Con người luôn là như vậy, thích bênh vực kẻ yếu mặc kệ người trong cuộc đúng sai.
Thậm chí có người còn ghi hình bản thân khóc lóc van xin Lưu An An trở về giới giải trí, cứ như thể nếu cô không làm vậy thì cô chính là kẻ thủ ác làm họ đau khổ vậy.
Fan hâm mộ của Lưu An An cũng khóc, nhưng họ thật tình muốn cô được giải thoát, họ biết giới giải trí quá tàn khốc với cô, chi bằng để cô rời đi sống nhẹ nhàng hơn.
Nhưng những chuyện này Lưu An An không hề hay biết, bởi vì cô đã bị Huệ Lan cắt mạng rồi, chị ấy sợ cô đọc được tin tức sẽ buồn bã ảnh hưởng sức khỏe.
Hôm nay phòng bệnh đón chào vị khách mới, nhìn người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Lệ Phương, Lưu An An cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Phải rồi, mấy hôm trước Lệ Phương nói cô ấy đã đi xét nghiệm huyết thống với cô, sau đó không thấy cô ấy tới, cô cứ nghĩ rằng kết quả không khớp, bây giờ lại là tình huống thế nào?
“Lệ Phương, đây là...”
Hốc mắt của Lệ Phương đỏ lên, hít hít cái mũi nói:
“Đây là mẹ của chúng ta.”
Mẹ của chúng ta?
Đôi mắt Lưu An An mở lớn, nhịp tim càng lúc càng nhanh, miệng khẽ mở nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
“An An... con gái số khổ của mẹ...”
Bà Hương nhào tới ôm Lưu An An vào lòng, nước mắt lăn dài, tiếng khóc khổ sở vang vọng khắp phòng bệnh.
Lệ Phương cũng khóc rồi ôm chầm lấy mẹ và em gái của mình, chỉ cảm thấy vận mệnh thật biết trêu chọc người ta. Diệp Bắc Minh coi em gái của cô ấy là thế thân của cô ấy suốt bao bao năm qua, khiến con bé chịu nhiều đau đớn, nếu như cô ấy sớm biết sẽ ra nông nỗi này, ngay từ đầu vừa gặp Diệp Bắc Minh ở đâu cô ấy sẽ đánh anh một trận ở đó, có vậy anh mới không sinh lòng tơ tưởng tới cô ấy.
Nhưng bây giờ cô ấy nói gì cũng đã muộn, chi bằng dành hết phần đời còn lại bù đắp cho em gái, chỉ mong cô sẽ sống vui vẻ hạnh phúc.
Lưu An An vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn không biết nên phản ứng thế nào, bà Hương sờ soạng gương mặt của cô, nghẹn ngào nói:
“Mẹ xin lỗi An An, là mẹ không tốt làm lạc mất con, con tha thứ cho mẹ đi được không?”
Bà đã cho người điều tra cuộc sống trước đây của Lưu An An rồi, đôi vợ chồng xấu xa kia thấy con bé bị lạc chẳng những không báo cảnh sát trả cô về cho gia đình mà còn chi tiền làm giả thân phận bắt cô phải coi họ là cha mẹ.
Đã vậy họ còn không yêu thương cô, tuổi thơ hết đánh rồi lại mắng, lớn lên coi cô như công cụ kiếm tiền mà ăn vạ nhà họ Diệp.
Nghĩ đến đây bà Hương tức đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện này bà nhất quyết sẽ không bỏ qua, tuy rằng công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành, nhưng rõ ràng họ đã ngược đãi con gái bà, dù cô không đồng ý, bà cũng sẽ trả thù.
Vợ chồng bà Bích, con nhỏ Quỳnh Lam và cả Diệp Bắc Minh nữa, ai bà cũng không tha.
Lưu An An hoảng hốt lấy lại tinh thần, nước mắt lăn xuống, cô thật sự cảm nhận được sự quý trọng từ người phụ nữ đối diện, ánh mắt của bà không biết nói dối, đây là tình thương của mẹ mà cô vẫn hằng ao ước sao?
Lệ Phương thấy cô như vậy bèn nói:
“Có thể em vẫn chưa chấp nhận được chuyện này nhưng đây là sự thật, em là người của nhà họ Lệ.”
“Cái gì?”
Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc, mọi người quay đầu lại thì thấy Diệp Bắc Minh và bà Hằng đang đứng đó.
Bà Hương lập tức nổi đóa hét lên:
“Cút ngay!”