Mộc Từ Thiên vừa bước vào thôn thì hàng loạt tên nam nhân khác ùa ra đón hắn về. Trông thấy nữ nhân bọn chúng tỏ vẻ hứng thú lắm nhưng bị hắn đuổi đi chỗ khác
“Huỳnh Cao Thái đâu”. Mộc Từ Thiên hỏi một tên
“Hắn vào thành đánh bạc rồi”
“Hả…huynh ấy đang ở với ngươi sao”. Đường Chân ngỡ ngàng
“Phải…giờ sư muội an tâm để ta bắt muội về thôn rồi chứ”. Mộc Từ Thiên cười lớn
“Ngươi…ngươi định làm gì ta. Ta sẽ kể lại cho Huỳnh Cao Thái nghe”
“Nói cho sư muội nghe, hắn cũng đồng ý để ta đưa muội tới làm a hoàn ở Tửu Khí Ấp đấy”
“A…hoàn. Ngươi nói vậy là có ý gì, a hoàn là sao hả. Ngươi bắt ta hầu hạ lũ nam nhân bẩn thỉu các người sao…ngươi thật quá đáng”
Đường Chân gào khô họng xong thì đã bị hắn đưa tới căn nhà nhỏ phía Tây Tửu Khí Ấp. Hắn đặt cô ta ngồi trước cửa rồi mở khóa cánh cửa ra
“Giờ sư huynh giải huyệt đạo cho muội nhé. Vào trong đó thực hiện tốt công việc của a hoàn rồi huynh sẽ thả muội ra. Nếu giở trò đừng trách sư huynh không nể tình xưa nghĩa cũ”
Mộc Từ Thiên đẩy mạnh Đường Chân khiến cô ta ngã hẳn vào trong phòng. Lúc này hắn mới chịu giải huyệt đạo cho cô ấy.
Cánh cửa vừa khép lại Đường Chân gắng bò tới lấy chân đạp vào cửa liên hồi dù biết làm vậy cũng chẳng ích gì. Đạp một thôi một hồi cô ta cũng biết mệt liền nằm lăn ra đất nghĩ ngợi lung tung
“Huỳnh Cao Thái chết tiệt mất công ta lo cho huynh hóa ra huynh lại ở cùng tên phản bội bản phái Mộc Từ Thiên này. Số mình đúng là khổ, tránh đại sư lại gặp phản tặc nhưng ban nãy hắn nói gì nhỉ…Chịu khó làm a hoàn vài hôm hắn sẽ thả mình ra”
Đường Chân vội thu mình lại lòng hoang mang vô cùng
“Không lẽ…trong phòng này có ai đó. Đừng nói tên Mộc Từ Thiên này bắt mình chăm sóc cho lũ huynh đệ của hắn chứ. Trời ơi…mình ngốc thật còn làm ầm liên hồi từ nãy tới giờ cũng may hắn chưa tỉnh dậy”
Nhìn thấy rèm bên chiếc giường được buông thõng xuống Đường Chân tò mò bò dậy tiến lại gần đó xem là ai. Vì một chân bị thương nên cô ta di chuyển vô cùng khó khăn, vừa phải nhảy đi bằng cái chân lành vừa gắng không để cái chân ấy chạm đất phát ra tiếng động nào tránh đánh thức người kia.
Đường Chân bước tới cạnh giường liền ngó qua lớp rèm mỏng liền nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Cô ta không còn chút sợ hãi nào nữa vén luôn lớp rèm ấy sang hai bên ngồi xuống giường.
