Diệp Ngân Bình nghe giọng nói của ái nữ cất lên mới chịu rời mắt khỏi Mạc Vô Phong, bà ta rót một ly rượu đầy đưa về phía cậu ấy
“Chưa từng quen nhưng qua hôm nay chúng ta sẽ cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi phải không Mạc chưởng môn”
Không để cho Mạc Vô Phong nói gì Diệp Đường Yên liền nhanh tay giơ ly rượu của mình ra phía trước
“Phong ca tửu lượng không tốt, con đã hứa sẽ uống rượu đỡ cho huynh ấy mong mẫu thân không giận”
Diệp Ngân Bình ‘ồ’ một tiếng
“Không sao cả. Rượu là chuyện nhỏ công việc giữa chúng ta mới là chuyện cần quan tâm. Hôm nay Mạc chưởng môn tới đây cũng coi như đã đồng ý việc liên minh hai phái Côn Luân và Không Động. Từ nay chúng ta có nạn cùng giúp có vui cùng hưởng”
Mạc Vô Phong cau mày
“Xin lỗi đã cắt ngang lời bà nhưng ta thực sự không biết bà đang nói về chuyện gì. Liên minh hai phái là sao”
Diệp Ngân Bình trừng mắt nhìn ái nữ
“Đường Yên, mấy ngày qua con đã làm những gì hả”
Diệp Đường Yên thì thầm với Mạc Vô Phong
“Muội quên chưa nói với huynh mẫu thân muội có ý muốn cùng phái Côn Luân liên minh lại thành đại phái lớn sau này dễ bề bảo vệ lẫn nhau cùng nhau đối mặt với những thế lực nguy hiểm trong giang hồ”
Mạc Vô Phong nói
“Diệp chưởng môn tại sao lại muốn liên minh với phái Côn Luân. Bọn ta sống tại Tây Vực không quan tâm tới ân oán trong trung nguyên ta nghĩ bà nên tìm một đồng minh khác tại đây sẽ hợp lí hơn”
Diệp Ngân Bình uống cạn ly rượu của mình rồi nói
“Mạc trưởng môn tuổi đời còn trẻ không hiểu được lòng dạ đen tối của những phe phái trung thổ. Cậu nghĩ bản thân không động tới ai thì chúng cũng không động tới mình sao. Đừng nói tới Tây Vực hay trung thổ, nơi nào có người nơi đó là giang hồ. Sống trong giang hồ nếu không tìm cách dẫm đạp lên kẻ khác thì sẽ bị kẻ khác dẫm đạp lên mình”
Mạc Vô Phong nói
“Ta thấy giang hồ rất yên bình không giống như những gì bà nói. Nếu bà muốn liên minh với phái Côn Luân như một cách kết giao bằng hữu có thể ta sẽ đồng ý nhưng bà liên minh với ý muốn cùng hai phái trỗi dậy gây nên sóng gió cho mọi người thì ta không thể”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân đừng giận huynh ấy chưa hiểu đầu đuôi sự việc nên mới nói vậy. Sao người không kể câu chuyện về Ngũ Nhạc kiếm phái cho huynh ấy nghe”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Ngũ Nhạc kiếm phái? Có liên quan gì tới chuyện này sao”
Diệp Ngân Bình nói
“Ngũ Nhạc kiếm phái là liên minh giữa Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Nam nhạc Hằng Sơn, Bắc Nhạc Hành Sơn. Kẻ có quyền lực nhất trong liên minh này chính là Tả Lãnh Thiền chưởng môn phái Tung Sơn, hắn tìm mọi cách hợp nhất liên minh Ngũ Nhạc thành một với cái cớ chống lại ma giáo hoành hành nhưng thực chất hắn muốn trở thành minh chủ của võ lâm chính phái quyền cao chức trọng. Nhưng chính phái không chỉ có mình Ngũ Nhạc kiếm phái mà còn có hai phái chúng ta Không Động và Côn Luân. Nếu hợp nhất Ngũ Nhạc thành công lại để dư ra hai phái ta thì hắn sao có thể hoàn toàn trở thành minh chủ chính phái được bởi vậy hắn nảy sinh âm mưu tiêu diệt Côn Luân, Không Động”
Mạc Vô Phong thắc mắc
“Nếu hắn đã có ý định đó vậy tại sao hắn không có hành động gì cả. Núi Côn Luân vẫn yên bình ngay cả một cuộc xô xát nhỏ cũng không thấy. Có phải Diệp chưởng môn đã hiểu nhầm hắn ta không”
Diệp Ngân Bình nói
“Ta chỉ biết khi đó nội bộ Ngũ Nhạc có vấn đề người trở thành minh chủ lại là Nhạc Bất Quần chứ không phải Tả Lãnh Thiền. Cũng vì vậy mà chúng ta thoát được kiếp nạn nhưng chuyện này dạy cho ta một bài học để đời. Vì thế ngày hôm nay ta ngỏ ý mời phái Côn Luân liên minh với bọn ta, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trở thành kẻ mạnh nhất trong giang hồ”
Đường Yên lén đưa tay mình xuống dưới nắm chặt tay Mạc Vô Phong, cô ta hướng mặt ra phía cậu ta dùng ánh mắt mình làm cậu ta siêu lòng. Mạc Vô Phong ngần ngại đáp
“Ta có thể nhận lời liên minh với bản phái”. Cậu ta định nói thêm “Vì mối quan hệ của ta với Đường Yên” nhưng lời chưa tới cửa miệng liền thu lại ngay lập tức.
