm này, Tô Diễn gần như không thể nào nhắm mắt lại đi ngủ, sau khi xa cách hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng tiếng hít thở nho nhỏ của Tô An cũng lại rơi vào tai anh một lần nữa.
Không phải trong mơ.
Trước khi rời đi, Tô An đã đến Zurich, Thuỵ Sĩ, lúc ấy bởi vì một dự án mà anh đã ở đó trong một thời gian dài.
Đó là mùa đông, bầu trời Zurich đổ tuyết, nhưng liên tiếp trong mấy ngày cũng chỉ có một lớp mỏng.
Tô An ở đó với anh hơn một tuần, trong một tuần kia Tô An bỗng nhiên trở nên nhiệt tình đến lạ thường, tựa như một lời từ biệt cuối cùng. Ban ngày lúc anh mở hội nghị, Tô An sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa sổ cầm một tờ giấy phác thảo tuỳ tiện vẽ graffiti, anh nhìn thấy góc trên tờ giấy phác thảo kia, người đàn ông đó rất giống anh.
Ban đêm, dưới sự cố ý trêu chọc của Tô An, anh vẫn luôn trầm luân chìm đắm trong dục vọng với cô hết lần này, trong cuộc chơi đó, chủ động trêu chọc là cô, không biết thoả mãn là anh, luôn giữ chặt eo cô khiến cô đầu hàng rút lui.
Lúc đến Zurich, Tô An không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ cầm theo một tập phác hoạ, anh cũng không thể chuẩn bị cái này cái nọ trong lúc đi công tác được. Vào đêm đầu tiên cô đến, tình dục đến quá mãnh liệt, hai người không hề thực hiện bất cứ biện pháp bảo hộ nào.
Mấy đêm sau cũng như thế.
Một ngày trước khi cô trở về, Zurich cuối cùng cũng đổ một trận tuyết lớn.
Mới sáng sớm những bông tuyết đã bắt đầu rơi lả tả và tiếp tục rơi cho đến nửa đêm. Căn phòng mà anh đang ở chỉ có ba bức tường, một mặt khác là cửa kính trong suốt. Buổi sáng, Tô An đang tựa vào bên cửa sổ vẽ tranh để giết thời gian, sợ lạnh nên cô đã trải một lớp chăn bông thật dày ở đó.
Lúc nửa đêm, tuyết mới ngừng rơi, bên ngoại đọng lại một lớp tuyết thật dày, phản chiếu một thứ ánh sáng màu trắng, anh và Tô An vẫn chưa ngủ, khi hi người bọn họ dừng lại, chiếc chăn bông đã ướt một mảng lớn, từ đầu đến chân Tô An đều như bị rửa qua một lần.
Cũng chính vào đêm ấy, Tô An mới có Tô Bảo.
Sau chuyện kia, Tô An đã mất đi người thân, cô sợ cô độc, sợ người khác sẽ rời bỏ mình, thật ra từ tận sâu trong đáy lòng Tô An rất yếu đuối, mềm mại, lại không nóng nảy, cáu bẳn, là do từ trước tới nay anh đã phớt lờ cảm xúc của cô, sau khi gả cho anh, cô đều phải đối mặt với cô đơn một mình.
Tô Diễn nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô An, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, yết hầu khẽ chuyển động một chút.
Sáu giờ sáng hôm sau, lúc Tô An tỉnh lại, Tô Diễn đang đọc cuốn tạp chí The Bankers Magazine số mới nhất.
Tô An khẽ động đậy, mở mắt ra, đập vào tầm mắt cô đầu tiên là… Một mảnh vải mềm mại, dưới lớp vải kia là bộ ngực no đủ, nhấc mí mắt nhìn lên chính là khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Tô Diễn.
Lúc đối mặt với khuôn mặt kia, Tô An lập tức nhớ đến hình ảnh tối qua chính mình lôi kéo Tô Diễn nói thích anh, hôn anh, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Tô Diễn.
“Dậy rồi?’’
“Ừ.’’ Lúc này Tô An đang nghiêng người nằm trên người Tô Diễn, cô cảm thấy tư thế này không được cho lắm, vì thế mới cẩn thận dời xuống, kết quả giữa hai chân lại chạm vào một vật nóng bỏng.
Tô An sững người lại, bất động.
Anh có phản ứng.
Tô Diễn khẽ hừ một tiếng.
Ánh mặt trời chậm rãi chiếu rọi, bầu trời lại hửng sáng sau cơn mưa, ngay cả làn gió ban mai cũng thoang thoảng dễ chịu đến thế. Bên trong căn phòng ngủ mang phong cách hoài cổ, ánh sáng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
“Còn nhớ tối qua anh đã nói những gì không?’’
“Không nhớ.’’ Tô An giả vờ mất trí nhớ.
Em không nhớ đó, anh đánh được em chắc?
Tô Diễn thả cuốn tạp chí sang một bên, đưa tay bóp cằm Tô An, trầm ngâm một chút rồi nói: “Anh giúp em nhớ lại nhé.’’
Tô An liếm liếm khoé môi hơi khô khốc, duỗi tay chống đỡ trên người Tô Diễn. Trên người cô còn mặc chiếc áo sơ mi của anh, màu trắng, áo sơ mi của anh mặc lên người cô có vẻ rộng quá mức, ngay cả ống tay áo cũng bị sập xuống.
Tô An đưa tay lên, lần lượt cởi bỏ từng chiếc cúc áo từ trên xuống dưới, áo sơ mi khẽ tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Tô Diễn nhìn theo, ánh mắt dừng lại trên ngón tay Tô An, cánh tay vẫn luôn đặt trên trán khẽ chuyển động, một tay giữ chặt tay Tô An, lần lượt cài lại từng cúc áo đã bị cởi ra.
