Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 8: Rời Côn Luân ngao du trung thổ



“Vậy thì lạ thật, ban nãy Lạc Hư sư huynh có nói chưởng môn sư huynh đã tới trung thổ. Huynh ấy phải gấp rút tìm huynh trở về”

Mạc Vô Phong không biết trong lúc hắn vắng mặt đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng Lạc Hư một mình tới trung thổ e là lành ít dữ nhiều. Hắn không thể để đệ tử bản phái xảy ra chuyện gì bất trắc hơn nữa theo những lời hắn vừa được nghe thì Lạc Hư tới trung thổ là để tìm hắn

“Lệnh cho Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc tới phòng của huynh”

Đệ tử này ấp úng

“Hai huynh ấy ban nãy cũng đã lên ngựa bỏ đi rồi chưởng môn sư huynh. Nghe nói cũng là tới trung thổ”

Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử này lui đi, hắn trở về phòng ngẫm lại mọi chuyện

“Tại sao Lạc Hư lại nghĩ mình tới trung thổ. Trước giờ đệ ấy làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ càng không thể chỉ vì tin đồn mà hành động nông nổi như vậy”

Đôi mắt hắn nhìn quanh cái bàn rồi dừng lại ở khay mực. Vết mài mực chỉ mới khô lại gần hết. Hắn thầm nhủ

“Từ sáng tới giờ mình chỉ tiếp hai Tam Tài trong phòng, không biết hai đệ ấy viết gì mà phải mài lại mực. Còn nữa hôm nay hai tên này không hiểu sao lại nổi hứng nói mình ra ngoài cho khuây khỏa, mình vừa đi mất thì Lạc Hư tới trung thổ ngay. Chắc chắn Đường Chính Thiên đã mạo danh nét bút của mình viết một bức thư nói mình đã tới trung thổ đưa cho Lạc Hư mới khiến đệ ấy rời đi ngay như vậy. Hai tên này hết trò để đùa rồi, tốt nhất đừng để huynh tìm ra các đệ”

Mạc Vô Phong quyết định sáng sớm ngày mai hắn sẽ khởi hành tới trung thổ tìm Tam Tài. Suy cho cùng bản thân hắn cũng rất muốn tới nơi đây chẳng qua là chưa có lý do để rời bỏ bản phái giờ lý do không mời mà đến hắn cũng không muốn chối từ.

Sáng hôm sau, tất cả đệ tử Côn Luân cũng dạy từ rất sớm tiễn hắn lên đường tới trung thổ. Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử chăm lo bản phái nếu có chuyện gì xảy ra hãy dùng bồ câu đưa tin của Côn Luân gửi tới chỗ hắn. Dặn dò các đệ tử xong xuôi hắn thúc ngựa thẳng tiến tới trung thổ. Qua Ngọc Môn quan cả người và ngựa đi không ngừng nghỉ suốt vài ngày đêm liên tiếp mới bước vào địa phận trung nguyên.

Đúng là cảnh sắc trung nguyên khác xa hoàn toàn Tây Vực. Đứng giữa núi rừng Mạc Vô Phong có thể nhận thấy sắc xanh của cây cối, sắc vàng của ánh nắng mặt trời đâu đó còn nghe tiếng chim muông ca hát. Hắn phải thốt lên rằng

“Tại sao Tây Vực chỉ có đúng một sắc trắng quanh năm chứ, trung thổ mới là nơi người ta có thể cảm nhận cuộc sống”

Thúc ngựa quanh vùng núi rừng xanh tươi này, hắn không thể rời mắt bởi khung cảnh hùng vĩ ấy. Nhiều dãy núi cao tới hàng trăm trượng có khi còn hơn. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày sư phụ qua đời Mạc Vô Phong mới nở được nụ cười hiếm hoi trên mặt, đúng là cảnh vật có thể thay đổi tâm trạng con người.

Mạc Vô Phong bước xuống ngựa dạo quanh nơi này, hắn kiếm một bãi cỏ trống thả mình nằm xuống, hai mắt nhắm chặt lại nghe bài ca của núi rừng.