Diệp Ngân Bình cười sảng khoái
“Ta hứa với cậu sau này cậu không phải hối hận vì ngày hôm nay đã đưa ra quyết định này đâu”
Diệp Đường Yên nói
“Chuyện cần nói cũng đã nói rồi mẫu thân để huynh ấy ăn chút gì đi”
“Hà nhị thúc thúc cũng ăn chút gì đi”
Diệp Ngân Bình nói
“Nếu cậu đói thì cứ tự nhiên”. Xong bà ta quay mặt ra phía hai tên họ Hà “Sao hôm nay hai người ít nói thế, miệng bị hỏng hay lưỡi bị hư vậy”
Diệp Đường Yên biết thừa hai tên này sợ bị truy cứu tội ẩu đả với Mạc Vô Phong nên mới im bặt như vậy, cô ta đành phải đỡ lời
“Sóng gió tại Vạn Thú sơn trang đã qua ngay cả Phong ca cũng không để ý tới nữa hai thúc còn nhớ tới làm gì. Hôm nay là ngày vui mọi người nên ăn nhiều vào mới phải”
Hà Kỳ Côn khó khăn lắm mới mở miệng ra cười như khóc
“Nếu tiểu thư đã nói như vậy…vậy bọn ta không khách sáo nữa. Có điều…”
Diệp Ngân Bình nói
“Có điều gì thì nói hẳn ra ta ghét nhất là cứ úp úp mở mở như thế này”
Hà Kỳ Côn sợ hãi thuật lại
“Ngày…ngày hôm qua ở Vạn Thú sơn trang ta có trông thấy một người…Ta…ta nghĩ là bọn ta có quen kẻ đó”
Diệp Ngân Bình như muốn phát điên lên với hai tên này
“Trông thấy người quen thì sao. Ta còn tưởng các ngươi định nói chuyện gì quan trọng”
Hà Kỳ Côn xua tay
“Không…không như Diệp chưởng môn nghĩ đâu. Thủ pháp người đó dùng rất giống hắn, kẻ mà giang hồ đồn đại đã chết mất xác tại Hắc Mộc Nhai”
Diệp Đường Yên cau mày lại như thể không chắc với những gì mình sắp nói ra
“Thúc đang nói tới…Đông Phương…”
Diệp Ngân Bình đập mạnh ly rượu bà ta đang cầm trên tay xuống bàn
“Hắn ăn nói hàm hồ đã đành ngay cả con cũng mất trí rồi hả. Trên đời này mà có chuyện người chết sống lại ta đã mừng”
Diệp Đường Yên nói
“Mẫu thân đừng tức giận coi như thúc thúc chưa nói gì đi. Trong thiên hạ người giống y hệt nhau còn có nữa là người có thủ pháp như nhau”
Hà Cẩm Trảo nói
“Tiểu thư không biết đấy thôi. Trong toàn võ lâm chỉ có duy nhất một người sử dụng kim châm làm vũ khí, những chiêu hắn xuất ra chiêu nào chiêu ấy độc ác khôn lường. Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Hà gia trang làm sao bọn ta có thể nói mà không suy nghĩ được”
Hà Kỳ Côn càng nghĩ càng bấn loạn
“Giang hồ đồn đại hắn vì ham mê quyền lực mà chấp nhận dẫn đao tự cung để luyện được võ công vô địch Quỳ Hoa Bảo Điển. Nhưng ta không hiểu sao người ta thấy lại là…một cô nương. Đúng vậy…nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rõ ràng chẳng có điểm nào giống một tên nam nhân đã tự cung cả. Phải không Mạc…chưởng môn, cậu quen cô ta mà”
Mạc Vô Phong bật cười
“Ông nhắc tới Nhược cô nương? Ta nghĩ ông nhầm thật rồi cô nương ấy là nữ nhân đích thực. Chính ta đã…”
Đường Yên thắc mắc
“Huynh đã làm gì”
Mạc Vô Phong muốn nói chính cậu ta đã ôm Nhược cô nương vào lòng nên có thể khẳng định cô ấy không phải nam nhân tự cung nhưng nói ở đây chẳng tiện chút nào nên cậu ta lúng túng đáp lại
