Diệp Bắc Minh hậm hực nhìn Lưu An An một cái rồi xoay người đóng cửa phòng lại, hiện tại hai người hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, đám nhân viên và diễn viễn muốn hóng hớt chuyện cũng không được.
Anh nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có camera ẩn mới xông tới bóp chặt cằm của Lưu An An lạnh giọng cảnh cáo:
“Cô nghĩ cô đang lên mặt với ai hả? Chỉ cần tôi muốn, cô lập tức bị bỏ rơi với hai bàn tay trắng, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng cô cũng không có cơ hội chào đời đâu.”
Lưu An An lập tức ôm bụng, bởi vì cô quá ấm ức nên nhất thời quên mất người đàn ông trước mắt máu lạnh vô tình đến cỡ nào.
Anh vốn không muốn đứa bé trong bụng cô, nếu chọc anh giận, anh sẵn sàng giết nó mà không hề nao núng nương tay.
Vì thế Lưu An An yếu ớt đáp:
“Em sẽ không gây phiền phức cho Lệ Phương.”
Giọng điệu của cô cực kỳ đè nén, Diệp Bắc Minh buông cằm của cô ra sau đó mở cửa đi thẳng một mạch về phía Lệ Phương.
Biểu cảm của anh nhanh chóng trở nên mềm mại dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt hung tơn vừa rồi khi đối diện với cô.
Lưu An An ôm bụng cười khổ, chênh lệch quá lớn thật khiến cô ghen tị.
Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Lệ Phương, cô ấy thấy Lưu An An đang nhìn sang bên này lập tức nói:
“Sao anh không ở bên cạnh An An thêm một chút, ít ra cũng phải săn sóc cô ấy sau khi bị Quỳnh Lam đánh chứ?”
Nói đến đây cô ấy lại tức giận, cô ả Quỳnh Lam kia thật quá đáng, nếu vậy đừng trách cô ấy bố trí một ít khó khăn trừng trị cô ta.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn Lưu An An một cái, thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, dấu ấn bàn tay in rõ trên khuôn mặt của cô, nhóm chuyên viên trang điểm đang giúp cô che đi, tuy nhiên anh vẫn nhìn ra cô đang khó chịu trong người, có lẽ là do đứa nhỏ quấy phá đi.
Trong lòng anh thầm mắt ekip của cô làm việc không có trách nhiệm, thấy nghệ sĩ nhà mình bị đánh cũng không xông tới ngăn cản, càng trách quản lý Huệ Lan không sắp xếp lịch trình làm việc khoa học cho cô, biết rõ cô mang thai mà còn đẩy mạnh suất diễn, đây là muốn vắt cạn sức lực của cô sao?
Anh trách cứ qua một lượt người xung quanh cô nhưng lại quên mất chính mình mới là nguyên nhân chính dẫn đến bất hạnh trong cuộc sống của cô, nếu không phải anh lãnh đạm vô tình, những người kia sẽ đối xử hời hợt với cô, Quỳnh Lam sẽ đánh cô, nhân viên trong đoàn làm phim sẽ cười nhạo cô sao?
Lệ Phương vốn dĩ là người có tính cách rộng rãi phóng khoán nên không hề chú ý tới biểu cảm phức tạp của Diệp Bắc Minh, cô ấy nói: “Em đi nước ngoài ba năm, trở về cũng gần nửa năm, đột nhiên phát hiện anh khác xưa rất nhiều.”
Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi:
“Khác chỗ nào?”
Lệ Phương không tim không phổi đáp:
“Hồi đó mỗi lần gặp em là anh như chó thấy xương mà thèm nhỏ dãi vậy, làm em ngại muốn chết, nhưng bây giờ có vẻ anh đã buông bỏ đoạn tình cảm cuồng nhiệt kia rồi, nếu không em mới không thoải mái trò chuyện với anh như thế đâu.”
Mặt của Diệp Bắc Minh đen thui, không ai vui nổi khi bản thân bị ví như chó, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của Lệ Phương, anh lại không tức giận được.
Sau cùng anh thở dài, hỏi:
“Nếu năm xưa anh không kết hôn với Lưu An An mà dũng cảm tỏ tình cầu hôn em, em có đồng...”
“Không thể nào! Em đâu có thích anh, sao đồng ý được.”