Tại một nơi cách Mạc Vô Phong không xa cũng có một đôi phu phụ đang ngồi nghỉ chân giữa cảnh núi rừng

“Xung ca, huynh xem, nơi này so với Hoa Sơn khung cảnh đâu kém phần nào”. Người nữ nhân vừa cất tiếng nói không ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh, cô cùng Lệnh Hồ Xung đang đi thưởng ngoạn phong cảnh chốn nhân gian.

“Muội đó, Doanh Doanh cứ đòi tới nơi đây bằng được, huynh thì vẫn thấy Hoa Sơn khung cảnh đẹp hơn”. Lệnh Hồ Xung cười đáp

Doanh Doanh nói

“Từ khi thành thân tới giờ huynh và muội đã ngao du Hoa Sơn nhiều tới mức giờ khi đi ngủ trong đầu muội cũng hiện lên phong cảnh của Hoa Sơn”

Lệnh Hồ Xung trêu nương tử

“Muội không mơ thấy huynh mà lại mơ về Hoa Sơn suốt sao, Lệnh Hồ Xung ta thấy thất vọng lắm đấy”

Doanh Doanh biết hắn đang hờn dỗi liền nói

“Muội lần nào mơ về Hoa Sơn cũng thấy Xung ca đứng ở nơi đó luyện kiếm, uống rượu”

Lệnh Hồ Xung chỉ biết mỉm cười chịu thua vị nương tử của mình. Doanh Doanh lấy cây đàn ra khỏi túi vải đặt xuống đất, bàn tay cô ấy gảy qua từng dây một. Lệnh Hồ Xung biết ý hắn cũng lấy cây tiêu của mình ra chuẩn bị cùng nương tử hòa tấu khúc nhạc quen thuộc ấy.

Khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ lại cất lên nghe thật thanh thản yêu đời. Khúc nhạc ấy truyền khắp bốn phương, truyền tới cả nơi Mạc Vô Phong đang nằm nghỉ. Khi nghe khúc nhạc này một lần nữa hắn lại mỉm cười, hắn như rũ bỏ được hết muộn phiền của mình tâm trí hòa theo điệu nhạc. Lấy từ trong người ra cây Bạch tiêu nhỏ hắn cũng góp mình vào điệu nhạc đó. Mạc Vô Phong chưa từng nghe khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ nên hắn chỉ thổi theo những âm điệu hắn nghe được từ phu phụ Lệnh Hồ.

Khi Khúc Dương và Lưu Chính Phong giao lại cuốn nhạc phổ cho Lệnh Hồ Xung chẳng phải không muốn nó thất truyền sao, nay phu phụ họ đã hoàn thành tâm nguyện đó không những vậy còn truyền bá đến những người mê nhạc khác. Hai người Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đang hợp tấu nghe thấy tiếng tiêu lạ của ai đó cất lên theo họ chỉ nhìn nhau cười vui vẻ. Sau khi họ kết thúc bản hợp tấu tiếng tiêu ấy vẫn cất lên. Doanh Doanh thì thầm với Lệnh Hồ Xung

“Huynh có muốn tìm xem tiếng tiêu đó phát ra từ đâu không”

Lệnh Hồ Xung nhíu mày

“Huynh cũng có cùng ý kiến như muội đó, Doanh Doanh”. Hắn kéo lấy tay Doanh Doanh nói “Đi thôi”

Hai người họ đi theo tiếng tiêu ấy tới giữa một bãi cỏ lớn thì trông thấy người đó. Hắn vận bạch y tay cầm Bạch tiêu nhắm mắt lại độc tấu. Mạc Vô Phong thật sự đã bị cuốn hồn theo khúc nhạc ấy, khi phu phụ Lệnh Hồ tới nơi hắn mới nhận ra khúc nhạc đã ngừng nhưng bản thân hắn vẫn tấu lên. Trông thấy hai người Hán đi tới biết bản thân mình và họ không đồng ngôn ngữ hắn vội vàng cất Bạch tiêu vào trong áo bỏ về phía con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ.

Lệnh Hồ Xung cất tiếng

“Không biết huynh đã từng chơi qua khúc nhạc này chưa mà có thể thổi hay như vậy”

Mạc Vô Phong ngoảnh đầu lại tuy không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn đáp

“Xin lỗi tôi không thành thạo tiếng Hán” rồi nhảy lên mình ngựa.