“Nữ nhân…may quá vậy mà mình cứ tưởng. Nhưng sao lại có nữ nhân tại cái thôn ma quỷ toàn những tên bẩn thỉu kia chứ. Hay cô ấy bị tên phản tặc kia bắt về đây”
Cô ta suy nghĩ lan man nhưng không nghĩ được ý nào cho ra hồn liền thử đánh thức cô nương này dậy hỏi cho ra lẽ nhưng tay cô ta vừa chạm vào thân thể lạnh buốt của nàng liền co lại ngay. Cô ta hoảng sợ gọi khẽ
“Cô nương…cô không sao đấy chứ. Khủng khiếp quá có phải cô bị tên phản tặc kia hành hạ ra nông nỗi này không. Mộc Từ Thiên kia…rồi sẽ có ngày ngươi ra đường bị sét đánh vào người, vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt”
“Đủ rồi…ngươi ầm ĩ quá”. Một giọng nói đầy vẻ mệt mỏi được cất lên từ nàng
“Cô tỉnh lại rồi…cô không sao chứ. Ta thấy hình như cô bị cảm nặng lắm đấy…ta giúp gì được cho cô không”
Đường Chân không ngờ sau câu nói ấy nàng lại thiếp đi lần nữa, cô ta lo lắng không biết nên làm gì để giúp cô nương kia bây giờ. Bị nhốt trong này chẳng khác gì ở tù muốn thứ này không được muốn thứ kia cũng không có. Tức mình cô ta lại nhảy ra phía cánh cửa gọi to
“Này phản tặc…ngươi có ở đây không”
Căn phòng này nằm cách xa thôn nên đáng lí ra cô ta có cố hét vang thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai hồi âm nhưng Đường Chân vừa dứt câu liền nghe tiếng ‘cộc, cộc’ đập khẽ vào cánh cửa. Sau đó là tiếng người nói nhỏ
“Có phải cô nương bị đại sư đó bắt không. Ta đến cứu cô đây”
Đường Chân rú lên khe khẽ
“May quá…huynh mau phá cửa giúp ta chạy ra ngoài với”
Mạc Vô Phong nhìn trước ngó sau cảnh giới, thấy không có bóng người nào cậu ấy dùng tay không nắm chặt ổ khóa xoay ngược ra sau lập tức khóa cửa rơi ngay xuống đất. Đường Chân thấy cửa mở ra định chạy thoát ngay nhưng bị Mạc Vô Phong ủn vào trong
“Bọn họ đang uống rượu vui đùa ngoài đó, ta nghĩ đợi đến đêm khuya vắng vẻ ta sẽ đưa cô ra”
“Thật sao, tên phản tặc khốn kiếp nhốt được mình trong này liền mở tiệc rượu ngoài đó ngay lập tức. Đợi ta quay trở về phái ta sẽ kêu Diệp sư tỷ cho người tới đốt cái hang ổ này của hắn”
“Diệp sư tỷ của cô tên là Diệp Đường Yên hả”
“Huynh quen Diệp sư tỷ sao”
Mạc Vô Phong nghe tới đây biết ngay cô nương này là đệ tử phái Không Động nếu đã như vậy cậu ta càng phải cố gắng cứu cô ta thoát khỏi đây.
“Ta và cô nương cùng ở trong phòng không tiện chút nào. Thế này đi giờ ta sẽ lên mái nhà ngồi đợi tới khi trời tối sẽ quay trở vào đưa cô đi”
“Huynh yên tâm đi, trong này không chỉ có một mình ta với huynh đâu”
“Cô nương nói vậy là sao”
Đường Chân chỉ tay lên giường
“Còn một cô nương nữa đang nằm đó”
Mạc Vô Phong tò mò định bước tới xem nhưng Đường Chân giơ tay cản lại, cô ta tới hạ rèm xuống rồi nói
“Huynh là nam nhân sao có thể nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường được, người ta có phải nương tử của huynh đâu”
“Vậy ta không xem nữa”
“Biết vậy là tốt…ta nghe giọng huynh chắc không phải người Hán bảo sao mấy lễ nghi cơ bản này cũng không thông thạo”
Mạc Vô Phong bước quanh căn phòng liền nhận ra ngay có một luồng hàn khí tỏa ra đâu đó trong này. Cậu ta lần theo hàn khí bước tới chiếc giường nàng đang nằm nghỉ kia nhưng bị Đường Chân cản lại ngay
“Huynh có hiểu rõ tiếng Hán không đấy, không được ngó trộm”
“Ta không ngó trộm, ta nhận thấy trên người cô nương kia có hơi lạnh tỏa ra. Để ta kiểm tra có được không”
“À huynh nhắc ta mới nhớ cô nương ấy bị cảm lạnh nên huynh cảm thấy có hơi lạnh cũng là chuyện bình thường”
“Cảm lạnh sao có thể tỏa ra hàn khí mạnh mẽ như vậy. Ta nghi ngờ người này bị nội thương do hàn khí tác động”
“Nội thương…nếu những lời huynh nói là đúng thì nguy thật…nguy to rồi. Tránh ra để ta kiểm tra”. Đường Chân vội kéo nhẹ chiếc rèm để cô ta chui vào trong rồi lại thả xuống ngay nhất quyết không cho Mạc Vô Phong nhìn trộm.