“Chính huynh cũng đã đối mặt với cô nương ấy vài lần, huynh cũng thấy cô nương ấy không giống nam nhân”
Diệp Ngân Bình kết thúc câu chuyện hàm hồ bằng một lời cam đoan
“Người đã chết không thể sống lại. Ngươi cũng nghe cậu ấy nói rồi người các ngươi trông thấy là nữ nhân chứ không phải nam nhân tự cung. Lần sau ta còn nghe thấy những chuyện như thế này các ngươi liệu mà giữ thân”
Diệp Đường Yên không nghe thấy Mạc Vô Phong nhấc đũa của mình lên khỏi bát mặc dù cô ta biết cậu ấy đang rất đói bụng liền phì cười
“Mẫu thân và Hà nhị thúc ở lại đây ăn nhé con muốn đưa Phong ca đi tham quan nơi này”
Diệp Ngân Bình ngạc nhiên
“Trời vừa tối vừa lạnh thì tham quan cái gì. Để cậu ta ăn cho ấm bụng đi”
Thấy Đường Yên đá nhẹ vào chân mình một cái Mạc Vô Phong liền hiểu ý của cô ta ngay
“Ta đã ăn no rồi, nếu Diệp cô nương muốn cùng ta ra ngoài ta cũng không dám chối từ”
Diệp Ngân Bình nhìn ái nữ của mình vui vẻ để Mạc Vô Phong dẫn đi bà ta liền nghi ngờ không lẽ Đường Yên có cảm tình gì đó với tên nam nhân này nhưng rồi chính bà ta lại phản bác nghi ngờ của mình bằng một ý nghĩ có thể Đường Yên cố tình làm vậy chỉ để giữ chân cậu ta không để liên minh tan rã. Nuôi Đường Yên từ nhỏ tới lớn làm sao bà ta lại không hiểu tính cách con của mình, Đường Yên không bao giờ siêu lòng vì một người mới quen.
Nhờ câu nói của Đường Yên mà Mạc Vô Phong được bay nhảy ngoài này trong lòng cậu ta thật sự rất thoải mái. Trông thấy Vân Dĩnh ngồi trước đống lửa cách đó không xa lại tươi cười nói chuyện với cô nương nào đó của phái Không Động cậu ta không thể bỏ qua cơ hội này liền kéo theo Đường Yên tiến tới chỗ bọn họ.
“Huynh nói núi Côn Luân quanh năm chỉ toàn tuyết trắng không đẹp như trung nguyên sao. Muội thật sự muốn tới đó thăm thú một lần”. Đường Hy nói
“Nơi ấy chỉ có băng tuyết và gió lạnh muội tới đó một hôm thôi cũng đủ chán rồi”. Vân Dĩnh vừa ăn hết miếng thịt trên tay vừa nói
“Nếu Côn Luân chán như vậy đệ ở lại đây luôn đi”. Mạc Vô Phong trêu hắn ta
Vân Dĩnh vội nói
“Chưởng môn sư huynh…đệ không có ý đó”
Đường Hy nhanh nhẹn ngồi cách xa ra một chút nhường chỗ cho Mạc Vô Phong và Diệp Đường Yên
“Diệp sư tỷ ngồi đây với muội này”
Đường Yên mỉm cười ngồi xuống rồi chợt hỏi
“Sao tỷ không nghe tiếng của Đường Chân, thường ngày muội ấy nói nhiều lắm kia mà”
Đường Hy thì thầm vào tai sư tỷ
“Mấy ngày trước Đường Chân đã thu gom đồ đạc nói là về thăm quê vài ngày. Sư muội nói nếu muội gặp tỷ cứ truyền lại như vậy là tỷ biết”
Đường Yên giờ mới nhớ ra chuyện của Huỳnh Cao Thái
“Đúng rồi sắp tới ngày hẹn của ta và hai vị tiền bối đó. Đường Chân không ngờ ta đã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với dự kiến nên muội ấy đã lên đường tới Lạc Dương trước. Giờ bên cạnh ta có Phong ca đây là cơ hội tốt để dạy cho hai lão già kia một bài học”