Doanh Doanh nghe giọng nói của hắn nhận ra ngay nam nhân này là người Tây Vực. Khi xưa còn là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo cô ấy có từng giao du nhiều với những lái buôn Tây Vực chuyển độc dược tới thần giáo nên Doanh Doanh có thể hiểu được tiếng nói của họ.

Lệnh Hồ Xung hỏi Doanh Doanh

“Huynh ấy nói tiếng gì vậy, không phải người trung nguyên sao”

Doanh Doanh gật đầu rồi gọi to

“Huynh tới từ Tây Vực phải không?”

Mạc Vô Phong vừa định thúc ngựa đi thì nghe nữ nhân người Hán nói chuyện với hắn bằng tiếng bản ngữ. Hắn dừng lại nhảy xuống tiến về chỗ phu phụ họ

“Hóa ra cô nương có thể hiểu tôi nói gì”. Xong nhìn thấy chiếc đàn Doanh Doanh đeo sau lưng hắn hỏi “Khúc nhạc tuyệt vời ban nãy là tiếng tiêu – cầm của hai người sao. Tôi rất thích đoạn nhạc đó”

Doanh Doanh kéo Lệnh Hồ Xung lại giới thiệu với hắn

“Phải, là do chúng tôi hợp tấu. Huynh ấy là Lệnh Hồ Xung, huynh ấy vừa nói rất thán phục tài nghệ của huynh, mới nghe khúc nhạc đó lần đầu mà có thể dùng tiêu thổi theo được”

Mạc Vô Phong quay ra chỗ Lệnh Hồ Xung, hai tay ôm quyền

“Tôi là Mạc Vô Phong, cảm ơn huynh về lời khen. Tôi chỉ là buột lòng thổi theo chứ không có ý phá hai người hòa tấu”

Lệnh Hồ Xung thật sự chẳng hiểu Doanh Doanh và nam nhân này đang nói gì nhưng thấy Mạc Vô Phong quay ra ôm quyền trước mặt mình hắn cũng gật đầu đáp lại. Doanh Doanh nói với hắn

“Người này tới từ Tây Vực. Huynh ấy nói tên huynh ấy là Mạc Vô Phong”

Lệnh Hồ Xung nghe vậy mới hiểu ra hắn vừa chào hỏi mình nên cũng ôm quyền đáp

“Tôi là Lệnh Hồ Xung. Rất vui khi được làm quen với huynh”

Doanh Doanh ban nãy có nghe hắn nói là buột lòng thổi theo thì rất khâm phục người này. Khúc nhạc này ngay cả Lục Trúc Ông khi nhìn vào nhạc phổ chơi theo còn bị vấp còn nam nhân đây mới nghe lần đầu đã có thể thổi theo được. Cô ấy rất muốn tìm hiểu xem lai lịch người này như thế nào liền nói với Lệnh Hồ Xung

“Xung ca, muội thấy công tử này rất đặc biệt huynh có muốn một lần cùng người Tây Vực uống rượu không”

Lệnh Hồ Xung rất hứng thú, hắn nói

“Huynh cũng muốn thử một lần kết giao với người Tây Vực xem thế nào”

Không muốn từ chối thành ý của phu nhân người Hán này Mạc Vô Phong tạm gác chuyện tìm Tam Tài sang một bên cùng họ tìm một tửu quán thưởng thức mùi vị rượu của trung nguyên.

Ngồi trong tửu quán Lệnh Hồ Xung ngỏ ý muốn xem qua cây Bạch tiêu kỳ lạ của Mạc Vô Phong liền nhờ nương tử nói hộ hắn. Doanh Doanh tháo cây đàn sau lưng ra để lên mặt bàn

“Công tử thổi tiêu tài như vậy không biết cầm nghệ ra sao”

Mạc Vô Phong đáp

“Thật ra khi ở Tây Vực tôi chơi cầm là chính nhưng tới trung thổ đường xa vạn dặm mang theo thật không tiện. Đi xa như vậy mà không có âm nhạc bên mình cũng thấy cô đơn nên mới cầm theo Bạch tiêu khi nào buồn chán thì đem ra thổi”. Hắn vừa nói vừa rút Bạch tiêu từ trong người ra lau chùi sạch sẽ.

Doanh Doanh nói

“Công tử muốn chơi cầm thì cứ tự nhiên dùng cây cầm của tôi, đổi lại có thể cho tôi xem qua Bạch tiêu của huynh”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv