Tán Tỉnh Vợ Yêu

Chương 44: Theo đuổi em



Những ngày sau đó Diệp Bắc Minh luôn lảng vảng quanh nhà Lưu An An, nhưng lần nào cũng bị Pi Pi đuổi đi, chỉ là lần nào tới anh cũng mang theo xúc xích và pate ngon tuyệt để tiếp cận nó, hơn nữa lại không thấy cô ngăn cản nên nó và anh dần dần quen thân với nhau.

Thấm thoát thời gian đã qua một tháng, vườn hoa ly ly của Diệp Bắc Minh nở rộ trông vô cùng xinh đẹp, mỗi ngày anh đều hái một bó qua tặng cho cô nhưng đều bị nhốt ở ngoài cửa không gặp.

Diệp Bắc Minh không nản lòng mà tiếp tục kế hoạch theo đuổi vợ yêu của mình, bây giờ đến lượt anh tán tỉnh cô rồi.

Lưu An An bị phiền chịu không được, cuối cùng hẹn anh ra nói chuyện.

Hai người đi dạo trên con đường mòn thơ mộng của làng quê, anh ríu rít bắt chuyện với cô nhưng cô căn bản không đáp lời anh, cuối cùng khi hai người đi vào một quán cà phê, cô mới mở miệng:

“Bao lâu thì anh trở về nước?”

Diệp Bắc Minh giúp cô bỏ đường vào cà phê rồi nói:

“Vợ của anh ở đâu thì anh ở đó, muốn về thì hai chúng ta cùng về.”

Lưu An An nhíu mày.

“Diệp Bắc Minh, chúng ta đã ly hôn rồi, anh bám theo tôi làm gì?”

Không đợi anh nói ra những lời cà rởn bông đùa, cô đã nghiêm mặt lên tiếng:

“Chúng ta chia tay trong hòa bình không tốt sao?”

Diệp Bắc Minh cụp mắt xuống, biểu cảm cũng trầm buồn rất nhiều, anh nói:

“Sau khi nghe tin em rời đi anh đã rất sợ hãi, anh tìm kiếm em khắp nơi không gặp khiến anh gần như phát điên, anh nhận ra mình yêu em rất nhiều, An An à, chúng ta xa nhau nửa năm đã đủ lắm rồi, cho anh thêm một cơ hội được không?”

Diệp Bắc Minh cố nén cảm xúc nhưng hốc mắt vẫn đỏ hoe, Lưu An An không biết anh có đang diễn hay không, dù sao anh cũng diễn viên nổi tiếng kia mà.

“Dì Hằng lớn tuổi rồi, anh không nên khiến dì ấy vất vả thêm.”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Mẹ của anh nói nếu anh không đưa em về cùng thì sẽ từ thiện toàn bộ gia sản, An An, em không nỡ nhìn anh trở nên nghèo túng không một xu dính túi đâu đúng không?”

Khổ nhục kế!

Lưu An An trợn mắt, cô không ngờ anh lại là loại ngờ vô liêm sỉ như vậy, vì muốn bắt cóc đạo đức cô mà không màn dùng thủ đoạn này luôn.

“Không biết xấu hổ!”

Lưu An An bỏ lại một câu rồi đứng dậy ra về, Diệp Bắc Minh muốn đuổi theo cũng không được bởi vì cô đã bắt taxi đi rồi.

Ngồi trên xe, Lưu An An không kiềm được mà rơi nước mắt. Đau khổ mà cô phải chịu đâu phải nửa năm hay một năm là có thể phai nhòa? Giưa họ còn có sinh mạng của một đứa trẻ, đây là khúc mắc mà cả đời này cô cũng không qua được.

Sau khi trở về Lưu An An nhốt mình trong phòng, bác hàng xóm kêu cửa cô cũng không ra, không cần đoán cũng biết Diệp Bắc Minh nhờ vả người ta rồi.

Tối đến, trời mưa như trút nước, Lưu An An đang ngủ cũng bị tiếng mưa đánh thức.

Rầm!

Một tiếng sấm cực lớn vang lên rung chuyển cả bầu trời, Lưu An An hoảng hốt lùi vào vách tường, sau đó Pi Pi nhào tới dùi vào người cô, có nó làm bạn, cô cũng không còn sợ nữa.

Lưu An An xoa đầu nó cười nói:

“May mắn có mày...”

“An An! Mau mở cửa cho anh đi.”

An An nghe thấy giọng của Diệp Bắc Minh ở bên ngoài, cô mở cửa sổ ra nhìn thử thì thấy anh đang đội mưa đứng ở trước hàng rào hét to vào bên trong.

Toàn thân anh ướt sũng, nước mưa phủ kín gương mặt của anh.

Rầm! Ầm ầm!

Sấm chớp rền vang, Lưu An An ngồi trên giường mà còn cảm nhận được rung chấn nhẹ, hiện tại đứng ở bên ngoài rất nguy hiểm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv