Vốn dĩ Lưu An An đột nhiên phát cuồng đã khiến tâm trạng của Diệp Bắc Minh trở nên tệ hại, bây giờ nghe bà Hằng nói vậy, anh trực tiếp nổi điên chất vấn bà:
“Ba năm trước chính mẹ ép buộc con phải cứu An An, bây giờ cũng là mẹ kêu con ly hôn, hôn nhân của con là trò đùa trong mắt mẹ sao?”
Bà Hằng thở dài nói:
“Chuyện ép con cưới An An thật sự là lỗi của mẹ, mẹ đã nhận ra mình sai rồi, chỉ vì ý muốn của mình mà hại đời con gái nhà người ta, Bắc Minh, coi như mẹ xin con, buông tay con bé đi.”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, hốc mắt đỏ ngầu, khổ sở nói:
“Con không muốn ly hôn.”
Anh vừa mới nhận ra mình yêu Lưu An An rồi, sao có thể ly hôn?
Bà Hằng cũng không biết nói sao con trai của mình hiểu, không phải anh muốn hay không mà là tổn thương anh tạo ra cho Lưu An An quá lớn, nếu còn tiếp tục dây dưa, bà sợ cô sẽ làm chuyện dại dột.
“Bắc Minh, mọi chuyện cũng ra nông nỗi này rồi, còn cố chấp chỉ càng khiến An An đau khổ mà thôi, nếu con muốn bù đắp cho nó thì cắt đứt đoạn nghiệt duyên này là tốt nhất.”
Diệp Bắc Minh còn muốn nói gì đó nhưng bà Hằng đã ngăn lại.
“Con suy nghĩ thật kỹ đi, khúc mắc giữa hai đứa là một sinh mệnh trẻ con, đây là vết thương không cách nào lành lại được trong lòng mỗi một người mẹ, con muốn ích kỷ giữ An An lại để nó sống trong ám ảnh cả đời hay là thả nó tìm thấy chân lý sống mới.”
Dứt câu bà xoay người rời đi, để lại một mình Diệp Bắc Minh ôm đầu ngồi bần thần.
Ngày hôm sau, Lưu An An tỉnh lại cũng không còn kích động như hôm qua, cô nằm im nhìn lên trần nhà, trạng thái không khác lúc mới vừa làm phẫu thuật trục thai.
Diệp Bắc Minh tiến tới ngồi bên cạnh giường bệnh một lúc thật lâu cũng không nói gì, bầu không khí giữa hai người lạnh nhạt đến cực điểm.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Diệp Bắc Minh nhìn Lưu An An suốt từng ấy thời gian, mãi cho đến khi cô mệt mỏi muốn nhắm mắt ngủ, anh lại lên tiếng:
“An An, anh đồng ý ly hôn.”
Lưu An An lập tức mở to mắt quay sang nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự châm chọc.
Diệp Bắc Minh quay đầu sang hướng khác, anh không chịu đựng được cảm giác bị ghẻ lạnh này.
Không bao lâu sau trợ lý của anh đi vào đưa đơn ly hôn cho hai người, Lưu An An gấp không chờ được vội vàng ký vào ngay, anh thấy vội ngăn lại, nói:
“Anh sẽ để cho em năm phần trăm cổ phần Diệp thị, có nó rồi sau này em không phải lo chi phí sinh hoạt nữa.”
Lưu An An khựng lại, sau đó nói thẳng:
“Không cần, mấy năm nay tôi đi đóng phim đã tích góp cho bản thân một căn nhà, một chiếc xe và khoản tiền kha khá trong sổ tiết kiệm, chỉ cần anh Minh không dùng lý do tài sản chung mà chia bớt những thứ đó tôi đã rất cảm ơn rồi. Những gì của nhà họ Diệp, anh vẫn nên giữ lại thì hơn.”
Diệp Bắc Minh buồn bã hơi cúi đầu xuống, thứ anh đã muốn cho cô, anh tuyệt đối sẽ không lấy lại, năm phần trăm kia chắc chắn sẽ thuộc về cô. Chỉ là đối diện với thái độ kiên quyết muốn vạch rõ ranh giới của cô, trái tim anh không khỏi đau nhói.
Hai bên ký tên vào đơn ly hôn, Diệp Bắc Minh có thể nhìn ra Lưu An An thở phào như trút được gánh nặng, cố nén thất vọng trong lòng xuống, anh hỏi:
“Sắp tới em sẽ làm gì? Tiếp tục đóng phim sao?”
Anh đã đọc những bình luận ác ý về cô trên mạng rồi, theo anh thấy cô nên ẩn mình một thời gian, nào ngờ Lưu An An lại nói:
“Quay cho xong bộ phim mà Lệ Phương làm biên kịch, sau đó rút khỏi giới giải trí.”