“An An?’’ Tô Diễn cài hết cúc áo xong, bàn tay đang đặt trên eo Tô An khẽ dùng sức, để cô lại nằm nhoài trên người anh một lần nữa.
“Có phải trước đây anh đã đối xử không tốt với em không?”
Tô Diễn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngủ lập tức rơi vào trầm mặc trong chốc lát.
Tô An nằm sấp tên người anh khẽ gật gật đầu, ngón tay vẽ một vòng tròn trên ga trải giường màu đen.
“Là anh luôn quên ở bên cạnh em, để em một mình chờ anh, chờ đến tận khuya, để em phải ăn cơm một mình, để em phải xem triển lãm tranh một mình, là anh không quan tâm đến cảm nhận của em.’’ Tô Diễn nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, bàn tay đang đặt trên eo Tô An dần dần siết chặt, tiếp tục nói: “Em kết hôn với anh, một mình đi đến một đất nước xa lạ, đối mặt với cuộc sống sinh hoạt xạ lạ trong một môi trường xa lạ, không ai ở bên cạnh, không ai hỏi em có thích hay không, em gặp phải chuyện buồn cũng không thể nói với bất cứ ai.’’
“Là anh đối xử không tốt với em, thậm chí những lúc gọi cho anh đều bị thư ký…’’
“Anh cũng biết sao?’’ Tô An vùi đầu vào trong cổ Tô Diễn hỏi.
“Ừ.’’ Tô Diễn vuốt ve sống lưng Tô An, nói: “Anh đã đổi thư ký và trợ lý rồi.’’
“Bây giờ anh không muốn quan tâm đến chuyện của công ty nữa, anh chỉ muốn em.’’ Tô Diễn lật người lại, đè Tô An nằm dưới người mình: “Chúng ta yêu đương đi.’’
Tô An siết chặt bàn tay đang nắm lấy cúc áo sơ mi.
Cô chưa từng yêu đương hẹn hò, ngay cả cái nắm tay cũng chỉ mới được vài lần. Lúc cô còn ngây ngô thích Tô Diễn thì đã bỏ qua bước hẹn hò mà trực tiếp kết hôn.
Sau khi kết hôn, cô và Tô Diễn đã làm tất cả mọi chuyện.
Chúng ta yêu đương đi, hãy nói về mối tình đầu đơn giản nhất thế gian.
Tô An- Người đã làm tất cả mọi chuyện với Tô Diễn lúc này lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối đầu giống hệt như lúc Tô Bảo ngượng ngùng, chiếc áo sơ mi màu trắng to rộng bị cô nắm chặt đến mức tạo thành vô số nếp nhăn.
Tô Diễn chống tay, đôi môi mím chặt, cúi đầu nhìn Tô An nằm dưới người mình, chỉ chạm nhẹ vào đôi môi Tô An một chút rồi lập tức rời đi.
“Anh nghiện sạch sẽ.’’
“Không phải.’’ Tô Diễn phủ nhận.
“Vậy sao?’’ Tô An ồ lên một tiếng đầy ẩn ý, sau đó bị Tô Diễn giữ chặt cằm rồi ngậm lấy đôi môi.
Tô An đỡ lấy bả vai Tô Diễn, chậm rãi quỳ gối trên giường.
Tiếng thở dốc của Tô Diễn càng lúc càng trở nên nặng nề, giọng nói khàn khàn: “An An, vừa mới xác định quan hệ yêu đương thì không thể làm ngay đúng không?’’
“Không thể.’’
Tô Diễn mút cánh môi Tô An, động tác càng ngày càng chậm, càng ngày càng sâu.
Bên trong căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng mút môi, cùng với đó là tiếng thở dốc càng lúc càng trở nên nặng nề.
Không biết hai người đã hôn nhau bao lâu, bên ngoài cánh cửa yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng cào cửa, sột soạt sột soạt.
“An An?’’
“Diễn Diễn?’’
Cách cánh cửa, giọng nói non nớt của Tô Bảo vang lên.
Tô Diễn cắn cắn cánh môi Tô An, buông Tô An ra, chóp mũi chống lên chóp mũi cô, thở hổn hển nói: “Ngày nào Tô Bảo cũng dậy sớm như thế này sao?’’
“Vâng, buổi tối con đi ngủ sớm, buổi sáng hôm sau và giữa trưa cũng sẽ ngủ một lúc, cho nên.’’ Lúc nói chuyện, lồng ngực Tô An phập phồng rõ ràng: “Buổi sáng sẽ dậy sớm.’’
“An An?’’ Tô Bảo lại gọi một tiếng, âm thanh non nớt khẽ run rẩy.
Cửa đã bị đóng chặt, Tô Bảo không thể mở ra được.
Tô Diên bình phục lại một chút, buông Tô An ra, đứng dậy đi mở cửa cho Tô Bảo, Tô Bảo ngã xuống nằm trên giường một lần nữa, nghiêng mặt nhìn Tô Diễn.
Vừa rồi Tô Diễn cài cúc áo lại cho cô là đã quyết định không làm điều đó, anh còn hỏi cô vừa mới xác định quan hệ yêu đương thì không thể làm ngay đúng không, thời gian thực sự có thể làm thay đổi một người.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra, Tô Bảo lướt qua Tô Diễn, dụi dụi hai mặt lạch bạch chạy tới bên mép giường. Giường trong phòng ngủ Tô Diễn hơi cao, nhóc con không leo lên được, được Tô Diễn đứng ở phía sau nhấc lên trên giường.
“Ôm một cái.’’Tô Bảo quỳ gối bên méo giường rồi lăn vào trong lòng ngực Tô An.