“Trên người cô ấy nơi nào cũng lạnh...cả…cả chiếc chăn cũng lạnh như băng rồi. Mau đi tìm thứ gì đó đốt lên…mau lên”
Mạc Vô Phong gật đầu rồi chạy ngay ra ngoài định tìm chút củi nhưng vừa mở cánh cửa ra một chút lại trông thấy một tên nam nhân lưng dắt đầy rượu đang đi tới. Cậu ta vội khép cánh cửa lại
“Huynh đệ đưa cô thoát khỏi đại sư kia đang bước vào đây. Trong phòng có chỗ núp không, ta không muốn gây gổ với người khác nữa”
Đường Chân bước khập khiễng tới cánh cửa trông ra ngoài
“Đúng là hắn rồi…tên phản tặc. Có phải huynh đã phá tan ổ khóa của hắn không…Nguy rồi huynh tự tìm chỗ nấp mau…ta phải giả vờ đang cậy cửa để hắn khỏi nghi ngờ mới được”
Mạc Vô Phong đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ nhưng không có lấy một nơi để trốn trừ cái giường được che rèm kia. Tình thế cấp bách cậu ta bỏ ngoài tai những lời Đường Chân nói vội kéo rèm ra nằm lên giường đồng thời lật tấm chăn đang đắp trên người nàng lên chui vào đó rồi trùm chăn lại chỉ trong nháy mắt. Vì chiếc giường khá nhỏ chỉ đủ cho một người nằm nên cậu ta mới đành mạo phạm cô nương lạ mặt kia. Tay cậu ấy chống xuống hai bên để thân thể mình không chạm vào người nằm dưới. Lúc này Mạc Vô Phong càng cảm thấy rõ rệt hàn khí lạnh buốt kia, cậu ta không thể tin nữ nhân này có thể chống chọi lâu như vậy với chừng đó hàn khí trong nội lực mình.
Đường Chân tức giận
“Đã bảo huynh không được…Thôi mặc đi tên phản tặc đang đi tới. Mình phải…mình phải”. Cô ta rút cây trâm cài trên đầu ra vờ chọc qua khe hở giữa cánh cửa lay động ổ khóa liên hồi.
Ở bên ngoài Mộc Từ Thiên trông thấy vậy liền bật cười, hắn vừa huýt sáo vừa chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo bước tới mở toang cánh cửa ra khiến ổ khóa rơi xuống đất.
“Ha…ha..sư huynh tới tìm muội…có việc gì không”. Đường Chân vờ cười nhưng không hiểu sao lại giống khóc hơn
“Sư muội ngoan…huynh biết thể nào muội cũng giở trò với ổ khóa của huynh nên huynh tới là để tặng muội thêm ba ổ khóa làm bằng sắt cứng đây”. Hắn giơ ba ổ khóa kia ra trêu tức Đường Chân
“Ta thua ngươi rồi đấy…muốn làm gì ta thì làm đi…ta chẳng buồn chống cự nữa”. Đường Chân lại tiếp tục vờ vịt
“Ấy…là nữ nhân sao lại nói ra câu ‘muốn làm gì ta thì làm đi’. Sư muội làm huynh khó xử quá”
“Chắc muội cũng biết ta đưa muội tới đây để làm gì rồi đúng không”
“Ngươi còn dám giở giọng đó ra nói về chuyện này à. Khai thật đi rốt cuộc cô nương ấy làm gì ngươi mà ngươi hại người ta ra nông nỗi này”. Đường Chân bỗng nghiêm nghị hẳn
“Đừng hiểu nhầm ta nhé. Sư huynh nói cho mà nghe…cô ta do chính tay Huỳnh Cao Thái đem về đây đấy. Huynh vào thành tìm nữ nhân nào đó tới chăm sóc cô ta cũng chính miệng Huỳnh Cao Thái nhờ vả. Có muốn trách lát huynh gọi hắn tới cho muội trách cả thể”
“Cô nương ấy…do Huỳnh Cao Thái đem về sao”
“Sao cái mặt lại bí xị thế kia. Mà cô ta sống chết thế nào rồi hả…vẫn sống thì mau chăm sóc cho cô ta khỏe lên để ta đuổi khỏi đây mà chết rồi thì nói với ta để ta đuổi luôn”
“Ta…ta không muốn chăm sóc cô nương đó nữa”
“Vừa rồi còn mở miệng ra trách móc ta đối xử tàn bạo với cô ta giờ lại không thèm chăm sóc nữa. Thôi để ta đây kiểm tra xem sao”
Đường Chân vội bước khập khiễng tới chiếc giường cản hắn lại
“Ta đã kiểm tra rồi ngươi khỏi mất công nữa đi”
“Thái độ của sư muội khiến ta có chút nghi ngại đấy. Mau tránh ra để ta kiểm tra nào”
“Khoan…khoan. Ban nãy ta đã giúp cô ấy thay y phục giờ ngươi kiểm tra thì ra thể thống gì nữa”
“Thật vậy sao?”. Mộc Từ Thiên lườm cô ta
Đường Chân né sang chỗ khác nói
“Loại người như ngươi còn có chuyện xấu gì chưa làm. Đó…ngươi thích thì vào kiểm tra đi…cứ thoải mái mạo phạm nữ nhân này đi”
Mộc Từ Thiên phì cười lấy hũ rượu dắt bên hông đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hắn từ ranh ma chuyển sang buồn tủi. Hắn ném hũ rượu vào góc tường để mặc nó rơi vỡ rồi trở ra ngoài mà chẳng thèm khóa cửa.